Chương 61: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy tháng mới rời đi, ngày nào Jungkook cũng xem vé về Busan. 50.000 won, vậy là cậu có thể gặp lại Kim Taehyung.

Thậm chí có lần nọ cậu còn mua vé xe rồi, đã thu dọn hành lý xong. Cậu nói với bản thân, chỉ đứng ở lan can cửa sau nhìn một lần thôi, nhìn xong sẽ về ngay lập tức, nhưng khi vừa đến nhà ga thì nhận được điện thoại của bệnh viện, đám đòi nợ đã tìm được địa chỉ hiện tại, đánh Jeon Jihoon nhập viện.

Y tá chưa nói được mấy câu, đám đòi nợ đã giật lấy điện thoại, người bên kia gào: "Bố mày bảo người yêu mày rất giàu! Thế nào đây! Cha nợ con trả, mau đi tìm người yêu mày vay tiền trả nợ nhanh!"

Sau khi cúp điện thoại, Jungkook đứng ở sân ga rất lâu, nhìn tàu cao tốc chạy tới rồi lại nhìn nó lao đi, nhân viên công tác đứng đó còn đến hỏi cậu có gặp vấn đề gì không.

Cậu lắc đầu, ném tấm vé vào thùng rác, xách túi lên rồi quay người rời khỏi trạm.

Bản thân Jeon Jihoon không thể nào trả được món nợ ông ta vướng, từ sau lần đó, ngày nào Jungkook cũng phải đối mặt với số nợ ấy, không còn nghĩ đến việc quay về nữa.

Thế nhưng thỉnh thoảng có những đêm thao thức, cậu vẫn sẽ vào phần mềm để tra tìm vé tàu, vẫn sẽ nhớ Busan và Sokcho chỉ cách nhau 50.000 won tiền, liệu cậu và Taehyung có thể vô tình gặp nhau ở một góc phố nào hay chăng.

Có lần cậu bắt gặp một khuôn mặt có góc nghiêng rất giống Taehyung, chỉ nhìn vội thoáng chốc mà cậu đuổi theo đến nửa con phố mới nhận ra góc mặt chính diện khác hoàn toàn.

Lúc ấy cậu đứng giữa biển người, thấm thoắt đã sáu năm, Taehyung không còn mặc đồng phục cấp ba, ngũ quan không biết đã bị thời gian mài thành thế nào.

Đến giờ phút này gặp lại, cậu mới phát hiện thật ra chẳng hề thay đổi gì.

Đôi mắt một mí lúc nào trông cũng có vẻ không vui, sống mũi cao thẳng, đường hàm dưới thẳng tắp, từng đường nét đều trùng khớp trong trí nhớ cậu. Nhiều năm trôi qua, bờ vai hắn rộng lớn vững vàng, bộ sắc xám phẳng phiu như tăng thêm vẻ lạnh lùng vốn có trên người hắn, ánh mắt nhìn vào ống kính trong sạch đứng đắn mà thờ ơ xa cách.

Lời nói của chú rể không hề vô lý, Taehyung vào hình, dù chỉ đứng một góc thôi mà cũng trông như nhân vật chính của bức ảnh.

Chú rể đứng chờ lâu đến nỗi mình mẩy tê cứng, vừa chực mở miệng hỏi thì tầm mắt chớp lóe, cuối cùng nhϊếp ảnh gia cũng ấn màn trập.

Trước đây Jungkook không nhận công việc như thế này nên hầu hết các tư thế và động tác đều do Nayoung đứng bên cạnh hướng dẫn, xong cô sẽ hỏi Jungkook: "Có ý kiến gì không?"

Gần như lần nào người phía sau camera cũng có ý kiến, tuy nhiên giọng nói nghe khẽ hơn trước đây rất nhiều: "Chú rể ngẩng đầu lên chút nữa. Thẳng vai lên. Thả lỏng nét mặt."

Đến tư thế nào đó, Jungkook ngồi xổm bỗng nhìn chằm chằm tầm ngắm máy ảnh mà yên lặng rất lâu.

Một giây trước khi Nayoung sốt ruột định thúc giục, yết hầu cậu hơi run, nói: "Bên trái..."

Taehyung nhìn vào camera, đợi cậu.

"Dịch người sang bên phải một chút."

Taehyung cử động.

"Dịch sang, lại quay về chút. Quay về chút nữa, cánh tay..."

"Kook cưng, cậu làm cái gì đấy?" Nayoung khó hiểu, "Nói như thế thì đến bao giờ? Ra tự tay chỉnh trực tiếp đi."

"..."

Jungkook ngồi xổm ở đó mấy giây rồi mới đứng dậy đi tới như rối gỗ bị giật dây. Một tay cầm camera giơ trước mặt, cậu đi tới bên cạnh Taehyung, ngón tay cứng nhắc ấn trên vai hắn điều chỉnh góc độ.

"Anh Kim, đây là lần đầu tiên cậu chụp ảnh kiểu này đúng không?" Chú rể nhìn hắn bị điều chỉnh, không kìm được tiếng cười, "Vất vả rồi."

"Bình thường." Taehyung nhìn lướt qua đầu người bên cạnh, hỏi, "Cánh tay để thế nào?"

"..."

Jungkook cầm ống tay áo hắn dịch sang bên cạnh, nói liến thoắng "Cứ giữ như thế" rồi lập tức xoay người quay về chỗ cũ.

Khi cậu ngước mắt lên nhìn khung ngắm lần nữa, Taehyung vẫn giữ nguyên khuôn mặt liệt không hề thay đổi. Vừa nãy cậu che rất kín, chắc hẳn Taehyung không nhìn rõ mặt cậu.

Jungkook thở phào một hơi nhẹ nhõm, rồi cậu lại nghĩ, nếu Taehyung phát hiện ra thì sẽ phản ứng như thế nào?

Sẽ nói những gì? Liệu có giận vì năm đó cậu rời đi không nói một lời không? Hay chỉ coi như là gặp lại một người bạn cũ, hoặc một người yêu thuở dậy thì khờ khạo, ngượng ngùng nói chuyện đôi câu rồi tạm biệt một cách đầy thể diện sau khi kết thúc công việc lần này?

Những suy nghĩ lung tung rối bời ấy cứ tiếp diễn cho đến khi kết thúc nửa đầu buổi quay chụp.

Chú rể đứng bên cạnh cậu vừa xem ảnh vừa khen, Jungkook lơ đãng lướt mở ảnh chụp, đằng trước bỗng có tiếng chuông reo.

Jungkook vô thức ngẩng đầu lên cùng những người khác, bắt gặp ánh mắt Taehyung, cậu run bắn, cơ thể như bị ánh mắt ấy ghim chặt, cánh tay giơ lên vụng về và chậm chạp ——

Nhưng Taehyung chỉ nhìn lướt qua khuôn mặt cậu. Hắn nhấc điện thoại, nói với chú rể: "Tôi đi nghe điện thoại."

Dứt lời, Taehyung xoay người đi ra ngoài ban công, chỉ để lại bóng lưng quyết đoán tề chỉnh.

Cái chạm mắt ấy quá vội vàng, Jungkook còn không có thời gian để giơ máy ảnh lên che mặt, cậu nâng máy ảnh trước ngực với tư thế trông chẳng ra làm sao.

Đồ ngu ngốc.

Cậu nghĩ rất nhiều, chỉ không nghĩ đến việc đã sáu năm trôi qua, tóc che đến nửa khuôn mặt, liệu Taehyung có còn nhận ra cậu hay không.

Việc che che giấu giấu khi nãy như một trò hề vậy, đầu óc Jungkook trống không, cậu cúi đầu lặng người, tiếp tục lướt ảnh trong máy.

Cửa ban công vừa đóng lại, phù dâu vừa mới nói không tin IT có trai đẹp lao tới: "Cậu có bạn đẹp trai như thế mà không nói tôi biết sớm! Gửi tôi WeChat cậu ấy đi, nhanh!"

"Người ta ở ngay đây, sao cậu không đi hỏi xin thẳng người ta đi?" Chú rể nói.

"Trông cậu ấy có vẻ thờ ơ xa cách, tôi không dám nói chuyện cùng."

"Thế thì cậu yên tâm, không phải "trông có vẻ", đúng là cậu ấy rất xa cách. Bọn tôi sống chung phòng với cậu ấy suốt bốn năm mà đến năm thứ ba mới quen thân đấy." Chú rể lấy điện thoại, nhưng vừa định gửi WeChat thì chợt nhớ ra, "Không phải, cậu thêm WeChat cậu ấy làm gì?"

"Cậu nói xem? Chẳng lẽ tôi lại kết bái huynh đệ với cậu ấy?" Phù dâu nói, "Đương nhiên là muốn tiến triển thêm rồi!"

"Thế không được, không được." Chú rể bỏ điện thoại xuống.

Cô dâu dựa vào vai anh ta: "Ý anh là sao? Anh đã bảo sẽ giới thiệu cho chị em của em cơ mà?"

"Không phải, đâu có, lúc nãy anh chỉ phản bác câu nói "IT không có trai đẹp" của cô ấy thôi, có bảo sẽ giới thiệu Taehyung cho đâu." Chú rể nói rất nhanh, "Hình như người ta có người yêu rồi."

Jungkook trượt ngón tay trên nút bấm máy ảnh, ấn hụt.

"Có là có, không có là không có, hình như là sao?" Cô dâu khó hiểu hỏi.

"Hồi trước đi học thì có, sau khi tốt nghiệp thì anh không biết nữa." Chú rể nói, "Nhưng mà hình như mối quan hệ của cậu ấy với người yêu tốt lắm. Ngành của bọn anh rất bận, lâu lắm anh mới gặp em được một lần mà đúng không, nhưng cậu ấy thì khác, cứ đến ngày nghỉ là cậu ấy sẽ đi tìm người yêu mình, nên anh nghĩ bây giờ bọn họ vẫn còn ở bên nhau."

"Vẫn chưa chắc mà, hồi học đại học tôi với người yêu cũ cũng dính nhau phát ớn mà cuối cùng tốt nghiệp xong vẫn chia tay đấy thôi." Phù dâu thương lượng, "Thế này đi, cậu cho tôi thông tin liên lạc của cậu ấy để tôi hỏi thử, có thì thôi, chưa có thì tôi ra quân liền."

"Không được, không được." Chú rể lắc đầu.

Cô dâu chuẩn bị nhíu mày lần nữa, chú rể vội nói luôn: "Người ta không thích con gái!"

Căn phòng lặng thinh.

Cô dâu trợn tròn mắt vì bất ngờ, huých vai anh ta: "Anh bị ngốc à? Đây là chuyện riêng tư của người ta chứ có phải thích thì nói ra được đâu?"

"Thì tại bọn em cứ hỏi..." Chú rể nói, "Với cả cũng không hẳn là chuyện riêng tư, hồi năm nhất mới vào đại học, có cô bạn tỏ tình với cậu ấy, thế là cậu ấy thẳng thừng tuyên bố luôn, hầu như mọi người đều biết hết rồi."

...

Jungkook đã không muốn nghe tiếp từ lâu rồi, nhưng phòng làm việc của Nayoung rất rộng, cậu đâu còn cách nào khác.

Không biết qua bao lâu, cửa ban công lại bị đẩy ra, Taehyung nói: "Đợi lâu rồi, có một số việc cần xử lý."

"Không sao." Chú rể nói, "Chúng ta tiếp tục nhé?"

Jungkook giơ máy ảnh lên, không ngẩng đầu mà chỉ đáp "Được".

Dự báo thời tiết chẳng chính xác gì, chụp trong phòng làm việc xong mà nhiệt độ ngoài trời vẫn giữ vững ở mức 15.6 độ. Nhưng may là hết mưa rồi, không đến nỗi phải trì hoãn việc chụp ngoại cảnh.

Đến Sokcho thì đương nhiên ngoại cảnh là bãi biển. Chú rể thuê một xe thương vụ sáu chỗ và thuê cả tài xế, vừa đủ chỗ cho bọn họ, chỉ không đủ để nhϊếp ảnh gia lên cùng.

"Không sao, bên tôi có xe, tôi cũng đã đến chỗ đấy rồi, lát nữa xe mọi người cứ đi theo sau chúng tôi là được." Nayoung đi xuống từ trên tầng với tấm hắt sáng trong tay, cười nói.

Dạo này cô rất rảnh rỗi, đi làm trợ lý cả ngày hòng gϊếŧ thời gian.

"Được rồi, thế chúng tôi lên xe đợi trước nhé?" Chú rể hỏi.

"Không vấn đề."

Cửa phòng làm việc bị kéo ra, một nhóm người mặc lễ phục đi ra ngoài. Không còn bị chắn lại, gió lạnh tràn hẳn vào bên trong.

Jungkook cúi đầu thu dọn đồ đạc cần mang ra ngoài, cậu cất thuốc dạ dày vào trong túi, nghe Nayoung trong phòng trang điểm gọi: "Kook cưng."

Nayoung cầm trên tay hai chiếc áo khoác nam mới tinh, hồi trước cô mua định tặng bạn trai, nhưng còn chưa kịp tặng thì thằng chó đó đã nɠɵạı ŧìиɧ. Cô hỏi: "Lát nữa cậu mặc ra ngoài làm việc. Thích bộ nào?"

"Không cần." Jungkook nói.

Nayoung chậc lưỡi: "Thằng nhóc con này sao mà cứ không chịu nghe lời thế nhỉ. Nhanh, chọn một bộ."

"Không cần."

Jungkook cúi đầu nhìn vào túi, đang kiểm tra lại xem mình có thiếu gì không thì bả vai bỗng bị chạm nhẹ. Tưởng lại là Nayoung, cậu nhíu mày ngẩng đầu lên, song đến khi chạm mắt Taehyung, nét mặt cậu cứng đờ.

Một chiếc áo khoác màu đen dày nặng được đưa tới, Jungkook vô thức đưa hai tay ôm lấy. Đến khi cậu sực tỉnh lại thì đối phương đã ra khỏi phòng làm việc, còn tiện tay đóng cửa lại.

Nayoung gom toàn bộ sự việc vào trong mắt. Cô sửng sốt trong giây lát, sau đó nhanh chóng hiểu ra.

Trước đây cũng có không ít người tặng đồ Jungkook hoặc mời cậu đi ăn, cho mượn áo đã là hành động rất hạn chế rồi. Cô nhìn quen nên cũng chẳng thấy lạ, lần này điều bất ngờ duy nhất là người đàn ông khi nãy đẹp trai hơn những người trước một chút.

Thôi được rồi, không chỉ đẹp trai hơn "một chút".

Nayoung đi đến chỗ Jungkook, định bảo rằng để chị đem trả áo khoác giùm cậu, tránh cho lát nữa cậu lại nói gì đó làm tổn thương người ta, ảnh hưởng đến việc làm ăn. Nào ngờ lời nói vừa đến đầu môi đã quay về, cô nuốt ngược lại vào lòng.

Vì nhìn thấy Jungkook– sau khi chôn chân ở đó thật lâu như tượng gỗ – cuối cùng cũng có hành động.

Cậu lẳng lặng giở áo khoác ra rồi mặc lên người mình, chiếc áo khoác to rộng như ôm bó người cậu vào trong, không còn trông phong phanh như trước nữa.

Trên đường đến bãi biển, mỗi lần dừng xe, Nayoung lại liếc mắt sang nhìn người ngồi ghế phụ.

"Hai người quen nhau à?" Đến chỗ đèn xanh đèn đỏ thứ ba, cuối cùng cô cũng không kìm được câu hỏi.

"Vâng." Người bên cạnh khàn giọng đáp.

"Bạn bè à?"

"Bạn cấp ba."

Bấy giờ Nayoung mới nhớ ra khách hàng lần này cũng là người Busan giống Jungkook và Minyoung.

"Thế sao lúc nãy không thấy hai người chào hỏi nhau?" Cô hỏi với vẻ khó hiểu.

Từ sau khi lên xe, Jungkook cứ quay đầu ra ngoài cửa sổ mãi. Cậu vùi miệng trong áo khoác, nhắm mắt ngửi lấy hương bạc hà lành lạnh quen thuộc kia, cảm giác dạ dày run rẩy đau nhói từng cơn.

Cậu yên lặng rất lâu, lâu đến nỗi Nayoung cứ ngỡ rằng cậu không muốn trả lời, hoặc đã ngủ rồi.

"Em tưởng cậu ấy không nhận ra em." Jungkook nói.

Trên chiếc xe thương vụ, người ngồi ở ghế đơn cũng yên lặng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Đây là lần đầu tiên Taehyung đến thành phố này, rất nhỏ, rất yên tĩnh, giống như con phố cũ hắn đã đi qua không biết bao nhiêu lần.

Mỗi khi ánh mắt lướt qua từng con đường, từng cửa hàng, hắn đều sẽ yên lặng lấp đầy vào tâm trí, sẽ nghĩ có phải người hắn nhớ suốt sáu năm qua từng ở nơi đây chăng, sống thế nào, gặp được những người ra sao.

Ở có quen không? Sống có hạnh phúc không? Còn đánh nhau hút thuốc không? Có nghĩ đến hắn không?

Mưa rả rích, xe bị chặn lại bởi một lượt đèn xanh đèn đỏ dài dằng dặc. Taehyung dán mắt vào một sạp báo rất lâu, như thể lại nhìn thấy bóng người nửa quỳ trên nền đất giơ camera ấy bên ngoài cửa sổ xe.

Người đó rất gầy, sáu năm trôi qua, giờ còn gầy hơn cả hồi cấp ba, gầy đến mức mặt nhọn cả đi. Vẫn luôn là cái vẻ mặt lạnh lùng hung dữ ấy, nói chuyện với khách cũng chẳng lịch sự hơn là bao, kiệm lời hơn hồi trước, tóc mềm, dài lắm rồi.

Xe khởi động lại, Taehyung cụp ngón tay, chuyển tầm mắt về lại trong xe.

Trong xe đang sôi nổi chuyện trò.

"Vừa nãy tớ xem ảnh gốc rồi, nhϊếp ảnh gia này chụp được đấy, không uổng công xếp hàng lâu như thế. Tớ vốn định hẹn cậu ấy mai đến chụp ở nơi tổ chức đám cưới, nhưng cậu ấy nói cậu ấy không nhận mấy việc kiểu này, hầy."

"Tớ đề xuất mà sai được chắc? Cửa hàng này nổi tiếng trên mạng lắm, cậu vừa bảo muốn tổ chức đám cưới ở Sokcho là tớ đã nghĩ ngay đến chỗ này rồi." Phù dâu nói, "Nhϊếp ảnh gia cũng đẹp trai nhỉ?"

Cô dâu gật đầu tán thành: "Tiếc là có bạn gái rồi."

"Gì? Đến chuyện này mà em cũng biết là sao?" Chú rể ngồi cùng Taehyung cau mày quay đầu lại hỏi.

"Xem đánh giá ở phía dưới shop online của bọn họ đấy, hồi trước em chia sẻ shop này vào nhóm chat mà, anh không mở xem à? Ai cũng bảo cậu ấy với chủ cửa hàng là một đôi."

Chú rể lại dựa lưng vào ghế, dài giọng đáp "Ồ", rời khỏi cuộc trò chuyện của mấy người phụ nữ.

Anh ta chỉnh lại vạt áo, quay đầu sang nhìn người bên cạnh: "Anh Kim, dạo này công ty còn bận không?"

"Bình thường." Taehyung nói.

Chú rể gật đầu, thầm nghĩ đúng là phi phàm. Anh ta có một người bạn làm chung công ty với Taehyung, tuần trước bọn họ gặp nhau, người bạn của anh ta quầng thâm mắt đáng sợ đến mức có thể khiêng vào vườn bách thú được, đúng là kiếm tiền bằng cả mồ hôi xương máu. Đối phương còn liên tục kêu than, lần nào ra ngoài đi ăn với Taehyung, mọi người cũng nhầm anh ta là chú của hắn.

Taehyung ngồi dang hai chân một cách tùy ý, chú rể liếc mắt xem xét, thấy góc này rất đẹp trai, thế là cũng bắt chước ngồi theo.

"May mà cậu đến, không cuối năm rồi tôi chẳng tìm nổi ai." Chú rể nói, "Nhưng sao tự dưng lại rảnh vậy?"

Trước đây anh ta từng mời Taehyung một lần nhưng bị từ chối, nào ngờ mấy ngày sau, Taehyung bỗng gọi điện thoại cho hắn, bảo sẽ nhận công việc phù rể.

"Mấy dự án cũng hoàn thành rồi, tích mấy ngày nghỉ trước đây với kì nghỉ đông xin nghỉ luôn một thể." Taehyung đáp hời hợt.

"..."

Chú rể trợn mắt há hốc, một lúc lâu sau mới nói: "Cũng, cũng không cần lâu vậy đâu, đám, đám cưới của tôi chỉ tổ chức một ngày thôi..."

"Tôi biết." Taehyung nói, "Trùng hợp cũng đang có việc ở bên này."

"Thế à..." Chú rể thở phào, thuận miệng hỏi, "Này, mãi mới có ngày nghỉ, sao không dẫn người yêu cậu đến đây chơi cùng?'

Phù dâu ngồi kế bên lập tức dựng tai lên.

Sau vài giây yên lặng, Taehyung nói: "Cậu ấy ở ngay đây."

Chú rể chợt hiểu ra, anh ta bật cười bảo hắn ngày mai dẫn người ta đến. Taehyung lấy một cái cớ sơ sài, đề tài này nhanh chóng bị gạt ra sau.

Trong xe nhanh chóng nói vào chuyện đám cưới ngày mai, Taehyung không có tâm trí đâu mà nghe, hắn quẹt bừa trên màn hình điện thoại, chợt lướt đến đoạn tin nhắn trong vòng bạn bè hồi trước mình xem được.

Người đăng là Jimin: [A a a sao cuối năm bận thế này! Muốn đến Sokcho quá! Muốn đi đánh nhau!!]

Minyoung: [Đợt này ăn nhiều thịt vào, sang bên kia lỡ có bị ăn đánh thì cũng đỡ đau.]

Dohan: [Mày ráng cố đi, tao còn nửa tháng nghỉ cơ.]

Khi một dây đàn đã được căng lên, bất cứ động tác nhỏ nào cũng có thể gảy thành tiếng.

Trước đây Taehyung không phải người nhạy cảm, nhưng khi nhìn thấy bài đăng như đánh đố trong vòng bạn bè ấy, trực giác nói với hắn có lẽ có liên quan đến Jungkook.

Hắn do dự rất lâu trong khung tin nhắn với Jimin, chợt nhớ ra hình như đám cưới một người bạn mới mời mình mấy hôm trước cũng tổ chức ở Sokcho, vì vậy hắn vào xem nhóm chat mà người bạn đó đã thêm mình vào, đúng lúc nhìn thấy cô dâu chia sẻ phòng làm việc của nhϊếp ảnh gia kèm thêm một câu: "Nhϊếp ảnh gia đẹp trai cao ráo lắm, trên mặt còn có hai nốt ruồi."

Taehyung bấm vào xem, thấy người hắn đã đi tìm suốt sáu năm qua đã trở thành bạn trai người khác trong dăm ba câu bình luận dưới phần đánh giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro