Chương 62: Chiếc cúc áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dẫu mưa đã ngừng nhưng bầu trời Sokcho vẫn giăng đầy mây đen, trông như bất cứ lúc nào cơn mưa tiếp theo cũng có thể trút xuống ào ạt.

Vì vậy khi đến nơi, mọi người lo lắng bắt đầu vào chụp luôn. Chụp ngoại cảnh không bị hạn chế nhiều nên tốc độ chụp nhanh hơn trong nhà, chẳng mấy chốc đã hoàn thành khâu chụp ảnh chung, chỉ còn ảnh riêng của cô dâu chú rể nữa thôi.

Taehyung ngồi dưới tán ô che nắng, Nayoung cho hắn một bình nước khoáng.

Hắn đặt điện thoại xuống rồi nhận lấy, nói cảm ơn.

"Không có gì." Nayoung vô tình nhìn lướt qua điện thoại hắn, cô ngạc nhiên, "Cậu cũng xem bộ phim dở tệ này à?"

"Hửm?"

"[Ngày hạ, trăng tròn và em], bộ phim siêu dở tệ nhái tên một bộ phim top đầu 17 năm để ké fame đó, không phải ảnh nền điện thoại cậu là cảnh trong bộ phim đó sao?" Nayoung cười nói, "Hình nền của Jungkook cũng giống cậu, xung quanh tôi chỉ có hai người là xem cái bộ phim tệ hại đấy thôi."

Taehyung nắm chặt bình nước trong tay, yết hầu hơi lăn, chỉ đáp không rõ ràng: "Ừm."

Vừa chụp ảnh xong thì mưa trút xuống, mọi người đồng thời ôm đồ chạy tới chỗ đỗ xe.

Jungkook che ô đưa Nayoung ngồi vào ghế lái, mưa rơi trên tán ô vang thành tiếng nặng nề. Lúc mở cửa ghế phụ, cậu không kìm được quay đầu nhìn về phía chiếc xe còn lại, người mặc bộ âu phục màu xám bước một chân lên xe.

"Làm gì đấy? Mưa vào trong con xe bảo bối của chị rồi!" Nayoung gọi cậu.

Jungkook hoàn hồn, nhanh chóng gập ô, lên xe.

Về phòng làm việc, Jungkook lấy giấy lau khô vệt nước dính trên chiếc áo khoác màu đen, sau đó ngồi vào chỗ làm việc bắt đầu chỉnh ảnh của hôm nay, ấy vậy mà cứ chỉnh được mấy bức lại ngó đầu nhìn về phía cửa.

Đợi mãi không thấy người, lúc Nayoung đi ngang qua, cậu giả vờ vô tình hỏi: "Mấy người kia đâu rồi?"

"Chắc đi ăn rồi." Nayoung thuận miệng đáp.

Jungkook gật đầu, tiếp tục vùi đầu vào chỉnh ảnh.

Một tiếng sau, khi chuẩn bị tan làm, Nayoung thấy Jungkook vẫn đang ngồi dưới tầng.

"Sao còn chưa về nữa?" Cô ngạc nhiên hỏi.

Jungkook xoa cổ: "Đợi khách về xem ảnh."

"Bọn họ không về đâu. Trời đang mưa, mà ngày mai người ta cũng làm đám cưới, sao mà đặc cách chạy về chuyến nữa để xem ảnh được? Cậu cứ gửi qua email hoặc WeChat cho khách là xong."

Jungkook giữ nguyên động tác lâu thật lâu. Cậu đơ người, hỏi: "Không về nữa?"

"Cô dâu nói tổ chức đám cưới xong sẽ qua đây lấy ảnh."

"..."

Jungkook đã từng tập diễn rất nhiều lời thoại khi gặp lại Taehyung trong mơ, lạnh lùng, ân hận, nồng nhiệt, đau đớn, nhưng không ngờ khi thực sự chạm mặt, bọn họ lại chẳng nói chuyện với nhau lấy một câu.

Một lúc lâu sau, cậu mới khàn giọng nói: "Thế áo..."

"À, chị quên mất đấy. Hai người là bạn học mà, tự bàn nhau gửi trả là được."

"Em... không có WeChat của cậu ấy."

Nayoung gọi điện thoại cho bên kia, sau đó quay lại: "Chị hỏi rồi, người ta bảo để mấy hôm nữa cô dâu qua lấy ảnh thì tiện cầm về luôn. Cứ để trong tiệm đi."

"...Em mang về." Jungkook nói, "Ướt mưa rồi, em giặt lại rồi mang tới."

Nayoung gật đầu: "Cũng được."

Cơn mưa rào ngớt đi thành mưa dầm rả rích, gió lạnh bắt đầu luồn lách khắp Sokcho.

Hạt mưa nhỏ, bình thường thời tiết như thế này Jungkook lười không dùng ô, nhưng hôm nay cậu lại mượn phòng làm việc lấy một chiếc, tay khép gọn áo vào, cúi đầu đi về khu dân cư.

Mãi đến đêm khuya, Jungkook mới nhớ ra tối nay mình thiếu một bữa ăn.

Cậu ăn tạm mấy miếng bánh quy rồi uống thuốc dạ dày, sau đó cởϊ qυầи áo vào phòng tắm tắm rửa.

Sokcho lạnh mà ẩm, mùa đông không kéo dài nhưng nhiệt độ cứ hạ xuống là lạnh thấu tận tâm can. Jungkook mặc áo phông đi ra thấy không ổn lắm, cậu mở tủ quần áo lựa tìm áo khoác, rồi yên lặng quay đầu sang nhìn chiếc áo khoác màu đen mình vừa mới treo lên.

...Dù sao ngày mai mới cầm đến tiệm giặt là mà.

Áo khoác phơi trong gió biển nửa ngày trời nên mùi bạc hà trên đó đã nhạt đi. Jungkook gập chân ngồi trên sô pha, vùi mũi trong áo khoác, bắt đầu chỉnh ảnh hôm nay.

Chỉnh xong những người khác, con chuột trong tay cậu dịch đến khuôn mặt Taehyung rồi dừng mãi ở đó chẳng chịu di chuyển.

Biết thế hôm nay đã nói chuyện với hắn một câu.

Nói gì cũng được, ví dụ như lâu rồi không gặp, ví dụ như dạo này sống thế nào, ví dụ như có bạn trai mới rồi à, ví dụ như cậu come out vì người ta từ bao giờ...

Vừa mới nghĩ thôi mà dạ dày đã thắt lại như muốn biểu tình, Jungkook liếʍ môi, rất thèm xuống tầng mua thuốc lá.

Kể cũng lạ, Taehyung khiến cậu cai thuốc, nhưng lần nào nhìn Taehyung, cậu cũng thèm hút. Jungkook nằm trên sô pha nghĩ ngợi, có lẽ không phải cậu nghiện thuốc lá, mà cậu nghiện Taehyung.

Taehyung come out thế nào? Park Minseok có biết không? Park Minseok có đồng ý không? Nếu là một chàng trai xuất sắc vượt trội thì chắc Park Minseok sẽ không phản ứng như vậy đâu nhỉ.

Người con trai kia như thế nào? Taehyung thích cậu ta lắm ư?

Đương nhiên là thích lắm rồi, chứ không sao lại come out, lại còn ngày nghỉ nào cũng đi tìm.

Dạ dày Jungkook đau lặng đi, cậu kéo khuôn mặt Taehyung trên màn hình về ảnh gốc, sau đó lại hoàn tác, cứ lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng cậu xoa mặt, gập máy tính lại, vắt tay dưới cổ làm gối, cuộn tròn người nằm nghiêng trên sô pha, nhắm mắt.

Jungkook không nhớ mình thϊếp đi từ bao giờ, khi bị tiếng gõ cửa đánh thức, đầu óc cậu rối tung.

Cậu nhìn chằm chằm tấm đệm lót sô pha một hồi rồi mới ngẩng đầu lên, bỗng thấy hơi mất sức.

Một thằng con trai mét tám nằm trên sô pha chật hẹp suốt đêm đúng là hơi quá sức, cậu nhắm mắt cố tỉnh táo lại, sau đó chống tay đứng lên, cả tay và chân cậu đều đã tê rần.

Mí mắt và đầu óc đều nặng trịch, hơi choáng. Jungkook gõ mấy phát lên đầu mình, lúc mở cửa thì tiện tay vò mái tóc rối vì nằm ngủ của mình, bực bội hỏi: "Ai..."

Nhìn rõ người đứng bên ngoài, cậu cứng người lại ngay tức khắc, tay vùi trong tóc cũng bất động.

"Tôi đến lấy áo." Taehyung nói.

Đám cưới kết thúc vào buổi chiều, hắn thay chiếc hoodie màu xanh đậm và quần thể thao màu đen, dáng vẻ tươi mới thoải mái ấy như thoát khỏi cái hình thức của một người trưởng thành, vẫn là nhất khối lạnh lùng cao ngạo ngày xưa.

Jungkook nắm then cửa ngây người hồi lâu rồi mới căng mí mắt đáp: "Ồ."

"Đợi chút, tôi đi lấy..." Nói đến đây, Jungkook bỗng im bặt.

Taehyung hơi cúi đầu nhìn áo cậu mặc, Jungkook cũng cúi đầu nhìn theo, sau đó ánh mắt dừng lại không biết bao lâu trên chiếc áo màu đen mà Taehyung đang muốn lấy.

"..."

Mất mặt quá. Muốn chết quá. Cậu mặc áo khoác của Taehyung đi ngủ làm gì??

Da đầu Jungkook tê rần, cậu rặn một câu qua kẽ răng: "Tôi không còn áo nào nữa, đem giặt hết rồi."

Cậu vừa nói vừa định cởϊ áσ khoác ra, trong quá trình ấy, cánh tay đυ.ng phải cửa, cửa đẩy về phía Taehyung chuẩn bị đóng lại.

Jungkook chực nắm lấy then cửa theo bản năng, nhưng cánh cửa đã bị một bàn tay to lớn chặn lại.

"Vậy thì cứ mặc đi." Taehyung cụp mắt nhìn cậu, khẽ hỏi, "Lâu rồi không gặp, không mời tôi vào ngồi à?"

Tay Jungkook vẫn đang nắm áo khoác, vì tay chân tê rần và dạ dày còn đau nên cậu hơi chậm chạp. Cậu khựng lại, vô thức nhớ lại tình trạng trong nhà mình, tối qua không ăn nên phòng không có mùi, hôm qua trước khi ra khỏi nhà cũng đã vứt rác rồi...

Taehyung yên lặng đợi rất lâu, trong một giây ngắn ngủi, quai hàm hắn căng chặt rồi lại thả lỏng. Cuối cùng, hắn nói: "Thôi."

Dứt lời, hắn xoay người rời đi. Song vừa cất bước, áo hắn đã bị giữ chặt lại.

Jungkook vội quá nên quơ tay tóm lấy vải áo, áo hoodie của Taehyung bị kéo hẳn một khoảng dài.

Hắn quay đầu, Jungkook đẩy cửa ra bằng tay còn lại, cứng nhắc nói với vẻ mặt vô cảm: "Vào đi."

Sau khi vào phòng, Taehyung nhìn thấy một chiếc sô pha màu xám, trên đó lộn tùng phèo hết cả lên, gối đệm lưng, chăn và máy tính nằm lẫn cạnh nhau. Trên sô pha có một khoảng hơi lõm xuống, hẳn không lâu trước đây vừa có người nằm.

Trước mặt có một bàn trà nhỏ bằng thủy tinh hình tròn, ảnh chụp đã rửa, tai nghe điện thoại, hộp thuốc bày bừa lung tung.

Thật ra bình thường không bừa bộn như thế, tại tối qua đầu váng mắt hoa nên Jungkook mới tiện tay vứt đồ lung tung như thế.

Jungkook dẹp gối đệm lưng và chăn sang một bên, đồ vật đang được bày trên bàn cũng bị quét vào chiếc rổ trắng nhỏ bên cạnh. Cậu không ngẩng đầu lên, chỉ ấp úng nói: "Cậu ngồi đi, tôi đi rửa mặt."

"Ừm."

Phòng tắm loáng thoáng truyền ra tiếng rửa mặt. Taehyung ngồi trên sô pha, trong phút chốc ngỡ như được quay về căn phòng nhỏ ở Busan, cũng trong tiếng quạt kẽo kẹt quay, hắn ngồi trên ghế đợi Jungkook, trên bàn trải bài thi của hai người.

Taehyung áp bàn tay trên sô pha, trước đây chỗ này được chăn phủ lên, vẫn còn sót lại nhiệt độ cơ thể của Jungkook. Taehyung thở ra nặng nề, thần kinh căng thẳng bấy lâu cuối cùng cũng dịu xuống. Hắn duỗi chân dựa vào sô pha, quan sát căn phòng này một lượt không chút dè chừng.

Căn hộ thông tầng rất nhỏ, quét mắt qua là gom được gần hết hình ảnh, tất cả đồ đạc đều mang tông màu lạnh nhưng hơi thở của sự sống rất nồng. Bên cửa sổ treo mấy chiếc áo phông và quần dài sẫm màu, có thể nhìn ra cậu sống ở đây một mình.

Hắn liếc nhìn lên tầng hai, từ góc độ này chỉ thấy được bức tường màu trắng, bàn làm việc và phần rìa bảng đen.

Taehyung thu ánh mắt về rồi cúi người về phía trước. Hắn lục tay vào chiếc rổ nhỏ đặt dưới bàn trà, lựa mấy hộp thuốc bên trong đó rồi xoay qua nghiên cứu.

Trong phòng tắm, Jungkook đờ đẫn đánh răng rửa mặt, trong đầu chỉ toàn là, tại sao Taehyung lại đến đây, Taehyung đang ở ngay bên ngoài, lát nữa nói gì với Taehyung bây giờ?

Cậu rút bừa một chiếc khăn mạnh tay lau mặt, sau đó vò tóc, chỉnh lại cổ áo xiêu vẹo vì nằm ngủ.

Cuối cùng cậu còn xòe tay trước mặt hà hơi, ngửi thấy mùi kem đánh răng nhẹ nhàng ——

Động tác cứng đờ, rất lâu sau Jungkook mới nhận ra đây là thói quen ngớ ngẩn của mình hồi Taehyung hay đến nhà cậu sáu năm về trước.

Thần kinh rồi...

Jungkook buông tay, cậu vô cảm nhìn mình trong tấm gương đối diện, thầm chửi bản thân.

Lúc cậu ra ngoài, Taehyung đang cúi đầu bấm điện thoại, không gian trước sô pha nhỏ đến mức hắn buộc phải chật vật gập chân lại trông rất nhịn nhục.

Jungkook định đi rót nước theo thói quen mà mình đã hình thành trong phòng làm việc, nhưng rồi sực nhớ ra trong ba, bốn năm cậu sống ở đây, chưa có ai khác bước vào căn nhà này. Vì vậy cậu tìm cái cốc đã mua từ lâu rồi mà chưa dùng, rót nước vào rồi đặt trên bàn trà, sau đó lại phát hiện ra một sự việc khác còn đáng xấu hổ hơn.

Cậu không có chỗ ngồi. Một bước phía trước bàn trà là bậc cầu thang, không có ghế nhỏ, chỉ có một chiếc sô pha mà giờ phút này đã bị gối đệm lưng, chăn và Taehyung chiếm hơn nửa.

Jungkook chôn chân tại chỗ, không khác gì hồi cấp ba bị Song Kyo phạt đứng. Đương do dự không biết có nên lên tầng lấy ghế không, Taehyung bỗng ngước lên nhìn cậu, sau đó đặt chiếc gối đệm lưng ra sau người mình, lại còn ngồi dịch sang một bên để chừa một khoảng trống trên sô pha.

"..."

Jungkook hơi cụp ngón tay lại, song cũng đi vòng qua ngồi xuống, kề cạnh Taehyung qua nhiều tầng vải áo.

Ngồi sóng vai như thế này tưởng như đã là chuyện từ kiếp trước. Jungkook đan ngón tay vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó ngẫu nhiên trông như thể đang ngẩn người, nhưng thực ra cậu vẫn liên tục liếc sang bên cạnh qua khóe mắt.

Taehyung xắn tay áo lên, qua sáu năm ròng, cánh tay đàn ông với những đường nét lưu loát cường tráng hơn khi trước cùng gân xanh hơi hằn lên trên mu bàn tay đang lướt màn hình điện thoại.

Jungkook ngơ ngẩn ngắm nhìn chăm chú, ngón tay thon dài kia bỗng ấn vào nút khóa màn hình, màn hình vang lên tiếng "Cạch" rồi tắt.

"Hồi trước đến thẳng Sokcho luôn à?" Taehyung lạnh nhạt mở miệng.

"Ừm." Jungkook lập tức dời tầm mắt đi.

"Từ đó đến giờ sống ở đây?"

"Không, hai năm trước ở chỗ khác."

Taehyung yên lặng vài giây: "Sống có tốt không?"

"..."

Dạo này hình như Jungkook đã nghe câu ấy không biết bao nhiêu lần, Minyoung, Jimin và Dohan đều hỏi cậu như thế. Cậu chỉ biết mấp máy môi, bâng quơ đáp "Khá ổn".

Rõ ràng cùng một câu hỏi, tại sao thốt ra từ miệng Taehyung lại khác đến thế?

Rèm cửa không đóng, tiếng mưa phùn nặng nề ngoài cửa sổ như trút trong lòng cậu. Jungkook mân mê ngón tay: "Cũng được."

Dứt lời, cậu ngừng lại một chốc rồi lại hỏi: "Cậu thì sao?"

"Không tốt." Taehyung đáp.

Jungkook ngừng moi cào da ngón tay: "Tại sao? Không phải thi đỗ vào Đại học Seoul, công việc cũng ổn định à?"

"Sao cậu biết?"

"...Jimin kể." Jungkook đáp bừa.

"Bận." Taehyung cụp mắt, nói: "Đi học cạnh tranh nặng nề, đi làm công việc bộn bề."

Bận thì vẫn có ngày nghỉ đấy thôi?

Câu nói ấy đến đầu môi lại nuốt ngược về, Jungkook nhớ đến lời người ta nói, ngày nghỉ nào Taehyung cũng đi tìm... Cậu căng mí mắt, cảm tưởng bầu không khí trong phòng còn rét hơn nước lạnh khi nãy hắt lên mặt: "Ồ."

Máy tính bỗng vang lên tiếng "Ting ting ting", Jungkook mới sực nhớ ra tối qua trước khi đi ngủ cậu chỉ gập máy tính lại chứ chưa tắt.

Taehyung nhấc máy tính từ góc sô pha lên đưa cho cậu, Jungkook đoán tần suất tin nhắn này thì hẳn là chuyện công việc, cậu nhận lấy đặt trên đùi, mở máy lên.

Trên màn hình là ảnh một mình khuôn mặt Taehyung bị phóng đại, trong đó, một bên mặt bị kéo như muốn văng khỏi màn hình.

Jungkook vội tắt phần mềm chỉnh ảnh bằng tốc độ tên lửa.

"Thật ra không chỉnh mặt tôi cũng được." Taehyung nói.

"Không chỉnh nhìn xấu." Jungkook cứng nhắc giải thích.

Mấy tin nhắn liên tiếp được gửi đến từ Nayoung, cộng thêm một tin nhắn gửi từ sáng mà cậu ngủ nên chưa đọc.

[Chị Nayoung: Kook cưng, cậu bạn cấp ba kia của cậu đến lấy áo khoác đấy, chị kêu hôm nay cậu nghỉ phép nên bảo cậu ấy đến nhà cậu lấy rồi.]

[Chị Nayoung: (Tài liệu) Khách hàng đang có ý kiến với bộ ảnh này, muốn cậu chỉnh thon và kéo cao chân, độ cong của ngón chân cũng chỉnh mượt hơn tí nữa. Hôm nay bộ ảnh này đăng tải rồi, cậu sửa nhanh rồi gửi chị đi.]

[Chị Nayoung: Đâu rồi? Dậy chưa?]

[-: Dậy rồi, em biết rồi.]

[Chị Nayoung: Được rồi, sửa xong thì gửi chị.]

[Chị Nayoung: Phải rồi, cả bộ ảnh cưới chụp hôm qua nữa, bên khách đang tăng mạnh tiền phí, bảo còn định về quê làm một đám nữa, muốn cho bộ ảnh này vào video đám cưới. Dạo này cậu đang thiếu tiền mà đúng không, chị đồng ý giúp cậu rồi. Cái này cũng nhanh thôi, cô dâu bảo hai ngày nữa qua tiệm lấy ảnh chụp.]

[Chị Nayoung: Chị đang đi ăn với anh rể tương lai của cậu, chứ không chị cũng rảnh chỉnh giúp cậu rồi. Tăng ca vất vả rồi, thứ hai tuần sau chị mời trà sữa nhé.]

Jungkook đáp lại "Không cần", lúc nhận tài liệu, cậu hơi dừng lại.

"Cậu cứ bận việc đi, không phải quan tâm đến tôi." Người bên cạnh lười nhác nói.

Thế là Jungkook bấm mở tài liệu, lấy bảng wacom ra cúi đầu bận rộn chỉnh ảnh. Mặc dù ý kiến của khách chỉ là yêu cầu về nhân vật trong ảnh, nhưng khi bức hình được trả về tay, Jungkook vẫn không kìm được tay mình chỉnh lại từng chi tiết ánh sáng, đường nét, chỗ nào chỉnh xong cũng phải phóng to thu nhỏ mấy lần để xác nhận.

Sau khi gửi tập tài liệu này lại cho Nayoung, Jungkook liếc nhìn người bên cạnh. Xác nhận chắc rằng Taehyung đang xem điện thoại, cậu vội vàng mở lại bức ảnh ngày hôm qua, kéo khuôn mặt Taehyung về từ bầu trời.

"Làm nghề này bao nhiêu năm rồi?" Taehyung hỏi.

"Ai mà nhớ." Jungkook ậm ờ đáp, "Tính cả làm thêm thì chắc bốn năm."

Ánh mắt Taehyung dừng trên màn hình máy cậu: "Không nhìn ra đấy."

"..."

Jungkook nghĩ bộ ảnh này chỉ còn hai tấm cuối cùng, chỉnh luôn cùng đi cho xong việc sớm. Nhưng chưa được bao lâu, cậu đã thấy hối hận.

"Sao không chỉnh tôi?" Khi cậu vừa định chuyển sang tấm hình tiếp theo, Taehyung hỏi.

"Cậu bảo không phải chỉnh cậu mà?"

"Cậu bảo tôi xấu mà?"

Ngón tay siết chặt bút, Jungkook hít sâu một hơi rồi chỉnh sửa người đứng ở góc bên trái.

Taehyung nghiêng đầu, bắt đầu lạnh lùng chỉ trỏ: "Chỉnh cho lùn xuống đi, cao hơn chú rể nhiều quá trông không ổn lắm."

"Chỉnh cho tôi cười lên đi?"

"Hình như tóc hơi phấp phới."

"Giày của tôi..."

Jungkook hông thể chịu được nữa, cậu quay đầu túm cổ áo Taehyung: "Taehyung, thế đéo nào mà cậu ——"

Ánh mắt chạm nhau, hai người bỗng cùng yên lặng.

Taehyung cụp mắt nhìn cậu, đôi mắt đen sẫm sâu thẳm như móc câu lặng thinh sắc bén, không bắt bẻ thêm câu gì nữa.

Dường như đồ đạc lạnh lẽo xung quanh đều biến mất, bọn họ quay về bậc thang trên khán đài trường trung học số bảy, Taehyung hỏi cậu "Chúng ta hẹn cái gì" suốt một ngày ròng, cậu cũng túm cổ áo đối phương xách tới trước mặt mình để nói chuyện như thế này.

Về sau, mỗi lần gần gũi như thế này, chẳng mấy chốc hai người sẽ môi chạm môi.

Đây là lần đầu tiên Taehyung nghiêm túc nhìn cậu kể từ sau khi gặp lại.

Thật ra trừ gầy đi thì Jungkook cũng không thay đổi nhiều, chỉ có quầng thâm mắt khá nhạt do thức đêm chỉnh ảnh và đôi môi hơi bợt.

Chợt có gì đó sượt qua tầm mắt, Taehyung cụp mắt nhìn xuống.

Jungkook hoàn hồn, cũng nhìn xuống theo hắn như một phản xạ có điều kiện, bắt gặp vạt trước áo khoác mở toang vì sợ làm bẩn lúc rửa mặt và chiếc khuy áo màu trắng được luồn sợi dây bạc mảnh chẳng biết rơi ra ngoài cổ tròn áo phông từ khi nào.

Dây thần kinh giật thình thịch, Jungkook chỉ ước sao có thể giật chiếc cúc áo này xuống rồi ném ra ngoài cửa sổ.

Cậu lập tức buông áo Taehyung ra, hoảng loạn đến mức nhét nó vào trong bằng cả hai tay. Chiếc khuy áo đã nằm bên ngoài một lúc lâu dán vào da thịt cậu lành lạnh.

Jungkook cúi đầu, nhưng cậu biết Taehyung vẫn đang nhìn mình.

Suy nghĩ muốn gϊếŧ người diệt khẩu vừa rục rịch ngoi lên thì chợt có tiếng "Cộc cộc", cánh cửa bình thường im lìm không một tiếng động suốt hai năm phát ra hồi âm thanh thứ hai trong ngày hôm nay.

"Để tôi ra." Sô pha nhẹ bẫng, Taehyung đứng dậy, nói.

Jungkook sống không còn gì luyến tiếc, cậu giữ khư khư động tác cũ một hồi lâu, cứng nhắc quay người lại trước máy tính, phải đến khi nghe thấy tiếng "Cơm hộp của anh" vang lên ngoài cửa mới hoàn hồn.

Cậu quay đầu lại, nói: "Tôi không gọi cơm hộp."

Cửa đóng vào, Taehyung cầm túi quay về, đáp: "Tôi gọi."

"Đám cưới bận quá nên chưa ăn gì." Taehyung cắt chiếc túi đựng cơm hộp bằng kéo để trên bàn, sau đó xoay người vào căn bếp đơn sơ cạnh cửa rửa bộ bát đũa dùng một lần, không hề giống như người mới vào căn nhà này lần đầu tiên.

Chiếc bát lớn nhất được đặt trước mặt Jungkook, Taehyung nói: "Của cậu, ăn đi rồi chỉnh sau."

Là bánh bao thịt và một bát cháo gạo kê nóng hổi nghi ngút.

Jungkook vốn không thấy đói, nhưng ngửi mùi lại không chịu nổi. Sau một hồi do dự, cậu vẫn dịch máy tính đi, ấp úng đáp "Ồ".

Cháo ấm vào bụng, dạ dày thoải mái hơn rất nhiều.

"Bị từ bao giờ?" Taehyung hỏi.

Jungkook đang vừa ăn cháo vừa cúi đầu nhìn cổ áo mình, nghe vậy thì hơi sửng sốt: "Gì cơ?"

"Bệnh dạ dày."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro