Chương 31: Thật sự rất thích cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơm nước xong, mọi người giải tán tại chỗ.

Sau khi nhìn những người còn lại lên xe, Jungkook mới quay đầu bước về.

Con phố này cách nhà cậu không xa, đi mười phút là đến nơi rồi.

Cậu lấy điện thoại ra, gửi cho Jimin một nửa số tiền hôm nay bọn họ đã tiêu.

[Jimin: ? Chuyển tiền cho tao làm gì?]

[–: Không phải mày bảo cùng chủ chi à? Tao với mày chia đôi.]

[Jimin: Tao thuận miệng nói thế thôi. Không cần, bố tao cho tao nhiều tiền lắm, hôm nay tao bao!]

Mặc dù thời gian Jimin quen Jungkook không dài lắm, nhưng quan hệ khá thân thiết, cậu ta cũng biết ít nhiều về điều kiện gia đình cậu.

[–: Nhận đi, đừng có nói thừa.]

Jimin nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn nhận.

[Jimin: Thế lần sau tao bảo tao đãi mày đừng có chia đôi tiền.]

Jungkook thả bước trên con đường vắng người, cậu lấy một điếu thuốc trong túi ra, vừa định châm lửa thì điện thoại vang lên một tiếng.

Sao Jimin lằng nhằng thế nhỉ...

[V: (Ảnh)]

Tuyệt, là người còn lằng nhằng hơn.

Jungkook ngậm điếu thuốc chưa kịp châm lửa, bấm mở xem ảnh chụp, trong ảnh là khoang xe tối tăm, trông có vẻ là chụp bừa.

[–: ?]

[V: Trong xe tối quá, tôi hơi sợ.]

[–: ??]

[–: Sợ cái gì? Không phải tài xế ngồi ngay đằng trước kia à?]

[V: Nhìn tài xế trông giống NPC vừa nãy lắm.]

[–: ...]

[V: Gọi video được không?]

[–: Không.]

[V: Ừm.]

Jungkook vừa định cất điện thoại vào trong túi.

[V: Không sao.]

[V: Hôm nay tôi chỉ bị ma chạm vào nên hơi sợ thôi, mấy tháng nữa là ổn ấy mà.]

[V: Làm phiền cậu rồi.]

"..."

Jungkook ngậm thuốc lá, nhìn chằm chằm mấy câu này một lúc.

Cậu cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại cầm lên, mấy lượt như thế, cậu hằm hằm đeo tai nghe lên, cắn răng gọi video tới.

Phía đối diện nhận nghe ngay lập tức.

Bởi vì đang đi trên đường, Jungkook để điện thoại rất thấp, góc độ không được đẹp lắm.

Cậu cúi đầu nhìn Taehyung với vẻ mặt bực bội: "Nhát gan thế, tối ngủ có phải để bố mẹ nằm bên cạnh trông chừng không?"

Taehyung nói: "Nhà tôi không có ai."

Jungkook không kịp nghĩ đã buột miệng: "Tôi không gọi video ngủ cùng cậu được."

Tai nghe lặng thinh vài giây.

Jungkook: "..."

Mày lại nói xằng nói xiên cái gì thế này.

"Không cần." Một lúc lâu sau, giọng Taehyung vang lên. Chắc là vì ngồi taxi lâu, giọng hắn hơi mỏi mệt, "Về nhà có Kookoo ở với tôi."

Jungkook: "Cậu đổi tên con chó nhà cậu được không vậy?"

"Thế thì hơi khó, gọi cũng lâu rồi."

Jungkook đút một tay trong túi, dọc đường đi ngẫu nhiên bắt gặp mấy người dắt chó đi dạo. Thỉnh thoảng cậu sẽ vô tình nhìn qua, cảm thấy mấy con chó cưng này không đẹp bằng con chó nhà Taehyung.

Hai người trò chuyện câu được câu không, đôi lúc sẽ có nửa phút im lặng giữa chừng. Lúc tai nghe lặng tiếng, Jungkook sẽ theo bản năng cúi đầu nhìn xem, sau đó chạm mắt với Taehyung trong điện thoại.

Vài lần như vậy, cậu không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: "...Đừng có nhìn tôi mãi như thế."

"Ừm." Taehyung ngoan ngoãn đánh mắt đi, nhưng chẳng mấy chốc lại nhìn về. Hắn hỏi, "Nữ sinh kia kết bạn với cậu chưa?"

"Gì?"

"Nữ sinh lớp 11-8 ấy."

"Chưa."

Taehyung nhẹ nhàng hỏi: "Cậu sẽ ở bên cô ấy à?"

Jungkook sửng sốt.

Ai ở bên ai cơ?

Cậu nhíu mày: "Không. Tôi còn chẳng quen biết gì người ta."

Taehyung ừm một tiếng, hạ thấp âm giọng: "Vậy cậu thích kiểu con gái thế nào?"

"...Làm sao tôi biết được." Jungkook cúi đầu nhìn nhanh qua hắn, mấy giây sau nói tiếp, "Dù sao thì bây giờ chưa thích ai."

"Sau này sẽ có."

"..."

"Có bạn gái thì sẽ không thể gọi video với cậu nữa rồi." Taehyung nói, "Cũng không thể ngồi cạnh nhau được nữa."

Jungkook: "Ai thèm để ý mấy cái đó..."

"Ừ, nhưng tôi không muốn nhìn cậu ở bên người khác."

"Tôi sẽ xin cô đổi chỗ ngồi." Xe taxi chạy trên con đường nhỏ, ánh đèn đường mờ tỏ hòa lẫn cùng sắc mặt Taehyung. Hắn cụp mắt xuống, giọng nói nhẹ bẫng.

Jungkook: "Tôi..."

Taehyung: "Lá thư trước đây tôi viết cho cậu... Cậu vứt đi cũng được. Lâu rồi tôi không viết, với cũng chẳng chỉnh sửa được kĩ."

Jungkook: "..."

"Còn giấy khen trên bảng ——"

"ĐM tôi không có bạn gái!" Jungkook không thể chịu được nữa, giơ điện thoại kề gần miệng ngắt lời hắn, "Cũng không thích con gái!! CMN cậu thích gọi video cho tôi thì cứ gọi! Muốn ngồi cạnh tôi thì cứ ngồi! Muốn dán giấy khen chỗ nào thì dán!! Lằng nhằng dài dòng làm cái gì?!"

Jungkook nói một mạch, nói xong thì hổn hển thở hắt ra đầy nặng nhọc. Cậu ngẩng đầu lên, thấy cả người lẫn chó đi ngang qua đều ngạc nhiên nhìn mình.

...Cậu còn gọi video với Taehyung ngoài đường nữa thì cậu là con chó.

Trong tai nghe không một tiếng động.

Jungkook xấu hổ rẽ vào công viên bên cạnh, cậu giơ điện thoại lên nhìn, màn hình tối đen như mực, Taehyung đang che camera.

Cậu nhíu mày gọi: "Kim Taehyung?"

Mấy giây sau, phía bên kia mới đáp một tiếng thật trầm: "Ừm."

Jungkook: "Nãy giờ tôi nói gì cậu nghe thấy không?"

"Nghe thấy." Taehyung nhẹ nhàng nói, "Tôi biết rồi."

Bỗng cảm thấy có gì đó sai sai, Jungkook nghi hoặc nhìn chằm chằm điện thoại: "Kim Taehyung, thò mặt cậu ra."

"..."

Giây sau, ngón tay che trước camera dịch đi.

Taehyung để điện thoại hơi thấp, chỉ lộ ra nửa mặt dưới.

Hắn cố ghìm khóe môi, yên lặng đối mặt với cậu giây lát. Cuối cùng, không nén nổi nữa, hắn giơ tay lên che miệng, yết hầu khẽ lăn.

Lăn lần hai.

Lần ba.

Jungkook: "..."

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, Jungkook quên bẵng đi mất mình vừa mới gào cái gì mà để Kim Taehyung cười đến vậy.

"Kim Taehyung, cười thêm tiếng nữa thì cậu toi đời." Jungkook hằm hằm nói, "Giơ điện thoại tử tế cho tôi."

"Ừm, tôi không cố ý đâu."

Taehyung khó khăn giơ điện thoại lên, nhìn cậu hai giây.

Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhanh chóng đưa ánh mắt trở về.

Taehyung như cố kìm nén một lúc, cuối cùng vì vẫn chịu được nên hắn cụp mắt xuống, giọng nói hơi khàn vì nhịn cười: "Jungkook, tôi thật sự ——"

Sau đó bỗng nhiên không còn thanh âm.

Jungkook đứng đực giữa công viên, giơ điện thoại lên đợi một hồi. Sau đó, cậu chợt sực tỉnh, điên cuồng nhấn cúp máy trước khi Taehyung kịp nói ra từ tiếp theo!

Píp. Video ngắt.

Công viên về đêm lộng gió.

Tiếng tim đập dồn như dán vào bên tai, đầu óc cậu nóng rực.

Jungkook đứng tại chỗ một lúc, nhẹ nhàng xoa mặt, lấy điếu thuốc vẫn đang ngậm trong miệng khi nãy ra. Cậu run rẩy châm lửa, bắt đầu đi loanh quanh mấy cây đại thụ gần đó.

Mẹ nó, kì quặc.

Rõ ràng khi nãy Taehyung không nói hết câu, nhưng Jungkook lại có cảm giác như mình đã nghe thấy rồi.

Cậu nghe thấy Taehyung ngồi trên xe taxi, đón gió ngoài cửa sổ, còn có ánh mắt lộ vẻ kì lạ của người tài xế ngồi đằng trước.

Trong ánh đèn đường lập lòe, Taehyung nói.

Jungkook, tôi thật sự ——

Thật sự rất thích cậu.

Ngay sau đó, Taehyung gửi tin nhắn đến hỏi sao cậu lại cúp máy.

Sao lại cúp máy? Cậu nói xem?

Ánh mắt cậu nhìn tôi có trong sáng không?

Nhưng Jungkook không thể trả lời rằng "vì tôi cảm thấy cậu sắp tỏ tình với tôi" một cách đáng xấu hổ như thế được, nên cậu quyết định không trả lời luôn.

Taehyung cũng không hỏi lại, mười phút sau, hắn gửi mấy tấm ảnh chụp chó đến.

Jungkook ngồi xổm dưới tàng cây vừa hút thuốc vừa hóng gió đêm, đến khi bản thân bình tĩnh lại rồi mới mở từng tấm hình ra xem, xem xong, cậu dập thuốc, vào nhà.

Lúc về nhà, Jungkook thấy cửa sổ mở toang, nhà trong sáng đèn, âm lượng TV mở to đến mức cả tòa nghe thấy.

Jeon Jihoon đang ngồi trên sô pha vừa gọi điện thoại chuyện phiếm với bạn vừa xem bóng đá, thấy Jungkook bước vào, ông ta lập tức tắt micro điện thoại, hai chân gác trên bàn trà cũng vô thức duỗi thẳng.

Nam sinh mười bảy tuổi trổ giò phổng phao, giờ đã cao hơn hẳn ông ta.

Ngày thường nếu say rượu hoặc có ai khác bên cạnh, Jeon Jihoon chẳng sợ cậu mấy, nhưng khi ở trong trạng thái tỉnh táo hiếm có, ông ta sẽ không chủ động đi gây hấn với cậu.

Dù sao, kinh nghiệm bao nhiêu năm nay đã nói cho ông ta biết tỉ lệ giành thắng khi đánh tay đôi quả thực là không cao.

Sau khi vào nhà, Jungkook quét mắt nhìn TV một cái, ném chìa khóa lên tủ giày rồi đi tới không nói một lời.

Jeon Jihoon lập tức đặt chân xuống: "Tao cảnh cáo mày đừng có kiếm chuyện..."

Jungkook cầm điều khiển TV lên hạ âm lượng từ 68 xuống 18, sau đó ném trả điều khiển lên bàn, xoay người bỏ về phòng, suốt quá trình không buồn để cho ông ta một ánh mắt.

Cánh cửa sau lưng đóng lại, Jeon Jihoon vừa rén vừa có phần ngờ vực, ông ta quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi mới lại cầm điện thoại lên tiếp tục nói chuyện với ông bạn cờ bạc của mình.

"Tôi đây, chưa ngủ, nãy con trai tôi mới về... Không ồn, không biết thằng oắt con kia tối nay làm cái gì mà sắc mặt trông tươi tỉnh lắm."

Chín giờ tối hôm sau, Jungkook ngồi trước bàn học xoay bút chờ Taehyung gửi video quay bài giảng tới, nào ngờ không nhận được video mà đối phương gửi thẳng lời mời gọi điện video tới cho cậu.

Jungkook hơi sửng sốt, mãi đến khi lời mời sắp tự động tắt mới nhận máy.

Taehyung vắt khăn trên vai, cụp mắt lật bài thi trong tay.

Ánh đèn bàn quét qua má hắn, phủ lên một gam màu lạnh.

Giống như hồi cả hai còn cùng chạy nước rút cho kì thi giữa kì, Taehyung hỏi: "Cuối tuần chọn được mấy đề thi khá ổn, làm một lúc không?"

Jungkook hơi siết cây bút giữa ngón tay, một lúc lâu sau mới dựng đứng điện thoại bên cạnh, cúi đầu rút bài thi ra: "Cậu có thấy phiền không... Thôi, đằng nào cũng đang chán, cứ làm mấy bài đi."

Trong lúc giảng đề, Taehyung quay bằng camera sau.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cũng giảng đến mấy bài cuối đề.

Mấy bài này khá khó, có vài chỗ nghe không hiểu, Jungkook lại hơi phân tâm.

Giọng nói trầm thấp của Taehyung vang trong tai nghe, Jungkook lơ đễnh vừa xoay bút vừa nghe, bỗng nhớ đến nét cười thoáng phớt của người ngồi ghế sau ô tô.

"Đã hiểu chưa?" Taehyung hỏi, không nghe tiếng đáp lại, hắn nhấc mắt lên nhìn, "Jungkook?"

Jungkook giật thót, chống cằm ngẩng phắt lên: "Hả, chưa..."

Đầu bên kia tai nghe truyền đến một tràng âm thanh dài rất khẽ, cắt ngang lời cậu.

Ban đầu Jungkook tưởng mình nghe nhầm, nhưng rồi cậu thấy Taehyung bỗng quay đầu nhìn sang một phía, theo sau đó là một tia sáng lướt qua mặt hắn như ánh đèn xe.

"Đến trường rồi nói sau." Một lúc sau, Taehyung mới lại nhìn cậu, đặt bút xuống, "Chỗ tôi có một số việc, phải cúp rồi."

Jungkook ừm một tiếng theo bản năng, giây tiếp theo, người bên kia tắt video.

Jungkook dựa người ra sau ghế, nhíu mày nhìn chằm chằm khung tin nhắn với Taehyung giây lát.

Cậu gặp ảo giác sao? Sao cậu lại cảm thấy trước khi cúp điện thoại, Taehyung có vẻ không được vui cho lắm?

Rõ ràng vẫn là cái bản mặt liệt ấy.

Làm đề suốt tối, Jungkook cầm điện thoại với thuốc lá đứng dậy, ra ngoài ban công hóng gió lùa.

Khu dân cư cũ về đêm khá tĩnh mịch.

Jungkook ngồi trên ban công vừa hút thuốc vừa lướt điện thoại. Trong lúc gọi video, WeChat cậu nhận được mấy tin nhắn do Jimin gọi tới, hỏi sao gửi tin nhắn thoại cho cậu mà cậu không trả lời.

Jungkook trả lời khi nãy đang bận, Jimin không nhắn lại, chắc đang chơi game. Vì vậy, cậu bấm vào nhóm chat lúc nãy @ tên cậu không ngừng, lướt lên trên đọc tin nhắn trò chuyện.

[Jimin: Không gọi được Jungkook, hỏi thử học sinh thể dục lớp bọn mày đi.]

[Dohan: Cũng không gọi được, mẹ nó, mấy người này làm sao thế, muốn chơi game cũng không gom được đủ người. Để tao thử lại, @–]

[Sokun: Tao đây. Mẹ nó, Jimin, tao không tên không họ à? Lúc nào cũng học sinh thể dục... Nãy tao mới gọi video với bạn cùng bàn.]

[Dohan: Bạn gái thì nói bạn gái đi còn bày đặt bạn cùng bàn? Bạn cùng bàn nào như hai người, cố định tám giờ tối gọi video cho nhau một tiếng đồng hồ?]

Ngón tay Jungkook khựng lại: "..."

Gọi video thì làm sao? Không gọi video thì giảng bài kiểu gì?

Cậu quét mắt nhìn ảnh đại diện nhân vật trong game của Dohan, thầm nghĩ, thôi bỏ đi, người không học hành như mày thì sao mà hiểu được.

[Jimin: Ngày nào bọn mày cũng gặp nhau trên trường rồi còn chưa đủ à? Mỗi tối một tiếng đồng hồ... Không thấy phí thời gian sao?]

[Sokun: Bình thường, đằng nào về nhà tao cũng chả có việc gì làm. Nói thật ra thì mấy chuyện này phí thuốc lá hơn nhiều.]

[Jimin: ?]

[Sokun: Lúc nói chuyện vui vẻ muốn hút thuốc, lúc nói chuyện say sưa muốn hút thuốc, ẻm có việc không nói chuyện được cũng muốn hút thuốc... Aish, tình yêu phiền phức quá đi.]

[Dohan: Cút mẹ mày đi, ai muốn nghe? Vào acc.]

Ngón tay kẹp điếu thuốc của Jungkook hơi run.

Một lúc lâu sau, cậu tắt điện thoại ném sang bên cạnh, thầm nghĩ chỉ đơn giản là tự cậu muốn hút thôi, không liên quan gì đến Taehyung hết.

Hút thuốc một điếu thấy chưa đã, cậu còn muốn làm thêm điếu nữa, nhưng thò tay vào trong bao thuốc mới thấy đã hết sạch rồi.

Jungkook muộn màng nhớ ra hôm qua đi loanh quanh dưới tàng cây, cậu đã hút suốt cả tối.

Jungkook: "..."

Cậu lạnh nhạt bóp bao thuốc trong tay thành một cục, ném mạnh vào trong thùng rác nằm cạnh cửa.

Thứ hai đến trường, chuyện Jung Mingu bị phạt lan tới khắp các lớp trong khối mười một.

Cậu ta không đến trường, có người quen thân với cậu ta kể nhà cậu ta đang lo liệu chuyện chuyển trường.

Jungkook hoàn toàn không chút hứng thú với việc này. Jimin và Dohan lải nhải ngay bên tai, cậu lại không nghe lọt một chữ nào.

Cậu chống cằm bằng một tay, lúc Jimin và Dohan lại sôi nổi tranh luận vấn đề cũ là gan ai nhỏ hơn, cậu liếc mắt nhìn sang người thực sự có lá gan nhỏ nhất.

Taehyung vẫn ngồi thẳng tắp, ánh mắt cụp xuống, trầm mặc tính toán trên giấy nháp.

Trông hắn có vẻ không định giải thích lí do cúp video tối qua, cũng không có ý giảng nốt bài cuối cùng trong đề cho cậu.

Quên rồi à?

Thôi, không thích giảng thì thôi.

Jungkook thu ánh mắt về, tự nhiên lại thấy bứt rứt vô cớ.

Mãi đến khi giáo viên vật lý bước vào lớp, hai người anh em ồn ào ngồi bên cạnh mới chịu đi.

Jungkook dựa lưng vào ghế, hơi khom người thò tay vào trong ngăn kéo định lấy sách giáo khoa... Sau đó phát hiện ra một quyển sách cậu chưa thấy bao giờ.

[Chim yếu cần bay trước] bản nâng cao, màu đen.

Mở trang đầu tiên ra, trên đó có ghi tên cậu, là nét bút bạn cùng bàn của cậu.

"Tôi dã đánh dấu những bài quan trọng bên trong rồi." Taehyung cũng dựa lưng vào ghế như cậu, quay đầu sang nhìn cậu, "Tối nay tôi giảng nốt bài thi hôm qua cho cậu nhé?"

Jungkook nghiêng đầu nhìn đối phương, chẳng hiểu sao lại thấy nhẹ nhõm lạ.

Cậu cụp mắt, quay trở lại vẻ lười biếng thường ngày, đáp: "...Ừm."

Hết tiết đầu tiên, giáo viên vật lý vừa mới rời đi, Song Kyo đã vào lớp ngay lập tức.

Nhân lúc mọi người còn đang ngồi ở chỗ, cô thông báo chiều thứ năm sẽ tổ chức họp phụ huynh.

"Các em thông báo cho bố mẹ của mình, nếu bố mẹ của ai bận việc gì không tới được thì nhờ gọi điện cho cô để giải thích tình hình trước." Nói xong, Song Kyo quét mặt về phía cuối lớp học, nói, "Được rồi, chỉ có thế thôi, hết tiết rồi các em nghỉ ngơi đi... Jungkook, đến văn phòng với tôi một chuyến."

Jungkook ngoan ngoãn theo sau Song Kyo tới văn phòng.

Song Kyo quay đầu lại nhìn cậu: "Họp phụ huynh lần này..."

"Em không có ai đến." Jungkook thẳng thừng cắt ngang.

"..."

Nằm trong dự đoán, không hề bất ngờ.

Thật ra trước đây Song Kyo cũng từng thử cố gắng rồi.

Cô nói chuyện với Jungkook, nhưng cứ như nước đổ đầu vịt. Sau, cô bỏ qua Jungkook, tìm trong sổ liên lạc gọi điện thẳng cho phụ huynh của cậu, gọi suốt hai ngày không ai nghe máy, đến lần cuối cùng kết nối được, đối phương lại sốt ruột nói —— Cô cũng biết tình hình nhà chúng tôi như thế nào rồi đấy, tôi không đi đâu, chuyện trên trường không liên quan gì đến tôi hết.

Vì vậy, cô cũng không kiên trì thêm nữa.

"Thế thôi, nếu lần này phụ huynh của em không tham gia thì em không cần phải ra ngoài cổng đón nữa, hôm ấy lên lớp tiếp các phụ huynh khác giúp tôi đi."

"..."

Jungkook tưởng mình nghe nhầm: "Em? Không phù hợp đâu. Đừng để đến lúc đó họp phụ huynh xong các phụ huynh lại đòi chuyển con đi hết nửa lớp."

"Nghiêm túc vào." Song Kyo cầm giáo án vỗ cậu, "Không cần cậu làm gì hết, cầm tờ đơn kí tên đứng ngoài cửa lớp cho các phụ huynh kí vào là được."

Song Kyo đề cập chuyện này bốn ngày liên tục, Jungkook cũng phản đối suốt bốn ngày.

Chiều thứ năm, ngay sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, Song Kyo vẫn nhất mực dúi tờ kí tên vào trong lòng cậu, bảo cậu đi dọn dẹp ngoài cửa để đón khách.

Hơn nửa tiếng nữa họp phụ huynh sẽ bắt đầu.

Các học sinh trong lớp trang trí phòng học, Jungkook cầm tờ đơn đăng kí đứng dựa vào lan can ngoài ban công với vẻ mặt cực kì âm u, nhìn cảnh tượng ồn ào dưới tầng.

Vị trí tòa dạy học của bọn họ rất đẹp, đứng ở ban công có thể nhìn ra cổng trường và đường phố bên ngoài. Giờ phút này, con đường bên ngoài trường học đã chật kín xe cộ, hầu hết là xe của phụ huynh học sinh.

Taehyung đặt cặp sách lên mặt bàn để mấy thứ đồ lặt vặt, nhìn cậu: "Tôi xuống kia đây."

Jungkook tưởng hắn xuống dưới tầng đón phụ huynh, quay đầu đáp ừm hửm.

Nào ngờ mười phút sau, cậu nhìn thấy bạn cùng bàn của mình đeo một chiếc phù hiệu đeo tay màu đỏ ghi chữ "Đại diện học sinh xuất sắc" trên tay áo, đi đến trước cổng trường đứng cạnh Han Taesuk.

Jungkook: "...Cậu ta đang làm cái gì thế?"

Minyoung nhìn xuống theo tầm mắt của cậu: "Kim Taehyung á? Đi đứng gác đó, khối 10, 11, 12 mỗi khối chọn ra một người đứng ngoài cổng trường, Han Taesuk thì chọn học sinh giỏi... Cậu ấy chưa nói với mày à?"

Jungkook định trả lời là chưa, nhưng cậu chợt nhớ ra tối hôm qua lúc gọi video, hắn đã đề cập đến chuyện mình phải đứng canh ở cổng.

Lúc đó Taehyung xoay nhẹ bút trên tay, nói, đứng cùng đi.

...Cậu cứ tưởng ý Taehyung là muốn đứng ngoài hành lang nghe họp phụ huynh chung.

"Ờm... Hình như từng nhắc rồi." Jungkook nhìn hai người bên cạnh, "Sao hai bọn mày còn chưa xuống đón phụ huynh nữa?"

Minyoung chơi điện thoại: "Không vội, giờ mẹ tao còn đang kẹt xe trước cổng nhà."

Jimin: "Bố tao còn chưa ra khỏi cửa."

Minyoung: "Sao vậy, bác ấy định đến đây giúp dọn dẹp phòng học à?"

"Mày thì biết cái gì! Bố tao lái con xe máy điện gia truyền mấy đời, nhanh lắm nhé, chạy vù vù vù qua dòng xe cộ, chưa tới mười phút đã đến nơi rồi." Jimin đắc ý nhòm xuống xem, "Mày nhìn cảnh tượng phía dưới kia này, sao mà tắc... Đệt!!!"

Jungkook nhíu mày trước tiếng gào của cậu ta.

Giọng cậu ta quá to, Dohan đang quét hành lang ở lớp bên cạnh cũng phải ngẩng đầu lên chửi: "Mày gào cái đéo gì thế?"

Jimin: "Đệt! Bọn mày nhìn cái xe kia kìa! Vãi l có phải Bentley đấy không??"

Bộp! Dohan ném thẳng cây chổi xuống sàn, chạy tới.

"Đệt, thật kìa..."

Minyoung không hứng thú lắm: "Loại xe đó bao nhiêu tiền?"

"Không đắt lắm đâu." Jimin từ bé đã mê xe, cậu ta điên cuồng liếʍ môi, "Nhìn mẫu mã xe này thì... Khoảng mấy trăm triệu thôi."

Songkun theo tới cũng xuýt xoa: "Trời ơi, trường bọn mình... giấu tai to mặt lớn... Này, xe dừng rồi kia, xem xem nhà ai mà giàu vậy!"

Jungkook chẳng hứng thú gì cho cam. Cậu nhìn chằm chằm dáng người cao bổng hơn những người khác dưới tầng, thầm nghĩ sao Taehyung đứng ngu ngốc thế?

Gần như phụ huynh nào đi qua cũng phải nhìn Taehyung một lần bằng ánh mắt như nhìn đứa con trong mơ.

Vài giây sau, người đang đứng gác cuối cùng cũng cử động.

Taehyung bỗng nghiêng đầu nói gì đó với Han Taesuk, Han Taesuk gật đầu, xua tay ý bảo cho hắn đi.

Jungkook nhìn theo Taehyung ra cổng, vượt qua đám đông đang đổ vào trong trường, đi tới bên cạnh chiếc... siêu xe kia.

Một người phụ nữ khí chất trang nhã và giỏi giang bước xuống khỏi siêu xe từ ghế sau, không nhìn rõ mặt. Thấy Taehyung, người đó rất tự nhiên giơ tay lên chỉnh lại phù hiệu trên tay áo cho hắn.

Dohan: "ĐM! Học sinh giỏi!"

Songkun: "ĐM, đỉnh."

"ĐM, ra là đại gia ở ngay bên cạnh tao à?" Jimin huých vai người bên cạnh, ngẩn ngơ nói, "...Này, nếu mày yêu được học sinh giỏi cũng có nghĩa là lấy chồng hào môn cmnl đấy!"

"Cút." Jungkook gần như bật thốt theo phản xạ có điều kiện, "Mày thích thì tự mà lấy, ông đây không lấy."

Jungkook cầm tờ kí tên vừa mới dứt lời, cả hàng lang đột nhiên im bặt.

Lặng ngắt như tờ.

Nhận ra có gì đó sai sai, Jungkook hơi giật mí mắt, nghi hoặc quay đầu lại ——

Cậu thấy Jimin đặt tay trên vai Minyoung l, miệng hẵng còn đang há.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều đứng im bất động, nhìn chằm chằm cậu với vẻ vừa sốc vừa khó hiểu.

Một hồi dài nhìn nhau trong tĩnh mịch.

Không biết thời gian đã ngưng lại bao lâu, mãi đến khi một tiếng "Cạch" vang lên, cây chổi trong tay Songkun rơi xuống đất, âm thanh ầm ĩ xung quanh lại lọt vào bên tai, Jimin mới hoàn hồn.

Cái miệng há hốc nãy giờ của cậu ta cuối cùng cũng phát ra thành tiếng: "À, ờm... Tao không bảo mày, tao đang nói chuyện với chị Minyoung..."

Jungkook: "..."

Jungkook quét mắt nhìn mấy người xung quanh sững sờ đến độ không biết nên phản ứng thế nào, rồi lại cúi mắt nhìn bàn tay Jimin đặt trên vai Minyoung.

Trong vài giây ấy, sự khó chịu và kháng cự đối với việc ở rể trên mặt cậu chậm chạp biến mất, hàng mày giãn ra, cuối cùng chỉ còn lại vẻ ngỡ ngàng đầy cứng nhắc.

Tờ kí tên đáng thương trong tay bị nắm chặt đến mức vang lên soàn soạt.

Một lúc lâu sau, Jungkook mới thốt ra một câu từ trong cổ họng: "Vừa nãy, mày cũng, đυ.ng vào tao."

"?" Jimin nhìn khoảng cách giữa mình và Jungkook, cố lắm thì cũng chỉ đứng gần Dohan là cùng, "Thế à?"

"Chứ không sao." Jungkook nhìn chằm chằm cậu ta với vẻ mặt không cảm xúc, "Quản lý cái tay mày cho cẩn thận."

"...Được rồi."

Nam sinh đầu óc đơn giản, nói hai câu là qua chuyện. Jungkook thở phào nhẹ nhõm không để lộ dấu vết, nhưng ngay sau đó lại đυ.ng phải tầm mắt của Minyoung.

Minyoung khoanh tay nhìn cậu, một bên mày nhướng lên, bên kia nhíu lại.

Dù có bị Jimin huých vào thật thì cũng phải mắng cậu ta vì đau hoặc đánh cho một trận tơi bời, chứ sao lại "Tao không lấy"?

Minyoung mở miệng, khoảnh khắc ấy, Jungkook cứng người đến tột độ, lưng như bị kim châm vào.

Cũng may, ngay sau đó, điện thoại cô đang cầm đổ chuông.

Dòng suy nghĩ bị gián đoạn, Minyoung nghe máy: "Alo, mẹ —— Mẹ đến rồi á? Sao đã đến rồi, không phải mới nãy còn ở trước cửa nhà à... Con biết rồi, giờ con xuống luôn đây."

Jimin xem thời gian: "Chắc bố tao cũng sắp tới nơi rồi, xuống chung đi."

Minyoung đi rồi, đám học sinh ở hai lớp bên cạnh chạy tới hóng hớt cũng bị chủ nhiệm gọi về quét hành lang tiếp.

Xung quanh yên tĩnh trở lại, Jungkook chống tay lên lan can, gác trán lên, cúi đầu thật thấp, tay còn lại luồn vào trong tóc mình, cào cào mấy lượt vì xấu hổ.

Mẹ nó, vừa nãy cậu điên rồi à...

Tất cả là tại Kim Taehyung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro