Chương 37: Cứ như tôi chết cùng cậu một lần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bước vào khu vực này, cảm tưởng như 360° xung quanh chỉ toàn là tiếng la hét chói tai, từng tiếng gào nghe nát ruột nát gan, vì vậy ban đầu Dohan và Jimin đều chối từ.

Nhưng hai người đó cũng là điển hình của cái kiểu càng yếu càng thích ra gió.

Đầu tiên là Jimin tuyên chiến "Không phải có mỗi thế này thôi mà mày cũng sợ đấy chứ?", Dohan phản kích này "Ai sợ thằng đấy là cháu trai", cuối cùng cả hai người run chân cắn răng cùng lên.

Hàng đợi của bốn trò này dài gấp mấy lần các trò khác, lát nữa bọn họ còn phải tham gia chợ đêm buổi tối ở công viên, xem thời gian thì không thể chơi lần lượt cả bốn trò luôn được.

Sau một hồi bàn bạc, cả đám quyết định chơi tháp rơi tự do nổi tiếng nhất trước, sau đó còn thời gian thì chơi mấy trò khác sau.

Jimin và Dohan cãi cọ ầm ĩ đi đằng trước, Jungkook hỏi nhỏ: "Cậu chơi được không vậy?"

Taehyung đáp: "Được."

Bấy giờ Jungkook mới đi đến cuối hàng đợi.

Bọn họ đứng xếp hàng trong một hang động nhân tạo, bên trong có điều hòa, chờ đợi một lúc cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.

Lúc xếp hàng hơi lâu, Jimin và Dohan quyết định làm một ván game. Jungkook không thích đứng chơi nên không tham gia, cậu rảnh rỗi đứng dựa vào tường xem Jimin chơi.

Áo phông bị kéo nhẹ, Jungkook xoay người lại theo bản năng.

Hàng đợi thật sự vừa dài vừa đông, cậu quay đầu lại mà không hề kịp phòng bị trước, chỉ trong chớp mắt, hai người kề rất sát nhau.

Ánh mắt Taehyung cụp xuống dưới vành mũ: "Xem ra còn phải xếp hàng một lúc lâu nữa."

"Ừm." Jungkook bị hắn nhìn đến mức hơi chớp mắt, "Cậu không muốn chờ à? Thế chúng ta đi chơi trò khác..."

"Đằng nào cũng đang có thời gian." Taehyung nói, "Học thuộc [Ly tao] với [Đằng Vương các tự] tí không?"

"..."

Bốn mươi phút sau, cuối cùng cả đám cũng chờ được đến lượt.

Nhóm du khách lượt trước xuống khỏi chỗ ngồi với sắc mặt trắng bệch, Jimin nuốt nước bọt: "Sao tao thấy bọn họ không ai đứng vững được vậy?"

Dohan khó nhọc ngửa cổ lên: "Nãy đứng bên ngoài nhìn... Có thấy cao đến mức đó đéo đâu..."

Jungkook thì thầm xác nhận lại lần cuối: "Cậu chơi được thật chứ?"

Taehyung: "Ừm."

Nhân viên công tác tháo đai chắn trước người bọn họ ra, Jungkook bình tĩnh cởi mũ bước vào: "Đi thôi."

Máy chơi có ba hàng ghế, mỗi hàng ngồi được sáu chỗ, ở hàng này ngoài nhóm bọn họ ra thì còn một đôi tình nhân nữa.

Lúc thắt dây an toàn, Jimin và Dohan cùng liếc mắt nhìn nhau, cùng bắt gặp được sự hối hận trong ánh mắt đối phương.

Vài phút sau, máy khởi động, bọn họ từ từ, từ từ lên trên như thể không có điểm dừng.

"ĐM vẫn chưa dừng..." Jimin tuyệt vọng phát khóc.

Dohan gào xuống phía dưới: "Tôi không chơi nữa! Này! Có ai nghe thấy không! Ông đây muốn xuống ——"

Đứa nọ gào to hơn đứa kia, ồn ào đến mức Jungkook phát phiền.

Nhưng rất nhanh, hàng mày cậu giãn lỏng.

Máy rơi tự do lên đến kịch mức, độ cao 129 met đủ để cậu có thể quan sát được công viên giải trí sặc sỡ sắc màu, rừng cây yên tĩnh và cảnh đêm thành phố lung linh rực rỡ nơi bên kia chân trời.

Chân cậu lơ lửng giữa không trung, trong lòng chẳng hề có chút xíu sợ hãi nào, chỉ quan sát toàn bộ quang cảnh với sự hồi hộp lẫn cùng tận hưởng.

"Kim Jisoo! Anh thích em!!" Anh trai trong đôi tình nhân kia bỗng rống to lên trời, "Cưới, anh, đi ——"

Bốn người bên cạnh đều khựng lại.

Đằng gái vốn đang khẽ giọng la hét, nghe vậy thì khựng lại hai giây, sau đó cũng hét to theo: "Em, đồng, ý ——"

"Anh, yêu, em ——"

"Em, cũng, vậy ——"

Jungkook nhìn phong cảnh với gương mặt lạnh tanh, cậu đang nghĩ, sao mãi chưa thấy rơi mẹ nó nhỉ, bỗng có người chạm vào mu bàn tay cậu.

Taehyung níu nhẹ ngón tay cậu: "Jungkook, tôi..."

"Im." Tim đập thình thịch, Jungkook đánh mạnh một cái vào tay hắn, "Cậu dám học theo một câu nào thử xem???"

"..."

Taehyung hơi nghiêng mặt đi, hai giây sau mới quay lại: "Tôi chỉ, tự nhiên thấy hơi sợ."

Jungkook: "..."

"Nắm tay cậu chơi được không?"

"Không." Jungkook lạnh lùng nói.

Taehyung nhìn cậu một lúc, quay đầu lại: "Ừm."

Dohan không chịu nổi nữa, lơ lửng trên cao quá dã man, cậu ta nhắm tịt mắt gào: "ĐM rốt cuộc là khi nào —— A a a a a!!! A a a a cái ĐCM nó chứ —"

Máy rơi tự do đột ngột rơi thẳng xuống không hề báo trước!

Khoảnh khắc rơi xuống, Taehyung cảm nhận được bên cạnh có gì đó đang chạm vào ngón tay mình, ngay giây sau, người kia đã nắm chặt lấy tay hắn.

Hắn hơi ngẩn ra, sau đó cũng nắm siết lại, trong mười giây rơi xuống, hai người lần mò tìm tay đối phương, sau đó mười ngón tay đan lấy nhau thật chặt ——

Cảm giác mất trọng lượng dữ dội khiến adrenalin trong người điên cuồng tăng vọt lên, tiếng thét chói tai vang xung quanh không ngớt, thậm chí còn có người gào mất cả giọng.

Hai bàn tay nắm lấy nhau thật chặt, nhịp tim va chạm vào nhau qua da mỏng, nóng cháy, run rẩy. Trong quá trình rơi xuống, Jungkook gần như đã ngừng thở, dường như cậu đã từng tưởng tượng đến cái cảm giác rơi xuống từ trên cao này vào rất lâu trước đây —— Rơi xuống mặt đất chỉ trong vài giây đồng hồ, cả thế giới đều đổ ập lên người cậu, nặng đến mức nện vỡ cả linh hồn.

Nhưng trong tưởng tượng không có bàn tay nào nắm chặt lấy cậu không buông, cũng chẳng có nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của Taehyung.

Máy rơi tự do đột ngột ngừng điếng ngay trước khi chạm đất, dừng lại trong một chốc ngắn ngủi rồi lại vọt lên trên lần nữa, tốc độ nhanh hơn lần trước một chút.

Cuối cùng Jungkook cũng thở lại, cậu thở hổn hển dữ dội, theo bản năng nhìn sang người bên cạnh.

Taehyung cũng đang nhìn cậu.

Tóc tai Taehyung bị gió thổi lòa xòa, lộ ra đôi mắt đen tuyền sạch sẽ. Ánh đèn từ máy rơi phản chiếu trong mắt hắn, tựa như ánh trăng ngâm trong mặt hồ.

Taehyung nói: "Đừng sợ."

Jungkook không biết hiện giờ sắc mặt mình trông như thế nào mà lại khiến cho Taehyung cảm thấy rằng cậu đang sợ hãi.

"Tôi sợ cái đéo..." Jungkook nói, giọng khàn khàn, "Taehyung, cậu lại cười cái gì?"

"Không có gì. Tôi chỉ..."

Lên tới đỉnh cao nhất, thanh âm của Taehyung lẫn vào trong gió.

Hắn hơi dừng lại, mỉm cười nói khẽ, "Jungkook, cứ như tôi chết cùng cậu một lần."

Tim Jungkook đập hẫng một nhịp.

Ngay sau đó, bọn họ rơi xuống từ trên cao ——

Trong đầu Jungkook như có gì đó vừa đột ngột nổ tung, trái tim đập thình thịch, máu khắp cơ thể sôi lên nóng bỏng, thậm chí suýt nữa thì phát ra thành tiếng với đám Jimin.

Đầu óc choáng váng, trong lúc ngẩn ngơ, Jungkook không phân biệt được đó là do mất đi trọng lượng, hay là bởi Taehyung.

Sau khi xuống khỏi tháp rơi tự do, bọn họ đi đến lối ra theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác.

Mấy chục người vây quanh lối ra, bên cạnh treo đầy bóng bay và đèn màu, có cả người giăng băng biểu ngữ, trên đó in rất nhiều hình ảnh chụp chung của đôi tình nhân, có thể thấy rằng đã được dày công bài trí.

Quả nhiên, ngay sau đó, anh trai khi nãy ngồi bên cạnh bọn họ đã nhận lấy hộp nhẫn từ trong tay bạn thân mình, nửa quỳ xuống trước mặt bạn gái: "Cục cưng, hôm nay là ngày thứ 520 chúng ta yêu nhau..."

"Ọe..."

"Anh dốc hết can đảm để đứng ở đây..."

"Ọe ——"

"Hy vọng em đồng ý kết hôn với anh, anh sẽ cho em..."

"Ọe!!!"

Người đàn ông kia không chịu được nữa, quay đầu lại, hỏi với vẻ hơi bực: "Ngại quá, cậu nôn thì đứng ra xa chút đi được không?"

"Vâng đi đây đi ngay đây ạ... Này mày đừng nôn ra, đợi tao đi tìm cái túi đã..." Jimin túm quần áo của Dohan, áy náy lôi cậu ta đi.

Bọn họ tìm một nơi vắng người, Dohan cầm túi nilon đứng nôn trong góc, Jimin ở bên cạnh vỗ lưng cho cậu ta, hai người còn lại đứng chờ cạnh vườn hoa.

"Cậu sao thế?"

Jungkook ngơ ngẩn, cứ như vừa thoát ra khỏi một loại cảm xúc nào đó, hai giây sau mới quay đầu: "Gì?"

Ánh mắt Taehyung dừng lại trên mặt cậu: "Từ lúc xuống dưới, cậu không nói chuyện câu nào."

Jungkook hơi siết tay lại theo bản năng.

Đã mười phút trôi qua kể từ khi xuống khỏi tháp rơi tự do, trái tim cậu vẫn đập nhanh vô cùng, lòng bàn tay ẩm ướt không sao nói rõ.

Hình như trước đây cậu đã từng gặp phải phản ứng này rồi, chỉ là không nghiêm trọng như lần này, xảy ra từ lúc...

Lưng sau bị chạm nhẹ hai lần, rất ấm.

Taehyung vỗ lưng cậu: "Cũng buồn nôn à?"

Từ lúc Taehyung chạm vào cậu.

Thậm chí, có đôi khi, Taehyung không cần chạm vào cậu mà chỉ tỏ tình qua camera điện thoại như đứa ngốc, hoặc là chỉ cười nhẹ rõ thiếu đòn thôi, cậu sẽ luôn có cái cảm giác này.

Rất kì quặc, rất xa lạ, bản năng bảo cậu cảm thấy không thoải mái.

"Không." Jungkook gập khuỷu tay ra sau đẩy tay hắn đi, "Tôi đâu có gà như thế."

Dohan nôn ọe một lúc, hồn vía mới gắng gượng quay về.

Súc miệng rửa mặt xong, cậu ta nói với sắc mặt trắng bệch: "Đời này tao sẽ đéo bao giờ ngồi cái thứ kia nữa."

"Mày muốn ngồi cũng không được, làm gì có thời gian." Jimin nhìn đồng hồ, "Nửa tiếng nữa bắt đầu chợ đêm, bọn mình tìm trò nào xếp hàng ngắn chơi đi."

"Ừm." Dohan liếc thấy Taehyung quay về từ quầy bán quà vặt, trong tay còn cầm một chai nước khoáng, cậu ta buột miệng, "Cảm ơn nhé học..."

Taehyung đυ.ng chai nước khoáng vào mu bàn tay Jungkook, Jungkook nhìn hắn rồi nhận lấy, vặn nắp uống.

Dohan: "..."

Bốn người đi dạo một vòng quanh khu vui chơi giải trí lần nữa, cuối cùng dừng lại giữa tách trà xoay vui vẻ và xe điện đυ.ng mà bọn họ đã chê bôi hồi đầu.

Khắp công viên giải trí chỉ có hai trò này ít người nhất.

Mấy cậu nam sinh cao to do dự thật lâu với vẻ mặt phức tạp, Jungkook bước đi đầu tiên: "Đi thôi, cứ chơi tạm vậy."

Vừa khéo tách trà xoay vui vẻ đủ bốn người ngồi một tách trà, giữa tách có một cột trụ, cột quay nhanh bao nhiêu thì tách trà bọn họ ngồi xoay nhanh bấy nhiêu.

Người chơi trò này toàn là trẻ con và phụ huynh, tách trà của người khác xoay chậm rì rì, ấm áp và hạnh phúc. Song dần dần, cả trẻ con và người lớn ở đây đều không kìm được ánh nhìn hướng về phía tách trà xoay ngay giữa sân kia với vẻ mặt khϊếp đảm ——

"Giỏi thì mày đừng có mà dừng!" Jimin điên cuồng xoay cột trụ.

"Lên luôn! Ai sợ ai! Ông đây xoay cho mày bay mẹ lên trời luôn!" Dohan không chịu yếu thế, động tác nhanh đến mức mặt đỏ bừng bừng.

Hai thằng thần kinh.

Jungkook khoanh tay ngồi với vẻ mặt vô cảm, trong lòng đang phân vân có nên đá hai người kia xuống không.

"Nhanh nữa đi, rốt cuộc mày có dùng sức không thế Jimin —— Ọe!" Dohan lại thấy buồn nôn, cậu ta nghiêng đầu ói ọe.

Jungkook không kịp phòng bị, thình lình nghiêng sang trước khác để tránh đi, cả người cậu đâm trúng người ngồi bên cạnh.

Tách trà xoay dữ quá nên lần này cậu hơi loạng choạng chao đảo. Còn chưa kịp làm gì, Taehyung đã vòng tay ra sau quây người cậu lại.

Taehyung giữ lấy vai cậu, cánh tay dán lên cổ cậu, cố định cậu ngồi chắc trên chỗ.

Jimin dừng lại ngay: "ĐM, thua là lại nôn, mày không chơi nổi chứ gì? Không chơi, không chơi nữa!"

Dohan: "Tao nôn đéo đâu!"

Jungkook lập tức tỉnh lại, cậu đang định tránh thoát, Taehyung đã buông lỏng tay trước.

Xe điện đυ.ng cũng chơi hai người một xe, một người cầm vô lăng, một người đạp ga.

Jimin và Dohan hợp tác đôi bên cùng có lợi, bọn họ đυ.ng vào xe của tất cả đám trẻ con trong sân, mỗi xe một lần, cuối cùng mới phóng ánh mắt về phía hai người anh em còn lại của mình.

Ban đầu Jungkook chẳng có bụng dạ đâu chơi bời, nhưng sau khi bị hai người kia đâm liền hai phát, trong lòng cậu chỉ còn sót lại suy nghĩ phải đâm xe hai đứa kia ra tận cổng công viên giải trí.

Cậu đạp mạnh ga, nói với Taehyung: "Rẽ trái, rẽ trái —— Cậu có lái được không thế? Để tôi!"

Cậu nhoài người ra đoạt lấy vô lăng trong tay Taehyung, tăng mạnh mã lực, đâm ruỳnh vào xe của đám Jimin!

Ba lần như thế, Dohan không chịu được nữa: "Đừng chạy! Đâm lại bọn họ đi! Có chết thì cùng chết chung với cả hai đứa nó!"

Jimin: "ĐM tao cũng đang có ý đó!!"

Hai chiếc xe tăng mã lực đến mức cao nhất va chạm trực diện với nhau, cùng hứng thiệt hại. Jungkook cười không ngừng được, lúc bị đâm, đầu cậu nghiêng ngả rồi đâm thẳng vào ngực Taehyung, ngay sau đó, đầu cậu bị người kia đè lại.

Taehyung ấn đầu đối phương lên người mình che chở, giọng nói cũng không giấu được cười: "Có đau không?"

"..."

Nửa tiếng sau, Jungkook rời khỏi khu trò chơi trẻ con, trái tim vẫn đập nhanh dữ dội.

Bất thường.

Khi đi ra vừa đẹp thời gian đã hẹn, cả đám đến chợ đêm gặp mấy người Minyoung.

Chợ đêm là điểm đặc sắc của công viên giải trí này, gọi là chợ đêm nhưng thực ra là một con đường mà công viên giải trí đã đặc cách bỏ trống, treo đầy những món đồ trang trí như dải đèn và bóng bay, khắp dọc hai bên đường là quầy đồ ăn vặt và gian trò chơi khiến cho nơi đây rất có không khí.

Nhưng có lẽ vì ít trò chơi và toàn trò trẻ con, thêm vào đó khi nãy chơi cũng đã mệt rồi, mấy cậu con trai đều chẳng thấy hứng thú là bao.

Ngược lại, Minyoung rất thích bầu không khí này, cô chụp không biết bao nhiêu là ảnh.

"Òa, ở đây có chụp hình purikura(*) này!" Minyoung khoác tay Nara, "Bé cưng, bọn mình vào chụp một bộ đi!"

Nara đẩy cặp kính kềnh càng của mình, nhỏ nhẹ nói: "Ừm."

Trước khi đi vào, Minyoung bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, cô quay đầu lại, đưa máy ảnh trong tay mình cho Jungkook.

Jungkook nhíu mày: "Gì?"

Minyoung: "Đằng nào mày cũng đang không làm gì, chụp bừa mấy bức phong cảnh cho tao đi."

"Tao không..."

Minyoung nhét mạnh máy ảnh vào trong tay cậu: "Mày cao thế cơ mà, chụp cho tao vòng đu quay nhiều nhiều tí nhé!" Nói xong, cô kéo Nara vào trong cửa tiệm purikura.

Jungkook: "..."

Đây là lần đầu tiên Jungkook dùng thứ đồ này. Cậu cầm máy ảnh trong tay, cau mày xem xét hồi lâu mà vẫn chưa hiểu dùng thế nào.

Vào lúc cậu định tự bỏ, một bàn tay vươn tới chỉ vào một nút bấm nào đó bên trên.

"Đây là chụp ảnh." Taehyung nói, "Đây là ghi hình."

"...Ồ." Jungkook vừa đáp vừa dịch người sang bên cạnh, cách xa hắn ra một chút.

Hiện tại, dường như cậu không thể tiếp xúc gần với Taehyung được.

Taehyung nhìn cậu, không nói nữa.

Đi dạo một vòng, Jimin và Dohan đã nạp lại sức lực, hai người đặt bừa một khoản tiền đánh cược rồi vào chơi máy ném bóng rổ.

Jungkook đứng bên cạnh chụp ảnh trong sự chán ngán cực độ.

Cậu nhìn quanh hòng tìm xem có gì để chụp không, lúc quay đầu, cậu bắt gặp một hàng máy gắp thú bông sặc sỡ đủ màu.

Máy gắp thú bông ở đâu cũng gặp, chẳng có gì đáng chụp. Tuy nhiên trong đó, có một máy gắp thú trưng bày đầy chó bông.

Đồ họa hình chó Dobermann thè lưỡi, trên đỉnh đầu có một trái tim màu đỏ trông rất quê in chữ "LOVE" màu trắng ở giữa.

Chắc chó Dobermann trên gắp thế giới này đều có ngoại hình giống nhau.

Tóm lại, con chó bông kia trông xấu y hệt con chó nhà Taehyung.

Jungkook lạnh lùng chê bôi mấy câu trong âm thầm, sau đó giơ máy ảnh lên chụp một tấm hướng đó.

Ảnh chụp dừng hình. Đến khi quay trở lại giao diện quay chụp, đã có một người đứng trước máy gắp thú.

Cậu trơ mắt nhìn Taehyung nhét xu, điều khiển tay cầm, hạ móc câu xuống, sau đó câu con chó kia dễ như trở bàn tay.

Cô gái bên cạnh đứng mười phút mà không câu được gì nhìn hắn với vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Taehyung khom lưng lấy con chó bông ra cầm trên tay, lạnh nhạt nhìn nó một lúc.

Có lẽ hắn cũng cảm thấy thứ này giống Kookoo... giống con chó nhà mình.

Không hiểu sao tự dưng Jungkook lại buồn cười.

Jungkook giơ máy ảnh lên định chụp một tấm, song, qua màn hình máy ảnh, cậu nhìn thấy Taehyung quay người quét mắt vòng quanh đám đông, cuối cùng, ánh mắt dừng lại nơi cậu.

Giây tiếp theo, Taehyung đi về phía cậu.

Jungkook giơ máy ảnh lên, còn chưa kịp làm gì, người kia đã đi tới trước mặt.

Chốn chợ đêm người qua kẻ lại, đèn giăng rực rỡ, bên tai là âm thanh rao hàng của các loại chủ quầy hàng, du khách đi lướt qua cậu cứ liên tục, Jimin và Dohan đằng sau thì ồn ào chẳng ngơi.

Một con cún bông được nhét vào tay cậu.

"Đừng nhìn." Taehyung nói, "Tôi lấy về cho cậu rồi."

Vì để tránh tắc đường, nửa tiếng trước khi công viên giải trí đóng cửa, cả đám ra về.

Giờ này không còn xe bus, Jungkook quyết định đặt taxi.

Trên đường về, nhóm chat WeChat nói chuyện hăng say ngất trời.

Jimin đang vạch trần chuyện nhục của Dohan, Dohan ngay lập tức gửi tới bảy tin nhắn thoại 60s, ngôn từ trong đó hết sức thiếu văn minh.

Jungkook nghe từng tin nhắn một, nghe thấy chỗ nào buồn cười sẽ không kìm được khóe miệng hơi cong lên. Đang cười, ánh mắt cậu chợt đáp tới con chó trong tay.

Tư thế con chó rất ngay ngắn, biểu cảm thì ngu ngốc, càng nhìn càng thấy xấu.

Cậu nhìn con chó bông một lúc, không nhịn được thò tay chọc vào lỗ mũi nó, buột miệng lẩm bẩm: "Sau này mày tên là Kim Taehyung."

Tài xế đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cậu bằng ánh mắt kì quặc qua gương chiếu hậu.

Jungkook: "..."

ĐM.

Mình bị thần kinh à?

Jungkook lật người con chó bông, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc tin nhắn trong nhóm với vẻ mặt không cảm xúc.

Lúc vừa đến dưới tầng khu dân cư, Jungkook nhận được tin nhắn của Taehyung, là một video ba phút.

Đêm khuya tĩnh mịch, khu tập thể cũ kĩ gần như chẳng có lấy một tiếng động, Jungkook hạ âm lượng xuống thật thấp rồi mới chậm chạp bấm mở.

Ba phút chỉ quay có mình Kookoo.

Trên màn hình, Taehyung cầm dây buộc chó lẳng lặng trêu nó ba phút, bị hắn trêu, Kookoo kêu lên ư ử.

Mãi đến mấy giây cuối cùng, hắn mới nhẹ nhàng hỏi: "Có giống con chó bông kia không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro