Chương 36: Cậu thích ăn dấm lắm à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook nhắm mắt, cố gắng che đi âm thanh bị lọt ra ngoài từ chiếc điện thoại rẻ tiền của mình, cắn răng: "ĐM mày... nói nhỏ thôi."

Jimin "Ờ" một tiếng: "Thế mày nhanh lên đi, Dohan bảo ở Sojun cũng nhiều quán net lắm."

Jungkook nói: "Tao đang đi ăn trưa trong quán ăn."

"..."

Cúp điện thoại, Jungkook vào phần mềm tìm người chơi cùng, đặt cho cả đám một người chơi cùng rất đắt.

"Tôi gọi mấy món, cậu xem xem còn muốn thêm gì không." Cửa hàng này phải quét mã gọi món, Taehyung đưa điện thoại hắn cho cậu.

Jungkook định nói tùy hắn, nhưng cậu đảo mắt qua, nhìn thấy tổng số tiền ở góc trái bên dưới của điện thoại hiển thị lù lù: 100.000 won.

Jungkook hơi nhíu mày nhận lấy điện thoại, cậu muốn xem xem người này gọi món gì mà lên đến 100.000 won ở trong cái quán ăn mỗi món chỉ từ 5.000 won này.

Nào ngờ cậu vừa mới cầm lấy, điện thoại Taehyung đã rung lên "Zzz" trong tay cậu.

Cậu bấm mở thực đơn —— Zzz.

Cậu lướt xuống một chút —— Zzz.

Taehyung quét thực đơn bằng WeChat nên không có pop-up thông báo.

Sau năm lần rung liên tiếp, Jungkook lại vô cớ bốc hỏa, lực tay bấm điện thoại nặng nề hơn, màn hình đáng thương vang lên bộp bộp: "Bạn cùng bàn cũ của cậu tìm cậu này."

"Bạn cũng bàn cũ của tôi..." Taehyung hơi ngừng lại, "Tìm tôi làm gì?"

Jungkook nói rất nhanh, giọng lạnh căm: "Sao tôi biết được? Tôi nhắn tin trò chuyện với cậu ta à? Cậu..."

Zzz, điện thoại lại rung lên, Jungkook cúi mắt nhìn xuống theo bản năng.

Lần rung này tự nhiên lại có pop-up, hai tin nhắn xem trước nhảy ra ——

[Số lạ: Kim Taehyung, tớ là Huynbin. Vừa nãy chưa kịp so đáp án, tớ định hỏi cậu xem câu trắc nghiệm thứ hai từ dưới lên...]

[Số lạ: Với cả, ừm, hôm qua tớ gửi lời mời kết bạn WeChat cho cậu mà không thấy được chấp nhận, tớ gửi nhầm người à?]

Jungkook vẫn nhíu mày, mãi đến khi hai tin nhắn xem trước biến mất rồi mới nói: "...Tìm cậu để so đáp án."

Taehyung nói: "Không nhớ."

"...Ừ."

Jungkook mở hộp tin ra, phát hiện hôm qua Huynbin gửi cho Taehyung mấy tin nhắn cả dài cả ngắn. Cậu không đọc kĩ, chỉ vội vàng nhắn lại một câu "Không nhớ" rồi tắt đi, tiếp tục quay lại xem thực đơn.

Vài giây sau, cậu chợt nhận ra —— Không phải, tại sao cậu lại trả lời tin nhắn cho Taehyung?

Hơn nữa...

Jungkook nghi hoặc: "Cậu không thêm WeChat của cậu ta à?"

Taehyung đáp "Ừm".

"Thế tôi qua cậu nhắn tin với ai?"

"Mẹ tôi."

"..."

Jungkook chớp mắt, vô thức thở phào nhẹ nhõm, thoải mái hơn hẳn.

Ngay sau đó, cậu lại hít cái hơi đấy về.

Cậu thoải mái cái đéo gì??

"Nhắc đến đây." Taehyung ngước mắt nhìn cậu, nhẹ nhàng hỏi, "Tối hôm qua có phải cậu giận ——"

"Không." Jungkook như bị ai chọc phải, "Có việc gì đâu mà tôi phải giận?"

Taehyung nhướng mày: "Không biết. Vừa nãy cũng..."

"Đâu có." Jungkook lạnh lùng xen ngang lời hắn, ném trả lại điện thoại, buộc phải cắt đứt đề tài này, "Tôi bình thường."

Taehyung cầm điện thoại, trầm mặc nhìn màn hình mấy giây rồi lại nhấc mắt lên: "Cậu..."

Jungkook: "Đã bảo không giận! Mặc kệ cậu có nhắn tin với ai tôi cũng không giận! Cậu còn muốn hỏi mấy lần nữa!"

"..."

"Tôi định bảo là," Taehyung quay mặt điện thoại để lộ giao diện gọi món trống không, "Sao cậu lại xóa hết đồ ăn đã gọi đi?"

"..."

Jungkook đoạt lấy điện thoại trong tay hắn, chọn món lại lần nữa với khuôn mặt không cảm xúc.

Quán không đông người, đồ ăn dọn lên rất nhanh. Lúc bưng thức ăn tới, người phục vụ không kìm được liếc nhìn người bên trái.

Jungkook đã đội lên chiếc mũ lưỡi trai cậu vừa cởi lúc vào quán lên.

Cậu đè vành mũ xuống thật thấp, thấp đến mức có thể che khuất nửa khuôn mặt, mấy sợi tóc hai bên tai đỏ hồng ngang ngửa đồ ăn bỏ ớt cay.

Jungkook vùi đầu bấm điện thoại, mặt không ngừng nóng rực, thầm mắng bản thân ngu ngốc một vạn lần trong lòng.

Khi ăn, Jungkook thích ăn món chính để no bụng, bình thường ở nhà một bát là đủ cho cậu no nguyên ngày.

Một bát mì nóng đặt trên bàn, Jungkook cầm lấy gia vị bên cạnh, đổ hơn một nửa vào trong bát.

Taehyung nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: "Cậu thích ăn dấm lắm à?"

"Ừ." Jungkook buột miệng đáp.

Vài giây sau, bỗng thấy sai sai ở đâu, cậu ngẩng đầu lên, thấy Taehyung đang nghiêng mặt đi như thể không kìm được cười.

"Kim Taehyung, đm cậu..." Lúc nói chuyện, Jungkook hơi vung tay lên, một lượng dấm đầy rót thẳng vào nước lèo.

Jungkook đỏ bừng cả mặt nhìn chằm chằm bàn ăn, phân vân không biết nên hắt dấm vào mặt Taehyung hay đổ hết lên đầu hắn.

Jungkook đập lọ dấm xuống bàn nghe vang một tiếng "Bộp" nặng nề, người khác ngồi cách mấy bàn cũng không kìm được nhìn về phía này ——

Nhưng chỉ nhìn thấy một cái đầu cúi xuống thật thấp, cầm đũa như cầm dao, khuấy thật mạnh bát nước lèo trước mặt.

Mũ sắp che hết mặt cậu rồi.

Jungkook coi bát mì như mặt người mà khuấy.

Ngay sau đó, có ngón tay vươn tới đè lên đũa cậu, Taehyung bưng bát nước lèo của cậu đi.

"Chua quá." Taehyung nói, "Gọi bát khác đi."

Jungkook trừng mắt nhìn hắn đầy hung dữ, định hỏi tôi ăn gì mà cậu cũng phải quản à?

"Ý tôi là sợi mì chua." Chạm ánh mắt cậu, Taehyung bổ sung.

"..."

Kể từ lúc đó, từ lúc ăn đến lúc ra thanh toán, từ quán ăn đến khi tới quán net, Jungkook lơ đẹp Taehyung.

Khi chơi game, mọi người rất hay to tiếng, nhất là khi năm thằng con trai cùng nói vào một cái mic.

Jimin và Dohan đi chung đường dưới, hai người nói chuyện được mấy câu là lại phải gào rú lên, ồn ào đến mức Jungkook phải giảm âm lượng trò chơi hết lần này đến lần khác.

"Này, kĩ thuật của mày gà quá." Trong tai nghe, Dohan nói vào mic trong game, "Còn không bằng người chơi cùng khi nãy."

"Vâng vâng vâng, mày nghĩ thử xem tại sao người khi nãy lại có thể làm người chơi cùng được —— Đệt!" Jimin hoảng hốt gào, ấn chuột tành tạch, "Bọn đường giữa đến kìa! Dohan mày chắn sát thương cho tao —— Cái đcm mày bán tao??"

"Anh em vốn là chim cùng rừng."

"Cút!" Jimin nói, "Jungkook, sao qua đường giữa rồi mà mày không báo?!"

Jungkook: "Quên mất."

Jimin: "Hôm nay mày làm sao thế, sao tao cứ cảm giác như mày chơi không tập trung ấy."

Đúng là không tập trung.

Dời nhân vật trong game đến địa điểm an toàn, Jungkook quay đầu lại, đối mặt với người ngồi bên cạnh mình.

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Cậu bực bội hỏi.

Taehyung mở máy lên xong chẳng làm gì cả, cứ ngồi dựa vào sô pha như thế, thỉnh thoảng nhìn vào màn hình máy cậu, thỉnh thoảng lại nhìn cậu.

"Xem cậu chơi game." Taehyung nói.

Jimin "Đệt" một tiếng trong tai nghe: "Sao học sinh giỏi lại ngồi cạnh mày?"

Jungkook: "Ra net ngồi."

Jimin ngạc nhiên: "Quan hệ giữa hai người đã tốt đến mức cuối tuần hẹn nhau đi net rồi cơ à?"

"Trùng hợp gặp."

"Ở Sojun mà cũng gặp được?"

"..."

Đâu ra lắm câu hỏi thế?

Jungkook dịch micro bên miệng ra xa, lạnh lùng nhìn Taehyung: "Xem máy tính của cậu đi, không thì biến về nhà."

Taehyung ngoan ngoãn quay đầu đi, bấm mở bừa một bộ phim.

Đánh liên tục năm trận, Songkun kêu mẹ cậu ta gọi xuống tầng dọn đồ giúp, bảo bọn họ chờ mười phút.

Đúng lúc những người khác cũng đều đã mệt, quyết định treo máy, nói chuyện qua mic trong game.

Đeo tai nghe suốt chiều, tai nhức mỏi vô cùng, Jungkook tắt mic, tháo tai nghe để trên mặt bàn, tăng âm lượng máy tính lên mức tối đa để vẫn có thể nghe mọi người nói chuyện.

Jungkook dựa người ra sau ghế, ngồi vắt chéo chân tìm điếu thuốc, vừa định đưa lên miệng thì ánh mắt thoáng bắt gặp người bên cạnh, thế là cậu lại ngừng.

Taehyung không đeo tai nghe, hắn bày hết đống văn phòng phẩm thi cử của mình lên mặt bàn, dáng ngồi khá thoải mái, lạnh nhạt ngồi xem phim.

Trên màn hình máy tính của hắn có hai nhân vật hoạt hình, nam ôm nữ đi trên bầu trời, cậu ngẩng lên xem, [Lâu đài bay của pháp sư Howl].

"..." Không thể nào tưởng tượng được Taehyung lại xem kiểu phim này.

Jungkook xem thời gian, đã đến giờ ăn tối, bên ngoài trời cũng đã nhập nhoạng.

Cậu huých đầu gối vào người bên cạnh: "Taehyung, sao cậu còn chưa về?"

Taehyung nhìn điếu thuốc chưa châm lửa trong tay cậu, hỏi lại: "Khi nào cậu về?"

"Chắc tôi qua..." Jungkook khựng lại, "Liên quan đéo gì đến cậu."

Taehyung: "Tôi cũng qua đêm."

"..."

"Cậu học mấy chuyện ngoan đi có được không vậy?" Jungkook nhíu mày, "Nhà tôi không có ai quản lí cả, cậu cũng không có ai quản à?"

"Không có." Taehyung nói, "Giờ người nhà tôi đều đang ở nước ngoài, nên ở ngoài cả đêm cũng không sao cả."

"..."

Taehyung cũng dựa người ra sau theo cậu, hỏi: "Đó là vẻ mặt gì vậy?"

"Không, chỉ là tôi cảm thấy," Jungkook vẫn bất động nhìn hắn, "Taehyung, dạo này cậu đang trong giai đoạn nổi loạn đấy à?"

Taehyung lẳng lặng đối mặt với cậu một lúc.

"Cậu có nghĩ là," Taehyung trần thuật lại, "có thể tôi đang trong giai đoạn yêu thầm..."

Jungkook vươn tay bịt miệng hắn.

"Jungkook! Jungkook!" Tai nghe trên bàn vang lên tên cậu, Jimin đang gọi cậu bên trong, "Đâu rồi?"

Jungkook nói với vẻ mặt vô cảm: "Câm miệng, xem tiếp phim của cậu đi."

Taehyung gật đầu.

Jungkook buông hắn ra, mở mic: "Sao thế?"

"Mày đi đâu thế, gọi mãi... Tao với Dohan đang bàn chuyện đi công viên giải trí tết Đoan Ngọ này." Jimin hơi ngừng lại, "À phải, gọi cả học sinh giỏi đi cùng nữa."

Jungkook không hứng thú lắm với mấy chuyện đó, chẳng buồn nghĩ ngợi: "Tao ——"

Taehyung: "Được."

"..."

Taehyung nghiêng đầu sang: "Tôi chưa đi công viên giải trí bao giờ."

Thế thì tự cậu đi thành nhóm với mấy đứa nó đi ——

"Chúng ta đi cùng đi." Taehyung nói.

"..."

Jungkook im lặng căng thẳng giây lát, một lúc lâu sau, cậu bực bội nhét điếu thuốc lại về bao, ậm ờ nói vào mic: "Tùy. Tao đi vệ sinh đã, đừng vào ván vội."

Cuối tuần, quán net đông kín người. Đã đến giờ cơm tối, mùi thức ăn tràn ngập khắp không trung.

Lúc đứng dậy, trùng hợp sao cậu nghe thấy nữ sinh ngồi mày trước đang nói chuyện qua điện thoại: "Tớ đang ở quán net... Chơi gì á? Có chơi gì đâu, ngồi xem phim thôi... Chịu thôi, đi với bạn trai mà... Không chán, ổng nói chuyện với tớ liên tục, còn mua cho tớ nhiều đồ ăn lắm, có điều ngồi mệt quá."

Quay về từ nhà vệ sinh, Jungkook xoay người định về chỗ máy, song đi được hai bước lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía quầy.

Xem hết một bộ phim nữa, Taehyung cử động ngón tay, đang định tìm xem còn gì để gϊếŧ thời gian nữa không.

Hắn thoáng liếc thấy một bóng người quen thuộc quay về từ đằng xa, hai tay xách đầy đồ, bước chân chậm chạp kềnh càng.

Taehyung còn chưa kịp nhìn rõ, "bộp" một tiếng, trên mặt bàn đã xuất hiện một đống đồ ăn.

Khoai chiên, hạt dưa, bánh kem, ô mai, đồ ăn vặt đủ các vị, lại cả một tô phở bò.

"Ăn đi." Jungkook ngồi vào máy, bình tĩnh cầm tai nghe lên, "Tôi chơi hai ván nữa rồi về."

Taehyung nhìn bánh kem nhiều lớp tinh xảo và trà sữa trên mặt bàn của cô gái ngồi máy bên cạnh, sau đó lại nhìn những túi đồ ăn nhẹ đủ vị trên bàn mình, không kìm được mím môi lại.

"Ừm." Hắn mở bừa một túi ra, được voi đòi tiên, hỏi: "Xem phim mệt quá, xem cậu chơi game được không?"

Jungkook lạnh lùng chọn mở LOL: "...Tùy cậu."

Sau khi đến trường lại, Jimin hẹn thêm mấy người bạn khá thân đi công viên giải trí cùng, nhưng tiếc là Tết Đoan Ngọ đa phần mọi người đều đi chơi với gia đình, cuối cùng chỉ có Park Minyoung và Jang Nara đồng ý đi cùng.

Thời tiết tháng sáu chói chang nắng nóng, nhiệt độ không khí ban ngày cao phát sợ.

Đúng hôm Tết Đoan Ngọ, mọi người bàn bạc với nhau, quyết định đến ai nấy ăn lót dạ ở nhà trước rồi gặp nhau ngoài cổng công viên giải trí lúc năm giờ chiều.

Công viên trò chơi mà bọn họ đi do người ở địa phương mở, đã được hơn hai mươi năm rồi, nằm ở ngoại thành, chiếm diện tích không nhỏ, vì có nhiều hạng mục và khí trời đẹp nên nơi đây lúc nào cũng náo nhiệt.

Hôm nay là ngày lễ tết, chỉ nội việc vào trong công viên thôi cũng đã phải xếp hàng.

Lúc đứng xếp hàng vào trong, Jimin trợn tròn mắt há hốc miệng nhìn Minyoung mặc quần dài áo dài, choàng khăn voan che mặt lại còn đeo kính râm đứng trước mặt: "Mày không nóng à? Đến mức này cơ á? Giờ cũng có nắng đâu."

"Mày thì biết cái gì, trước khi trời tối lúc nào cũng sẽ có tia cực tím." Minyoung lấy kem chống nắng trong túi ra, nắm tay Nara bên cạnh, "Bé cưng, nào, bôi một chút lên tay đi."

Ban đầu Nara hơi chống cự, nhưng nghe Minyoung gọi "Bé cưng", cô nàng hơi khựng lại, cúi đầu đưa tay ra ngoan ngoãn để cho Minyoung bôi.

Bôi xong, Minyoung quay đầu lại hỏi hai người vừa trắng vừa cao to đứng đằng sau: "Hai cậu muốn làm ít không?"

Jungkook không buồn nghĩ ngợi: "Không cần."

Taehyung nói: "Tôi cũng không cần."

Hôm nay hai người mặc áo ngắn tay, quần dài, đều đội mũ lưỡi trai màu trắng, trông hài hòa một cách rất khó tả.

Dohan ho nhẹ một tiếng, giơ tay mình ra: "Minyoung, cho tao một ít với."

"Mày đen thế này còn bôi gì nữa?" Minyoung ném kem chống nắng cho cậu ta, "Tự bôi đi."

"..."

Mặc dù thời tiết buổi chiều đã dịu hơn, nhưng đứng trong đám đông thì vẫn nóng nực.

Jungkook đút tay trong túi, đứng chờ trong cái trời nóng khủng khϊếp này làm cậu hơi bực.

Trong cái thời tiết xấu như thế này, sao cậu không ngồi nhà hay ra quán net mà lại phải chạy đến cái chỗ này để xếp hàng??

Có khi giờ về luôn còn kịp.

Hàng người lại tiến lên phía trước, vừa nghĩ đến đó, Jungkook bỗng thấy cổ mình lành lạnh, một cơn gió thật dài thổi qua.

Cậu quay đầu nhìn, Taehyung cầm trong tay một chiếc quạt điện, đang giơ nó lên phía sau đầu cậu.

"Đâu ra thế?"

"Vừa mới mua." Taehyung cụp mắt, "Có thoải mái hơn không?"

Đúng là rất mát, nhưng Jungkook lại thấy hơi kì lạ. Cậu nhíu mày: "Tự quạt cho mình đi."

"Tôi không nóng."

"Không nóng thì cậu mua làm gì?"

Vừa dứt lời, một người bán hàng rong cầm mấy chục cái quạt đi ngang chỗ bọn họ, cùng mẫu với cái trong tay Taehyung.

Anh ta đi được hai bước lại hỏi người bên cạnh: "Cậu đẹp trai, trời nắng nóng quá, mua cây quạt nhỏ quạt cho bạn gái không?"

Jungkook: "..."

Tay đút trong túi hơi nắm siết lại, cậu nói bằng giọng đều đều: "Bỏ ra."

Taehyung đáp "Ừm", lại quay quạt về.

Nhưng chưa được mấy phút, Jungkook đã lại cảm nhận được gió thổi đằng sau. Cậu không quay đầu lại nữa mà vờ như không hay biết, tiếp tục kiên nhẫn xếp hàng.

Mười phút sau, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ soát vé.

Chen được ra khỏi hàng ngũ rồi thì không còn nóng nữa, sau khi vào bên trong, Taehyung cất quạt vào trong túi.

Xế chiều, công viên giải trí đã lên đèn, vòng quay ngựa gỗ gần cổng nhất lấp lóe đủ sắc màu, vòng đu quay xa tít tắp treo đèn màu chầm chậm quay trên không trung.

Công viên trò chơi có một tờ bản đồ, Minyoung xem lướt qua đã thấy được nơi mà mình muốn đến.

"Tao với Nara đi tìm thú bông chụp ảnh, sau đó ra chỗ vòng quay ngựa gỗ chụp ảnh, cuối cùng là đến lâu đài để chụp ảnh, bọn mày có muốn đi cùng không?"

Vẻ mặt Jimin rất phức tạp: "Minyoung, tao đã luôn tưởng rằng mày không giống những bạn nữ khác..."

"Cút." Trời vơi nắng, Minyoung cởi kính râm xuống để lộ lớp trang điểm kĩ càng, cô trợn mắt, "Bọn tao đi đây, tối nay khi nào dạo chợ đêm thì tập trung lại. Bọn mày đi chơi nhớ để ý thời gian đấy nhé."

Bốn nam sinh còn lại đứng giữa vườn hoa trong công viên.

Jimin hỏi: "Bọn mình chơi gì đây?"

"Không biết." Jungkook xoay người bỏ đi, "Vừa đi vừa xem."

Mấy hạng mục trò chơi gần cổng rất trẻ con, chỉ hợp cho trẻ em chơi.

Đi qua trò tách trà xoay vui vẻ, Jimin hỏi: "Hay là bọn mình..."

Dohan: "Mày mở to mắt lên nhìn xem chỗ đó có ai khác ngoài đám trẻ con với phụ huynh không?"

Đi qua trò xe điện đυ.ng, Dohan hỏi: "Hay là thử..."

Jimin: "Không, tao say xe."

Hai người liên tục chối bỏ nhau, Jungkook và Taehyung đi đằng trước, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn mấy trò chơi này.

Jungkook nhìn sang người bên cạnh, Taehyung đang lẳng lặng quét mắt nhìn những máy chơi game màu sắc sặc sỡ xung quanh, trông có vẻ là lần đầu tiên đến đây thật. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như thường, không nhìn ra được có thấy hứng thú hay không.

Jungkook lạnh lùng nói: "Muốn chơi gì thì nói đi."

Taehyung dừng bước lại ngay lập tức, hắn quay đầu nhắm thẳng sang bên cạnh với ánh nhìn chăm chú.

Jungkook nhìn theo tầm mắt hắn, thấy một cảnh cửa gỗ màu đen u ám với tấm biển treo bên cạnh viết "Nhà ma —— Hang động bí ẩn."

Jungkook: "..."

Jimin và Dohan ăn ý đi thẳng qua không thèm chớp mắt.

Câu nói "Muốn chơi" vừa đến đầu môi, Taehyung đã bị người kia túm cánh tay lôi đi.

Jungkook nói, giọng lạnh nhạt: "Trò này thì không được."

Vài phút sau, Taehyung dừng chân trước vòng đu quay đôi.

Sau đó lại bị kéo đi: "Không ngồi."

Được một lát, Taehyung nhìn quầy xe đạp đôi, bước chân chậm lại một giây ——

Cổ tay lại bị kéo đi: "Không đạp."

Taehyung buồn cười nhìn chằm chằm gáy sau của người đang nắm quần áo mình, hỏi thật lòng: "Thế chơi gì được đây?"

Bọn họ dừng lại ở khu vực trung tâm nhất trong công viên giải trí.

Xung quanh là đĩa bay khổng lồ, tàu lượn siêu tốc, thuyền hải tặc và trò chơi nổi tiếng nhất ở công viên này – tháp rơi tự do với khoảng cách ước chừng lên đến 129 met.

Jungkook: "Chọn đi."

Taehyung: "."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro