Chương 14: Thế thì tôi yêu thầm vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng học lớp 11-7 vắng tanh, không có bất kì ai.

Jungkook ném người nằm lên mấy cái bàn xếp sát nhau, còn mình thì ngồi bên cạnh chơi điện thoại.

Jimin gửi cho cậu một tràng tin nhắn, dọc đường đi cứ kêu ong ong trong túi.

[Jimin: Thoải mái quá. Bọn mày đâu rồi?]

[Jimin: Hãng kem này có vấn đề chắc rồi, tao phải đi kiện bọn họ! Đợi đến khi nhận được khoản tiền bồi thường rồi tao sẽ mua cả cái trường này, ngày nào cũng tổ chức đại hội thể thao!]

[Jimin: Đệt! Toi rồi toi rồi! Dohan nhắn tao bảo học sinh giỏi giúp tao chạy 3000 met, cái cơ thể tàn tạ của cậu ấy chạy xong có còn sống nổi không?!]

[Jimin: Mày đâu rồi, sao mày không ở trên khán đài?]

Vừa xem xong tin nhắn thì đúng lúc Jimin gọi điện thoại tới, Jungkook lập tức cúp máy.

[–: Trong lớp.]

[Jimin: Lên lớp làm gì?]

[–: Túc trực bên linh cữu.]

[Jimin: ?]

Đằng trước vang lên tiếng động, Jungkook giơ điện thoại sang một bên, chạm mắt với người mà mình đang canh giữ.

Taehyung nằm thẳng trên bàn học, nhưng mặt bàn không đủ cho cả người hắn, gần một nửa chân thõng bên ngoài.

Tư thế này trông rất ngu ngốc, nhưng là Taehyung nằm thì lại không hề.

Hắn nghiêng đầu nhìn Jungkook: "Cậu nhảy xa thế nào?"

Giữa bàn học và ghế ngồi cách ra một khoảng đủ để Jungkook vắt chéo chân ngồi một cách ngạo nghễ, cậu nói với vẻ mặt không chút cảm xúc: "Cậu có ngủ không?"

"Không ngủ được." Taehyung nói, "Tôi..."

Bộp.

Một tiếng động khẽ xen ngang lời Taehyung.

Đôi chân vắt trên đầu gối của Jungkook nâng lên, duỗi thẳng, đá vào chiếc bàn hắn đang nằm bằng lực không nặng không nhẹ, đủ để chiếc bàn yếu ớt hơi chệch đi.

"Kim Taehyung." Thật lâu sau, Jungkook lạnh lùng nói, "Trước đây cậu từng bảo, từ năm lớp mười cậu đã bắt đầu chú ý đến tôi?"

Ánh mắt Kim Taehyung khẽ dao động, hắn yên lặng nhìn cậu.

Cậu nói tiếp: "Hồi đại hội thể thao còn tới xem hạng mục của tôi?"

Thực chất Jungkook lạnh mặt ngày thường và khi thật sự nổi giận trông không giống nhau cho lắm.

Ngày thường đốp chát hai câu với Han Taesuk, gặp phải đám học sinh trường bên tới trấn tiền, thậm chí cả khi gặp được Jung Mingu trong tiệm trà sữa, cậu đều trông có vẻ thờ ơ và lười nhác, không thực sự để vào mắt những chuyện này.

Không giống như hiện tại, từng ánh mắt đều như lưỡi dao, trên mặt viết câu "Một nắm đấm của tôi đủ để cậu say giấc cả đời", ngay cả âm thanh cũng như ngâm đá.

"Năm lớp mười tôi không tham gia đại hội thể thao, cậu đến xem hạng mục ở đâu? Ở Cool boy à?" Vẻ mặt Jungkook vẫn chẳng có cảm xúc, "Mấy lời đánh rắm đó của cậu đều là học theo Minyoung đúng không?"

"Kim Taehyung, cậu chơi tôi?"

Trong phòng học yên tĩnh hồi lâu.

Taehyung vẫn nhìn cậu không nhúc nhích, môi mím thật chặt.

Vẫn nên đánh thẳng luôn đi.

Sau giây lát chờ đợi, Jungkook đưa ra quyết định.

Cậu thu chân về đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Taehyung, vươn tay túm lấy cổ áo hắn, lạnh nhạt nói: "Đứng dậy, tranh thủ buổi trưa giải quyết xong chuyện này..."

"Lớp bảy." Taehyung bỗng nhiên lên tiếng.

Jungkook sửng sốt: "Cái gì?"

"Hồi lớp bảy, ở trường trung học Busan." Taehyung vẫn nằm, bình tĩnh nhìn cậu, "Cậu đã tham gia nhảy xa."

"Tôi đến trường cậu thi thì nhìn thấy."

Có chuyện này sao?

Mí mắt Jungkook bỗng giần giật.

Con mẹ nó hình như có thật ——

"Khi đó cậu xắn ống quần, không đi giày, lúc chạy lấy đà bị vấp chân té lăn ra đất, ngã nhào lên cát, không nhảy được. Sau đó, cậu lại nhảy thêm một lần nữa."

"Lần thứ hai nhảy cũng không được xa."

"Sau đó cậu cứ đứng bên cạnh nhìn người khác nhảy không chịu đi, vừa xem vừa khóc ——"

"Tôi khóc cái đéo!" Lực tay Jungkook túm cổ áo hắn mạnh hơn một chút, nghiến răng nghiến lợi sửa lại cho đúng, "Lúc đó là do cát bay vào mắt!"

"Ừm."

"Ừm" xong, Taehyung bỗng nhiên im lặng, nghiêng mặt.

Trong lòng Jungkook giật thót, đang định bảo Taehyung câm miệng thì hắn đã ngước mắt nhìn về phía cậu một lần nữa: "Nhưng rất đáng yêu."

Lực tay trên cổ áo đột nhiên lại mạnh hơn.

Sát khí trên mặt Jungkook còn chưa vơi bớt. Hai tai đỏ bừng, cậu trừng mắt nhìn Taehyung, vẻ mặt ngớ ra hiếm thấy.

"Sau đó, buổi chào cờ đầu tiên năm lớp mười cậu lên sân khấu đọc bảng kiểm điểm, tôi mới biết chúng ta học cùng một trường cấp ba."

Jungkook hung dữ nạt: "Câm miệng."

"Không học theo người khác, cũng không trêu đùa cậu." Taehyung nói, "Tôi..."

"Mẹ nó cậu nghe không hiểu tiếng người phải không ——"

Xoạch!

Cửa phòng học bất ngờ bị người bên ngoài đá ra.

Jimin xách theo một túi nilon to đùng, Dohan và Minyoung đi theo sau: "Jungkook, sao lần nào nhắn tin mày cũng không trả lời thế? Ngoài kia nắng gắt quá, Minyoung kêu gọi cơm hộp, tao gọi cho mày một phần nạm bò kho, mày ăn tạm ——"

Nhìn thấy cảnh tượng trong lớp, cả ba người đều khựng lại.

Jungkook nắm chặt cổ áo Taehyung bằng một tay như muốn túm người lên khỏi bàn học, tay còn lại che rịt trước miệng Taehyung.

Mặt cậu đỏ bừng, trong ánh mắt ba phần hung dữ, ba phần hoảng sợ, bốn phần luống cuống, cảm giác kì quặc từ đầu đến chân.

Còn người bị cậu bịt miệng đang thong thả nằm, hai tay tự nhiên buông thõng một bên mặc cho Jungkook che miệng mình.

Như thể tùy người xâu xé, chẳng hề run sợ.

Nghe tiếng động, hai người đồng thời nhìn về phía bọn họ, một lạnh một nóng.

Đang làm gì vậy? Jimin sửng sốt.

Đánh nhau à? Không giống, cậu ta chưa thấy Jungkook đánh nhau mà đỏ mặt bao giờ, cũng chưa bao giờ gặp Jungkook lấy tay che miệng ai.

Nhưng nhìn cái tư thế này, không phải đánh nhau thì còn có thể là gì được?

Phòng học lại thêm một đợt tĩnh mịch kỳ dị.

Một lúc lâu sau, Jimin lí nhí hỏi: "Hai người... chơi gì thế?"

Chơi cái đéo.

"Đi ra ngoài." Jungkook kìm nén suy nghĩ muốn gϊếŧ người diệt khẩu, "Đóng cửa, không gọi thì bọn mày đừng vào."

Minyoung lấy lại bình tĩnh: "Jungkook, mày sẽ không đánh cậu ấy đấy chứ?"

Jimin: "Sao có thể! Jungkook mà đánh ai chưa bao giờ bịt miệng lại, cậu ấy thích nghe tiếng người ta kêu rên."

Minyoung: "..."

Dohan đứng sau cùng, ánh mắt dạo một vòng qua hai người họ: "Hai người đang nói chuyện à?"

Jimin: "Nói cái gì mà không thể để cho học sinh giỏi ngồi tử tế đã rồi hẵng nói..."

Jungkook: "Đi ra ngoài."

"Được rồi." Jimin lùi ra ngoài một bước, tiện tay đóng cửa lại, trước khi đóng cửa còn cố nói thêm, "Cứ thong thả mà chơi, tao canh ngoài cửa cho mày."

Cửa đóng vào, phòng học lại trở nên yên tĩnh.

Taehyung đảo mắt nhìn người trước mặt.

Vừa mới đỡ một người đi lên đi xuống, người Jungkook không còn lạnh như trước nữa. Lòng bàn tay âm ấm đè lên mặt, dường như hắn còn có thể ngửi được một mùi hương rất nhạt.

Sau khi ba người kia rời đi, Jungkook vẫn còn che miệng hắn.

"Sau này không được nhắc lại cái vụ nhảy xa ngu ngốc đó nữa." Cậu hung dữ đe dọa, "Cũng không được nói mấy chuyện thích hay không thích, có nghe thấy không?"

Ba người bên ngoài không chịu yên, tiếng nói chuyện đứt quãng truyền ra từ bên trong.

Jungkook: "Không biết trả lời à?"

Lông mi Taehyung khẽ rung rinh, hắn cụp mắt.

Jungkook nhìn theo động tác của hắn.

"..." Sau đó hai tay đồng thời buông ra.

"Tại sao?" Taehyung mở miệng.

Còn có thể là vì sao nữa?

Jungkook nhíu mày, đáp bừa: "Tôi không muốn người ta nghĩ mình là gay."

Taehyung chống một tay ngồi dậy dựa ra sau tường. Cổ áo của hắn bị Jungkook kéo xộc xệch, trông lộn xộn hơn ngày thường.

Thật lâu sau hắn mới nói: "Biết rồi."

Jungkook hài lòng buông mi, vừa chuẩn bị ngồi lại.

"Thế thì tôi yêu thầm vậy."

Jungkook suýt chút nữa thì ngồi bệt xuống đất.

Đến giờ nghỉ trưa, có học sinh lục tục lên lớp.

Jungkook vừa nắm cứng tay lại, Jimin đã gõ cửa bên ngoài nói có người trong lớp về rồi.

Jimin vừa vào trong lớp đã nhìn về phía Taehyung.

Học sinh giỏi thong dong ngồi về chỗ, một tay kẹp bút một tay sửa sang lại cổ áo, trên gương mặt đẹp trai không có một vết thương nào.

Quả nhiên là không bị đánh.

Cậu ta đã nói mà, mặc dù tư thế vừa nãy của Jungkook vừa kì lạ vừa đáng sợ, nhưng cậu ta có thể nhìn ra Jungkook không phải thật sự muốn động tới học sinh giỏi.

Muốn đánh thì tám trăm năm trước đã sớm đánh rồi.

Jimim mở túi nilon lấy hộp nạm bò kho ra đặt trước mặt Jungkook, "Ăn nhanh đi không để tí nữa nguội mất bây giờ, bọn tao đặt về cũng lâu rồi."

"Ừ." Jungkook chẳng mấy hứng thú, cúi đầu chơi rắn săn mồi.

Dohan sải bước dài tới ngồi vào bàn đằng trước cậu, mở hộp cơm ra: "Sao mặt mày lại ——"

"Liên quan cái rắm gì đến mày." Jungkook nói, "Còn ồn nữa thì biến về lớp."

Jimin thấy ngồi ăn một mình thì chán, cũng bê hộp cơm đến ngồi trước Taehyung, vừa ăn vừa hỏi: "Học sinh giỏi, sao cậu chạy 3000 met mà lấy được hạng hai vậy? Trước đây tôi thấy chạy 400 met thôi cũng quá sức cậu mà."

Taehyung đáp lời ít ý nhiều: "Phát huy vượt trội."

"Đỉnh ghê." Jimin nói, "Học sinh giỏi, sao cậu không xuống căn tin ăn cơm?"

Taehyung: "Mỏi chân, không đi được."

Jungkook mặt lạnh tanh ăn luôn con rắn nhỏ của người khác.

"Ui, lỗi tôi! Đáng ra tôi nên mang cơm cho cậu, dù gì cậu cũng đã chạy giúp tôi 3000 met cơ mà." Jimin vỗ đầu mình, "Không thì thế này đi, giờ tôi xuống căn tin mua một suất cho cậu nhé? Hay là cậu muốn ăn cơm hộp?"

"Không cần."

"Đừng khách sáo với tôi." Jimin nói, "Sức khỏe cậu không tốt mà vừa mới chạy xong 3000 met, nhỡ lát nữa tụt huyết áp thì làm sao?"

"Không đâu." Người vẻ mặt từ nãy đến giờ không có chút cảm xúc nào bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, "Tôi uống nước đường rồi."

"Hả? À... Được rồi." Jimin ngạc nhiên, không khăng khăng nữa.

Ăn uống no nê, Jimin buộc chặt túi đựng rác lại, xoa xoa cái bụng.

"Mày có bật lửa ở đây không?" Jungkook đột nhiên hỏi.

"Tao có này." Dohan nói, "Sao thế? Vào phòng vệ sinh làm một điếu à?"

Jimin nhìn thoáng qua hộp thức ăn chưa hề được động vào trước mặt Jungkook: "Sao mày không ăn? Không thích nạm bò kho à?"

"Không đói."

Jimin nghe vậy thì đứng dậy: "Thế thì đi."

Lúc ra cửa phát hiện thiếu mất một người, Jimin quay đầu lại gọi: "Jungkook?"

"Bọn mày đi trước đi." Jungkook ném điện thoại vào trong túi, đá đá ghế của Taehyung, "Tránh ra."

Taehyung buông bút đứng dậy.

Hai người kia đã đi ra cửa sau, không thấy đâu nữa.

Jungkook thu hồi tầm mắt, lúc đi sượt qua vai Taehyung, cậu đưa tay ra nhấc đồ trên bàn mình.

Túi nilon đựng nạm bò kho bị xách lên, lung lay một giây trên không trung rồi đặt xuống mặt bàn bên cạnh.

"Ăn đi."

Lạnh lùng ném lại câu này, Jungkook không hề quay đầu bỏ đi nhà vệ sinh.

Buổi chiều chạy tiếp sức 4×400 met, Song Kyo đặc biệt đến hẳn sân thể dục.

Không vì nguyên nhân gì khác.

Sau gần một ngày thi đấu, cô phát hiện ra —— Jungkook nhảy xa hạng hai, Taehyung chạy 3000 met hạng hai, còn có học sinh thể dục duy nhất trong lớp Kang Woosik chạy 100 met hạng nhất.

Thêm cả mấy người khác lấy hạng sáu, cộng với một số điểm linh tinh vụn vặt...

"Ý là tổng điểm hiện tại của cả lớp đang đứng thứ tư toàn khối ạ?" Jimin trố mắt nghẹn họng.

Sắp đến thời gian đăng kí điểm danh, mấy người tham gia chạy tiếp sức tập trung lại với nhau.

Subin phấn khởi nói: "Đúng vậy, nếu lấy được 5 điểm trong hạng mục 4×400 met, tức là lên hạng hai, thì hôm nay chúng ta có thể vượt vào top ba!"

"Chạy cho thật tốt." Song Kyo cảm thán, "Tôi chủ nhiệm các cậu đã hơn một năm, chưa bao giờ có hoạt động ngoại khóa nào lại gần top ba như vậy."

"Mày có được không đấy?" Minyoung lo lắng nhìn Jimin, "Mày còn chưa tập chạy 400 met với nhận gậy bao giờ."

Sáng nay Taehyung được dìu đi dưới ánh mắt của cả giáo viên và học sinh toàn trường, mặc dù hắn tỏ ra bản thân vẫn có thể chạy tiếp sức nhưng Song Kyo quyết không đồng ý, để Jimin đảm đương vị trí thứ ba trong cuộc chạy tiếp sức.

Jimin: "Yên tâm. Trước đây chiều nào tao cũng ra xem mấy người họ tập luyện, chưa ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy..."

Jungkook cầm túi khoai chiên ném về phía cậu ta: "Không nói được gì hay thì im."

Jimin cười hì hì nhận lấy, xé ra ăn một miếng.

"Đùa thôi." Jimin quay đầu nhìn người đang ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, "Học sinh giỏi yên tâm, sáng nay cậu đã lấy hạng hai cho tôi, lát nữa nhất định tôi sẽ chạy thật tốt."

"Ừm."

Taehyung nhấc mí mắt đảo qua người Jimin nhìn người đứng phía sau cậu ta, "Cố lên."

Người nọ đút một tay vào túi không quan tâm, lập tức đi về phía nhân viên đăng kí điểm danh.

Ở chỗ xếp hàng đăng kí.

Jimin đang khởi động làm nóng người theo cách Kang Woosik dạy, vừa quay đầu liền chạm mắt với Dohan cũng đứng xếp hàng cùng.

Jimin hơi sửng sốt: "Sao mày lại ở đây?"

"Bất ngờ không." Dohan nhướng mày, "Giống mày đấy, chạy giúp người khác."

"Lớp mày không còn ai khác à?"

"Mày thì biết cái gì, anh đây chạy hơi bị nhanh, lát nữa mày bám đít tao ngửi rắm đê." Dohan cười nhạo, "Nhưng mà mày phải cố lên tí, chạy cuối thì rắm tao cũng không ngửi được."

"Mày là cái đồ thiếu đạo đức!" Jimin huých cánh tay vào người bên cạnh, "Tới đi, Jungkook, nói cho nó biết mục tiêu lần này của bọn mình là ——"

Jungkook nhìn hai người như thể nhìn mấy đứa ngu: "Hạng nhất."

"Mày nghĩ quá rồi, hạng nhất?" Dohan buồn cười, "Hai học sinh thể dục lớp tao tham gia chạy tiếp sức, mày nói thế này là không lịch sự rồi."

"Không vấn đề." Jungkook nói, "Không phải có mày đây sao?"

Điểm danh xong, nhóm vận động viên tập trung ở điểm tiếp sức, cuộc thi sắp sửa bắt đầu.

Trên khán đài lớp 11-7, có mấy học sinh nữ đứng dậy ngóng mắt về phía xa.

"Lớp bọn mình thật sự có thể lấy top 2 sao?"

"Không biết nữa, nói thật, cho đến tận ngày hôm qua thậm chí tớ còn không nghĩ lớp mình có thể cử được đủ người tham gia hạng mục."

"Nhưng mà lần này có Kang Woosik ở đây nên chắc sẽ đỡ hơn. Cậu ấy là học sinh thể dục chạy nhanh nhất trường mình đấy, còn từng đoạt giải quán quân quốc gia cho học sinh cấp ba mà. Năm trước cậu ấy có buổi huấn luyện nên chỉ tham gia thi hai hạng mục cá nhân, chứ không thì lớp bọn mình chắc chắn sẽ không xếp cuối."

"Nhưng mà... Jungkook sẽ chạy tốt chứ?"

Mấy nữ sinh lặng thinh.

Taehyung nhìn theo hướng mấy người họ.

Các vận động viên đã đứng gần điểm bắt đầu để chuẩn bị.

Kang Woosik đã tham gia nhiều sự kiện trọng đại hơn, giờ phút này chẳng hề lo lắng, thản nhiên chờ đợi trọng tài.

Subin đang điên cuồng vỗ vào mặt mình, Jimin thấy vậy cũng vỗ theo hai cái.

Người đứng cuối cùng đút hai tay trong túi, khom lưng đứng đầy biếng nhác, lúc trọng tài vào chỗ thậm chí cậu còn mới vươn vai.

Học sinh trong lớp: "..."

Quả nhiên cậu ta sẽ không chạy tử tế!

Khoảnh khắc tiếng súng vang lên, tất cả mọi người cùng lao khỏi vạch xuất phát.

Kang Woosik không làm mọi người thất vọng. Hai đường băng bên cạnh đều là học sinh thể dục giống cậu ta, nhưng vẫn bị cậu ta dẫn trước một đoạn một cách dễ dàng.

Kết thúc một vòng, Kang Woosik hoàn toàn vứt đối thủ lại sau lưng, truyền gậy tiếp sức cho Subin rồi rút lui sau thành công.

Subin nhận lấy gậy tiếp sức liền dùng hết sức bình sinh chạy đi.

Sau đó vừa chạy được 100 met thì bị học sinh thể dục lớp tám vượt mặt.

"Tao đi trước đây." Dohan chuẩn bị tư thế nhận gậy, trào phúng người bên cạnh, "Mày chờ thêm tí nữa nhé."

Jimin: "Cố ra vẻ sẽ không có kết cục tốt đâu."

Khi Jimim nhận gậy, lớp bọn họ đã rơi từ hạng nhất xuống hạng bốn.

"Park Jimin!" Giọng Minyoung vang đến từ trên khán đài, "Tranh 1 giữ 2! Mày cố gắng vượt qua một đứa đi!"

Jimin khẩy một lọn tóc, tự cảm thấy mình hết sức đẹp trai, giơ một ngón tay cái với cô nàng.

Sau đó cậu ta nhận gậy tiếp sức, vừa chạy hai bước đã vấp chân, tí nữa thì quỳ rạp xuống trước mặt tất cả mọi người.

Khi các vận động viên khác chạy qua người cậu ta còn phải cố nhịn cười.

Đúng là ra vẻ sẽ không có kết cục tốt.

Nữ sinh bên cạnh nói: "Xong rồi, giờ có khi còn không biết có vào được top sáu không nữa..."

"Không sao, giờ mới lượt ba." Minyoung khum hai tay trước miệng làm loa, "Jungkook! Mày chạy cho thật nhanh vào! Lấy hạng nhất!"

Người chạy lượt cuối ở các lớp khác đều đã bày sẵn thế trận sẵn sàng đón địch, mà Jungkook...

Vẻ mặt xao nhãng, còn quay đầu lại xem Jimin bò được đến đâu rồi.

Jimin đã rơi xuống hạng năm, cậu ta dồn hết sức lực toàn thân ở chặng nước rút cuối cùng để thu ngắn khoảng cách với người trước mặt, khoảnh khắc đưa gậy tiếp sức cho Jungkook, cậu ta nói: "Người anh em, giao cho mày ——"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro