Chương 64: Tôi đợi được rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này Sokcho đang bị ảnh hưởng bởi những cơn giông lốc, mưa lúc thưa lúc nặng, gió cũng lớn. Tài xế tận tâm đưa cậu đến tận cửa khu căn hộ.

Jungkook trả tiền, xuống xe, bấm thang máy lên tầng, sau đó dựa vào vách thang máy cho tỉnh lại. Lâu lắm rồi cậu không uống nhiều như thế, tuy không đến mức say nhưng đầu óc choáng váng là không thể tránh khỏi.

"Ting" một tiếng, cửa thang máy chao đảo mở ra. Jungkook ngẩng đầu, thấy có một người đang đứng trên hàng lang tối tăm nhỏ hẹp.

Người đó đứng trước cửa nhà cậu, không cầm điện thoại, chỉ đứng dựa lưng vào tường. Đèn cảm âm không bật, hành lang ẩm ướt vì bị mưa gió hắt vào, bóng tối bao phủ lấy người ấy không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng chỉ trong nháy mắt, đầu cậu đã tự động bổ sung hoàn chỉnh dáng hình ấy.

Cái tật ngu ngốc gì thế này.

Jungkook nuốt nước bọt, khuôn miệng khô rát nồng nặc mùi rượu.

Cậu đi tới mở giao diện khóa mật mã, đèn cảm âm cũng theo đó mà sáng lên, chiếu xuống chiếc áo hoodie màu xám ướt sũng của Taehyung.

Đợi hoài đợi mãi cuối cùng cũng đợi được, Taehyung nhìn cậu mở cửa, nghe mùi rượu và nước hoa trên người cậu. Cánh tay buông bên người hơi cử động, hắn nghiêng đầu hỏi: "Uống rượu à?"

Jungkook không đáp, mở cửa vào nhà. Taehyung vừa mới đứng thẳng người đã nghe tiếng "Đoành", cửa bị sập lại thật mạnh.

"..."

Taehyung nhìn chằm chằm cánh cửa kia một lúc, lại yên lặng dựa vào tường. Hắn phủi nước bám trên người, ngẩng đầu lên nhìn trời, tiếp tục chờ đợi.

Điện thoại đổ chuông, Taehyung nhìn thoáng qua rồi nhận máy.

Bà cụ ở đầu bên kia lải nhải liên miên: "Tính mẹ con như thế nào con cũng biết mà, con cứ phải nhắc đến cái cậu kia vào lúc này để làm gì? Mẹ con đã chấp nhận chuyện ấy rồi, chỉ cần con tìm người nào ưu tú một chút..."

"Không còn ai khác." Taehyung nói, "Bà ấy có đồng ý chuyện này hay không cũng không quan trọng với con nữa, bà à."

Bà cụ mỏi mệt đến cả thể xác lẫn tinh thần, đành cúp máy. Taehyung bỏ điện thoại vào trong túi, tiếp tục chờ đợi.

Mưa rơi, giọt mưa rơi nghiêng vào trong càng lúc càng dày đặc. Các hộ gia đình ai đi qua cũng chú ý đến hắn, có người còn hỏi hắn có cần ô không, Taehyung lắc đầu chối từ.

Chừng nửa tiếng sau, bên tai vang lên tiếng lách cách, cánh cửa bên cạnh mở ra.

Người bên trong mở cửa rồi lại bỏ vào phòng, Taehyung xoay người vào nhà, một chiếc khăn tắm ném tới trực diện hắn.

Taehyung giơ tay đón lấy, Jungkook vừa mới tắm xong, cậu vừa lau tóc vừa ngồi trên sô pha chơi điện thoại, lạnh lùng nói: "Lau xong thì biến về."

Jungkook chuẩn bị đi ngủ, trong phòng chỉ còn đèn phòng tắm và ánh sáng từ điện thoại.

Taehyung đưa tay ra sau khóa cửa, qua quýt lau tóc bằng chiếc khăn tắm trên đầu. Hắn đi tới, thương lượng: "Ở lại lâu hơn chút được không? Tôi không còn chỗ nào để đi nữa."

"Khách sạn ở Sokcho đóng cửa hết rồi à?"

"Không đặt khách sạn." Taehyung nói.

"Thế cậu đến đây làm gì?"

"Tìm cậu."

Ngón tay Jungkook chán ngán lướt trên màn hình điện thoại bỗng dừng lại.

Lúc không uống rượu còn có sức mà giải quyết, mà tâm tình, nhưng giờ phút này, sự nhẫn nại và thể diện của người trưởng thành trong cậu đã bị rượu xóa sổ hoàn toàn.

Căn phòng yên lặng phút chốc, Jungkook ngẩng đầu lên, điện thoại hắt ánh sáng xanh trắng lên mặt cậu, cậu trần thuật lại với vẻ mặt không cảm xúc: "Kim Taehyung, cậu có bạn trai rồi đúng không?"

Taehyung ngừng lau tóc, cụp mắt nhìn cậu.

Thấy hắn không nói gì, Jungkook bổ sung thêm: "Tôi nghe bạn cậu nói."

Nhìn nhau một hồi lâu, Taehyung đáp: "Ừm."

Jungkook của hôm nay như một quả bom chưa nổ, và một âm tiết của Taehyung đã trở thành mồi lửa. Cơn phẫn nộ và sự chua xót chảy tràn trong tim, Jungkook ném điện thoại đi, căm phẫn túm cổ áo Taehyung: "Thế cậu còn tìm tôi làm đéo gì? Kim Taehyung, cậu chơi tôi đấy à?"

Cậu không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình bây giờ, muốn mắng chửi, muốn đánh nhau, rất không nỡ và cũng rất đau lòng. Cậu muốn hỏi hẹn hò từ bao giờ, chúng ta vừa chia tay đã hẹn hò rồi à? Còn thích người đó hơn cả thích tôi sao? Nhưng trước đây người rời đi là cậu, cậu không có tư cách hỏi như thế, quanh đi quẩn lại chỉ còn một câu, cậu đang chơi tôi đấy à?

Taehyung mặc cậu túm, hắn yên lặng không nói, chỉ nhìn cậu. Jungkook bị nhìn như vậy càng tức hơn, siết mạnh tay hơn chút nữa: "Cậu..."

"Vậy còn cậu?" Taehyung bỗng mở miệng.

Jungkook khựng lại: "Gì?"

"Ngày trước tại sao lại rời đi?"

Câu nói của Taehyung giáng cho cậu một đòn ngay tại chỗ. Ngón tay Jungkook cứng đờ, cậu nghe Taehyung khàn giọng hỏi chậm rãi: "Tại sao không nói năng gì, tại sao lại phải xóa cả bạn bè, tại sao chưa bao giờ quay lại dù chỉ một lần? Bao nhiêu năm qua, cậu có thích ai khác không, có ở bên ai khác nữa không?"

Lớp sơn tường hòa bình giả tạo bị bóc trần, lộ ra quá khứ loang lổ mục nát.

Jungkook cứng họng rất lâu mới thốt nên lời: "Không có, cũng không tại sao cả."

Thôi. Cậu chậm rãi buông hắn ra, né tránh ánh mắt của đối phương: "Lau xong cứ để khăn lên sô pha, lúc ra ngoài nhớ đóng..."

Còn chưa dứt lời, cánh tay đã bị giữ chặt, Jungkook bị đẩy thẳng lên sô pha. Taehyung quỳ chân vào giữa hai chân cậu, tay ấn giữ vai và cổ, đè chặt cậu trên sô pha.

Jungkook giật mình không kịp phòng bị. Cậu giơ chân đá Taehyung theo bản năng, giãy giụa mãi không đẩy nổi người bên trên ra được: "Kim Taehyung, cậu..."

"Cậu sống tốt thật sao?" Taehyung hỏi.

"..."

"Vậy tại sao bên cạnh không có ai, tại sao lại gầy đi, tại sao trong nhà lại nhiều thuốc như thế?"

"..."

"Người ở đây nói chuyện rất nặng khẩu âm, tôi đi thấy rất nhiều cửa hàng người ta nói tiếng địa phương, lúc mới đến cậu có nghe hiểu không?"

Sự vùng vẫy của Jungkook yếu dần, cuối cùng cậu túm chặt cổ áo Taehyung, không nhúc nhích nữa. Cậu cắn răng, đánh mắt đi không nhìn Taehyung, lạnh nhạt nói: "Không liên quan đến cậu."

Taehyung lại xoay mặt cậu về, cúi mắt nhìn cậu.

Bọn họ yên lặng nhìn nhau, phòng khách không bật đèn, đôi mắt của đối phương là thứ sáng nhất có thể nhìn thấy được.

Tóc Taehyung còn ướt, không biết qua bao lâu sau, hắn chợt nói khẽ: "Đúng là tôi có bạn trai."

Trái tim Jungkook thắt lại, nhưng cậu không còn thấy đau.

"Ở bên nhau hơn sáu năm rồi."

Thay người yêu như thay áo. Jungkook lặng người nghĩ.

"Cậu ấy rất đáng yêu, rất nỗ lực, rất ngoan. Bọn tôi đã hẹn sẽ học đại học ở cùng một thành phố, cùng nhau thuê nhà. Cậu ấy nói cậu ấy thích tôi, muốn chạy trốn với tôi, nhưng sau đó cậu ấy lại đi mất."

Hàm răng cắn chặt chợt thả lỏng, Jungkook ngẩng đầu, mông lung nhìn Taehyung.

"Cậu ấy lạnh lùng, bạo lực, cao chạy xa bay không có lấy một lời tạm biệt." Taehyung nói, "...Đi sáu năm rồi."

"Trước khi cậu ấy đi, bọn tôi có gặp nhau một lần. Cậu ấy không nói gì cả, chỉ hôn tôi, nhưng tôi không hiểu như thế có nghĩa là gì."

Mắt Jungkook đỏ hoe. Cậu mấp máy môi mà không sao thốt nên lời, chỉ có thể cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo của Taehyung đang chậm rãi ôm lấy cổ mình, thanh âm như hòa lẫn cùng tiếng mưa bên ngoài cửa.

"Bây giờ tôi hỏi cậu." Taehyung nói, "Jungkook, cậu muốn chia tay với tôi sao?"

Jungkook vẫn không nhúc nhích, cậu lật giở từng câu từng chữ Taehyung vừa nói, nhấm đi nhấm lại trong đầu cho hiểu. Cậu mê man chẳng tài nào hô hấp, nhịp thở dao động nhẹ hẫng đi nhiều.

Tất cả những việc Taehyung nói đều do cậu làm, vì vậy người bạn trai trong lời Taehyung ...

Jungkook ngơ ngác mở trừng mắt, nỗi chua xót vừa chực trào bỗng lùi về, hai chữ "chia tay" như nhát dao đâm thẳng vào cậu.

Nếu hai chữ ấy thốt ra được thành lời, năm đó Jungkook đã chẳng xóa WeChat Taehyung mà chẳng nói năng gì như thế. Ngày ấy cậu thẳng tay xóa tất cả mọi người, nhưng rồi lại ngẩn người không biết bao lâu trước khung tin nhắn với Taehyung. Cậu nhìn rất nhiều cuộc gọi đến rồi lại tắt từ Taehyung, đọc rất nhiều tin nhắn "Cậu ở đâu?", "Jungkook" mà Taehyung gửi suốt một ngày một đêm, mãi tới lúc tàu đến trạm, cậu xách hành lý bước xuống rồi mới điều khiển cho ngón tay mình ấn xóa.

Hai chữ sáu năm trước không nói nên lời, giờ phút này vẫn kẹt cứng trong cổ họng.

Vả chăng...

Jungkook thì thào gọi "Kim Taehyung", vô định và mông lung: "...Sao cậu biết tôi chưa bao giờ quay về?"

Taehyung không đáp. Jungkook bỗng nhớ đến một chuyện, lực tay túm lấy áo Taehyung siết chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch, cậu nhìn chằm chằm Taehyung, ngờ vực đưa ra một câu hỏi mà rõ ràng đã lờ mờ đoán được trong lòng: "Bạn cậu bảo ngày nghỉ nào cậu cũng đi tìm bạn trai... Taehyung, cậu tìm ai?"

Taehyung vẫn giữ yên lặng.

Bắt đầu nói từ đâu đây?

Nói rằng hồi cấp ba, tuần nào hắn cũng đến khu nhà cũ kia bốn, năm lần, ngồi bên ngoài giải đề thi, phải đến lúc bị bảo vệ đến đuổi mới chịu đi?

Nói rằng sau khi tốt nghiệp, hắn để lại thông tin liên lạc cho tất cả các hộ gia đình ở khu tập thể cũ đó, nhờ bọn họ khi nào thấy hàng xóm quay về thì gọi điện thoại cho hắn?

Hay là nói mấy năm nay, hắn đã đi dạo không biết bao nhiêu lần qua từng ngôi trường trước đây bản thân vạch ra cho Jungkook, thậm chí còn quen với ngôi trường mà Jungkook thích nhất hơn cả Đại học Seoul của mình, sau đó lại đi quanh những thành phố, thị trấn gần đây nhất. Hắn đã vùi đầu dưới đáy bể mò rất lâu, ấy vậy mà đến bóng dáng cây kim cũng chưa gặp bao giờ.

Lúc ấy hắn không nhận thức được điều đó, giờ nói ra nghe lại nặng nề quá. Căn phòng nhỏ tối om chìm trong yên tĩnh rất lâu – lâu đến mức Jungkook sốt ruột chực mở miệng giục hắn nói chuyện, Taehyung mới chịu lên tiếng.

"Tìm cậu." Taehyung nói, "Đang đợi cậu."

Phỏng đoán được xác thực, trái tim Jungkook như bị Taehyung nắm trong tay, chua xót phát đắng.

Lúc rời đi cậu chẳng để lại một lời, không nói với bất kì ai, Taehyung đi đâu mà tìm?

Jungkook không còn sức níu gì nữa, cậu buông thõng cánh tay, gọi trong bóng tối: "Kim Taehyung."

"Ừm."

"Cậu là đồ ngốc à?" Giọng Jungkook run run.

"Xem như tôi là vậy đi." Taehyung véo cổ cậu rồi cúi đầu hôn, nụ hôn ẩm ướt chua chát.

Taehyung chống ngón tay dưới cằm Jungkook để nâng mặt cậu lên hôn. Hắn hôn rất sâu, khuấy loạn lưỡi cùng chiếc răng nanh của Jungkook, tiếng mυ"ŧ môi nóng bỏng vang dày. Jungkook bị hôn nhũn cả người, cậu nuốt nước bọt trong sự ngượng ngùng hỗn loạn, nhịp tim trong l*иg ngực gần như tắc nghẽn.

Bọn họ ôm chặt lấy đối phương như để trao đổi nhiệt độ cơ thể trên chiếc sô pha chật chội, dính sát vào nhau mà sưởi ấm trong một ngày trời gió bão âm u.

Taehyung thả cậu ra, ngón tay lau nước bọt rỉ ra nơi khóe môi Jungkook. Hắn áp lên chóp mũi cậu, không biết đã hỏi đến lần thứ bao nhiêu: "Sống có tốt không?"

Jungkook bị vây chặt bởi men rượu và dòng xúc cảm mãnh liệt, cậu khàn giọng nói: "Không tốt."

Taehyung cúi nghiêng đầu xuống, khẽ hỏi giữa những nụ hôn rải rác: "Bao nhiêu năm qua có nhớ đến tôi không?"

Jungkook bị hôn đến mức chỉ có thể ậm ừ đáp "Ừm", sau đó lại gật đầu. Nhớ, ngày nào cũng nhớ, nhớ đến nỗi đau đớn khắp người cũng vẫn nhớ, nằm mơ cũng mơ thấy. Tôi vốn không định học tiếp nữa, nhưng sau khi lật xem những trang giấy cậu viết cho, tôi lại tiếp tục đi học, thậm chí còn tra google về ngôi trường cậu muốn vào, nhưng không dám kiếm tìm tên của cậu.

"Có muốn chia tay với tôi không?"

Jungkook khổ sở nhắm chặt mắt, vừa hôn hắn vừa nói: "...Không muốn chia tay."

Vừa dứt lời, tóc mái của cậu đã bị vuốt hết ra sau đầu. Taehyung cúi xuống hôn mí mắt, chóp mũi, rồi hôn đến môi cậu.

Cuối cùng cũng đến hồi kết thúc. Ngữ điệu bình tĩnh, khóe mắt cay cay, Taehyung nhẹ nhàng đáp "Ừm", nói: "Tôi đợi được rồi."

Có rượu vào người, mặc dù đầu óc Jungkook vẫn khá tỉnh táo nhưng cơ thể lại kiệt quệ không còn chút sức nào. Thậm chí khi Taehyung luồn tay vào áo, bàn tay ấm áp ấn lên bụng cậu, cậu cũng chỉ hơi giật mình, mê man cắn môi hắn.

"Uống rượu dạ dày có khó chịu không?" Taehyung hỏi cậu.

Vùng da bị Taehyung áp vào tê dại, sau đó cơn tê lan đi khắp người. Jungkook nắm lấy cổ tay hắn hòng dời đi, nhưng rồi lại nhớ khi nãy người này to gan lớn mật véo cổ cậu, ngón tay hắn lạnh buốt đáng sợ.

Jungkook lắc đầu, hỏi: "Taehyung, cậu đứng ngoài cửa bao lâu rồi?"

"Không lâu lắm. Ba, bốn tiếng." Taehyung vừa dứt câu, một tràng mưa rền gió dữ bỗng gào rít bên ngoài cửa sổ rất hợp với tình thế.

"..."

Jungkook yên lặng phút chốc, cậu nhíu mày, "Cậu đến mà không biết nói với tôi à?"

"Cậu không chấp nhận WeChat của tôi."

"...Thì cậu không biết gọi điện thoại chắc??" Jungkook siết tay thành nắm đấm, giáng một cú nhẹ hều vào bàn tay Taehyung đang luồn trong áo cậu, "Dậy."

Đèn bật sáng, Jungkook nhắm đôi mắt khô rát lại vì bị ánh sáng chiếu rọi, đợi đến khi đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, cậu mới cảm nhận được nỗi xấu hổ đến muộn.

Trước đây thì thôi, giờ đã hai mươi tuổi rồi mà còn khóc như thế...

Không bao giờ uống rượu nữa.

Cảm giác hai mắt mình đã sưng đỏ, Jungkook cúi đầu nhìn đất, cậu bật điều hòa, tránh khỏi Taehyung đi đến tủ quần áo lục đồ. Cậu lấy ra chiếc áo phông cố ý mua cỡ rộng để dùng làm áo ngủ, ném ra đằng sau mà không quay đầu lại: "Xem có vừa không, khăn mặt bàn chải ở ngăn tủ trong phòng tắm hết."

"Ừm." Người đằng sau hỏi, "Có tủ lạnh không?"

Jungkook đối mặt với tủ quần áo, chỉ tay ra sau, "Đằng kia."

Không biết Taehyung làm gì và đủ thứ tạp âm vang lên sau lưng, Jungkook cứng người đứng chôn chân tại chỗ rất lâu, cậu vừa cạn kiệt kiên nhẫn thì cuối cùng cửa phòng tắm cũng đóng lại.

Jungkook thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa quay đầu thì cửa phòng tắm lại bị đẩy ra, cậu giật thót, lập tức xoay mặt về phía tủ quần áo.

"Nước nóng bên nào?" Taehyung hỏi.

"Bên trái."

"Quần áo bẩn để đâu?"

"Máy giặt, bên ngoài này."

"Có dép lê không?"

"Không có, đi chân trần mà tắm."

"Tắm..."

"Taehyung, sao cậu phiền phức thế?" Jungkook cắn răng.

"Câu hỏi cuối cùng." Taehyung nhìn người đang đưa lưng về phía mình, "Tắm xong tôi ngủ ở đâu?"

"Hỏi câu gì ngớ ngẩn thế? Sô pha..." Jungkook nhìn chằm chằm quần áo trước mặt mình, tiếp tục câu nói với vẻ mặt vô cảm, "Cậu mà nằm được chắc? Lên tầng ngủ."

Cửa phòng tắm đóng lại, Jungkook đến sô pha nhặt điện thoại, vừa nãy nó nằm dưới tay cậu rung không biết bao nhiêu lần, toàn là tin nhắn của đám Nayoung báo cậu đã về đến nơi.

Jungkook trả lời lại qua quýt, sau đó ánh mắt di chuyển đến đống lộn xộn trên sô pha.

Vành tai lại nóng bừng, cậu xoa mặt, dọn dẹp lại đống đồ đó rồi xoay người lên tầng.

Sau đó nhân lúc đầu óc mình chưa chuếnh choáng vì tác dụng của rượu đến chậm, cậu cầm lấy một tấm ảnh trên chiếc bảng đen bằng vải nỉ, tiện tay nhét vào trong ngăn tủ.

Lúc Taehyung tắm rửa xong đi ra, căn nhà yên tĩnh lạ.

Hắn khẽ khàng lên tầng, lúc bước lên bậc thang cuối cùng thì vô thức khom lưng xuống một chút, sau đó từ từ đứng thẳng người lại. Tầng hai rất thấp, hắn cảm giác tóc mình thậm chí còn cọ được đến trần nhà.

Không gian trên tầng hai nhỏ hơn, nhưng cũng mang đậm hơi thở của sự sống hơn tầng một. Trên bàn có hai màn hình một lớn một nhỏ, nút nguồn vẫn đang sáng, có thể nhìn ra đã lâu rồi chủ nhân chưa tắt đi, bên cạnh là cây đèn bàn màu đen. Máy ảnh ống kính rời và ống kính được đặt cẩn thận trên kệ thủy tinh, bên cạnh nữa là một tấm bảng lót vải nỉ màu đen treo rất nhiều ảnh chụp.

Chiếc giường chiếm đến hơn nửa không gian trên tầng này, trông cũng phải hai mét, có người quay lưng nằm ngủ phía bên phải trên tấm ga trải giường màu xanh biển, chừa lại cho hắn một nửa giường.

Cảm nhận được khoảng giường bên cạnh lún sâu xuống, Jungkook hơi khựng lại rồi tiếp tục lướt giao diện điện thoại.

"Jungkook." Người đằng sau gọi cậu.

"Nói."

Không nghe tiếng gì nữa, nhưng tóc cậu bị cầm lên.

Jungkook nói: "Không cần tay nữa thì cứ tiếp tục đi."

Thế là tóc lại được thả xuống, đến lượt tai bị chạm vào. Jungkook không thể chịu được nữa, cậu đặt điện thoại xuống, quay đầu: "Kim Taehyung, cậu bị phiền..."

"Nhắm mắt."

Jungkook vô thức làm theo, giọng nói và động tác đều lặng đi.

Một chiếc khăn lạnh buốt áp lên mí mắt cậu, lạnh đến mức ngón tay cậu co cụm.

"Đắp một lúc, không mai sẽ sưng lên." Taehyung nói.

"...Ừ."

Đây là lần đầu tiên Jungkook làm trò này, không nhìn được nữa, cậu vô thức nằm thẳng người, đan hai tay đặt trên bụng, nằm trông rất khoan thai.

Taehyung quan sát tư thế này của cậu một lúc, hắn áp tay trên khăn lông, không nhịn được phải nghiêng mặt đi.

"Taehyung?" Jungkook nhạy bén nhíu mày, "Cậu cười gì?"

"Không có gì."

"Không cái đéo." Jungkook đẩy cổ tay hắn ra, "Cậu bỏ ra, tôi..."

Đối phương bỗng cúi đầu chạm nhẹ lên môi cậu, Jungkook cứng người, nghẹn lời.

"Ở đây không thấy chật à?" Taehyung cụp mắt, ngắm cậu thật tỉ mỉ, "Tôi ngẩng đầu lên là đυ.ng đến trần nhà rồi."

"Tôi ở chứ đâu có phải cậu ở." Jungkook nói đanh thép.

"Nhưng giờ tôi ở đây rồi."

"..."

Câu nói "Sáng sớm ngày mai cút ngay ra ngoài cho tôi" cứ lần lữa mãi không thốt nổi khỏi miệng, người bên cạnh bỗng nói tiếp: "Nhưng tôi thấy căn phòng này rất quen mắt."

Jungkook nghi hoặc: "Quen chỗ nào?"

"Cậu có thấy," Taehyung bình tĩnh trần thuật lại, "nó hơi giống với căn phòng trước đây..."

Jungkook thình lình giơ tay chặn miệng hắn lại, kiên quyết ép chữ "của tôi" kia về.

"Taehyung, cậu còn nói vớ vẩn thêm một câu nào nữa." Vành tai đỏ bừng của người bên cạnh lộ ra ngoài tóc, giọng nói lạnh lẽo hơn cả bão táp mưa sa, " Sáng sớm ngày mai cút ngay ra ngoài cho tôi."

Hôm sau, Nayoung phát hiện ra cậu nhóc trong phòng làm việc mình còn lạ hơn nữa.

Vẫn đeo khẩu trang, tóc rối hơn bình thường, mắt lại hơi sưng.

Mà quan trọng là, lúc xuống tầng, cô vừa khéo nghe thấy cậu nói chuyện điện thoại ——

"Tôi đang đi làm, cậu gửi tin nhắn không được à?... Quên mất, giờ tôi chấp nhận rồi đấy. Kim Taehyung, cậu phiền chết đi được."

"Cục sạc? Đầu giường tôi không có à?"

Jungkook vò tóc, ngửa người ra sau ghế nghĩ ngợi, "Cậu xem trên bàn máy tính có không, hoặc là trên kệ thủy tinh."

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng Taehyung xuống giường đi lại, Jungkook tranh thủ lúc ấy nhắm mắt nghỉ ngơi phút chốc.

Tối qua ngủ muộn quá, sáng ra tưởng sẽ nướng được thêm một lúc, ai dè lúc nhận ra mình đang được ôm từ đằng sau, cậu giật bắn người tỉnh cả ngủ, đến khi thấy rõ là Taehyung thì lại nhức đầu chóng mặt... Mới sáng sớm ngày ra đã lộn tùng phèo cả lên.

Tiếng ngăn tủ được kéo mở như kích động dây thần kinh nào đó của Jungkook, cậu đột ngột mở bừng hai mắt: "Khoan đã —— Cậu đừng động vào ngăn tủ đầu tiên ở bàn máy tính!!"

Đầu bên kia yên lặng hồi lâu.

Taehyung nhìn chằm chằm tấm ảnh nào đó tối qua cậu tiện tay nhét vào ngăn tủ, cầm lên xem: "Động vào rồi."

"..."

Píp ——

Jungkook cúp máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro