Chương 65: Block

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ăn trưa, chiếc khẩu trang màu đen kia cuối cùng cũng được tháo xuống. Nayoung đăm đăm nhìn đôi môi bị rách và vẻ mặt như để tang của cậu, cuối cùng không kìm được câu hỏi: "Kook cưng, cậu không sao đấy chứ?"

Lòng như tro tàn, Jungkook chỉ biết đáp: "Không sao."

Điện thoại trên bàn rung lên, Jungkook cầm lên xem.

[V gửi lời mời kết bạn, thông tin bổ sung: Tìm được cục sạc rồi.]

Vẫn là cái tên ấy, nhưng ảnh đại diện đã chuyển thành bóng người nhòe mờ màu trắng trong công viên giải trí.

Là ảnh chụp Taehyung cậu đã giấu biết bao năm ròng.

Nayoung định bảo ăn nhiều thêm chút đi, sắc mặt cậu tệ lắm, nhưng khi ngẩng đầu lên, cô thấy Jungkook cầm điện thoại, vặn gãy đôi đũa dùng một lần trong tay cái "Cạch" với khuôn mặt đỏ lựng.

Rất hiếm khi nào Taehyung ngủ nướng. Năm nay công ty đang ở giai đoạn vừa chuyển bánh, hắn bận đầu tắt mặt tối, đến cuối tuần cũng phải ngồi gõ code, mở họp, một ngày chỉ ngủ được chừng mấy tiếng, cố gắng suốt năm qua chưa bao giờ thấy mệt, thế nhưng hôm nay hắn lại lười đến lạ, cảm giác như chim mỏi về tổ vậy.

Taehyung nằm nghiêng ngửi mùi hương sạch sẽ trên gối của Jungkook với khuôn mặt không hề có cảm xúc, phải đến khi điện thoại rung lên mới chịu mở mắt.

Nhìn thấy tên hiển thị trên cuộc gọi, hắn nhận máy áp bên tai, sau đó tiếp tục nhắm mắt dựa vào gối đầu bên cạnh: "Nói."

"Vãi..." Đầu bên kia điện thoại là Min Yoongi, tổng giám đốc kỹ thuật ở công ty đồng thời cũng là đàn anh của hắn, tốt nghiệp sớm hơn hắn mấy năm. Thời gian biết nhau không lâu lắm, nhưng vì đánh giá cao năng lực của đối phương và cũng ở chung bộ phận nên mối quan hệ giữa hai người khá quen thân.

Nghe thấy chất giọng lười nhác của Taehyung, anh ta cầm điện thoại xem lại thời gian, "Người anh em, một giờ chiều rồi mà cậu vẫn còn đang ngủ á??"

Taehyung không buồn mở mắt, chỉ lạnh nhạt nhắc nhở: "Tôi đang nghỉ phép."

"Ái chà, đang ở đâu đấy?"

"Nhà bạn trai."

"À, máy tính chắc đang nằm trong tầm tay cậu... Gì cơ??"

"Ở nhà bạn trai." Người ngày thường không buồn nhắc lại logic mã code trong các cuộc họp kể cả khi người nghe không hiểu hôm nay lại chịu nhắc lại lời rất kiên nhẫn.

"..."

Min Yoongi nghẹn họng trân trối: "Cậu có bạn trai thật à??"

"Chứ không sao?"

"Tại cậu chỉ nói mồm bấy lâu nay mà không thấy gọi điện hay gặp mặt người yêu bao giờ nên tôi tưởng cậu bịa ra thế để đuổi người khác đi thôi..." Min Yoongi hoàn hồn, "Thôi, vào chuyện quan trọng trước này. Máy tính chắc đang nằm trong tầm tay cậu đúng không? Trong thẻ chương trình có bug, mọi người trong tổ thử mấy lần rồi mà không được, cậu mau đi sửa đi."

"Không có."

"..."

Min Yoongi sụp đổ: "Cậu là lập trình viên mà ra ngoài không mang theo máy tính? Thế thì có khác gì ra chiến trường mà không mang theo kiếm đâu???"

"Nhà bạn trai tôi không phải chiến trường." Taehyung nói.

"...Cậu đang ở đâu? Máy tính của cậu đang ở đâu? Tôi đi lấy cho cậu rồi đến tìm cậu."

"Tôi ở Sokcho." Taehyung nói, "Máy tính ở khách sạn."

Min Yoongi càng khó hiểu hơn: "Cậu đã ở nhà bạn trai rồi còn thuê phòng khách sạn làm gì??"

Một lời khó giải thích được, Taehyung cũng không nói nhiều: "Để tôi gọi điện thoại nhờ khách sạn đem tới. Cúp đây."

Jungkook ăn cơm trưa xong mới chấp nhận lời mời kết bạn của người nào đó, nhưng chưa được mấy tiếng đồng hồ đã muốn hủy kết bạn với đối phương.

[V: Tôi quên mất có tấm hình này.]

[V: Dậy rồi.]

[V: Cậu gọi cơm hộp cho tôi à?]

[V: Mấy giờ tan làm?]

Jungkook đọc hết tin nhắn nhưng không trả lời, còn xóa tin nhắn trước đi vì thẹn quá hóa giận.

Trời mưa bão không chụp ngoại cảnh được, hôm nay chỉ làm việc trong nhà. Chụp xong cho một tốp, trong lúc đợi mẫu đi thay đồ, Jungkook nhận được một tin nhắn mới: [T-T]

Jungkook vắt chéo chân ngồi trên ghế, bực mình ấn thu tin nhắn thoại: "Kim Taehyung, có gì thì nói, lằng nhằng nữa tôi hủy kết bạn đấy."

Bên kia cũng hồi âm lại rất nhanh, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt như vừa tỉnh ngủ, chẳng hợp chút nào với cái icon khóc thút thít kia: "Tôi dùng bàn làm việc được không?"

Jungkook: "Trên bàn mọc gai à?"

"Không, tôi sợ lỡ lại có thứ gì không được động vào nữa."

"..."

Sau khi block đối phương, thế giới lập tức yên bình trở lại.

Jungkook tập trung làm việc, đến khi chụp ảnh xong đã gần bốn giờ rưỡi.

Nayoung xách túi xuống tầng, đặt hai lọ mật ong bên cạnh máy tính Jungkook: "Chị lấy ở chỗ bạn, hoàn toàn từ thiên nhiên đấy, cầm về mà ngâm uống, cậu phải chăm sóc cái dạ dày của mình vào. Được rồi, tan làm đi."

Mấy năm nay Jungkook đã quen bị Nayoung tặng đồ ép nhận, không còn phản kháng nữa. Cậu cảm ơn cô, sau đó nói: "Giờ mới bốn rưỡi."

"Cứ về sớm đi, còn việc gì chưa xong thì đem về làm, không phải ở nhà đang có người đợi cậu sao?"

Jungkook khựng lại, cậu ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn cô: "Sao chị biết?"

"Chị có bị ngốc đâu, cả ngày chỉ mải xem điện thoại, lại còn sạc điện thoại ở tủ đầu giường..." Nayoung ra chiều bí mật, "Đang hẹn hò à?"

"..."

Jungkook vừa chực mở miệng, Nayoung đã đưa tay "Suỵt" với vẻ mặt am tường: "Được rồi, không phải nói nhiều nữa, trên mặt cậu viết hết ra rồi này."

"Trên mặt em?" Jungkook nhíu mày.

"Đúng vậy, cậu không phát hiện ra à, hôm nay cậu hoàn toàn không hề giống mọi ngày. Xem tin nhắn liên tục, vẻ mặt hung dữ hơn thường rất nhiều, lại còn đỏ mặt." Nayoung nói, "Nói chuyện với khách hàng nhiều hơn nữa."

"..."

Jungkook lạnh nhạt nói: "Em đâu có."

"Được rồi, chúng ta là gì của nhau mà yêu đương cũng phải giấu chị? Thảo nào hôm qua uống nhiều rượu thế, cãi nhau với người yêu chứ gì?"

Jungkook: "..."

Nayoung vỗ vai cậu: "Nên thế từ sớm rồi, cậu nhìn lại bản thân mình mấy năm trước xem, ngoài chị ra chẳng còn bạn bè nào, cô đơn biết bao nhiêu... Chậc, anh rể mới của cậu gọi điện rồi, chị phải đi đây, cậu thu dọn đồ đạc về với người ta nhanh lên đi, nhớ phải đóng cửa tiệm đấy."

Nayoung đi rồi, Jungkook ngồi trước máy tính một lúc nữa mới cúi đầu dọn đồ ra về.

Hôm nay mưa bão, người qua kẻ lại vội vã trên đường, Jungkook cầm ô đi trong đám đông như slow motion.

Những lời Nayoung vừa nói vẫn còn xoay trong đầu cậu.

Thật ra khi Nayoung bảo cậu cô đơn, cậu không hề có cảm giác gì. Lúc mới đến đây bận kiếm tiền, bận học, mệt không thở nổi, cậu cảm thấy không nói chuyện với ai cũng chẳng sao. Dần dà thành lười xã giao, cảm thấy tự do bên ngoài đám đông cũng chẳng có gì là không ổn.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, khi Minyoung lao về phía cậu, khi Jimin và Dohan thêm WeChat cậu, khi Taehyung xuất hiện trong khung hình máy ảnh, cậu thực sự cảm nhận được thứ tình cảm phức tạp mà mấy năm nay mình đã thiếu hụt.

Như vừa được đào lên sau một thời gian dài bị chôn dưới đất, được hít lấy không khí mà hô hấp.

Cậu đến quán thịt quay thường ghé, ông chủ nhìn cậu rồi quay đầu vào bếp gọi như một thói quen: "Một phần thịt quay ——"

"...Khoan đã." Jungkook cầm ô, chỉ vào những món ăn được bày ra trưng với vẻ mặt không chút cảm xúc, "Cái này, cái này với cái này, mỗi món một phần. Với hai suất cơm."

Lúc ông chủ đóng gói đồ ăn, Jungkook nhìn chằm chằm một con vịt đỏ hồng nóng hổi bị treo lên. Cậu ảo não nhắm mắt thở dài, khói trắng phả ra cuốn tan theo mưa gió.

Vốn dĩ hôm qua uống rượu xong cậu đã ngà ngà rồi, Taehyung lại còn chạm vào cậu liên tục như chim gõ kiến, cậu chưa tỉnh táo suy nghĩ đã buột miệng nên lời...

Đến khi tỉnh táo lại rồi cậu mới nhớ ra mọi chuyện nào có đơn giản đến thế, ở giữa cậu và Taehyung có một hố sâu không đáy, dù cậu đã cố gắng bù lại khoản nợ của Jeon Jihoon nhưng vẫn sẽ để lại một dấu vết rất sâu đậm.

Taehyung có biết chuyện này không?

Khỏi cần nghĩ cũng biết, nếu hắn biết rồi sao còn đến đây tìm cậu được, không sợ bị tống tiền lần nữa chắc?

Cơn mưa ngày càng nặng hạt nện ầm ầm trên tán ô, sắc mặt người đứng dưới ô chẳng khác gì thời tiết là mấy. Khi nhìn thấy hai gã đàn ông che ô ngồi xổm hút thuốc trước cửa khu dân cư, sắc mặt Jungkook gần như đóng băng.

Thấy cậu, gã đàn ông cao to thô kệch cầm đầu đứng lên trước, vùng da cổ nhăn nheo dãn ra để lộ một hình xăm rất lớn.

"Tan làm rồi đấy à?" Đối phương nhìn túi đồ đóng gói trong tay cậu, vừa cắn điếu thuốc vừa cười hỏi.

Jungkook đứng yên nhìn gã, không nói chuyện.

Tên gầy đi bên cạnh gã lập tức đứng dậy theo, tỏ vẻ hung dữ: "Này, đang nói chuyện với mày đấy ——"

"Nào." Gã kia quay đầu lại liếc, ý bảo cậu ta câm miệng, sau đó cười giả lả nhìn về phía Jungkook: "Cậu thấy đấy, tôi đã đến đây mấy lần rồi, cấp trên cũng giục quá, hay là cậu giúp bố cậu trả nốt số còn lại..."

"Lão sắp ra rồi." Jungkook nói, "Đến lúc ấy tới tận cửa mà đòi."

"Chậc, khó lắm, lão ta đang mắc ung thư gì đấy... Cậu cũng nhận được điện thoại thông báo rồi phải không? Lúc ra chắc chỉ còn nửa cái mạng là cùng. Vả lại lão ta gây sự với nhiều người như thế, có khi tôi chưa tìm được lão người khác đã ra tay trước rồi."

Jungkook: "Thế mấy người đến trước mộ lão mà đòi."

"..."

Dứt lời, Jungkook xoay người bỏ đi. Tên gầy mới tới không chịu nổi, lập tức nhào tay túm cậu lại. Jungkook quay đầu, sắc mặt hung tàn còn hơn cả mấy tên đòi nợ, cán ô giương lên chuẩn bị nện xuống.

"Shh, đừng." Gã kia lập tức kéo tay tên đàn em của mình ra, "Thôi thôi, cậu đi đi."

Jungkook âm u nhìn tên gầy kia một lúc rồi lại chuyển tầm mắt sang người bên cạnh.

"Trong thời gian này không được phép đến đây nữa."

Tên gầy nhìn cậu xoay người bước vào khu dân cư, bóng lưng cao gầy như một đường thẳng sắc bén lạnh lẽo giữa màn mưa.

Một lúc lâu sau tên gầy mới hoàn hồn, cậu ta ngơ ngác: "Đệt, anh đại, chuyện này là sao, sao cậu ta thiếu nợ mà trông còn hung hăng hơn đám đòi nợ bọn mình thế..."

"Trước đi đến đây tôi đã nói với cậu rồi, coi như đi tản bộ một chuyến thôi." Gã đàn ông kia nhả khói, cũng lười kể lại ngày trước người kia đã dùng cứng đối cứng với bọn họ như thế nào, "Thằng ngu nợ tiền chúng ta, tức là bố cậu ta đấy, do chính tay cậu ta tống cổ vào. Cậu nghĩ cậu ta sẽ chịu trả nợ thay thằng ngu đó chắc?"

Tên gầy há hốc: "Bố ruột á? Không đến mức đó chứ?"

"Sao lại không đến mức, cậu ta với bố cậu ta đánh nhau toàn dùng đòn hiểm, lần đầu tiên gặp cậu ta tôi còn sợ sẽ có chuyện xảy ra, phải gọi 120 cho bọn họ." Kể đến đây, tới tận bây giờ gã vẫn thấy đúng là thái quá. Gã lắc đầu cười, vỗ đầu thằng đệ, "Đừng nhìn nữa, đi thôi."

Jungkook đứng trong thang máy vài phút, một tay cầm ô, một tay cầm cơm hộp.

Phải đến lúc đèn truyền tin sáng lên, bảo vệ hỏi cậu có cần giúp đỡ gì không qua bộ đàm thang máy, Jungkook mới đưa tay ấn nút.

Sau khi uống rượu và gặp lại người mình đã nhung nhớ từ lâu, cậu thấy mình hơi lâng lâng.

Jungkook đứng trước cửa nhà mình đón gió lạnh, suy nghĩ về mối quan hệ của mình với Taehyung. Song chưa được mấy giây, có tiếng "lạch cạch" vang lên, cánh cửa trước mặt mở ra.

Jungkook ngẩng đầu nhìn người cầm ô mặc áo khoác đứng ngoài cửa nhà, sửng sốt: "Taehyung, cậu làm cái gì đấy?"

Ánh mắt Taehyung quét một lượt qua bờ vai ướt đẫm của cậu, nói: "Định đi đón cậu."

"..."

"Gì đây?" Taehyung cụp mắt nhìn đồ cậu cầm trong tay.

"Cơm tối." Jungkook ói, "Mua tạm ở một quán ven đường, không thích ăn thì..."

Bóng đen ập xuống, Taehyung nghiêng đầu hôn cậu, nói: "Thích ăn."

Taehyung chạm vào tay cậu định cầm lấy túi đồ, lúc ấy mới phát hiện ra đối phương đã nắm tay thành nắm đấm, túi nilon bị siết nhăn nhúm đến đáng thương.

"Kim Taehyung." Jungkook lạnh nhạt gọi hắn, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Taehyung yên lặng nhìn cậu giây lát, sau đó nói: "Ừm, ăn cơm xong rồi nói."

Nghĩ đến chuyện gì đó, Taehyung bổ sung: "Trước khi nói, cậu bỏ block tôi đi đã."

Jungkook đứng ngoài cửa nhà bỏ block Taehyung dưới cái nhìn chăm chú của hắn, xong xuôi Taehyung mới tránh người ra kéo cậu vào nhà.

Lúc thay giày cậu mới nhận ra chỗ nào đó sai sai, đây là nhà cậu mà? Taehyung làm như thể hắn là chủ nhà có ý gì?

"Kim Taehyung." Jungkook xị mặt ngẩng đầu, lúc nhìn thấy đống đồ mới xuất hiện trên sàn nhà, cậu khựng lại.

"Hửm?" Taehyung cầm lấy túi đồ ăn trên tay cậu.

"...Cái gì kia?" Sau khi quan sát hồi lâu, Jungkook hỏi.

Taehyung nhìn theo tầm mắt cậu, trần thuật lại: "Vali, của tôi. Vừa mới nhờ người ta gửi đến."

"Cần cậu nói à? Tôi không nhìn ra chắc?" Jungkook hỏi, "...Cậu dọn hành lý đến nhà tôi làm gì?"

"Quần áo của cậu chắc không còn nhiều bộ vừa người tôi nữa." Taehyung nói.

"Ai bảo cậu..." Giọng Jungkook như hết hạn, "Taehyung, đừng có lái chuyện, tôi cho cậu ở chỗ tôi chắc?"

Taehyung yên lặng đôi giây, hắn cụp mắt, buông một tiếng thở dài khẽ. Hắn nghiêng người dựa vào tường, vươn tay không cầm gì tới níu lấy ngón tay Jungkook. Rõ ràng khuôn mặt không có một chút cảm xúc nào, song trông hắn rất đáng thương, thủ thỉ thương lượng: "Tôi ở đây được không?"

"..."

Taehyung ở nhà cả ngày, thêm cả vừa mới tắm xong nên ngón tay rất ấm.

Jungkook lẳng lặng mặc hắn níu một lúc rồi mới ra chiều thiếu kiên nhẫn rút tay ra, lấy một túi nilon trong túi đeo ném trên nền nhà – cậu vừa mua ở siêu thị bên cạnh hàng thịt quay.

"Gì đây?" Taehyung hỏi.

"Dép lê. Đi đôi kia không thấy chật à?" Jungkook tránh khỏi người hắn bước vào trong nhà, để lại một câu mệnh lệnh ấp úng, "Treo quần áo ở bên trái tủ."

Cơm nước xong, Jungkook phiền não soạn sẵn bài trong đầu, nhưng còn chưa có chữ nào kịp nhảy ra ngoài, máy tính đã kêu vang báo tin nhắn của khách hàng.

Taehyung mở vali ra dọn đồ, jungkook ngồi xếp bằng trên sô pha bàn chuyện với khách hàng trên laptop. Trong lúc đợi đối phương trả lời, cậu thường sẽ liếc mắt ra đằng sau máy tính.

Chiếc vali màu đen rất nhỏ, bên trong chỉ đựng vài bộ quần áo.

Có thể nhìn ra được rằng Taehyung vốn không định ở lâu.

Cũng tốt, thế càng tiện, đợi cậu kể rõ sự tình rồi, Taehyung nhét lại mấy món đồ này vào là bỏ đi được.

Mải ngó, người đang dọn đồ bỗng dừng lại, hai tay chống đầu gối, hơi ngước lên nhìn cậu: "Cậu không thích chiếc vali này à?"

"Đâu có." Jungkook lập tức thu tầm nhìn về.

"Cậu nhìn nó bằng ánh mắt rất hung dữ." Taehyung nhướng mày.

"Ghét ai ghét cả tông ti họ hàng."

Taehyung quay mặt đi cười khẽ, hắn khép vali lại đẩy vào một góc, sau đó đi tới nâng khuôn mặt lạnh lùng đang xị ra kia lên, khom lưng hôn cậu một cái. Ăn xong cả hai người đều ngậm viên kẹo mát lạnh ông chủ tiện tay nhét vào túi nilon, kẹo vị bạc hà, ngòn ngọt.

Jungkook nhìn hắn đi đến đã biết hắn định làm gì, ngón tay đặt trên bàn phím hơi cử động. Cậu vốn định đẩy hắn ra, nhưng khi chạm mắt Taehyung lại thôi.

Một cái chạm nhau rất ngắn ngủi. Taehyung vừa rời ra, Jungkook đã gọi hắn: "Taehyung."

"Ừm."

"Tôi..."

Chợt có tiếng gõ cửa cắt đứt lời Jungkook, hai người cùng nhìn ra ngoài cửa.

Thần kinh Jungkook giật thình thịch, bàn tay vô thức nắm chặt lại.

Hai người khi nãy đuổi theo à??

"Xin chào ——" Tiếng gõ cửa lanh lảnh tiếp tục văng vẳng, người bên ngoài gân cổ gọi, "Đồ bạn đã mua ở siêu thị đây ạ."

Jungkook: "..."

Cậu dựa người ra sau sô pha, nhìn Taehyung nhận lấy đồ ship, gửi lời cảm ơn, sau đó xách một chiếc túi to bự vào nhà, mở tủ lạnh xếp đồ vào bên trong với cái vẻ cực kì tự nhiên.

"Taehyung, cậu mua cái gì đấy?" Jungkook ôm máy tính hỏi.

"Một ít đồ ăn. Mì sợi, rau, trứng gà, bánh quy." Taehyung nói, "Tủ lạnh nhà cậu chẳng có gì cả, bình thường bị đau dạ dày chỉ uống sữa thôi à?"

"Hồi trước có, mấy hôm nọ ăn hết rồi." Cuối cùng, cậu lạnh lùng chốt, "Taehyung, cậu quản nhiều quá."

Jungkook nhìn bóng lưng Taehyung, cậu lơ đãng nghĩ phải giữ lại phiếu mua hàng siêu thị, lỡ ngày mai Taehyung muốn bỏ đi thì phải trả hắn tiền mua mấy thứ này.

Tủ lạnh nhà Jungkook đặt dưới bậc thang lên tầng, hơi lùn, lúc Taehyung đang xếp đồ thì có cuộc gọi tới, hắn hơi khom lưng, kẹp điện thoại ở vai, áo phông dán lấy tấm lưng phẳng rộng rãi đã không còn gầy guộc như hồi cấp ba nữa.

Ngữ điệu của hắn khi nói chuyện với người khác lúc nào cũng rất lạnh nhạt: "Chưa đọc tin nhắn."

"Ăn cơm với bạn trai."

"Tôi đang nghỉ phép."

Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, Taehyung nhét gói hoành thánh nhỏ cuối cùng vào tủ lạnh, "Biết rồi, để tôi xem."

"Máy tính để trên tầng, tôi lên xem bọn họ đang làm cái gì." Taehyung quay đầu lại, thấy Jungkook ngây người nhìn mình và ngón tay trên bàn phím đã siết thành nắm đấm, hắn dừng lại, hỏi, "Sao thế?"

Jungkook giật mình trước hai chữ lạnh lùng của Taehyung, nãy giờ tay cậu liên tục ấn đè vào một phím trên bàn phím khiến cho khung thoại xuất hiện một chuỗi chữ cái dài dằng dặc.

Một lúc lâu sau Jungkook mới đánh mắt đi né tránh ánh nhìn của hắn, cậu cúi đầu xóa hết những chữ cái gõ loạn, cứng nhắc ậm ờ: "Không có gì."

Tiếng nước trong phòng tắm trút ào ào, Jungkook đứng trong làn nước, mắt mở trân trân nhìn bức tường ốp gạch. Nước ấm chảy nhỏ giọt từ đỉnh đầu rồi bị chặn lại trên làn mi hơi rũ xuống tựa chiếc ô nhỏ chống trên mắt.

Hôm nay trên đường về Jungkook đã nghĩ mãi, cậu cảm thấy tối qua chỉ là cơn xúc động sau khi nốc rượu vào người, nhưng bây giờ bình tĩnh trở lại, nước tưới trên đầu, tỉnh táo đến không thể tỉnh táo hơn, suy nghĩ trong cậu vẫn không khác gì ngày hôm qua.

Sau khi nói chuyện thẳng thắn, liệu Taehyung có tức giận, có hối hận vì đã đi tìm cậu suốt sáu năm qua, có muốn chia tay hay không?

Không muốn chia tay.

Lông mi không chặn nổi, nước ấm chảy vào trong mắt, khóe mắt khô rát chua xót lạ. Jungkook mạnh tay xoa mặt, xoa mạnh đến mức chóp mũi phát đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro