Chương 55: Tôi cũng thích cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay chủ nhật, giữa trưa vừa ngủ dậy, Jungkook đã ra khỏi nhà.

Ngày thường cậu không hay đi trung tâm thương mại, sau khi hỏi nhân viên công tác, cậu lên thang cuốn, vào thẳng một cửa hàng bút máy nằm trong góc trái tầng ba.

Trong tiệm chẳng có mấy người, ông chủ đang chơi điện thoại thấy cậu thì đứng thẳng người lên ngay tức thì.

Jungkook phải đọc bình luận trên mạng suốt mấy ngày trời mới chọn được cái cửa hàng này. Cậu nhìn đủ loại bút máy trên kệ thủy tinh, hoa mắt nhíu mày.

"Chào mừng đã ghé đến." Ông chủ lập tức đi đến trước mặt cậu, hỏi, "Muốn kiểu dáng như thế nào? Cho mình dùng hay người khác dùng? Có cần tôi đề cử mấy mẫu cho cậu không?"

"Làm quà tặng." Jungkook nói.

Ông chủ lập tức cúi người lục tìm mấy mẫu hàng đầu, vừa lấy vừa hỏi: "Tặng bạn bè hay bề trên?"

Ánh mắt đi tuần tra của Jungkook hơi dừng lại, cậu đáp nhanh: "Người yêu."

Ông chủ lập tức chọn ra mấy loại tinh xảo tông màu sáng đặt trước mặt cậu: "Vậy thì trùng hợp thật, đây đều là mẫu mới, khắp thành phố chỉ cửa hàng của chúng tôi mới có. Dạo này mấy cô gái đến đây đều mua những mẫu này..."

"Cho con trai dùng."

"...Hả?"

"Mẫu này," Jungkook chỉ vào một cây bút máy màu xanh biển trong tủ trưng bày, "bao nhiêu tiền?"

"200.000 won." Ông chủ ngây ra, trả lời.

Jungkook đút hai tay trong túi, lạnh lùng nhìn cây bút kia hồi lâu rồi cắn chặt răng: "...Gói lại đi."

Xách quà đi ra, Jungkook vừa đi vừa tính toán tiền sinh hoạt của mình. Thật ra trước đây cậu tiêu pha rất tùy tiện, cậu vốn không định vào đại học, cảm thấy những tháng ngày phải sống quá tẻ nhạt, những khi vung tiền luôn theo cái kiểu tự để mình sa ngã, hút thuốc đi net không thiếu bao giờ.

Sau này ngày nào cũng phải giới hạn dưới 10.000 won, không hút thuốc, không ra net, hẳn là có thể ứng phó cho qua được năm lớp mười hai này...

Jungkook lơ đễnh bước đi, có gì đó thoáng sượt qua khóe mắt, cậu dừng bước, chậm rãi đi lùi lại.

Cậu nhìn chằm chằm chiếc bánh kem nhỏ trong tủ kính, hai người tí hon trong lòng chém gϊếŧ lẫn nhau.

– Tiết kiệm tiền.

– Ăn sinh nhật mà không có bánh kem thì ra gì?

– Taehyung bao nhiêu tuổi rồi mà còn ăn bánh kem?

– Bao nhiêu tuổi thì cũng là người yêu mày.

– Hai thằng con trai cùng ăn bánh kem có thấy ấu trĩ không?

Ba phút sau, Jungkook đứng trước mặt nhân viên tiệm bánh kem với khuôn mặt vô cảm: "Cho đặt một bánh trứng cỡ nhỏ..."

Điện thoại chợt vang lên, Jungkook cầm lên xem.

[V: Xin lỗi, hôm nay không gặp nhau được. Trong nhà tổ chức liên hoan bất ngờ, sẽ bận đến tối.]

Giữa trưa Taehyung định ra ngoài, lúc mở cửa phòng, hắn gặp Park Minseok đã trang điểm xong xuôi.

Thấy hắn đã sửa soạn xong, Park Minseok hơi bất ngờ, bà vừa đeo hoa tai vừa bảo hắn lên xe trước, rằng hôm nay sẽ về nhà bà ngoại ăn sinh nhật.

Taehyung nói mình có hẹn rồi, khoảnh khắc ấy, sắc mặt Park Minseok xấu đến cùng cực. Bà lạnh lùng không cho phép hắn đi, còn bảo bà ngoại gọi điện cho hắn, hai mẹ con giằng co nhau suốt một tiếng đồng hồ, mãi đến khi Taehyung phát hiện ra mấy lọ thuốc trong túi xách chưa khóa kín của Park Minseok, hắn mới bất đắc dĩ đồng ý.

Thật ra Taehyung chẳng thân thiết gì với cả hai bên nội ngoại. Hắn ngồi cùng những người chung thế hệ mà thậm chí còn không biết tên gì, lạnh nhạt nghe bọn họ chơi game. Trong mắt những người đó, hắn là "con nhà người ta", có người hỏi sao hắn không chơi cùng, một người khác đáp lại ngay, sao Taehyung có thể biết chơi game được?

Rồi hắn lại bị Park Minseok đẩy đến trước mặt các bậc bề trên nói chuyện phiếm, ngồi trên sô pha cả ngày trời, nói chuyện thành tích, nói chuyện triển vọng tương lai, ai cũng rất sôi nổi, chỉ có mình hắn chẳng góp được mấy lời.

Được nửa buổi thì tin nhắn của bạn trai gửi đến: [Ăn liên hoan ngon không?]

Taehyung trả lời: [Không ngon bằng lẩu oden.]

Ngồi đợi đến tối, cuối cùng cũng lên xe về nhà. Hai mẹ con đều vẫn còn nhớ rõ vụ việc hồi sáng, suốt chặng đường chẳng ai mở miệng.

Mãi đến khi vào nhà, Taehyung chuẩn bị lên tầng về phòng, Park Minseok bỗng gọi cậu lại.

"Hôm nay con có nghe ngôi trường mà bà ngoại nói không?" Park Minseok nói, "Trường ở New York ——"

"Con không sang nước ngoài." Taehyung lạnh nhạt trả lời.

"Con có thể tìm hiểu về bên đó trước rồi..."

"Không đi." Taehyung nói, "Mẹ đừng nói nữa."

Park Minseok đối mặt với hắn mấy giây, sau đó quay mặt đi, tỏ ý kết thúc đề tài này.

Quay về phòng, Taehyung chỉ thấy mệt. Hắn quăng hết tất cả các hộp quà lên trên bàn, đang chuẩn bị đi tắm thì có tin nhắn mới từ điện thoại.

[–: Về nhà chưa?]

[V: Vừa về.]

[–: Ừ, ra ban công đi.]

Đọc được tin nhắn ấy, Taehyung ngẩn người mất hai giây rồi mới có hành động. Hắn xoay người mở cửa sổ, đứng nhòm xuống từ ban công ——

Đèn đường trong khu dân cư tối mịt mờ, cành cây đung đưa theo cơn gió đêm hè, dưới tán cây rậm rạp, có thể lờ mờ thấy được một cậu trai đang ngồi trên băng ghế đá bồ tát. Khuỷu tay cậu sốt ruột chống lên tay vịn ghế đá, ngồi vắt chéo chân, chỗ trống bên cạnh còn đặt gì đó.

Lúc Taehyung gọi điện thoại tới, Jungkook vừa đuổi một con muỗi đi.

"Taehyung." Jungkook ngẩng đầu lên, trút hết cơn giận dành cho con muỗi lên người đang đứng ngoài ban công, "Sao khu nhà các cậu lắm cây thế??"

Taehyung căng thẳng suốt cả ngày hôm nay chợt bật cười, hắn nói: "Đợi tôi xuống."

"Đừng." Jungkook vội kêu hắn, "Cậu cứ đứng ở ban công thôi. Rèm phòng khách nhà cậu không đóng kín, mẹ cậu đang ngồi gọi điện thoại trên sô pha."

Nói xong, Jungkook lại thấy mình rình coi nhà người khác thật biếи ŧɦái.

Taehyung yên lặng một chốc như đang do dự, hồi lâu sau mới hỏi: "Vào bằng cách nào?"

"Bảo vệ từng gặp tôi rồi, tôi bảo tôi đến dắt chó đi dạo giúp cậu."

"Đến đây từ bao giờ? Sao không nói với tôi?"

"Không lâu lắm." Jungkook m ừ nói, "Taehyung, cậu nói linh tinh nhiều quá."

Jungkook đứng dậy từ trong bóng cây tối tăm đối diện với hắn: "Có thấy rõ tôi không?"

Taehyung đáp "Có".

Sau đó, hắn thấy Jungkook xoay người cầm lấy món đồ trên ghế, sau một chốc loay hoay, đáy mắt Taehyung chợt lóe, một tia lửa nhỏ bỗng bập bùng giữa đêm đen.

Jungkook xoay người, cầm chiếc bánh kem đã được châm nến. Một tay cậu cầm bánh kem, tay còn lại cầm điện thoại, ngửa đầu nói: "Taehyung, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ."

Hôm nay Taehyung bị kéo đi diễn vai chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật trong sự ép buộc, lời thoại chỉ có "Vâng ạ", "Không ạ" và "Chưa ạ".

Kịch bản nhàm chán này vốn đã đi đến hồi kết, nhưng khi Jungkook cầm chiếc bánh kem to bằng lòng bàn tay đứng từ xa chúc hắn sinh nhật vui vẻ, dường như ngày hôm nay lại tưng bừng trở lại.

Taehyung đứng trầm mặc hồi lâu trên ban công rồi mới hỏi: "Lấy đâu ra bật lửa vậy? Không phải cai thuốc rồi à?"

"..."

Bạn trai hắn lập tức lạnh mặt: "Cửa hàng bánh kem đưa. Đã bảo cai là cai rồi, tôi lừa cậu được chắc?"

Ánh lửa nhuốm đôi mắt Jungkook sáng lấp lánh, cậu nhíu mày, sốt ruột giục, "Mau thổi nến đi, giơ rất mệt."

Taehyung thổi nhẹ một hơi ngắn ngủi, một cơn gió nhẹ lướt qua, ánh nến chợt tắt.

Hai người đều giật mình. Jungkook ngẩn người nhìn chằm chằm chiếc bánh kem mấy giây, sau đó mới lại ngẩng đầu lên tuyên bố với hắn: "Được rồi. Cậu không ăn được chiếc bánh kem này, để tôi tự ăn."

"Thế cũng được à?" Taehyung hỏi.

"Chứ không sao? Tôi leo tường lên đưa cho cậu à?"

"Cậu có thể thử xem."

Jungkook cố kiềm nỗi thôi thúc muốn ném bánh kem vào mặt Taehyung, ngồi lại trên băng ghế dài, lấy nĩa ra ăn một miếng bánh kem.

"Thế nào?" Taehyung hỏi.

Không biết đã bao nhiêu năm rồi Jungkook không ăn bánh kem, cậu đánh giá ngắn gọn: "Ngọt chết được."

Hai người một người ăn một người nhìn, ngắm nhau một hồi như hai đứa ngốc.

Taehyung: "Hay là để tôi nhảy xuống đi."

"Sau đó tôi gọi 120 cho cậu à?"

"..."

Taehyung nhịn cười, nhìn cậu ăn từng tí bánh một: "Tại sao tự dưng lại đến tìm tôi?"

Bởi vì xem tin nhắn cậu gửi, hình như cậu không được vui cho lắm.

Jungkook nói: "Rỗi quá không có gì làm, đi dạo loanh quanh rồi rẽ qua đây."

"Còn mang theo cả bánh kem?"

"Nhặt trên đường." Jungkook vô cảm nói, "Trùng hợp lại viết tên cậu."

Cậu thật sự không ăn nổi nữa, cất lại bánh kem vào trong hộp, định bụng về quăng tủ lạnh mai ăn sau: "Taehyung, tôi về đây."

Taehyung "Ừm" một tiếng: "Đừng cúp điện thoại."

"...Ừ."

Jungkook cầm hộp bánh kem lên, chợt nhớ tới gì đó, cậu lôi một hộp quà màu đen trong túi ra: "Đúng rồi, Taehyung, quà tặng. Tôi giấu dưới cái cây này, đợi tôi đi rồi cậu xuống lấy nhé."

"Giờ tôi xuống luôn." Taehyung nói.

"Đừng, lát mẹ cậu thấy giờ." Jungkook nhấc hộp bánh kem của mình, nói, "Tôi đi đây."

Jungkook đi được một đoạn lại quay đầu nhìn. Taehyung vẫn đứng đó, ban công không bật đèn, cậu chỉ có thể nhìn thấy một bóng người con trai cao gầy.

Cậu nhớ lại khi nãy Taehyung xuống xe với mẹ hắn, hai người không nói chuyện với nhau câu nào, Taehyung xách theo rất nhiều quà cáp, nhưng khuôn mặt lại chẳng hề đọng một chút xúc cảm.

Rõ ràng ra ngoài ăn sinh nhật, nhưng khi về vẻ mặt vẫn cô đơn như thế.

Thấy cậu dừng lại, Taehyung mở miệng chực hỏi, song đối phương đột nhiên quay trở về, đi tới băng ghế đá khi nãy.

"Taehyung, tôi chưa nói với cậu phải không?" Jungkook ngửa đầu nhìn hắn.

"Nói gì?"

"Tôi cũng thích cậu."

Cơn gió đêm lành lạnh thổi qua, tán cây kêu xào xạc. Tóc bạn trai cậu bị gió thổi phấp phới, đôi mắt nhìn về phía cậu sáng ngời trong đêm đen.

"Sinh nhật vui vẻ, Taehyung." Trong điện thoại, cậu lặp lại.

—-

Những tháng ngày năm lớp 12 trôi qua quá nhanh, khi kì thi tháng lần thứ hai kết thúc, thành phố đã vào đầu thu. Thời tiết dần chuyển lạnh, chiếc quạt mới vừa mua về nhà không lâu đã bị Jungkook ném vào góc tích bụi.

Đã qua mùa mặc áo thun đồng phục màu lam, Jungkook lấy chiếc áo sơ mi đồng phục và quần đen vốn chẳng mặc được mấy lần trong tủ ra tròng lên người. Cậu để chừa một khuy áo theo thói quen, đeo cặp sách lên, nhưng sau một lát do dự, cậu cài nốt khuy áo trên cùng.

Cài hết cúc áo sơ mi nom cũng không ngu ngốc cho lắm, đánh răng rửa mặt xong, Jungkook soi gương xác nhận lại mấy lượt nữa rồi mới cầm cặp sách ra ngoài.

"Khoan đã." Jeon Jihoon ngồi cạnh bàn ăn bỗng gọi.

Jungkook dừng động tác, lạnh nhạt liếc nhìn ra sau.

"Ba nấu mì, ăn sáng xong rồi hẵng đi học." Jeon Jihoon ăn mà mồm miệng dính đầy dầu mỡ, ông ta chỉ đũa vào nồi nấu trên bàn cơm.

Lời vừa thốt nên, căn phòng lặng ngắt.

Jeon Jihoon vốn muốn tỏ ra thật tự nhiên để hòa hoãn mối quan hệ, nói xong một lúc lâu mà không nhận được câu trả lời, ông ta ngẩng đầu lên chậm rề: "Nhìn ba làm gì? Bảo con lại đây ăn sáng. À, ba còn mua mấy cái bánh bao nhân rau củ, mẹ, phải đứng xếp hàng cả buổi mới mua được đấy, con mang đến trường... phải chia cho các bạn bè thân thiết nữa đây biết chưa? Lại đây, cho vào trong cặp ——"

Một vỏ chai rỗng phi sượt qua mặt Jeon Jihoon, thình lình nện trên vách tường thành tiếng giòn tan.

Jeon Jihoon sợ run, ông ta giơ đũa trừng mắt nhìn một lúc lâu mới hoàn hồn, quay đầu lại chực chửi: "Mày ——"

"Còn nhắc đến cái chữ đó nữa là tôi xé cái miệng ông. Với lại," Jungkook nói, "đừng có nói chuyện với tôi."

Dưới ánh mắt tức điên mà không dám nói gì của Jeon Jihoon, Jungkook rời nhà. Cậu nắm quai cặp ước chừng, vừa chuẩn bị xuống tầng thì liếc thấy một cái đầu nhỏ xíu cùng một nhúm tóc bím lo ló ra bên chân cầu thang.

Cô bé tầng trên đeo một chiếc cặp nhỏ màu hồng nhạt nấp sau tay vịn cầu thang, rõ ràng đang đợi bố mẹ đưa đi học. Cô bé chớp mắt, gọi: "Anh ơi."

Jungkook ngẩng đầu nhìn em: "Nói."

"Anh đi học à?"

Jungkook lười đáp, nhấc chân định xuống tầng.

"Anh ơi!" Cô bé gọi cậu lại, vội hỏi, "Sao anh trai cao cao còn lại không đến tìm anh nữa?"

Bước chân Jungkook khựng lại: "Anh trai nào cơ?"

"Là cái anh rất rất cao, rất rất đẹp trai..."

"Em nhìn thấy cậu ấy ở đâu?" Jungkook nhíu mày, cậu yên lặng mấy giây rồi hỏi lại cô bé.

"Ngay đây nè, anh ấy nói anh ấy đợi anh dậy." Cô bé chỉ vào khoảng trống trước cửa nhà Jungkook, hỏi, "Lần sau khi nào anh ấy mới lại đến?"

"Không đến nữa." Jungkook đáp hết sức vô tình.

Vẻ mặt cô bé héo queo, em đi lên phía trước hai bước, "Ơ? Thế anh, thế anh gọi anh ấy đến đây được không?"

"Em định làm gì?"

Cô bé nắm vạt váy trắng của mình, nở nụ cười để lộ chiếc răng vừa mới rụng: "Em muốn làm bạn gái của anh ấy!"

"..."

Cô bé ngồi xổm xuống, hai tay víu lan can, áp mặt lên đó ngước nhìn cậu: "Được không anh ơi? Được không được không ạ..."

"Không được."

"Tại sao ạ?" Cô bé nhăn mặt muốn biểu tình ——

"Cậu ấy là bạn trai của người khác rồi." Jungkook vỗ nhẹ lên trán em, nói, "Em không có hy vọng đâu, nhóc con."

Dạo này cảm xúc của Song Kyo thay đổi rất chóng mặt, hàng ngày chỉ nhìn Jungkook thôi là cô đã thấy sầu muộn, nhưng thấy thành tích trong lớp càng lúc càng lên thì lại mừng rỡ, được một thời gian như thế, cô cảm tưởng mình cũng sắp bị tâm thần phân liệt.

Điểm trung bình thi tháng kỳ này lại cao hơn một chút, lúc Song Kyo trả bài còn tặng cho mỗi học sinh mấy que kẹo.

Vì vậy tan học giữa trưa, các học sinh ở lại lớp tự học đều ngậm kẹo trong miệng.

"Không học, không học nữa! Cố gắng học bao nhiêu lâu như thế mà điểm thi tháng môn toán còn thấp hơn lần trước bảy điểm!!" Minyoung bực bội ném bút đi.

Jimin an ủi cô: "Ôi dào, kỳ thi tháng lần này khó mà, mày không thấy thứ hạng trong khối của mày đã tăng rồi sao? Mọi người đều thi kém như nhau mà."

"..."

Jimin quay đầu, lại thấy một người anh em khác của mình đang nhíu mày đăm đăm nhìn bài thi.

"Gì đấy Jungkook, thi đỉnh như thế vẫn chưa hài lòng à?" Jimin nói, "Lần này suýt nữa thì vào top 400 của khối rồi còn gì."

Top 400 của khối thì ích gì, chỉ xét nguyên điểm số thôi vẫn còn cách các trường đại học kia cả vạn dặm.

Xuất phát điểm của cậu quá thấp, lúc mới bắt đầu học thì thứ hạng trong khối leo top như bay, nhưng càng về sau càng bò chậm, điểm cũng trở nên khó tăng hơn. Jungkook yên lặng nhìn bài thi với số điểm chẳng chênh gì mấy so với trước đây, bực bội vuốt mặt.

Ghế ngồi bên cạnh bị kéo ra, Jungkook tưởng Jimin nên định đuổi cậu ta về chỗ, song khi ngẩng đầu lên, cậu lại bắt gặp một tờ bài thi trống được đặt lên bàn và khuôn mặt liệt lạnh lùng kia.

Jungkook đẩy kẹo sang một góc miệng, ngơ ngẩn nhìn đối phương. Cậu còn chưa kịp nói gì, Jimin đã mở miệng trước: "Học sinh giỏi? Sao cậu lại sang đây? Trưa nay cậu không về nhà à?"

"Ừ, người nhà có việc, không về."

Taehyung vừa đáp vừa vươn tay rút bài thi Jungkook đang cầm ra.

Động tác giơ bài thi khựng lại hai giây, Jungkook duỗi chân đá vào ghế bên cạnh: "Sao lại xem bài thi của người khác?"

Taehyung quét mắt nhìn điểm của cậu: "Khá ổn. Kyo có giảng lại bài thi không? Có bài nào nghe không hiểu không?"

"Không giảng. Ổn đéo gì, tổng điểm còn chưa hơn nổi tám mươi."

Bầu không khí học tập ở lớp 12-7 không căng thẳng như lớp 12-1, hiện giờ trong lớp có người ngủ, có người tự học, có người giảng bài hoặc xì xào nói chuyện.

Jimin lên dãy ngồi đầu lớp chất vấn lớp phó kỷ luật tại sao tiết thứ ba lại ghi tên cậu ta, tất cả mọi người đều dõi mắt lên bảng đen, chẳng ai để ý đến hàng cuối phòng học cả.

Vì vậy, Taehyung xoa nhẹ mái tóc của bạn trai hắn đang nằm bò ra bàn: "Tôi giảng cho cậu."

Jimin đại chiến mấy trăm hiệp với lớp phó kỷ luật, một tiếng sau chiến thắng quay về. Lúc về, cậu ta thấy người anh em của mình đang hơi dựa người vào tường nghe giảng, miệng ngậm que kẹo như ngậm điếu thuốc.

Jimin sực nhớ ra mình cũng có mấy bài không hiểu, trùng hợp đúng lúc học sinh giỏi đang ở đây còn gì?

Thế là cậu ta ngay lập tức khom lưng lục lọi trong cái ngăn kéo lộn tùng phèo của mình, tìm mãi mới rút được tờ bài thi ra, quay đầu sang: "Học sinh giỏi..."

Taehyung kéo ghế đứng dậy: "Sao?"

Jimin sửng sốt: "Cậu phải đi luôn rồi à??"

"Ừm." Taehyung nói, "Mười phút nữa vào tiết."

"..."

Jimin hết sức đáng thương cầm tờ bài thi chi chít lỗi sai của mình, nhìn theo Taehyung cầm bài thi và bút, ngậm kẹo que rời khỏi lớp bọn họ.

Cậu ta thở dài ngồi về chỗ cũ, thầm nghĩ tan học đi hỏi Kyo là được... Ớ?

Thình lình nhớ ra gì đó, Jimin đột nhiên ngồi thẳng phắt dậy, nhìn thẳng sang bàn bên cạnh mình!

Jungkook nhíu mày vì bị tiếng động của cậu ta làm ồn: "Mày làm cái gì đấy?"

"Que của cây kẹo trong miệng học sinh giỏi màu hồng nhạt, vị dâu tây."

"?"

"Cả lớp chỉ có mình mày được phát kẹo vị dâu tây thôi mà?" Jimin đặt câu hỏi, "Nhưng không phải khi nãy cái kẹo đó mới ở trong miệng mày sao?"

"..."

"..."

Hai người im lặng mày nhìn tao tao nhìn mày, rất nhanh sau đó, Jimin lại phát hiện ra ống tay áo sơ mi cả sáng nay như cứt chó của Jungkook giờ đã được xắn lên gọn gàng, sạch sẽ, chỉnh tề, y như đúc cách xắn thường ngày của Taehyung.

Jungkook nhìn về phía cánh tay mình theo tầm mắt của Jimin, một lúc lâu sau, cậu đứng dậy: "Tao đi vệ sinh."

"Ơ, đi chung đi, rốt cuộc là làm sao..."

"Đừng có đi theo, phiền."

"..."

Jungkook trốn trước cửa sổ nhà vệ sinh, định bụng vào tiết rồi về.

Cậu đút hai tay trong túi, tẻ nhạt nhìn xung quanh, nhìn một hồi ánh mắt phóng lên tầng sáu.

Tất cả là tại Taehyung, đã muốn ăn kẹo rồi lại còn thiếu đòn xắn ống tay áo của cậu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro