Chương 8: Bị sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm, Jungkook mở bừng mắt vì một tràng âm thanh sột soạt.

Cơn buồn ngủ vừa xuất hiện lập tức bay biến, cậu mở điện thoại xem thời gian, ba rưỡi sáng, gà cũng chưa dậy.

Ngoài phòng có tiếng lạch cạch.

Jungkook lạnh lùng xốc chăn dậy khỏi giường, cầm lấy cây vợt cầu lông đã bị đứt mấy thanh lưới phía sau tấm rèm.

Cậu nhẹ nhàng bước đến cửa phòng, vừa mới đặt tay lên nắm cửa ——

"Vừa nãy không nghe được điện thoại, tôi vừa mới về đến nhà. Ông đã đặt cược trận bóng đó cho tôi chưa? Cược cái gì á... tôi nói rồi mà? Cược 1 triệu won 2-1 —— Đã cược rồi tôi sẽ đưa tiền cho ông mà, tôi còn có thể quỵt nợ chắc?"

Giọng nói của Jeon Jihoon như mũi khoan điện chen qua khe cửa một cách đột ngột, "Đài truyền hình nào có phát sóng trực tiếp nhể... Biết rồi, biết rồi."

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Jungkook cất vợt về lại chỗ cũ, nhưng sắc mặt còn lạnh lùng hơn.

Hai phút sau, bên ngoài vang lên tiếng bình luận viên phát sóng trực tiếp trận bóng.

Khi Jungkook đẩy cửa ra, Jeon Jihoon đang khui bia, gác hai chân lên bàn, thoải mái xem trận đấu.

Cứ như sợ âm lượng TV nhỏ quá, Jeon Jihoon cầm lấy điều khiển từ xa tăng thêm mười nấc.

Jungkook dựa người vào cửa: "Tai điếc thì đi chữa đi."

Jeon Jihoon ngừng nốc bia, tiếp tục tăng âm lượng lên. Ông ta gác tay trên sô pha, vẫn dán mắt vào TV: "Ông đây ở trong nhà của mình thích bật lớn tiếng mà nghe, sợ ồn thì mày cút."

Jungkook không do dự một giây nào. Cậu xoay người về phòng, lấy hết đồ đạc trên bàn, túm theo áo khoác rồi xoay người ra cửa.

Đóng cửa lại, cậu đứng dựa trước hộp công tơ điện một lát, đúng khoảnh khắc nghe thấy tiếng hô "Vào ——" truyền ra từ bên trong, cậu giơ tay dập công tắc nguồn điện, sau đó lấy chìa khóa trong túi khóa công tơ điện lại.

Khi ló đầu ra khỏi ban công, Jeon Jihoon chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Jungkook.

Ông ta chửi rủa tục tằn với khuôn mặt đã đỏ bừng: "ĐCM Jungkook! Cút về đây! Cái thằng chó đẻ này! Tao bảo mày cút về đây mày có nghe không ——"

Trong đêm đen, bóng lưng cậu trai gầy gò rời đi không hề quay đầu lại, cũng chẳng buồn đáp lấy một câu.

Jungkook ra net thuê một máy, ngủ được hai tiếng.

Tiệm net nhỏ, chỗ duy nhất còn trống ở gần một ô cửa sổ hỏng.

Cậu chợp mắt hai tiếng trong gió lạnh, mùi thuốc lá thoang thoảng vờn quanh người, người ngồi máy bên cạnh đang chơi game gì như đánh giặc, giọng còn vang hơn cả KTV cách vách.

Jungkook thức giấc với đầu óc choáng váng, cảm thấy thà thức trắng đêm còn hơn.

Sáng sớm đầu xuân se lạnh, mưa phùn lất phất giữa không trung.

Chủ tiệm net là người quen lâu năm, thấy cậu đi, anh ta đứng trước quầy thò đầu ra, "Jungkook, đến trường à? Sao ăn mặc phong phanh thế, không biết hôm nay nhiệt độ xuống thấp sao? Bên ngoài trời đang mưa đấy, cầm theo cái ô mà đi."

"Không cần."

Jungkook kéo khóa áo đồng phục, xoay người bước vào trong màn mưa.

Khi Taehyung đến trường, trong lớp vẫn chưa có mấy ai.

Thấy người đang ghé vào bàn nằm ngủ, hắn hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên bảng đen.

Jungkook vùi cả khuôn mặt vào trong cánh tay, tóc tai rối bời, bả vai hơi phập phồng theo nhịp thở, nhìn có vẻ như đã ngủ ở đây rất lâu.

Hôm nay nhiệt độ giảm mạnh, áo khoác đồng phục mỏng trên người cậu cũng lạc điệu với xung quanh.

Taehyung rút sách giáo khoa trong ngăn bàn ra, lật giở ngẫu nhiên hai trang bài học.

Một cơn gió lạnh luồn vào, người bên cạnh khẽ động đậy, cuộn ngón tay vào trong ống tay áo đồng phục rộng rãi.

Taehyung đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa sổ bên cạnh lại.

Mọi người trong lớp tiến vào phòng học, nhìn thấy người ngày thường thường xuyên đi học muộn giờ phút này đã yên vị tại chỗ, ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên.

"Jungkook, sao hôm nay đến sớm thế?" Minyoung quay đầu xuống xem cậu, "Đổi tính à?"

Ngón tay rũ trên mép bàn của Jungkook hơi giật giật, một lúc lâu sau mới thốt nên một tiếng: "Ừm."

"Sao buồn ngủ thế này, tối qua đi ăn trộm hay gì?"

Jimin nhướng mày: "Không phải ngày nào cậu ấy cũng buồn ngủ vậy sao?"

"Ít nhất thì bình thường còn hơi ló mặt ra, hôm nay chỉ nhìn thấy tóc." Minyoung vươn vai, nhìn sang người bên cạnh, "Bạn cùng bàn thân mến, cậu đã làm bài tập toán hôm qua chưa?"

Jimin nói: "Tao làm rồi, tao cho mày chép này."

"Thôi đi, bài tập toán của mày..." Minyoung ghét bỏ, "Sắp đến giờ tự học rồi, biến về chỗ ngay."

"Xì, làm ơn mắc oán."

Thật ra Jungkook không ngủ say, chỉ là cậu thấy đầu óc nặng nề vô cùng, cả người chẳng còn tí sức nào, chỉ có thể nằm gục trên bàn nghe câu được câu không.

Âm thanh xung quanh ngày càng xa, cuối cùng hóa thành những âm tiết mà cậu nghe không hiểu lắm trôi nổi quanh tai.

Không lâu sau, giọng nói sang sảng của Song Kyo loáng thoáng truyền đến: "Có một số bạn ấy à, nhìn thì có vẻ đến rất sớm, nhưng thật ra đến sớm chỉ để ngủ cả sáng."

"Thôi, để người ta ngủ, sau này sẽ có lúc có người phải chịu thiệt thôi."

Một lát sau, cô lại hối hận, "Đây là kiến thức mới, mọi người nhớ kĩ... Ai đóng hết cửa sổ phòng học lại thế? Mấy bạn ngồi hàng sau mở hết cửa sổ xung quanh ra đi kẻo nhiệt độ không khí trong phòng thoải mái quá lại có người nằm rồi không dậy được."

"Thưa cô, là em đóng." Bên cạnh vang lên một giọng nói trầm thấp, "Em lạnh."

Song Kyo buồn bực nhìn áo khoác phao ngắn màu trắng trên người Taehyung: "À... Được rồi, vậy thôi đừng mở."

"Hôm nay tôi giảng đề thi này, về nhà chép lại đáp án tất cả những câu sai mười lần cho tôi, ngày mai nộp, bạn nào không nộp tiết toán tuần sau tự động đứng lên bảng cho tôi."

...

Jungkook đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ rồi.

Không biết qua bao lâu, bên tai vang lên hai tiếng đập nhẹ nện vào huyệt thái dương cậu thình thịch theo.

Giọng Jimin rơi xuống từ trên đỉnh đầu: "Người anh em, tan học rồi. Mày ngủ suốt cả ngày hôm nay rồi đấy, còn ngủ nữa à? Đi, chúng ta đi ăn nào."

Đầu Jungkook đau như muốn nứt ra, cậu khẽ lắc.

Jimin: "Không đi à?"

Jungkook gật đầu.

"Mày không đói sao? Tao nghe nói cuối phố mới mở một tiệm malatang, hôm nay trời lạnh thế này, không đi ăn thật á?" Jimin nói, "Tao tự đi một mình đấy nhé."

Lông mi Jungkook hơi run, mặc kệ cậu ta.

Trước khi rời đi, Jimin theo bản năng liếc mắt nhìn người bên cạnh Jungkook.

Đã tan học một lúc rồi mà Taehyung vẫn đang cúi đầu làm bài tập. Dáng ngồi của hắn có vẻ thoải mái hơn bình thường trong lớp, xương quai hàm lạnh lùng sắc bén, ánh mắt dừng lại trên câu hỏi trong sách bài tập.

Không hổ là học sinh giỏi, Jimin thầm tán thưởng trong lòng.

Tan học rồi mà nhất khối còn ở lại lớp làm đề, xem ra là quyết tâm muốn đè chết các bạn học khác đây mà.

Học sinh lục đυ.c ra về, trong lớp chỉ còn lại hai người cuối cùng.

Làm xong bài thi trong tay, Taehyung quét mắt sang, người bên cạnh vẫn đang nằm bò ra bàn không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Hắn dựa người ra sau, lấy một đề thi mới trong ngăn bàn.

Làm xong hai câu, hắn nghe thấy người bên cạnh thở ra một hơi nặng nhọc.

Ngòi bút Taehyung khựng lại, khi quay đầu nhìn, hắn mới phát hiện ra Jungkook có vẻ không ổn lắm.

Jungkook cảm thấy mình ngủ đến mụ đầu rồi nên cả người mới lúc nóng lúc lạnh, cổ họng đau rát, hô hấp cũng khó khăn.

Không khí lạnh buốt luồn vào từ khe cửa, cậu co người lại vì lạnh, đang định đổi tư thế thì bỗng nhận được một luồng xúc cảm ấm sực.

Còn chưa kịp nhận ra là gì, thứ đó đã lật úp lại áp toàn bộ lên da thịt cậu.

Lòng bàn tay nam sinh to lớn ấm nóng, dễ dàng phủ trọn gáy sau của cậu.

Jungkook khẽ run, da thịt khắp người bắt đầu tê dại.

Cậu khó nhọc hé mắt, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Jungkook đã sốt đến mức ánh mắt đỏ bừng, lờ mờ lan xuống nốt ruồi dưới đuôi mắt, con ngươi đen như mực vẫn nhìn chằm chằm hắn không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, Jungkook vất vả mấp máy môi.

Giọng nói khản đặc vì đã lâu không nói chuyện, cũng chẳng còn chút khí thế nào.

"ĐM cậu..." Jungkook nheo mắt, "quấy rối tìиɧ ɖu͙© đấy à?"

"."

Taehyung nhíu mày, môi mím thành một đường thẳng tắp, một lát sau mới mở miệng.

"Jungkook, cậu sốt rồi."
Thật ra Jungkook đã lờ mờ cảm nhận được.

Từ sáng đến giờ, cả người cậu rệu rã, đầu nặng chân nhẹ, người khác nói chuyện mà như nghe tụng kinh.

Đã lâu lắm rồi cậu không ốm, cảm giác này còn khó chịu hơn cả vết thương ngoài da thịt.

Môi khô nứt, Jungkook nuốt nước bọt, cổ họng dậy lên một cơn đau đớn khiến cậu không khỏi nhíu mày: "Bỏ tay ra."

Người bên cạnh không nói chuyện, mấy giây sau, Taehyung rút tay về.

Jungkook dịch đầu, gối lên cánh tay mình.

"Cậu nên đến bệnh viện."

Jungkook nhắm mắt lại: "Bớt lo chuyện bao đồng."

Bên cạnh không còn âm thanh.

Bây giờ Jungkook không khác gì trong giờ tự học buổi sáng, đầu óc mụ mị chẳng tài nào vào giấc. Vì vậy, cậu mơ mơ màng màng nghe người bên cạnh gập sách giáo khoa lại, thu dọn đồ đạc, kéo khóa cặp sách.

Cậu nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy Taehyung đeo cặp sách trên vai, một tay nhấc ghế xếp ngược lên trên bàn học.

Mọi người về hết rồi, cậu có thể kê bàn học lại gần nhau để đánh một giấc.

Hay là lại vào tiệm net tạm bợ một đêm? Về nhà với cái trạng thái này chưa chắc có thể đánh lại được Jeon Jihoon ...

Jungkook cụp hờ mí mắt, mơ hồ nhìn thấy Taehyung để tay trên khóa kéo, cởϊ áσ khoác ra.

Dưới chiếc áo phao dày nặng của hắn còn mặc một chiếc áo len gile màu vàng, bên trong nữa mới là áo sơ mi đồng phục.

Jungkook thầm nghĩ sao con mọt sách này lại yểu điệu vậy chứ, trời mới có mấy độ đã bọc mình như cái bánh chưng rồi. Bánh chưng cúi người xuống, nắm lấy cánh tay cậu.

?

Nắm lấy, cánh tay cậu?

Jungkook đột nhiên hoàn hồn: "Làm cái gì đấy?"

"Đi bệnh viện." Taehyung điềm nhiên nói.

"Bớt chúi mũi vào chuyện người khác đi, buông ra." Jungkook nhíu mày, "Cậu thử đυ.ng vào tôi lần nữa xem? Có tin tôi đánh cậu thật không ——"

Cậu nhìn thẳng mặt Taehyung, không kìm được nắm đấm vung lên —— Sau đó, cổ tay cậu bị người kia giữ lấy.

Cậu bị Taehyung xách lên y chang cái ghế vừa rồi.

Cậu lại giơ nắm đấm —— Cái tay còn lại cũng bị "tịch thu".

Jungkook lập tức cảm thấy bị ốm thật phiền phức.

Không đánh nổi Jeon Jihoon thì thôi đi, ngay cả Kim Taehyung cũng không bật lại được??

Chiếc áo phao khoác lên người cậu, Taehyung nói: "Giơ tay."

Bên ngoài phòng học có hai nữ sinh đi ngang qua, nghe có tiếng động, cả hai người cùng nhìn lại ——

Bàn tay nắm chặt của Jungkook lại buông ra.

Thôi, phản kháng còn khó coi hơn.

Taehyung làm ngơ ánh mắt "Khỏi ốm rồi tôi sẽ gϊếŧ cậu đầu tiên" của người trước mặt, ngón tay cầm phéc-mô-tuya kéo thẳng lên trên cùng.

Đây là áo khoác cao cổ, vậy nên gáy sau Jungkook được che chắn.

Cảm nhận được nhiệt độ còn sót lại của chủ nhân chiếc áo, cậu ngẩng đầu đầy ghét bỏ, nói với vẻ mặt lạnh tanh: "Muốn ngộp chết chắc."

Taehyung nhìn cậu một cái, vươn tay kéo cổ áo ra ấn cằm cậu xuống dưới.

Vì để đáp ứng nhu cầu nghỉ lại của một số giáo viên, ký túc xá của giáo viên trường cấp ba số bảy nằm ngay cạnh tòa thực nghiệm.

Nơi này hầu hết là giáo viên trẻ trung mới vào trường và một số giáo viên cao tuổi vẫn còn đầy nhiệt huyết đã hoạch định rõ ràng con đường phát triển của trường học trong tương lai hai mươi năm tới.

Han Taesuk ở trên tầng năm kí túc xá, ban công phòng nằm ngay đầu trường học, đi ra ngoài hai bước là nhìn thấy cổng chính.

Chạng vạng hôm nay, như thường lệ, ông lại cầm cốc thong thả ra ngoài ban công, nhìn những đóa hoa của tổ quốc hăng say học tập đến quên mình giờ mới rời trường đi ăn.

Bắt gặp dáng người cao gầy của Kim Taehyung, khóe môi vừa mới cong lên được một chút của Han Taesuk đông cứng lại.

Taehyung vòng tay ôm một người bên cạnh, hai người kề rất sát nhau, tư thế y hệt như mấy cặp gà bông yêu sớm ông thường xuyên tóm được quanh khu vườn hoa trong trường.

Chẳng lẽ Kim Taehyung cũng???

Han Taesuk sốc nặng, vội vàng đặt cốc xuống cầm lấy mắt kính, khi nhìn lại một lần nữa, ông thấy được một mái đầu rối bù ——

Cùng với khuôn mặt ông vừa nhìn đã lên cơn cao huyết áp.

Han Taesuk: "..."

Thà rằng em yêu sớm còn hơn.

Thật ra Jungkook đã phản kháng lại cái tư thế này.

Sau đó suýt chút nữa thì cậu ngã cầu thang.

Khoảng thời gian này trong trường chẳng còn mấy ai nhưng cũng không hoàn toàn vắng ngắt, Jungkook muốn nhớ mặt từng người để tiện khi xong việc thì diệt khẩu, nhưng bởi vì quá chóng mặt nên không nhìn rõ được bất cứ ai.

Bởi vậy, cậu quyết định cúi gằm đầu mặc Taehyung đưa lên taxi.

Bọn họ đến bệnh viện gần trường nhất.

Đo xong thân nhiệt, 39.1 độ, sốt cao.

"Nhiệt độ cơ thể khá cao, sốt bao lâu rồi?" Bác sĩ xem xét sắc mặt cậu, "Tôi kê cho em một ít thuốc trước đã xem có thể hạ bớt không, nếu ngày mai vẫn chưa hạ sốt thì em quay lại bệnh viện xét nghiệm máu với truyền nước..."

Jungkook lười không muốn chờ thêm dù chỉ một giây: "Cứ truyền nước cho cháu luôn đi ạ."

Mười phút sau, Jungkook ngồi vào phòng truyền dịch.

Cậu rút một cánh tay ra khỏi tay áo, đưa tới trước mặt y tá.

Jungkook không dán băng cá nhân, y tá nhìn thấy vết thương trên mặt cậu mà sửng sốt, không nhịn được liếc mắt nhìn áo đồng phục cậu mặc bên trong.

Cánh tay Jungkook rất gầy —— Thực ra cả người cậu đều gầy, mình mẩy không được mấy lạng thịt, lúc nằm gục xuống bàn ngủ xương bả vai sẽ nhô lên dưới đồng phục, thường xuyên khiến mọi người không thể hiểu nổi sức lực dùng để đánh nhau của cậu từ đâu mà ra.

Jungkook cụp mắt nhìn mũi kim chầm chậm chui vào da, kim tiêm được dán băng cố định để lại vết kim đâm trên mu bàn tay.

"Được rồi." Y tá nói, "Uống nhiều nước ấm, mặc thêm áo khoác, để ra mồ hôi là tốt nhất."

Jungkook: "Cảm ơn chị."

Y tá rời đi rồi, Jungkook dựa ra sau ngả người ra ghế ngồi truyền dịch, áo khoác phao xẹp xuống theo động tác của cậu.

Sốt nguyên một ngày, tình trạng của cậu tệ hơn những bệnh nhân ốm sốt khác. Cậu nằm đè lên áo khoác mềm như bông, cơn buồn ngủ lại lần nữa nhấn chìm.

Thuốc và một cốc nước ấm được đưa tới trước mặt cậu.

"Uống đi rồi ngủ tiếp." Giọng nói của Taehyung vang lên từ trên đầu.

Jungkook lười không buồn nói nhiều, cậu cầm lấy thuốc nuốt ực xuống, sau đó nghiêng đầu tìm một tư thế thoải mái để nhắm mắt ngủ.

Khi thức giấc thì trời đã tối rồi.

Jungkook vẫn giữ nguyên tư thế ngủ, chống chọi với cơn mơ màng nheo mắt nhìn lướt xung quanh.

Trong phòng truyền dịch không nhiều người lắm, có người mẹ ôm lấy con mình, có cặp đôi nắm chặt tay nhau, có một người trưởng thành vừa làm việc trên máy tính vừa truyền dịch, cùng với một học sinh cấp ba đang cúi đầu làm bài tập ——

?

Jungkook quay đầu lại nhìn người cuối cùng một lần nữa.

Giờ phút này, nơi cho bệnh nhân để tay bày đầy đề thi và vở trống. Taehyung xắn tay áo tới khuỷu tay, cúi đầu cầm bút viết bài.

Cái sự ghét học của Jungkook dâng lên, cậu mở miệng nói bằng giọng khàn khàn: "Sao cậu còn chưa đi nữa?"

Taehyung: "Chưa làm xong bài tập về nhà."

"..."

Làm sao, đổi sang chỗ khác thì sẽ ngắt mạch suy nghĩ làm bài của cậu đấy à?

Treo kim ngủ một giấc, Jungkook rõ ràng đã thấy khá hơn nhiều.

Cậu nhìn chằm chằm cây bút đang chuyển động trong tay Taehyung một lúc, nhớ lại khi nãy vì ốm sốt mà mình bị con gà bệnh này khống chế, cậu cảm thấy mình cần phải cảnh cáo đối phương một phen.

Cậu lười nhác lên tiếng: "Kim Taehyung."

Ngòi bút Taehyung không dừng: "Ừm."

"Có biết những người chọc trúng tôi sẽ có kết cục như thế nào không?"

Taehyung quay đầu lại.

Jungkook nghiêng đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn mà lạnh lùng nói: "Dù gì cậu cũng đang ở đây, đi đặt trước một cái giường bệnh ——"

Mu bàn tay lạnh lẽo dán lên trán cậu.

Jungkook đột ngột im bặt. Cậu còn chưa kịp làm gì, Taehyung đã thu tay về.

"Hạ sốt rồi." Taehyung ngẩng đầu nhìn túi thuốc, "Tôi đi gọi y tá."

"..."

Đúng là nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống còn 37.9.

Lúc rút kim, y tá hỏi chuyện: "Hai đứa là bạn cùng lớp à?"

Jungkook lười biếng đáp: "Vâng."

"Quan hệ tốt nhỉ." Y tá nói, "Lúc em ngủ, cậu ấy cứ quan sát túi thuốc cho em mãi, nhìn chằm chằm cho đến khi truyền xong hai túi cơ mà."

Jeon – vừa đe dọa bạn cùng lớp – Jungkook hơi giật mí mắt, cậu lén liếc mắt nhìn sang người bên cạnh không để lộ chút dấu vết nào.

Taehyung đang ngồi làm đề cũng không chớp mắt lấy một lần, cứ như thể không hề nghe thấy hai người họ đang nói gì.

Vì vậy cậu ngừng lại một chút, đáp cho có lệ: "Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro