Chương 66: Cậu thích vị gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ra khỏi phòng tắm, Jungkook phủ khăn lên đầu một cách cẩu thả, đi lên tầng.

Taehyung đang ngồi ở bàn làm việc màu xám trống không bên cạnh bàn máy tính của cậu. Hồi đi học Taehyung vừa cứng nhắc vừa nghiêm túc, chắc mấy năm nay học hành làm việc bận rộn nên bây giờ ngồi gõ mã code, hắn duỗi chân thoải mái, dựa lưng ra sau ghế, hơi khom lưng duỗi tay, ngón tay thon dài nhanh nhẹn lướt trên bàn phím, căn phòng chỉ toàn là tiếng gõ phím lạch cạch trầm thấp.

Đây là lần đầu tiên Jungkook nhìn Taehyung làm việc, trên người hắn toát ra vẻ lơ đễnh chán chường lạ lùng, thế nhưng sự điềm nhiên thong thả nơi ấn đường vẫn là Taehyung của ngày trước.

Taehyung ngồi gõ code, chiếc điện thoại bên cạnh đang trong cuộc gọi ở chế độ bật loa ngoài, Jungkook không kìm được ánh mắt mình quét xuống, thoáng nhìn thấy ba chữ "Min Yoongi".

Đối phương cứ nói mãi không ngừng, đầu tiên là nói mấy câu có nội dung công việc mà Jungkook nghe không rõ, sau đó là lời lải nhải đầy thấm thía của bậc bề trên: "Được rồi, tôi chạy lại không thấy vấn đề gì nữa. Này, tôi vừa mới đọc tin tức, mấy ngày nay bên Sokcho đang mưa bão lắm đúng không? Mưa to nữa chứ, thời tiết thế này mà cậu cũng bắt kịp chuyến bay duy nhất sang bên đó cơ à? Cậu với bạn trai cậu ngày nghỉ nào cũng gặp nhau mà, đâu có thiếu một, hai ngày này."

Trái tim Jungkook nhảy loạn, cậu khựng người tại chỗ vài giây rồi cúi đầu đi qua, vờ như chưa nghe thấy gì. Tiếng bàn phím bỗng ngừng lại, cổ tay cậu bị đối phương nắm lấy.

Động tác lau tóc mạnh tay hơn, cậu muốn hỏi "Cái gì đấy" nhưng phải nuốt ngược về vì ngại Taehyung đang gọi điện thoại, chỉ có thể cứng người chôn chân tại chỗ như một đứa ngốc.

"Có thiếu." Taehyung giữ cậu lại nhưng không ngẩng đầu, hắn tắt chương trình trên máy tính đi rồi đóng máy lại, "Không còn việc gì nữa thì cúp đây."

Min Yoongi đáp "Ừ": "Được rồi, cậu tranh thủ kì nghỉ này nghỉ ngơi tử tế đi, dự án đợt trước chúng ta chạy phải thức đêm làm tôi phát ốm rồi, hôm nay soi gương mà giật nảy mình hoảng hốt, haiz. Đợi tôi hoàn thành xong báo cáo cũng phải xin nghỉ phép như cậu thôi, cúp đây ——"

Taehyung ấn kết thúc cuộc gọi trước, căn phòng nhỏ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Hắn đứng lên, tóc lại đυ.ng đến trần nhà, kéo chiếc khăn trên đầu cậu xuống cầm trong tay rồi cụp mắt lau nước trên đuôi tóc cho cậu.

Jungkook khựng người, những lời cậu đã nghĩ sẵn rất lâu trong đầu lúc ở trong phòng tắm đã bay biến sạch.

Nhà nhỏ nên Jungkook thích treo đủ thứ lên tường, ảnh chụp, tai nghe, túi đeo... Taehyung lấy máy sấy trên tường xuống, Jungkook vươn tay ra chặn lại, cậu nhíu mày: "Để tôi tự."

Taehyung đẩy tay cậu ra, ngón tay bật nút mở, luồng gió nóng ở mức nhỏ nhất kéo nhau phả vào tai Jungkook.

Tóc Jungkook rất mềm, sấy xong không xõa như ngày thường mà chậm rãi chảy mềm qua những kẽ ngón tay Taehyung.

"Nuôi sáu năm rồi à?" Taehyung hỏi.

Jungkook ậm ừ đáp: "Nghĩ gì vậy? Một năm cắt một lần."

Taehyung "Ừm" một tiếng.

"Sao lại nuôi dài?"

Jungkook áp lưng dựa tường không nhìn hắn, cậu cúi đầu dán chặt mắt vào yết hầu, nói: "...Cho vui."

Taehyung không có kinh nghiệm sấy tóc, không sấy được thành cái kiểu tóc xõa tung như thường của cậu, giờ phút này mái tóc xẹp xuống khiến cho gương mặt bình thản mọi ngày trông ngoan hơn rất nhiều.

Đợi tóc khô, Taehyung tiện tay treo lại máy sấy lên. Hắn luồn ngón tay vào tóc bạn trai mình vuốt ve, nhịp thở của cả hai đều nặng nề, bầu không khí còn vương chút hơi ẩm. Taehyung hơi cụp ngón tay lại, vừa nghiêng đầu cúi xuống đã bị người trước mặt đè tay chặn cằm lại.

Jungkook ngẩng đầu nhìn hắn, không biết có phải vì tắm rửa lâu quá không mà cả mặt lẫn môi cậu đều hơi nhợt nhạt.

"Kim Taehyung, tôi có chuyện muốn nói với cậu, có thể sau khi nghe xong cậu sẽ muốn chia tay với tôi." Jungkook nói.

Taehyung mặc cậu đè, ánh mắt đen sâu thẳm buông xuống, sắc mặt vẫn y như thường ngày không sao nhìn ra phản ứng thế nào.

Jungkook mím môi, khai báo toàn bộ: "Bố tôi từng tống tiền gia đình cậu 150 triệu won."

Câu nói ấy vừa thốt ra, căn phòng nhỏ hẹp lập tức lặng thinh.

Taehyung chỉ nhìn cậu, không nói gì.

Jungkook cắn răng, hàm dưới nghiến chặt cứng nhắc: "Nhưng ngay sau đó tôi đã gửi trả lại rồi, vài chục triệu còn lại đã trả cả gốc lẫn lãi, cậu có thể hỏi người nhà cậu."

Vẫn không có phản hồi gì.

Jungkook cắn răng tiếp tục nói theo bản nháp mình đã soạn sẵn bằng tông giọng đều đều, trông không khác gì lúc đọc kiểm điểm hồi cấp ba: "Lúc ấy chắc đã khiến người nhà cậu bị khủng hoảng nhiều, vấn đề tại tôi, khi đó tôi không biết có người phát hiện ra chúng ta... nếu không sự việc sẽ chẳng chuyển biến thành như thế. Taehyung, tình trạng trong nhà tôi tệ hơn cậu nghĩ rất nhiều, có khi cả đời này cậu sẽ không bao giờ gặp được ai phiền phức hơn tôi nữa. Trước đây tôi không có kế hoạch hay định nghĩa gì về tương lai, cứ hẹn hò với cậu trong mơ hồ mông lung như thế, cuối cùng không đến được kết quả tốt đẹp. Nhưng mà bây giờ..."

Bây giờ cái gì?

Trước đây hẹn hò không có kết quả tốt đẹp, nên bây giờ bỏ qua đi?

Taehyung buông tay bên người, ánh mắt dửng dưng.

"Nhưng bây giờ," Jungkook khàn giọng nói, "Điều kiện của tôi... không còn kém như hồi trước nữa."

Taehyung ngẩn người.

"Công việc hiện tại của tôi khá ổn, một tháng hơn ba triệu, mấy năm nay không tích cóp tiền mà đem quyên hết rồi, nhưng tôi có thể tự lo được cho bản thân, tôi sẽ không tiêu vào tiền của cậu."

Giọng Jungkook rất khẽ, nói chuyện gần như không ngắt nghỉ, "Jeon Jihoon đang ở trong tù, mấy tháng nữa được thả. Nhưng ông ta không còn sức khỏe nữa, có ra chắc cũng chỉ vào bệnh viện được thôi."

"Mặc dù thỉnh thoảng chủ nợ của ông ta vẫn sẽ đến tìm tôi nhưng tôi có thể đối phó được với bọn họ, bọn họ cũng không gây khó dễ gì đâu."

"Tóm lại là sẽ không làm ảnh hưởng đến cậu và gia đình cậu nữa, bây giờ tôi có thể tự xử lý được hết rồi. Nên là ——"

Cả đời Jungkook chưa bao giờ nói ra những lời như thế. Cậu ngước mắt nhìn Taehyung, dù khuôn mặt không tỏ rõ cảm xúc nhưng đã dần đỏ ửng vì xấu hổ, cuối cùng, cậu thì thào từng chữ một cách chật vật.

"Nên là, đừng... đừng chia tay được không?"

Ngoài cửa sổ mưa trút tầm tã, giọt mưa nện ầm ầm trên cửa sổ, cửa sổ đóng không chặt mà để hở một khe cho gió rót vù vù vào bên trong, trở thành âm thanh duy nhất còn sót lại trong căn phòng.

Jungkook như bị dày vò trong cơn mưa bão, dòng cảm xúc đi từ căng thẳng đến mất mát, cuối cùng lại về bình tĩnh.

Taehyung nắm cổ tay cậu, dời tay cậu ra. Trái tim Jungkook đau thắt, cậu nuốt nước bọt, câu nói "Nếu cậu muốn chia tay thì thôi quên đi" đã quanh quẩn trước miệng mà không sao thành lời.

Cậu nghe bản thân nói: "Hay cậu suy nghĩ lại chút đi..."

Taehyung cúi đầu hôn cậu, câu nói của Jungkook bất chợt ngừng bặt.

Taehyung đã thay sang quần áo của mình, hương bạc hà thoang thoảng kia lại quay trở về.

"Mình ở nhà thuê, còn tiền đem quyên hết?" Đáy mắt Taehyung lấp lóe đốm sáng rất nhỏ.

"Tại vì không dùng vào việc gì, mà tôi cũng không định mua nhà..."

Vừa nói xong, Jungkook đã bị áp gáy lên tường, bị hôn lần nữa.

"Người kia vào tù như thế nào?"

Jungkook hơi mông lung, hỏi gì đáp nấy: "Tôi ngồi đợi canh ông ta một thời gian dài, sau đó đi tố cáo ông ta ăn cắp, đánh bạc, mở sòng bạc tư nhân, cộng thêm mấy tội vặt nữa, phán hơn năm năm."

Taehyung cúi đầu, tiếp tục hôn cậu: "Mấy tên đòi nợ đó vẫn đến tìm cậu sao?"

"Ừm, nhưng cũng chỉ đi ngang qua thôi, không dám làm gì nữa."

Nói xong, Jungkook theo bản năng ngước cằm lên, nhận lấy nụ hôn sâu hơn những cái trước.

Jungkook rất thích kê cao đầu để Taehyung quỳ xuống, cúi đầu là hôn được cậu.

Nhưng Taehyung vẫn nắm cằm cậu để cậu ngẩng mặt lên. Hắn cụp mắt nhìn cậu, giọng nói nhẹ nhàng đến lạ: "Lúc mẹ tôi đến tìm... cậu có chịu uất ức gì không?"

Jungkook sững người, cuối cùng cũng hiểu ra có khi Taehyung đã biết hết rồi.

Vậy vừa nãy cậu làm cái gì kia chứ?

Nhưng nói cũng đã nói rồi, cảm giác xấu hổ cũng đã vơi kiệt dần. Trái tim Jungkook quay về chỗ cũ, bờ vai căng thẳng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng có thể thả lỏng, chỉ có nhịp tim là vẫn vội vã chẳng khác gì khi trước.

"Không, tôi trai tráng cao to thế này chịu uất ức gì được." Jungkook không bày tỏ biểu cảm gì, chỉ rướn lên hôn hắn, "Kim Taehyung, nghiêm túc."

Quai hàm siết chặt, mu bàn tay lướt nhẹ trên yết hầu đối phương, Taehyung lười nhác đáp "Ừ" một tiếng rồi nói: "Mở miệng ra."

Tối hôm qua Jungkook có rượu vào người, mọi cơ năng trên cơ thể đều chậm chạp.

Nhưng thật ra ngày thường cậu không phải người dễ bị ghẹo, ví dụ như hiện tại.

Ngón tay Taehyung luồn hẳn vào lưng quần rộng thùng thình, Jungkook giật nảy mình vì mẫn cảm, cậu cứng người, đôi môi liên tục rải những nụ hôn cũng cứng đờ. Taehyung buồn cười cắn môi cậu để cậu lại mở miệng, sau đó xách cậu lên khỏi giường, ngồi dựa vào đầu giường, nắm chân cậu gập lại.

Taehyung còn chưa chạm hẳn vào mà chỉ mới dùng một chút sức thôi, ấy vậy mà Jungkook đã run lên rất khẽ, từ tai đến mặt nóng bừng bừng, ngón chân cũng quặp lại. Taehyung hôn lên yết hầu cậu, khàn giọng cười: "Sao nhanh thế?"

Rất nhục luôn.

"Tai nạn thôi." Khuôn mặt đằng đằng sát khí đỏ hồng, Jungkook thò tay bịt miệng hắn, thô lỗ kéo chun quần Taehyung.

...Nhưng không kéo được.

Taehyung nuốt nước bọt, thò tay xuống tháo chun, nắm cổ tay cậu luồn vào.

Tiếng hít thở trầm nhẹ vang trong phòng, Jungkook bị làm thêm một trận nữa, lần sau vẫn bị đứt quãng, lúc ra mắt cậu chỉ toàn sắc trắng.

Cậu dựa người vào đầu giường thở dốc nặng nề, ngừng tay lại chửi: "Kim Taehyung, cậu phiền quá đấy, tay tôi mỏi lắm rồi."

Taehyung đáp tiếng "Ừm" trầm thấp, định bảo thôi đừng làm nữa thì Jungkook liếʍ môi, nói: "Đổi tay khác."

...

Jungkook vừa mới gội đầu xong nên tóc rất mềm, mỗi lần cúi xuống ngẩng lên đều sẽ cọ vào chân Taehyung . Taehyung nhìn cậu, hơi thở nặng nề, luồn tay vào tóc cậu, gân xanh hằn cả lên.

Mưa rào tạnh dần, những hạt mưa nhỏ dày đặc rơi xuống khiến người ta nghe lòng khoan khoái lạ.

"Học ở đâu ra đấy?"

"Hồi cấp ba xem với đám Jimin." Jungkook ngửa khuôn mặt đỏ hồng, lạnh lùng người nhạo: "Taehyung, cậu cũng chỉ có thế thôi."

Taehyung: "..."

Ánh mắt Taehyung nhìn cậu chùng xuống. Một lúc lâu sau, hắn nắm tóc Jungkook nhấc người cậu dậy rồi đè ra, vừa cúi xuống định hôn thì bị Jungkook đưa tay đẩy mặt ra: "Taehyung, trong miệng tôi vẫn còn một ít..."

Taehyung đáp "Ừm", ấn tay bên má để cậu há miệng, sau đó luồn ngón tay vào khắp khoang miệng và răng để lấy hết phần còn lại ra rồi cúi đầu hôn cậu.

Đêm nay bọn họ hôn nhau không biết bao nhiêu lần, lúc yên lặng hôn nhau, lúc đang đối mặt nói chuyện thỉnh thoảng cũng dừng lại để hôn một cái.

Cổ Jungkook đỏ lựng, không biết là do Taehyung giữ lấy lúc hôn hay do bản thân cậu đã nóng sẵn. Cậu kiệt sức nằm dài, lười biếng nghe tiếng mưa rơi.

"Kim Taehyung."

Taehyung ngồi dậy uống nước, miệng lúng búng khẽ giọng đáp: "Ừm."

"Cho tôi một ngụm." Jungkook duỗi tay về phía hắn.

Cậu nghe tiếng Taehyung vặn nắp bình, sau đó ngón tay bị giữ lấy. Bóng người ập xuống che phủ, yết hầu Taehyung lăn nhẹ, đút nước sang cho cậu.

Jungkook: "..."

Hôn cả ngày trời mà chỉ được nuốt tí nước bọt, Jungkook đen mặt nhìn trần nhà, rất muốn đánh nhau một trận với Taehyung.

Jungkook quay đầu, thấy Taehyung đang ngồi xem điện thoại, một chân gập trên giường, chân còn lại thả chạm sàn. Hắn vừa mới cởϊ áσ ném lên ghế xoay, những múi cơ rõ ràng ướm một tầng mồ hôi mỏng.

Nhớ đến xúc cảm ấm áp nịnh tay khi nãy, Jungkook nhắm mắt mơ hồ nghĩ, cậu cũng phải đi tập cho có mới được.

Taehyung lướt màn hình, tối nay mưa bão nên nhiều tiệm đóng cửa sớm. Hắn lướt đến một tiệm có bán đồ dùng tránh thai, song hơi do dự ở chỗ hương vị của nó.

Hắn muốn hỏi ý kiến bạn trai mình, nhưng khi quay đầu lại, Jungkook đã nhắm mắt ghé lên gối đầu, bờ vai gầy nhô cả xương phập phồng đều đặn, nghiêng nửa bên mặt về phía hắn.

Taehyung ngắm kĩ từ mày, mũi đến môi cậu, khi ánh mắt rơi xuống hai nốt ruồi, hắn lại nhớ đến cảnh hai chấm đen nhỏ này bị che phủ đi khi nãy... Hắn thở ra một hơi nặng nề, ném điện thoại sang một bên rồi khẽ khàng xuống tầng.

Khi tắm rửa xong và quay trở về giường, người bên cạnh bỗng ngước lên nhìn hắn bằng đôi mắt hơi nheo lại, hiển nhiên là vì không quen nghe tiếng động bên cạnh trong lúc đang ngủ.

Thấy hắn đến, Jungkook bực bội nhắm mắt nằm lại về với vẻ ghét bỏ cùng cực.

Nhưng tay cậu vẫn nhích về phía trước, chạm mu bàn tay lên quần Taehyung.

Taehyung thấy hơi buồn cười, nằm nghiêng người ngắm cậu. Như cảm nhận được điều đó, Jungkook lại càng ghét hơn, vùi hẳn mặt vào trong gối.

Taehyung nhấc cậu ra: "Ngủ tử tế, ngạt chết bây giờ."

"Sao lúc hôn tôi cậu không nghĩ tôi sẽ ngạt chết?" Jungkook lơ mơ đáp.

Taehyung luồn tay vào tóc cậu sờ soạng, đáp rất đỗi tự nhiên mà cũng vô cùng thẳng thắn: "Bởi vì lúc làm chuyện đó cậu rất đáng yêu."

"..."

"Cậu muốn chết đấy à, Kim Taehyung?" Jungkook ngái ngủ mắng, "Cậu là biếи ŧɦái chắc?"

Người bên cạnh không lên tiếng, nhưng ngón tay vẫn còn tiếp tục.

Jungkook vốn đã rất buồn ngủ, được vuốt tóc như thế, dòng suy nghĩ càng phân tán nhanh hơn. Trong cơn mê man, hình như cậu nghe Taehyung gọi tên mình rất khẽ.

Lúc cậu nghĩ mình đã gặp ảo giác, Taehyung lại nhẹ nhàng nói tiếp: "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ chia tay với cậu."

"Tôi đã vô cùng hối hận vì ngày hôm đó không đợi cậu trên sân thượng."

Jungkook nghe, tiêu hóa câu nói, sau đó lẩm bẩm bằng chút ý thức còn sót lại: "Đợi tôi... thì cũng có ích gì. Lúc ấy..."

Lúc ấy bọn họ nào có cách gì để vẹn cả đôi đường, cậu là một kẻ phiền phức sống sờ sờ liên lụy đủ thứ, nhưng Taehyung còn rất nhiều mối bận tâm, còn một tương lai xán lạn trong tầm tay ——

"Tôi sẽ đi cùng cậu." Taehyung hôn một cái lên tai cậu, giọng nói khàn khàn, "Tôi đưa cậu chạy trốn."

Jungkook đã buồn ngủ đến mức không biết đâu là đông tây nam bắc, nhưng nghe vậy, cậu vẫn khó nhọc quay đầu lại, mυ"ŧ môi Taehyung thành tiếng vang rất khẽ.

"Giờ đã rất tốt rồi, Taehyung." Jungkook lẩm bẩm, mấy chữ cuối cùng gần như mất tiếng, "Ngủ đi... Mai tôi còn phải đi làm."

"Ừm."

Mưa ngoài cửa sổ lại rơi nặng hạt, sấm sét rền vang. Jungkook vừa chuẩn bị bước vào cơn mơ đầu tiên trong tiếng mưa xối và nhiệt độ cơ thể ấm sực của người bên cạnh thì một luồng hơi thở phả lên trán cậu, sau đó, một ngón tay trượt trên chóp mũi cậu.

"Jungkook, cậu thích vị gì?" Taehyung thảo luận với cậu.

"Vị máu của cậu." Jungkook nói, "Taehyung, cậu còn phát ra tiếng gì nữa là cút khỏi nhà tôi ngay đấy."

—-

Hôm sau, từ lúc ngủ dậy cho đến khi thay quần áo, Jungkook cứ thấy sai sai ở đâu. Cậu dạo một vòng trên tầng hai, cuối cùng dừng lại trước bức tường đen treo ảnh chụp của mình.

Taehyung đã treo lên tấm ảnh nhòe mờ kia lên.

Jungkook tiện tay chỉnh lại mũ, sau đó quay lại nhìn người đang nằm trên giường.

Khi ngủ, Taehyung thường trùm chăn đến tận mí mắt, nửa đêm trùm chăn che cả lên mặt cậu, báo hại lúc ngủ dậy Jungkook ngộp gần chết.

Cậu đi tới kéo chăn xuống đến miệng Taehyung, rồi vừa định bỏ đi thì ngón tay bị níu lấy.

"Đi làm à?" Taehyung hé mắt.

"Ừm." Jungkook nói, "Đắp chăn cho tử tế vào."

"Ừm, tôi sẽ cố gắng, tại quen rồi, bình thường ở văn phòng sáng quá không ngủ được." Taehyung lười biếng hỏi, "Đi làm với cậu được không?"

"Không được."

Đáp án nằm trong dự liệu, Taehyung cũng không lằng nhằng, chỉ kéo ngón tay cậu tới hôn chụt một cái, nín cười nhìn cậu: "Thế hôm nay đừng block tôi được không?"

Jungkook xụ mặt nhìn hắn, nắm tay một lúc mới buông ra: "...Xem biểu hiện của cậu đã."

Cơn giông bão đột kích chính diện, xoay vần Sokcho suốt một đêm, ấy thế nhưng như sợ công nhân viên sẽ được nghỉ thêm, năm giờ tảng sáng nó đã cuốn gói bay đi chỗ khác, đợi đến khi mặt trời dâng cao thì đã chẳng còn lấy một giọt mưa nào, cả thành phố sa vào làn sương mù mờ ảo – Trận mưa bão dai dẳng phiền phức này cuối cùng cũng chấm dứt.

Vì thế, đúng chín giờ sáng, "Lim's Studio" mở cửa.

Chín rưỡi sáng Nayoung mới ngáp dài bước vào phòng làm việc, cô chào buổi sáng với đám nhân viên, vừa chuẩn bị lên tầng bỗng dừng chân lại.

Cô quay đầu xác nhận lại, bất ngờ hỏi trợ lý nhϊếp ảnh cạnh bàn làm việc của Jungkook: "Jungkook vẫn chưa đến á?"

"Chưa ạ." Bé trợ lý mấy hôm trước xin nghỉ, hôm nay mới đến làm lại cũng trợn mắt, "Chị, đây là lần đầu tiên thầy Jeon đến muộn phải không?"

Nayoung nghĩ lại, đúng là vậy thật, Jungkook làm việc ở chỗ cô bao nhiêu lâu nay chưa đến muộn một lần nào, chỉ có một, hai bữa là xin nghỉ vì đau dạ dày mà thôi.

"Chắc có việc gì rồi." Nayoung nói, "Lát nữa cậu ấy tới cứ để chấm công bình thường, hôm nay tâm trạng tốt, không trừ tiền chuyên cần."

Bé trợ lý cười: "Em biết rồi ạ. Chị, sao hôm nay chị quấn người kín mít thế?"

Sokcho mới ngấp nghé đầu đông, nhiệt độ luôn giữ vững ở mức 15, 16 độ – một mức nhiệt tính ra cũng không phải là thấp với Sokcho, nhưng...

Hôm nay Nayoung đội mũ, choàng áo khoác cashmere, quấn khăn choàng thật dày trên cổ, đeo khẩu trang che mặt, trông quá đà đến mức có khi ném sang phương Bắc cũng không thấy lạnh.

Nayoung: "Ầy, đành chịu thôi, anh rể của mấy đứa dính người quá. Mấy ngày nay mẹ chị lại đến ở cùng hai bọn chị, chị vừa mới đưa bà ấy đi gặp mấy người chị em thân thiết, trước mặt người lớn thì chị phải che ——"

Còn chưa dứt lời, cửa tiệm bị đẩy ra, chuông gió đung đưa nghe "leng keng".

Hai người nhìn về phía âm thanh, sau đó bất động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro