Chương 15: Không được cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn chưa nói dứt lời, gậy tiếp sức đã bị đoạt đi mất, người đằng trước lao đi như mũi tên rời cung.

"...đấy." Jimin ngẩn người nói nốt.

Khi Jungkook vượt qua người đầu tiên, học sinh lớp bảy ngồi trên khán đài vẫn chưa kịp nhận ra đó là người trong lớp mình.

Học sinh chạy thứ tư cảm thấy bên cạnh mình vừa xẹt qua một luồng gió độc, sau đó cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nam sinh tung bay vun vυ"t.

Jungkook rong ruổi trên đường băng, gió thổi tóc cậu ngược ra sau đầu, không biết bao nhiêu giáo viên và học sinh giờ phút này cuối cùng cũng nhìn rõ dáng vẻ của cậu —— Mẹ nó quá đẹp trai.

Bảo vệ trường đi tuần tra đứng cạnh cây đa, nhìn thấy cảnh tượng này bèn cố nhịn xuống xúc động muốn châm thuốc, nhìn trời bùi ngùi.

Đúng rồi.

Mỗi lần cậu trèo tường trốn học bị phát hiện ra cũng chạy nhanh y như vậy.

"Cậu ấy... từng tập thể thao sao?" Kang Woosik nhìn theo bóng người kia, ngơ ngác hỏi.

"Chưa từng," Jimin hơi dừng lại, "nhỉ?"

Khi Jungkook vượt qua hạng ba, học sinh lớp bảy mới đột ngột tỉnh táo lại.

Lớp tám bên cạnh không ngờ lượt chạy cuối cùng lại cử một con hắc mã như thế, lập tức giơ băng rôn khàn giọng cổ vũ động viên cho lớp mình.

"—— Đừng để lớp bảy vượt mặt! Năm ngoái bọn nó đếm ngược từ dưới lên đấy!"

Mẹ nó?

Đám học sinh lớp bảy đột ngột đứng phắt dậy!

Đã đến lúc này rồi, bọn họ cũng mặc kệ ngày thường mối quan hệ của mình với Jungkook như thế nào, gào lên xé họng ——

"Jungkook! Cố lên!!!"

"Mau! Vượt mặt nó đi!"

"Tí nữa thôi tí nữa thôi tí nữa thôi —— Qua rồi! A a a vượt qua một người rồi! Vượt nốt hạng hai đằng trước đi!!!"

Trong tiếng cổ vũ của đám đông, Jungkook vượt qua hạng hai.

Càng tới gần đích, Jungkook càng chạy nhanh ——

Khi cậu sóng vai ngang hàng hạng nhất, tất cả học sinh trong lớp đều kinh hãi lặng đi.

Hai người gần như cùng đặt chân qua vạch đích.

Cả hai lớp không hẹn mà cùng im bặt đi hai giây, khắp khán đài vang lên một câu: "Ai hạng nhất? Ai đứng hạng nhất?!"

Sau khi trao đổi ý kiến xong, hai trọng tài tuyên bố: "Lớp 11-7!"

Khán đài lớp bảy lập tức sôi trào!

Vạch đích cách khán đài lớp bọn họ rất gần, Jimin chạy xong liền ngồi uống nước nghỉ ngơi, nghe được kết quả, cậu ta kích động đứng dậy húc mạnh vào mông người bên cạnh ——

"Ha ha ha ha ha! Ăn rắm của anh em tao nè!!!"

Dohan: "..."

Sau khi vượt qua vạch đích, Jungkook chạy thêm mấy bước nữa rồi mới dừng, cậu vừa nghe kết quả vừa đứng gập người quay lưng về phía khán đài, chống tay lên đầu gối yên lặng thở dốc.

Đồng phục dán vào lưng cậu phác họa nên thân hình mảnh khảnh, bả vai phập phồng theo từng nhịp thở.

Cùng lúc cậu dừng lại, mấy nữ sinh ngoài đường băng gần như đồng thời muốn tiến tới, sau khi đối diện với ánh mắt đối phương lại không khỏi ngượng ngùng.

Jimin đã lấy lại sức, cậu ta ngồi trên khán đài đếm: "Đệt, Jungkook đỉnh thật, chạy 400 met mà có tới tận ba người đưa nước rồi."

Dohan chua chát nói: "Bình thường. Tao mà là nữ thì cũng đi đưa nước."

Jimin nghiêng đầu: "Ài, nữ sinh lớp bốn lúc trước cũng ở đấy kìa, tao đã bảo mà, chắc chắn là trước đây bản yêu thầm người anh em của tao..."

Taehyung thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên mở miệng: "Yêu thầm là có thể đi đưa nước sao?"

"Hả?" Jimin ngẩn ra giây lát, "Có thể chứ, sao vậy..."

"Park Jimin!" Subin đứng phía dưới gọi, "Mày xuống đây! Còn phải đến sân thể dục kí tên nữa!"

"Đây đây!"

Jimin đặt tạm khoai chiên trong tay lên mặt đất, nhanh chóng chạy xuống bậc than theo Subin đến chỗ trọng tài kí tên.

Một bóng người từ đằng sau chớp nhoáng lướt qua.

Taehyung xuống bậc thang, khom lưng lấy ra một chai nước trong thùng, sau đó đi thẳng đến đường băng mà không hề quay đầu lại.

"Bạn học Jeon, không sao chứ? Cậu có muốn uống nước không?" Nữ sinh thứ ba đưa chai nước tới, nhìn Jungkook ngượng ngùng và e thẹn.

Nam sinh gượng gạo cúi đầu, cố tránh không đối diện trực tiếp với cô.

Cô lấy hết can đảm nói tiếp: "Vừa nãy lúc cậu chạy tớ đã liên tục cổ vũ cho cậu đấy, không biết cậu có nghe thấy không..."

"Xin lỗi." Jungkook cứng nhắc lặp lại một câu lần thứ ba trong hôm nay, "Tôi không khát."

Mặc dù là từ chối nhưng thanh âm vẫn khá nhẹ nhàng, giọng điệu cũng không giống như khi đọc bản kiểm điểm ngày thường.

Nữ sinh bỗng cảm thấy Jungkook ngoài đời thực cũng không hung dữ như trong lời đồn cho lắm, có lẽ cô vẫn còn một chút hi vọng.

Cô siết chặt chai nước hơn một chút: "Vậy..."

Một bóng đen che phủ trên đỉnh đầu cô.

Nữ sinh sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn lại —— sau đó giáp mặt với nhất khối.

Taehyung nâng tay đưa chai nước tới trước mặt Jungkook.

Hắn vừa mở miệng: "Jeon ——"

"Cút."

Người cúi đầu từ nãy đến giờ bỗng nhiên ngẩng lên, khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ hung dữ phun ra một chữ duy nhất.

"?" Nữ sinh hơi run lên.

Sau đó lặng lẽ rụt chai nước của mình về.

....

Jungkook vừa vào cấp ba đã ném đồ ăn lên người người khác, lần ném ấy vang thành danh.

Lần này cậu chạy tiếp sức 400 met quá đẹp trai, lại hot rần rần gây nên một trận náo động ầm ĩ.

Vì vậy, ngày đại hội thể thao thứ hai, khi cậu trùm áo khoác lên đầu bước vào sân thể dục, hơn một nửa số người trên sân đều đang nhìn theo.

Cậu không ngẩng lên lấy một lần, mặt không cảm xúc đi thẳng đến khán đài lớp mình.

Đại hội thể thao ở trường bọn họ cứ hai tiếng lại có người tới kiểm tra, người không tham gia thi đấu cũng phải lên khán đài ngồi.

Hôm nay trao giải và chụp ảnh, chỗ ngồi trên khán đài cũng phải xếp theo chiều cao.

Thấy cậu, Jimin vui vẻ: "Jungkook, mày làm trộm đấy à? Không nóng sao?"

"Nắng." Jungkook đáp lời ít ý nhiều.

Thực ra cậu cũng không sợ nắng, chủ yếu là mắt tiếp xúc với ánh sáng lâu quá khó mà ngủ được.

Hôm nay ít hạng mục, trên khán đài rất đông người, ngồi khá chật chội.

Jungkook vừa ngồi xuống đã ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng của nước giặt quần áo, có lẽ là thêm hương bạc hà nên khi ngửi, không hiểu sao cậu lại cảm thấy khá tươi mát.

Cậu không nhịn được liếc mắt sang bên cạnh.

Taehyung dựa người ra sau tường, vì không gian chật hẹp nên đôi chân dài của hắn cam chịu gập cong lại hơn nửa, đang cúi đầu chơi điện thoại.

Dohan lại chen ngồi cạnh Jimin, đội mũ lưỡi trai trên đầu. Thấy Jungkook tới, cậu ta hơi khom người, cuối cùng không nhịn được mà hỏi ra vấn đề mình đã đau đáu cả đêm: "Jungkook, có phải trước đây mày từng tập luyện rồi không? Hôm qua mày chạy mẹ nó nhanh vãi."

Jungkook lạnh nhạt ừ một tiếng.

Lấy nhà cậu là điểm bắt đầu, tất cả những con đường đông tây nam bắc không biết cậu đã chạy qua bao nhiêu lần.

Chạy suốt hai năm, nếu bị đuổi kịp sẽ ăn đánh, đổi lại là ai cũng có thể rèn thành.

"Tao bảo mà... Học sinh thể dục lớp tao cũng đều vì mày mà tự ti đấy."

Jungkook nhíu mày: "Sao mày lại ở lớp bọn tao, về đi, chật chội chết được."

"Xùy xùy xùy." Dohan đưa tay ra hiệu với cậu, "Tao bị tịch thu điện thoại rồi, sang đây xem chung với Jimin. Mày cứ ngủ đi, bọn này không làm phiền đâu."

Nhiều hơn một người hay ít hơn một người cũng thế, đều phải ngồi chen nhau để ngủ.

Jungkook cố kìm cơn nóng, trùm áo khoác lên mặt dựa người vào tường nhắm mắt.

Taehyung đang đọc tin nhắn trên điện thoại.

[Mẹ: Dì bảo hôm nay con đến trường à?]

[Mẹ: Không phải mẹ đã nói rồi sao, nếu con không tham gia hạng mục vận động nào thì xin phép giáo viên nghỉ đi, ở nhà mà tự học. Con đi cũng chỉ làm lãng phí thời gian vô duyên vô cớ thôi.]

Taehyung cụp mi mắt trầm mặc giây lát, mở bàn phím lên vừa gõ được hai chữ, bả vai chợt trĩu xuống.

Hắn ngẩn ra, gục đầu xuống, nhìn thấy một chiếc áo khoác đồng phục nhàu nhĩ.

Cái đầu được trùm kín bởi áo khoác đang tự động tìm một vị trí dễ chịu cho mình, sau khi ghé lại gần còn hơi dịch lên cọ cọ.

Taehyung nhìn chằm chằm đầu người này giây lát, sau đó quyết định khóa màn hình điện thoại ném thẳng vào trong cặp sách bên cạnh, dịch bả vai xuống cho người bên cạnh ngủ thoải mái hơn.

Khi Kang Minho cầm quyển đề quay đầu lại, cậu ta nhìn thấy trọn cảnh này.

Có một bài tập tính mãi mà không ra được đầu mối, giờ này Song Kyo lại đang đi tham gia hạng mục tiếp sức dành cho giáo viên, sau khi nghĩ ngợi, cậu ta quyết định xin học sinh giỏi giúp đỡ một chút.

Cậu ta nhìn thấy hai nam sinh đang ngồi sát bên nhau. Taehyung ngồi hơi còng lưng nhưng trông hắn lại vô cùng thoải mái, người còn lại gần như rạp hẳn cả người lên vai Taehyung, trên đầu đang trùm áo khoác đồng phục ——

Nhất thời, cậu ta chợt cảm thấy hình ảnh này giống như cảnh tượng trong hôn lễ của người xưa, đôi vợ chồng mới cưới kề cạnh trên giường hỉ.

Kang Minho đang mải nghĩ, bỗng nhiên đối diện với ánh mắt Taehyung.

Chỉ thấy đối phương liếc cậu ta một cái với vẻ mặt vô cảm, rồi lại nhìn thoáng qua quyển đề trong tay.

Sau đó lạnh lùng đánh ánh mắt đi.

"..." Kang Minho ôm sách bài tập ngồi trở về.

Giác quan thứ sáu của đàn ông nói cho cậu ta biết, hiện tại học sinh giỏi cũng không muốn giảng bài cho cậu ta.

...

Jungkook bị đánh thức bởi mấy tiếng cười da^ʍ.

Cậu bực bội, vừa cử động đầu liền cảm thấy cả người mình xiêu vẹo, cảm giác suýt rơi xuống khiến lòng cậu giật thót ——

Một bàn tay kịp thời đỡ trán nâng cậu về lại chỗ cũ.

Jungkook kéo áo khoác xuống, khi ngước mắt lên đối diện với một đường hàm sắc bén, đầu óc cậu hãy còn mơ màng.

Cảm nhận được sự chuyển động, chủ nhân của đường hàm ấy cúi đầu xuống đối mặt với cậu.

Jungkook không quay được đầu, cậu nhìn chằm chằm hàng mi của Taehyung giây lát: "Cậu cười đấy à?"

Taehyung đáp: "Không phải."

Mẹ nó, sao người này nói chuyện cậu lại có cảm giác người mình rung rung.

Jungkook nhíu mày: "Sao cậu lại ngồi gần tôi vậy?"

"Chắc là bởi vì," Taehyung nói, "cậu đang dựa lên vai tôi?"

"..."

Jungkook nheo mắt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Đệt.

Cậu ôm lấy áo khoác đồng phục, bật người ngồi thẳng dậy.

Đồng phục bị kéo nhăn, đầu tóc cậu rối bù, nhìn từ trên xuống dưới người trông hơi đần.

"Sao cậu không gọi tôi dậy?"

"Gọi rồi." Sắc mặt Taehyung không hề thay đổi, "Cậu bảo tôi câm miệng, nếu không sẽ đánh tôi."

"..."

Jungkook cảm thấy đây là lời mà bản thân mình rất có khả năng nói ra.

Cậu đuối lý dựa người ra sau tường dụi mắt.

Bên cạnh lại truyền đến tiếng người. Jungkook không thể chịu được nữa, quay đầu: "Bọn mày cười cái rắm gì?"

Jimin hoảng sợ: "Làm ồn đến mày à?"

"Đệt, toàn là Jimin cười." Dohan nói, "Bọn tao đang xem phát sóng trực tiếp."

Hai người che áo khoác trên tay xem cả buổi sáng.

Jungkook không quan tâm bọn họ, cậu giơ tay vò tóc, ánh mắt quét sang người bên cạnh.

Taehyung đã quay trở lại dáng ngồi cũ, đang cầm điện thoại chơi Sudoku.

Thấy cậu dậy, Jimin đưa điện thoại ra trước mặt cậu.

"Jungkook, mẹ buồn cười vãi, vừa nãy tao dùng tài khoản trên phòng phát sóng trực tiếp của Dohan để xem livestream, thằng này ngon, tất cả tài khoản nó theo dõi đều là nữ streamer. Tao bấm bừa vào một phòng, mày nhìn cỡ nó này..."

Jungkook nhìn thoáng qua liền lập tức nhíu mày, đang định bảo cậu ta bỏ ra.

Dohan đỏ mặt mắng: "Lũ chó, chẳng lẽ bọn mày không xem nữ streamer chắc?"

"Đương nhiên là tao không xem nhiều như mày." Jimin nói, "Jungkook thì càng khỏi nói, cậu ấy căn bản không ——"

Bỗng Taehyung ngẩng đầu lên khỏi Sudoku, hắn nhìn về phía này với vẻ mặt không cảm xúc.

Jungkook khựng lại vì bị nhìn chằm chằm, chỉ trong giây lát, cậu đột nhiên nhớ ra câu khoe mẽ mà lần trước cậu lên giọng, lời nói đến đầu môi lập tức quay ngoắt.

Jungkook: "Tao có xem."

Jimin: "?"

Jungkook dựa người vào tường, nhấn mạnh lại: "Tao cực kì thích xem."

Jimin: "..."

Dohan cũng ngẩn người: "Thật, thật à? Không nhìn ra đấy."

"Streamer này nhảy đẹp đấy." Jungkook lấy điện thoại ra, "Tên là gì? Để tao theo dõi."

Dohan: "Song, Song Yuri..."

Jungkook ừ một tiếng, lướt ngón tay tìm kiếm tên streamer này. Sau khi nghĩ ngợi, cậu còn cố ý ngồi thẳng người hơi thấp điện thoại xuống.

Sau đó ấn theo dõi.

Một pop-up thình lình nhảy xổ ra ——

[Ting ~ Theo dõi thành công! Song Yuri đã trở thành người thứ 132 bạn theo dõi, cũng là nữ streamer xinh đẹp thứ 2 bạn theo dõi! Nhấn vào đây để tìm thêm nhiều nữ streamer xinh đẹp hơn nữa nhé! →]

Jungkook: "...?"

Hả?

Cái này?

Cái này là thứ khỉ gì vậy???

Lần trước theo dõi đâu có thấy đâu!!!

Jungkook cầm điện thoại đóng băng tại chỗ.

Dohan ngó đầu lại xem cũng ngẩn tò te: "Người anh em, theo dõi 132 người mà chỉ có hai nữ streamer, mày đùa tao..."

"Còn một người nữa là ai vậy?" Jimin vừa nói vừa thò tay bấm vào danh sách theo dõi của Jungkook.

Tên nữ streamer lần trước cậu theo dõi trong tiệm net nhảy ra.

"Đệt, này mà tính là nữ streamer à." Dohan nói, "Cô nàng này chỉ chơi game không, không hát không nhảy, nói chuyện với bạn bè hay fan còn xưng anh gọi em, đàn ông đích thức ai lại xem cổ."

Jimin hoàn hồn: "Cũng đúng. Tao đã bảo mà, mày xem nữ streamer từ khi nào vậy? Lần trước bọn mình ở tiệm net, thằng máy bên cạnh vừa bật xem nữ streamer nhảy múa mày liền đứng lên đổi máy luôn còn gì?"

"Tao không..."

Như nhớ ra gì đó, Jimin nói tiếp với Dohan: "Còn một lần nữa, cậu ấy vào nhầm phòng phát sóng trực tiếp, nữ streamer đó đọc ID của cậu ấy một lần rồi gọi cậu ấy là "anh ơi", ghê, người anh em của tôi thẳng tay tắt máy luôn cơ."

"..."

Jungkook đang cân nhắc về tính khả thi của việc đá cả hai người kia xuống, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng cười ngắn ngủi.

?

Kim Taehyung cười cái rắm gì?

"Cậu ——" Jungkook thẹn quá hóa giận quay đầu lại, trong đầu nghĩ ra vô số câu để nói, thế nhưng sau khi chạm phải ánh mắt của Taehyung, ngọn lửa trong cậu tắt vụt.

Môi Taehyung rất mỏng, khóe miệng chỉ cong lên một mức độ rất nhẹ, lúc không cười trông có vẻ lạnh lùng, cười lên rồi... vẫn thấy lạnh lùng, tựa như tuyết mịn dưới trời nắng.

Ánh mắt đen sâu thẳm quét qua từ đuôi mắt đang lẳng lặng nhìn cậu.

Không biết có phải do vừa mới tỉnh ngủ không, Jungkook vừa mở miệng đã đứng hình.

Taehyung vẫn đợi cậu: "Ừm?"

Jungkook: "...Không được cười."

Taehyung đáp: "Được."

Vừa dứt lời, Subin đứng dưới bậc thang gọi Taehyung đi nhận giải thưởng chạy 3000 met hôm qua.

Người đi rồi, Jungkook ngồi xuống chốc lát, sau đó lại im lặng nằm lại.

"Jungkook , nhân lúc Kyo đang không ở đây, ra căn tin mua gì ăn không?" Jimin hỏi.

"Không đi."

"Mày chưa ngủ đủ à? Trông thiếu sức sống thế."

Jungkook không quan tâm tới cậu ta.

Đến khi từ góc độ trên khán đài không còn nhìn thấy Taehyung nữa, Jungkook mới nâng mu bàn tay lên chắn trước mắt.

Chậc...

Vừa nãy không phát huy tốt rồi.

...

Đại hội thể thao kéo dài hai ngày, theo sau đó là cuối tuần.

Khi đến trường học là thứ hai, bầu không khí thoải mái trong lớp vẫn còn chưa phai nhạt.

Jungkook vừa bước vào lớp đã bị "bắt lính".

Đại hội thể thao lần này lớp giành hạng ba, các hạng mục lớn nhỏ giành được không ít giấy khen, Song Kyo đến từ sáng sớm để dán hết đống đó lên trên bức tường phía sau phòng học.

Song Kyo ngẩng đầu chỉ đạo: "Sang trái một chút... Trái quá rồi, nghiêng nghiêng tí... Rốt cuộc cậu có cảm nhận được sự cân bằng không vậy, cậu nhìn Taehyung người ta dán thẳng thế kia cơ mà."

Jungkook đứng trên ghế cầm hai góc giấy khen, cảm thấy mình cứ như thằng ngu: "Thế sao cô không bảo cậu ta dán hết toàn bộ luôn đi?"

"Đây là giải thưởng mỗi người tự mình nhận được, đương nhiên cũng phải tự tay dán lên rồi." Song Kyo nói, "Có khi ba năm cấp ba cậu chỉ có một tấm giấy khen này thôi đấy, dán tử tế cho tôi, đừng làm hỏng!"

"..."

Jungkook dán xong tấm giấy khen hạng nhì nhảy xa lại bị Song Kyo đưa cho giấy khen hạng nhất chạy tiếp sức, bảo cậu tiện thì dán luôn.

Jungkook điều chỉnh lại hàng chục lần theo ý cô, cuối cùng cũng dán được cho Kyo hài lòng.

Cậu vừa định đi xuống thì nhìn thấy bên cạnh giấy khen chạy tiếp sức là giấy khen chạy 3000 met của Taehyung.

Jungkook dán đi dán lại cả buổi trời, giờ rảnh rỗi lại sinh nông nổi: "Tại sao hạng nhì lại được dán trên cùng với hạng nhất?"

Song Kyo: "Tên người ta xuất hiện trên cùng một tờ bảng điểm với cậu cũng đâu có ghét bỏ cậu đâu."

"..."

"Được rồi, mau xuống dưới đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro