Chương 30: Quỷ xuất giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như thế, năm người được đưa tới cửa vào mật thất.

Nhân viên công tác yêu cầu phải bịt mắt lại, bám vai nhau đi vào.

Jungkook đi đầu tiên, cậu bị người ta dẫn rẽ trái quẹo phải, vào một căn phòng.

Sau khi bộ đàm phát ra thông báo đã có thể tháo bịt mắt, bọn họ mới phát hiện ra trong căn phòng rộng rãi hơi hướm cổ đại mà bốn phía đen ngòm này chỉ có mỗi bốn người.

"A a a!!!!" Tiếng thét chói tai của Dohan loáng thoáng vang vọng lại, nghe chừng cách đó khá xa, "Cứu với! Không được rồi! Tại sao tôi lại phải tách riêng —— Mấy người đừng có bật cái nhạc này nữa ngất mất thôi..."

Giọng cậu ta lớn đến mức nhân viên công tác bên ngoài phải liên lạc với bọn họ qua bộ đàm: "Ờm, phần chơi này ở chỗ chúng tôi cần phải có một người đi riêng, mọi người có muốn đổi sang ai khác không?"

Jimin áp tay bên miệng, gào lên đáp lại: "Dohan—— Không phải anh em không giúp mày —— Nói thật là anh em cũng sợ lắm ——"

"Chúng tôi không đổi." Minyoung đưa bộ đàm lên trả lời, "Cậu ta thích làm lố vậy thôi, các anh cứ dọa cậu ta nhiều vào."

Chê ồn, Jungkook trợn mắt, đang định bảo để mình sang thay thì góc áo bỗng bị người đằng sau níu lại.

Taehyung đứng trong góc tối, lúc quay đầu lại, Jungkook chỉ có thể nhìn thấy dáng hình hắn mờ mờ.

"Jungkook." Taehyung nhìn cậu, "Tôi cũng sợ."

"?"

Jungkook nhíu mày: "Sợ sao nãy cậu không nói?"

Taehyung nói: "Không muốn bị mất mặt trước mặt cậu."

"...Giờ cậu còn mất mặt hơn."

"Đành chịu thôi." Taehyung níu góc áo cậu, nói bằng giọng đều đều, "Đáng sợ quá."

"..."

Bên ngoài lại vang lên tiếng hét chói tai thảm thiết của Dohan.

Jungkook nhìn người đằng sau mấy giây bằng ánh mắt như nhìn phế vật, chợt nghĩ phỏng chừng ở trong hoàn cảnh này, Taehyung cũng không chịu được.

"Chết nhát." Cậu lại thu bước chân về, gằn từng chữ một.

Taehyung ừm một tiếng: "Đúng vậy."

"..."

Minyoung định hỏi hai người thì thầm cái gì đấy, bỗng ruỳnh một tiếng, cửa trong mật thất bị NPC đá văng ra.

Một người mặt mũi xanh bợt mồm miệng nhuộm máu mặc trang phục tân lang thời cổ đại xiêu vẹo xông vào hòng tấn công trực diện mỗi người chơi: "Ả muốn gϊếŧ tôi! Ả muốn gϊếŧ tôi ——"

Jungkook cảm nhận được góc áo mình bị kéo chặt hơn, Taehyung lùi về phía sau như bị dọa sợ.

"NPC này lùn hơn cậu cả khúc lận, cậu sợ cái gì??" Jungkook theo bản năng duỗi tay ra sau vỗ nhẹ lên cổ tay Taehyung, ý bảo hắn bỏ tay ra.

Quần áo buông lỏng.

Jungkook vừa định thu tay về, cánh tay đằng sau bỗng nhiên lần lên trên dọc theo ngón tay cậu, thình lình nắm lấy tay.

Lòng bàn tay Taehyung lành lạnh, lúc nắm hơi siết lại.

Nghe thấy lời cậu nói, NPC vọt tới trước mặt Jungkook, thét lên chói tai: "Cậu ăn nói cho lịch sự —— À, ả muốn gϊếŧ tôi!"

Jungkook mặt lạnh như tiền nhìn mặt quỷ kia, ngón tay được nắm lấy tê rần. Cậu lắc tay Taehyung: "Taehyung, cậu lùi ra sau đi."

Taehyung cũng lắc tay cậu: "Không lùi được, tôi không dám mở mắt."

"..."

Chỉ trong chớp mắt ấy, Jungkook bỗng nghi ngờ Taehyung đang giả đò.

Mẹ nó, làm gì có ai sợ đến mức nắm tay người khác lung tung như thế?

Ngay khi NPC rời đi, ánh đèn trong phòng bật sáng.

Jimin ôm Minyoung, vùi kín mặt vào trong vai cô. Minyoung ghét bỏ vỗ lưng cậu ta: "Không sao, đi rồi... Đi thật rồi, tao lừa mày làm gì?"

Jimin: "Huhuhu..."

Jungkook: "..."

Cậu quơ tay Taehyung, lạnh lùng nói, "Thả lỏng ra, đừng có nắm chặt như thế."

Chơi được một nửa, Dohan mới tụ hội với bọn họ.

Cậu ta sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, lúc ôm cánh tay Jimin vẫn còn sợ, vì vậy quay đầu sang hỏi người anh em còn lại của mình: "Jungkook, hai bọn mình cũng nắm tay đi?"

Jungkook vừa túm Taehyung vừa xách đèn, ánh đèn hắt từ dưới lên, rọi rõ khuôn mặt hết sức hung dữ của cậu: "Cút."

Dohan: "."

NPC thở hồng hộc quay trở lại phòng điều khiển, vén "bùa chú" trên mặt mình lên, chính xác là ông chủ vừa mới đón tiếp bọn họ ở bên ngoài.

Ông chủ vừa quan sát camera vừa dặn dò nhân viên công tác chuẩn bị đi ra dọa ——

"Lát nữa bọn họ sẽ phải làm nhiệm vụ riêng, phân tích cho cô chút nhé." Ông ta chỉ vào màn hình, "Bạn nữ này với cái cậu trông hung dữ kia thì khỏi dọa, hai người này gan lắm, chủ yếu là dọa ba người còn lại... Nhất là cái cậu cao nhất, ban nãy cậu ta cứ trốn sau lưng một cậu khác nên tôi không dọa được, lát nữa cố gắng hết sức dọa chết khϊếp cậu ta nghe chưa!"

Nhiệm vụ riêng lẻ: Yêu cầu mỗi người chơi phải tự đi đến cuối hành lang để lấy một món đồ, những người chơi còn lại buộc phải chờ trong phòng.

Những người khác đã hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả Dohan cũng đã liêu xiêu bò về, chỉ còn lại mỗi người nhát gan cuối cùng ——

Taehyung đứng ở cửa, bỗng quay đầu lại hỏi: "Nếu tôi không về, cậu có ra ngoài tìm tôi không?"

Jungkook: "Không."

"Cậu nói chuyện liên tục với tôi được không? Không nghe thấy tiếng gì tôi sợ lắm."

"Không."

"Cậu sẽ đứng đợi tôi ở cửa chứ?"

"ĐM, cậu đang chơi trò chơi, không phải ra chiến trường." Jungkook không thể chịu được nữa, "Cậu có đi không? Không đi nữa là tôi đá ra đấy!"

Taehyung đi rồi.

Ông chủ nhìn chằm chằm máy giám sát, phấn khích gọi nhân viên công tác: "Mau mau mau mau! Dọa cậu ta đi! Dọa cậu ta một chuyến trước đã, sau đó bắt cậu ta đi lại một lượt!"

Taehyung vừa đυ.ng đến đạo cụ nhiệm vụ, một NPC ma nữ mặc trang phục tân nương thình lình xuất hiện, điên cuồng bò về phía hắn như con nhện, rít lên chói tai đầy thảm thiết: "Á ——"

Người trước mặt không có phản ứng gì.

NPC ma nữ tưởng mình chưa đủ đáng sợ, vì vậy hét thêm một tiếng nữa: "Á ——"

Nam sinh kia cầm lấy món đồ, lạnh lùng nhìn cô.

Sau đó quay người bỏ đi.

Lúc đi, hắn còn cúi đầu nhìn sàn nhà, dịch bước chân để tránh không vướng vào trang phục nghề nghiệp của cô.

NPC ma nữ: "?"

Ông chủ: "???"

Đi đến khúc ngoặt, Taehyung bỗng quay đầu lại: "Chào chị, chị gào lại tiếng nữa được không?"

NPC ma nữ: "...Á ——"

Trong phòng.

Dohan khổ sở bịt tai lại: "Đéo gì lại gào nữa thế??"

"Sao học sinh giỏi vẫn chưa về? Lại còn không có tiếng gì nữa chứ." Minyoung nói, "Liệu không bị bắt đi thật đấy chứ?"

Jungkook đứng đợi ngoài cửa mấy giây, sốt ruột hừ một tiếng: "Tao đi tìm..."

Bịch, bịch, bịch.

Tiếng bước chân dồn dập vọng lại từ phía cuối hành lang.

Jungkook gọi thăm dò: "Taehyung?"

"Tôi đây."

Bên kia hành lang, Taehyung vội vã chạy về, Jungkook đứng ngay ở cửa, theo bản năng vươn tay về phía hắn.

Taehyung ập tới ôm chầm lấy cậu, cũng giống như lần trước sau khi chạy 3000 met.

Jungkook hơi sửng sốt, cậu còn chưa kịp làm gì, người kia đã buông ra.

Dohan: "Học sinh giỏi, ả kia cũng nhào lên người cậu đúng không? Cậu có sợ không?"

Taehyung đặt đồ lên bàn, liếc nhẹ qua cậu ta, đáp: "Ừm. Làm tôi sợ gần chết."

Ông chủ đứng trước camera quan sát toàn bộ hành trình: "."

Cậu sợ gần chết? Thật đấy à???

Trước đây chỉ thấy mấy cô nàng giả vờ sợ để nép vào người bạn trai, đàn ông đàn ang như cậu giả vờ làm gì? Mà dù có giả vờ thì cậu cũng phải nhào vào người bạn nữ xinh xắn kia chứ, sao lại nhào vào người một đứa con trai??

Jungkook cũng không thể hiểu nổi. Cậu quá mệt với cái trò mật thất này rồi, tay thì phải dắt theo cái đồ nhát cáy, mấy NPC kia thì cứ nhằm cậu mà tấn công không chịu thôi.

Nhiệm vụ cuối cùng là chia tổ đội hai người thay phiên nhau đi siêu độ cho ma nữ, để lại một người nằm trong phòng chờ chiến thắng.

Cuối cùng vai trò này được trao cho Dohan.

Jungkook dẫn Taehyung đến "đền thờ" để "làm phép" cho ma nữ.

Trên đường, ánh đèn xung quanh lờ mờ sáng, ít nhất là đủ để nhìn rõ mặt của đồng đội.

Trong con hẻm nhân tạo chật hẹp, Jungkook quay đầu lại nhìn, Taehyung vẫn trưng nguyên cái bản mặt liệt ngày thường.

Tự nhiên cậu lại thấy tò mò, lúc nãy bị dọa sợ vẻ mặt Taehyung như thế nào?

Vài giây sau, Jungkook thu hồi ánh mắt, lắc tay Taehyung: "Ở đây không có ai, buông tay ra đi, lòng bàn tay tôi mướt mồ hôi rồi."

Taehyung liếc nhìn cậu, buông lỏng tay ra.

Lúc rẽ vào, Jungkook đi chậm lại, cố tình lùi về sau Taehyung một bước.

Sau đó vươn tay, chọc eo Taehyung một cái ——

Gần như là cùng lúc đó, tiếng thét chói tai của "ma nữ" bất ngờ vang lên. Jungkook sửng sốt, nhìn "ma nữ" ở đằng trước đang lao về phía bọn họ, thầm nghĩ ——

Cậu còn chưa kịp nghĩ.

Trước khi đèn tắt, cậu thấy Taehyung quay người lại.

Jungkook định túm tay hắn chạy đi, nhưng ngay sau đó, chân cậu đột ngột lửng lơ ——

Cậu, bị, bế, lên, rồi.

Là kiểu luồn tay qua khoeo chân, đỡ sau lưng – bế công chúa.

Jungkook lập tức ngu người, cậu gào lên: "Kim Taehyung! Kim Taehyung!"

Taehyung không đáp, hắn chạy rất nhanh, đường thì vô cùng hẹp. Tràng chửi thề đã chất cao thành núi nơi cửa miệng, cảm giác xóc nảy và khát khao sống buộc Jungkook theo bản năng quay đầu lại choàng qua cổ Taehyung.

Cậu nhìn ra sau, chạm mắt với NPC ma nữ chính diện vài giây đồng hồ.

Những lúc lơ lửng trên không, tâm lý con người thường sẽ yếu hơn bình thường.

Vì vậy, cậu ôm chặt lấy cổ Taehyung: "Chạy mau lên, cậu chưa ăn cơm à?? Khoan đã cậu chạy đi đâu đấy đây không phải đường về phòng ——"

Jungkook nhìn đằng trước mặt, nhìn thấy một chiếc kiệu cưới màu đỏ phủ rèm che nằm trước phông cảnh sân vườn.

Jungkook thầm nghĩ, không thể nào? Sẽ không có thằng ngu nào dám đi vào trong đó đâu phải không? Giờ mà vào thì không phải là chôn chân trong đó chờ người ta chạy tới hù sao?

Giây tiếp theo, Jungkook bị bế vào bên trong.

Jungkook: "..."

Không gian bên trong kiệu còn hẹp hơn tưởng tượng của cậu.

Một nam sinh mét tám lăm bế một nam sinh mét tám mươi ngồi vào trong, gần như không còn chỗ trống nào.

Jungkook hơi cuộn người, đạp giày lên sườn kiệu, cả lưng dán hẳn vào đằng sau.

Jungkook nghỉ ngơi giây lát, nghiến răng nghiến lợi: "Kim Taehyung, cậu ——"

"Vừa nãy có ma chạm vào người tôi." Giọng Taehyung hơi khàn, hắn nói, "Cậu không bị dọa sợ chứ?"

"..." Jungkook câm nín.

Không phải, chỉ chọc một tí thôi mà, không sợ đến mức đó chứ?

Jungkook còn định nói gì nữa, nhưng cỗ kiệu đã hơi rung lắc, ngay sau đó, người bên ngoài bấu móng tay nâng vững thân kiệu.

Cậu đành ngậm chặt miệng, hợp tác với màn biểu diễn của người bên ngoài.

Vì để tránh NPC vọt vào hù, Jungkook dán mắt chằm chằm vào rèm kiệu.

Một lát sau, cậu nhíu mày, ngẩng đầu lên như cảm nhận được gì đó.

Trong kiệu tối om, gần như không nhìn thấy gì – ngoại trừ mành rèm đỏ sậm kỳ dị bị đèn ánh lên, và đôi mắt đen tuyền trong suốt của Taehyung.

Taehyung đặt một tay lên đầu gối, tay còn lại đỡ đằng sau cậu ngăn giữa lưng với thân kiệu, lẳng lặng nhìn cậu trong bóng tối.

Bế cậu chạy suốt một chặng đường, hơi thở Taehyung nặng nề nóng hổi phả vào vành tai Jungkook. Cơ thể hai người thân mật dán sát vào nhau, cậu có thể cảm nhận được từng nhịp hô hấp của người kia.

Jungkook cảm thấy mùi hương bạc hà lại bao phủ quanh người mình.

Trống ngực đập dồn, Jungkook vô thức cụp ngón tay lại: "Nhìn rèm kiệu đi, thể nào cũng có ma vọt vào."

"Tôi không dám nhìn." Taehyung nói.

"...Ai bảo cậu ngu ngốc chạy vào trong này?"

Taehyung hơi nghĩ ngợi: "Tại tôi sợ quá."

Bên ngoài lại có tiếng động. Jungkook cứng nhắc xoay đầu đi, tiếp tục nhìn chằm chằm rèm kiệu.

Vài giây sau, không thể chịu được nữa, cậu thò tay lên lần mò tìm đến hai mắt Taehyung, che đi: "Đừng có nhìn tôi."

Taehyung ừm một tiếng trầm thấp, hơi thở cọ vào tay cậu.

Cả người Jungkook đã tê rần, từ cổ đến tai nóng hầm hập. Cậu cắn răng, giơ nốt tay còn lại lên bóp mũi Taehyung: "...Cũng đừng có mà thở."

Taehyung: "..."

Taehyung nhìn lòng bàn tay trong bóng tối, ngoan ngoãn ngừng thở.

Vài giây sau, người kia buông mũi hắn ra.

"Cậu bị ngốc à, bịt mũi sao không biết dùng miệng?" Ngón tay Jungkook lần mò xuống cằm hắn, vỗ nhẹ hai cái, "Thở ra!"

Mãi đến khi thân người bên dưới phập phồng trở lại, Jungkook mới thu ánh mắt về.

Người bên ngoài khiêng kiệu rõ lâu mà không có ý định xông vào, sức kiên nhẫn của Jungkook cạn kiệt rồi, bàn tay che lên mắt Taehyung hơi thả lỏng, đang định ra ngoài xem tình hình thế nào.

Ngay sau đó, rèm kiệu bị một bàn tay trắng ởn xốc lên "xoạt" một tiếng! Ánh sáng đỏ hồng bên ngoài rọi vào trong kiệu ——

NPC chống hai tay lên hai thành kiệu, khuôn mặt ma nữ HD kinh dị hơn gấp bội lần mấy con ma trước vọt tới trước mặt Jungkook.

Ả ngoạc cái miệng đầy máu, thét lên chói tai xông thẳng đến.

Dù Jungkook có gan đến đâu thì ở trong không gian chật hẹp như thế này, cậu vẫn không chịu nổi, hơn nữa nhìn cũng biết là NPC muốn trả thù, tiếng thét chói tai vang dội gấp mười lần khi trước.

Đệt.

Cánh tay Jungkook vừa chực rụt về lại với lên che mắt Taehyung. Giây tiếp theo, cánh tay Taehyung đỡ sau lưng cậu bỗng gập lên, che kín hai mắt cậu.

Một lúc lâu sau, tiếng thét đinh tai nhức óc của NPC ma nữ mới dừng lại.

Cô ả vén "tóc" trước mặt lên, nhìn chằm chằm hai người mấy giây rồi mới chậm chạp lùi về sau dù còn chưa đã thèm, vừa rời sân vừa gầm nhẹ.

Trước mắt Jungkook tối đen, mi mắt nóng hầm hập. Trong vài giây ngắn ngủi, đầu óc cậu chỉ có thể nạp vào hơi ấm và mùi hương từ lòng bàn tay của Taehyung.

Khoảnh khắc tiếng nhạc kinh dị ngừng lại, Taehyung buông tay ra.

Mí mắt bỗng lành lạnh, Jungkook hoàn hồn. Gần như là ngay lập tức, cậu buông tay, khom lưng đứng dậy, dùng nắm đấm hất rèm ra rồi nhanh chóng ra ngoài.

Đúng lúc gặp được ba người còn lại đang đi tìm bọn họ.

"Đệt, ánh đèn này như đèn âm phủ ý..." Jimin vừa sợ vừa không kìm được ánh mắt lượn trái ngó phải, bị ánh đèn đỏ dưới đất lóe lên chói mắt.

Jungkook đứng trên ánh đèn, làn da và giày trắng đều vương một rặng hồng rất thiếu tự nhiên.

Thấy cậu, Minyoung hỏi: "Hai người đi đâu thế? Tao hoàn thành nhiệm vụ thay hai bọn mày còn xong lượt quay về rồi."

"...Bị đuổi theo." Jungkook nói ngắn gọn.

Minyoung ồ một tiếng: "Học sinh giỏi đâu?"

Jungkook không đáp, cậu lạnh lùng xoay người, thô lỗ vén rèm kiệu lên: "Ra đây, hết ma rồi."

Taehyung hơi khom lưng, thong thả bước ra khỏi kiệu cưới.

Minyoung: "?"

Minyoung còn đang cảm thấy cảnh tượng trước mắt kì quặc một cách khó nói thành lời, có người bỗng vỗ vai cô.

Jimin: "Chị Minyoung, đi thôi, làm nốt vòng cuối rồi ra ngoài."

Ra khỏi mật thất, ông chủ đích thân bưng trà rót nước cho bọn họ, còn mang theo mã thanh toán và phiếu đánh giá, nói rằng nếu điền phiếu đánh giá thì sẽ được giảm giá 20%.

Lúc điền phiếu, ông chủ không nhịn được liên tục ngó về phía cậu bạn nam có dáng người cao lớn nhất.

Ngón tay thon gầy của đối phương cầm bút, lạnh nhạt quét mắt nhìn phương án nào đó trên trang giấy.

"Bạn cảm thấy mức độ kinh dị của [Quỷ xuất giá] là?"

Đối phương nhấc ngón tay lên, tích vào ô tròn cuối cùng "Kinh dị tột bậc! Làm tôi sợ chết khϊếp!"

Phía dưới còn có dòng trống riêng để viết ý kiến phản hồi vào, Taehyung nghĩ ngợi một giây, qua loa viết vào đó:

[Hài lòng.]

Ông chủ thu lại hết phiếu đánh giá, mặt mày hớn hở tiễn nhóm khách này đi, đầy lời muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi.

Lúc rời khỏi nơi này thì trời đã xẩm tối, sau khi bàn bạc, mọi người quyết định đi ăn lẩu.

Jimin là người đáng tin cậy, vì vậy vừa ngồi xuống bàn cậu ta đã cầm thực đơn nắm quyền gọi món, Minyoung thỉnh thoảng thò đầu qua đề đạt ý kiến.

Jungkook đứng dậy đi lấy nước chấm, khi quay về thì chỉ còn lại chỗ trống bên cạnh Taehyung.

"Minyoung, hay mày sang kia ngồi cạnh học sinh giỏi đi." Jimin nhìn Minyoung ngồi ghế dựa kê giữa lối đi nhỏ, nói, "Tí nữa nhân viên phục vụ đi qua đi lại làm bẩn váy đấy."

"Không, ngồi ghế riêng thoải mái hơn." Minyoung hỏi, "Jungkook, mày ăn thịt gì? Để Jimin gọi cho này."

"Tùy." Jungkook ngồi vào vị trí trống, đặt nước chấm lên bàn.

Gọi đồ ăn xong, Jimin dựa lưng ra sô pha, thở ra một hơi dài rồi tuyên bố: "Cả đời này ông đây sẽ không bao giờ chơi mật thất nữa."

Jungkook nói: "Rào trước nhé, tao không đi vệ sinh với mày và Dohan nữa đâu. Hai đứa mày tự trông nom nhau đi."

"Không phải, Jungkook, không phải mày cũng sợ à?" Dohan không nhịn được nói.

Jungkook: "Tao? Chắc vậy được?"

"Đừng hòng chối, bọn tao nghe thấy hết rồi, lúc làm nhiệm vụ đôi cuối cùng ấy, từ đằng xa bọn tao đã nghe thấy tiếng mày gào." Dohan giả giọng cậu —— "Kim Taehyung! Kim Taehyung!"

Jungkook: "..."

Bắt chước xong, cậu ta còn xác nhận lại với người đối diện: "Đúng không, học sinh giỏi?"

Jungkook đập đũa lên bát, một tiếng động yếu ớt vang lên.

Vì vậy, Taehyung nói: "Tôi không nghe thấy."

Dohan: "..."

Jungkook nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy khó chịu, vừa nãy cậu đánh giá khu mật thất kia hai sao là cao quá rồi, đáng ra phải cho nửa sao.

Jimin và Dohan bắt đầu bàn tán phân tích xem vừa nãy ở trong mật thất thằng nào nhát hơn, Jungkook cố kìm nén suy nghĩ muốn ứng cử thêm Taehyung vào. Cậu cầm cốc lên uống một ngụm nước lạnh, bỗng có cảm giác người bên cạnh đang đưa mắt về phía mình.

"Cậu có lấy nhầm gia vị không?"

Jungkook hơi khựng lại, cúi đầu nhìn: "Nhầm cái gì?"

Taehyung trầm mặc như đang nhớ lại thật nhanh: "Cậu ăn được rau thơm à?"

Quán lẩu ồn ào huyên náo.

Cốc nước trong tay Jungkook ngừng giữa không trung, cậu ngẩn người ra vì câu hỏi ấy, nghiêng đầu sang hỏi: "Sao lại không?"

Taehyung nhìn cậu mấy giây, hồi lâu sau mới nói: "Không, xung quanh tôi ít người ăn được cái này, còn có người bị dị ứng nữa."

Jungkook ồ một tiếng: "Hồi bé tôi cũng bị dị ứng, tự nhiên lên cấp hai lại hết."

Taehyung cầm khăn ấm lau tay, nhẹ nhàng đáp: "Vậy à."

Thời gian này quán lẩu rất đông đúc, ngồi mười phút đồ ăn mới chậm chạp đưa lên.

Ăn được một lúc, Jimin bỗng nâng chén trà: "Học sinh giỏi, may mà có cậu giúp đỡ tôi lần này, thành tích thi vừa ra, bố tôi đã phấn khởi đến mức cho tôi tiền ngay lập tức... Sợ cậu không uống được nên tôi không gọi rượu mà thay bằng trà để mời cậu một chén vậy, cảm ơn cậu đã giúp đỡ quên mình!"

"Không có gì." Taehyung cầm chén trà lên cụng với cậu ta, lúc đặt lại xuống, hắn liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Jungkook cầm đũa nghiêm túc nhúng lẩu, không buồn ngẩng đầu lên.

Jimin uống hết chén trà, sau đó ngứa tay huých người đang chơi điện thoại bên cạnh: "Dohan, anh em nói mày nghe này, chúng ta đã lên lớp mười một rồi, mày không định quyết chí vươn lên với bọn tao à? Đừng để đến lúc đó tao với Jungkook tay trong tay lên đại học còn mày vào trường nghề bên cạnh nhé."

Dohan hất tay cậu ta ra: "Cút cút cút, mày thì vào được trường đéo gì."

"Tao nghiêm túc đấy, mày thử học đi. Hai tuần qua cố gắng học xong tao lại thấy thật ra học tập cũng không khó như vậy đâu."

"Ừ, mày tự cố gắng đi." Cuối cùng Dohan cũng đặt điện thoại xuống, cầm đũa lên, gọi, "Jungkook."

Jungkook: "Nói."

"Lớp tao có nữ sinh muốn xin WeChat của mày." Dohan nói, "Tao gửi tài khoản của mày qua rồi."

Động tác của Jungkook khựng lại, cậu chợt nhớ đến lời nói của giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh hôm ở trong văn phòng.

Tìm đến thật này.

Cậu định nhìn người bên cạnh theo bản năng, nhưng mặt vừa mới hơi nghiêng sang một chút, cậu đã sực tỉnh – Mẹ nó, mình nhìn cậu ta làm gì?

Jungkook lại dịch đầu về thẳng góc độ không hề để lộ dấu vết, nhíu mày: "Tao cho mày gửi à?"

"Hết cách rồi, tao mà không giao mày ra thì sau này không còn bài tập để chép nữa."

Dohan vui vẻ nói, "Đừng lo, nếu cô ấy gửi lời mời thật thì mày cứ từ chối là được, có ép buộc nhất định phải kết bạn đâu."

Jungkook chẳng buồn nói mấy lời thừa thãi với cậu ta, cúi đầu nhúng lẩu tiếp.

Ăn uống no nê, lúc thanh toán Jimin xin phục vụ lấy hóa đơn, sau đó hỏi có ai đi hút thuốc không.

Jungkook: "Bọn mày đi đi, tao ở đây chờ hóa đơn."

Ba người kia vừa rời đi, bàn đằng trước bỗng nhốn nháo hẳn lên, hết sức tưng bừng.

Taehyung lười nhác nhìn về phía trước, hình như bàn bên có người vừa tỏ tình, có vẻ còn thành công rồi, một anh một chị thẹn thùng ôm nhau.

Điện thoại trong túi rung lên liên tục. Taehyung thu ánh mắt về, lấy điện thoại ra nhìn liếc qua một lượt, sau đó lạnh nhạt thẳng tay khóa màn hình.

Nhân viên phục vụ đưa hóa đơn tới, người ngồi cạnh hắn nói cảm ơn, sau đó đẩy ghế ra đứng dậy.

Taehyung đứng lên theo, đợi chừng hai giây, hắn nhận ra người trước mặt đang đứng yên không nhúc nhích.

Jungkook làm công tác chuẩn bị giây lát rồi mới mở miệng gọi: "Kim Taehyung."

"Ừm."

Jungkook cầm chén trà lên, gượng gạo giơ lên trước mặt hắn.

Taehyung nhướng mày, nâng chén lên theo.

Jungkook vừa định cụng chén thì thấy hắn bỗng hơi thu tay về, sau đó quay đầu nhìn qua bàn bên cạnh.

Jungkook nhíu mày, cũng nghi hoặc nhìn sang ——

Anh chị bên kia đan chéo cánh tay vào với nhau, uống rượu giao bôi trong tiếng ồn ào của những người xung quanh.

Jungkook: "..."

Jungkook lạnh nhạt vươn tay ra cụng mạnh vào chén của Taehyung, làm cho trà trong chén hơi sóng sánh: "Muốn chết thì cứ nhìn tiếp đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro