Chương 73: Tôi sẽ ngoan ngoãn đợi cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng này không còn bệnh nhân nào khác nữa, bác sĩ cân nhắc lựa lời: "Cũng không hẳn, nếu điều trị tử tế thì chắc vẫn có thể tranh thủ được thêm thời gian. Bây giờ chúng tôi có hai phương án, một là về nhà dưỡng bệnh, điều trị nghiêm túc, giúp bệnh nhân giữ được tâm trạng thoải mái; phương án kia là ở lại bệnh viện để điều trị, nhưng có lẽ quá trình điều trị sẽ gây khó chịu phần nào và cũng không thể đảm bảo hiệu quả được."

Jungkook cụp mắt nghĩ ngợi một hồi, sau đó cậu gật đầu: "Cảm ơn anh, để tôi thương lượng lại với ông ấy đã."

"Được, vậy thì còn vấn đề gì nữa thì cứ đến văn phòng tìm tôi."

Phòng bệnh chỉ còn lại hai người.

Jungkook quan sát xung quanh, kéo một chiếc ghế tới ngồi ở cuối giường Jeon Jihoon, cậu vắt chéo chân, đưa mắt nhìn người nằm trên giường bệnh.

Suốt khoảng thời gian Jeon Jihoon thụ án, Jungkook không đến thăm lấy một lần.

Sáu năm trôi qua, hiện giờ Jeon Jihoon đã gầy đến độ chỉ còn da bọc xương, gò má cao, mặt mày hốc hác, chỉ có đôi mắt vẫn hằn sâu sự thù địch.

Jungkook bỗng nhớ sáng nay cậu nhận được cuộc gọi của cảnh sát nhân dân, bên kia thông báo cho cậu rằng Jeon Jihoon đi mua xăng bán lẻ nhưng không đưa ra được chứng minh thư hay gì đó liên quan nên cãi vã với ông chủ, đương lúc tranh cãi thì lên cơn nhồi máu não đột ngột, được đưa tới bệnh viện.

Jungkook đã lười không buồn so đo việc Jeon Jihoon đi mua xăng làm gì, có thể ông ta muốn thiêu chết ai đó, cũng có thể là muốn đốt căn nhà cũ kia... Tóm lại bây giờ ông ta đã nằm đây rồi, ung thư giai đoạn cuối cộng thêm nhồi máu não đột ngột, hiện tại Jeon Jihoon khó có thể hoạt động tự do.

"Chọn đi." Sau một hồi yên lặng quan sát, Jungkook mở miệng, "Muốn bị tôi đón về nhà, hay muốn lóp ngóp sống ở đây thêm mấy tháng nữa?"

Rõ ràng Jeon Jihoon đã ngẩn người, ông ta đeo máy trợ thở, nhả từng chữ rất đỗi nhọc nhằn: "Mày... đưa tao, về nhà?"

"Ông đã vất vả nuôi tôi bao nhiêu năm như thế, bây giờ ông chôn nửa chân xuống đất rồi, đương nhiên là tôi phải quan tâm."

Jeon Jihoon ngơ ngác nhìn cậu, kinh ngạc, ngờ vực, sau đó ông ta hiểu ra có lẽ dáng vẻ bây giờ của mình đã khơi dậy lòng thương xót của Jungkook. Cũng đúng, dù sao bọn họ cũng là cha con, dẫu quan hệ không tốt thì cũng là máu mủ ruột rà, đến giây phút cuối cùng, Jungkook sẽ không bỏ mặc ông ta.

Cõi lòng Jeon Jihoon cuộn trào mãnh liệt, xem chừng chỉ một giây nữa thôi là nước mắt tuôn rơi ——

"Về nhà, tôi chắc chắn sẽ đền đáp ông. Giống như những gì trước đây ông đã làm với tôi và mẹ tôi vậy."

Con trai ông ta ngồi trong nắng ấm ngày đông, nở nụ cười lạnh lẽo.

Cửa sổ để ngỏ một khe hở, có cơn gió lạnh luồn vào rét thấu xương. Mí mắt Jeon Jihoon tức thì sụp xuống, nơi khóe mắt chỉ còn lại những giọt nước mắt rẻ tiền.

Cút con mẹ nó máu mủ ruột rà đi, con trai của kẻ ác thì cũng là kẻ ác thôi.

"Cút." Jeon Jihoon muốn kiếm cái gì đó để ném vào người cậu, ném cho máu me bê bết, tốt nhất là làm sao để nằm luôn bên cạnh ông ta này. Tiếc là giờ phút này ông ta đầu óc mê man, cả người yếu nhũn, đến tiếng chửi cũng chẳng còn sức đe dọa.

"Muốn ở lại bệnh viện chứ gì?" Jungkook hỏi.

Jeon Jihoon nhắm mắt không muốn nói chuyện nữa, ông ta có thể cảm nhận được rõ ràng rằng mình đang tức đến độ tim đập dồn dập, đến hơi thở cũng khó mà điều chỉnh.

"Được." Jungkook đứng dậy, "Yên tâm, chắc chắn tôi sẽ nộp viện phí đúng hạn cho đến ngày ông chết."

"..."

"Nhưng ông cũng phải nhanh lên nhé, giờ tôi chẳng còn bao nhiêu tiền đâu, lỡ một ngày nào đó không đủ trả tiền thuốc men nữa ——"

"Cút! Tao, bảo mày..."

Jeon Jihoon trợn trừng mắt mắng chửi, rồi lại phát hiện ra Jungkook đã đặt ghế về chỗ cũ, đi tới bên cạnh mình.

Jungkook gập ngón tay chạm vào ống máy bên cạnh ông ta, cậu cúi đầu cụp mắt nhìn, tò mò hỏi: "Jeon Jihoon, cái này này, nếu buổi tối nhân lúc ông ngủ tôi rút nó ra thì sao nhỉ?"

Jeon Jihoon thở phì phò: "Mày, không dám đâu, nếu mày gϊếŧ người, thì mày sẽ, phải chết... cùng tao."

"Tôi không dám?" Jungkook như vừa nghe được một trò cười, "Jeon Jihoon, nếu đã nghĩ rằng tôi không dám thì sáu năm trước sao ông lại tè ra quần?"

"..."

Jeon Jihoon hoảng hốt nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ quạch.

Nhưng Jungkook chỉ cười. Jeon Jihoon khó nhọc kiếm tìm trong hồi ức, để rồi nhận ra rằng cộng tổng tất cả số lần ông ta từng thấy Jungkook cười trong đời cũng chẳng nhiều bằng hôm nay.

Không, có lẽ ngày còn thơ, Jungkook cũng từng cười rất vui vẻ. Khi ấy ông ta vẫn còn đi làm đàng hoàng, chưa dính dáng đến cờ bạc, không say rượu, Jungkook vẫn chưa biết đi, cậu thường liêu xiêu lon ton vào lòng ông ta, nhe hai chiếc răng cửa vừa mới mọc, cánh tay mũm mĩm bé tẹo chạm nhẹ lên cánh tay ông ta...

Rõ ràng mấy ngày nay ý thức của ông ta rất hỗn loạn, giờ phút này lại nhớ đến hình ảnh nào đó của hơn hai mươi năm về trước.

Jeon Jihoon ngơ ngẩn rũ mi, sắc mặt lúc thì hung tợn lúc thì mê man, không biết qua bao lâu sau, ông ta vừa chực mở miệng...

Thì nghe thấy câu nói cuối cùng trong đời con trai dành cho mình.

"Gắng mà sống đi, trên chiếc giường này này. Sống đến khi nào không chịu nổi nữa thì chết, hoặc là sống đến một đêm nào đó mà tôi không ngủ được."

Lúc đi ra, Jungkook nhẹ nhàng thở ra, bả vai nặng nề buông thõng. Dường như gánh nặng trên người cậu đã được dỡ xuống hoàn toàn, trái tim, đại não, tay chân, tất cả mọi nơi đều sung sức.

Có lẽ đây là niềm sung sướиɠ khi làm một kẻ khốn nạn chăng?

Cậu quay đầu lại chuẩn bị đưa bạn trai về nhà thì phát hiện ra có một bạn bé trên băng ghế nom chừng ngồi đợi người lớn đang sợ sệt nhìn mình, còn bạn trai cậu thì đã đứng dậy bỏ ra ngoài.

Jungkook: "?"

Jungkook định đuổi theo nhưng liếc thấy y tá đi ngang qua, cậu sực nhớ ra còn chưa trả tiền thuốc men. Cậu gọi: "Kim Taehyung?"

"Tôi ra ngoài đợi cậu." Taehyung không thèm quay đầu lại, chỉ lạnh lùng bỏ đấy một câu.

Jungkook khó hiểu nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, đến khi y tá hỏi chuyện, cậu mới quay đầu.

"Tiền thuốc men?" Y tá nọ sửng sốt, lật giở cuốn sổ trong tay, "À, đã có người nộp tiền thuốc men cho giường số 44 rồi."

"Có người nộp rồi?" Jungkook ngẩn người, "Ai?"

"Này thì tôi không biết, với lại nộp một mạch viện phí ba tháng liền."

Đến tận khi ra khỏi bệnh viện rồi Jungkook vẫn chưa nghĩ ra nổi là ai nộp tiền thay Jeon Jihoon. Tiền thuốc men cho bệnh ung thư rất đắt, đám bạn đầu đường xó chợ của Jeon Jihoon thì chẳng thể nào, tổ chức từ thiện cũng không có khả năng để mắt đến cái ngữ vừa mới ra tù như ông ta, những người họ hàng xa thì lại càng chỉ ước sao lánh được càng xa càng tốt...

Jungkook nhìn chiếc Audi nhỏ đang đợi mình dưới trời tuyết trắng, quyết định không nghĩ nữa, ai nộp thì cũng liên quan gì đến cậu đâu.

Mở cửa lên xe, Jungkook thắt dây an toàn, liếc sang Taehyung.

Taehyung không nhìn cậu, chỉ hơi nâng cằm, yên lặng đạp chân ga lái xe rời đi.

Jungkook: "?"

Jungkook dựa ra sau ghế, cũng nhướng mí mắt theo người bên cạnh.

Trước đây cậu cảm thấy Taehyung làm gì hay cảm thấy ra sao cũng sử dụng cùng một biểu cảm, không nhìn ra nổi buồn vui hờn giận. Nhưng giờ phút này, túm bất kì ai tới trước mặt Taehyung, người đó cũng có thể nhận ra rằng hắn đang xị mặt.

Nhưng không dưng tự nhiên Taehyung xị mặt ra làm gì?

Jungkook nhìn chằm chằm cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ mà trầm ngâm suy nghĩ, cậu không cảm thấy hôm nay mình đã làm gì quá đáng.

Kệ. Jungkook lạnh lùng nghĩ, thích xị mặt thì cứ xị đi, khó hiểu, ông đây không quen cậu.

Vài phút sau, Jungkook lại khoanh tay quay sang, lạnh nhạt gọi: "Kim Taehyung."

"Ừm." Taehyung cũng đáp rất thờ ơ.

"Sao mà cậu giận?"

"Không có."

"..."

Xe dừng lại ở một đoạn đèn xanh đèn đỏ. Cảm nhận được ánh mắt nóng ruột hết sức hung dữ từ người bên cạnh, Taehyung lười nhác gác tay trên cần gạt, nghiêng đầu nhìn cậu.

"Tôi đang suy nghĩ xem không biết khi nào cậu định đi đấy?"

"Đi đâu?" Jungkook khó hiểu.

"Rút ống thở của Jeon Jihoon."

Bấy giờ Jungkook mới muộn màng nhận ra vách tường ở bệnh viện kia chỉ là một tầng giấy dởm, hẳn cuộc nói chuyện giữa cậu và Jeon Jihoon đã lọt cả vào tai người ngồi bên ngoài.

Jungkook nói ngay: "Tôi không định đi, vừa nãy dọa ông ta thế thôi. Tôi có điên đâu mà muốn đi chết cùng ông ta?"

"Vừa nãy chỉ dọa." Taehyung nặng nề lặp lại, "Vậy sáu năm trước thì sao?"

Jungkook sửng sốt, yên lặng nhìn hắn.

"Sáu năm trước cậu cũng muốn chết cùng ông ta, phải không?" Taehyung hỏi.

Đến khi đèn đỏ chuyển xanh rồi vẫn chưa nhận được câu trả lời, Taehyung quay mặt lại, yết hầu hơi run, bỗng cảm thấy trong xe thật khó thở. Hắn ấn nhẹ ngón tay lên nút bấm để cửa sổ xe hạ xuống một khe hở, bầu không khí lành lạnh mãnh liệt tràn vào không ngơi.

Bầu không khí nặng nề như đóng băng, Taehyung vịn vô lăng, cảm nhận được nỗi sợ như từng nhát dao cùn.

Trời mưa nên kẹt xe, bọn họ di chuyển chậm như rùa giữa dòng xe cộ, đến ngã tư đường mà vẫn không thể nhúc nhích nổi, đến cả thời gian đèn đỏ cũng tăng gấp hai. Taehyung nhìn chỉ dẫn, định bụng sang đỗ ở một con đường không bị tắc đợi thêm lát nữa, có lẽ bây giờ hắn không phù hợp để lái xe cho lắm.

Mu bàn tay trên cần gạt bỗng bị chạm nhẹ, ngón tay hắn từ từ bị cạy ra rồi nắm lấy.

Nãy giờ tay Jungkook đút trong túi, nhiệt độ cơ thể ấm sực truyền tới qua lòng bàn tay.

"Từng nghĩ đến." Jungkook nói.

Taehyung lạnh nhạt mím môi, tay giữ vô lăng trắng bệch, sau đó bàn tay hắn bị siết chặt hơn.

"Nhưng cũng từ bỏ rất nhanh, lúc ấy tôi... đã nghĩ đến cậu."

"Mặc dù lúc đó quyết định sẽ rời đi, mặc dù không thể tiếp tục hẹn hò với cậu nữa."

Jungkook cúi đầu cụp mắt, ngữ điệu kiên định mà nặng nề, "Nhưng chỉ cần nghĩ đến cậu là lại không muốn chết nữa."

Sau này cũng vậy. Đến một thành phố xa lạ, bị đòi nợ, bị học hành tra tấn, sống một mình, ban đầu cũng thấy cuộc sống thật nhàm chán, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Taehyung còn trên thế gian này, cậu cảm thấy mình vẫn có thể sống tiếp. Mãi đến khi bắt đầu đi làm chính thức, suy nghĩ ấy mới dần bị cuộc sống bận rộn mài sạch.

Nói ra chưa được vài giây, Jungkook đã khó khăn nhắm chặt mắt. Mẹ, buồn nôn vãi, cậu bị điên à mà nói ra mấy câu dở hơi thế này? Cứ bảo thẳng ra là tôi không muốn chết là được rồi còn gì...

Xe đằng trước cuối cùng cũng di chuyển, Jungkook lập tức buông tay hắn ra: "Nói chung cậu đừng có nghĩ nhiều, giờ tôi rất bình thường. Lái xe đi."

Taehyung không nói chuyện, đến ngã tư bỗng dưng quẹo ngoặt.

Jungkook xấu hổ say sưa nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi xe dừng lại bên lề đường và bên cạnh có tiếng tháo dây an toàn lách cách, cậu mới bực bội quay sang: "Kim Taehyung, dừng ở đây làm..."

Gáy sau thình lình bị giữ chặt, đẩy về trước. Taehyung ghé tới gần, phớt lờ cửa sổ còn đang mở và người đi đường tấp nập không ngừng bên ngoài, nâng mặt cậu lên hôn môi.

—-

Quay qua quay lại đã đến cuối năm, khoảng thời gian bận rộn nhất. Hồi trước, vào đợt này, một ngày Jungkook chạy không biết bao nhiêu ca chụp, nhưng mấy ngày nay năm nay, cậu lại là người rảnh rỗi nhất.

Chuyến này cậu cố ý mang máy ảnh theo, vốn định đi dạo loanh quanh Busan chụp ảnh nhân lúc Taehyung đi làm, nào ngờ bảy ngày nghỉ sắp kết thúc đến nơi rồi mà chiếc máy ảnh hầu như chẳng được sử dụng đến.

Lý do là vì một sáng nọ, Taehyung hỏi cậu, có muốn đến công ty với tôi không?

Jungkook đang ngủ bị nụ hôn của hắn đánh thức, nghe xong cậu chỉ muốn chửi thề, ngái ngủ nghĩ ngày nào ở nhà cũng nghe tiếng cậu gõ bàn phím là đã đủ ồn lắm rồi, ông đây có bị ngu đâu mà theo cậu đến công ty chịu tội.

Nhưng sau khi tỉnh ngủ, cậu vẫn làm thằng ngu vội vàng thay quần áo để đi với Taehyung.

Thế là đi suốt một tuần đó. Nhưng Jungkook không có mặt mũi vào hẳn văn phòng của Taehyung, chỉ ngồi ở quán cà phê dưới tầng.

Trùng hợp là mấy ngày nay Nayoung như la khóc dữ dội trong nhóm chat, đương độ cuối năm, thời tiết Sokcho cũng đẹp nên tiệm kín chỗ, lượng khách cũng tăng cao đột biến, sáng nào ngủ dậy cô cũng gửi tin nhắn thoại gào thét "Sao kiếm tiền khổ sở quá vậy trời", "Bà đây không kiếm số tiền đó cũng chẳng sao". Jungkook đang rảnh không có việc gì làm, cậu quyết định ngồi trong quán cà phê chỉnh ảnh phụ, đợi Taehyung tan làm thì cùng về nhà.

Bọn họ khui những thùng đồ chồng chất trong phòng không biết đã bao lâu ra rồi dọn dẹp lại, căn nhà trông không còn trống trải như trước nữa. Taehyung mua một cái máy chiếu, thi thoảng có tối hai người sẽ ngồi trên sô pha xem phim với nhau.

Jungkook rất thích xem phim kinh dị, lúc xem cực kì nghiêm túc, Taehyung thì chẳng hứng thú gì với thể loại này, song hắn chưa bao giờ vắng mặt bữa nào.

Tối thứ bảy, Jungkook khoanh chân, ngồi thẳng lưng trên sô pha chăm chú xem phim. Gần đến đoạn cao trào đầu tiên của bộ phim, eo cậu chợt bị ôm lấy, Taehyung xán lại gần, nhắm mắt vùi mặt vào cổ cậu.

"Đừng xem cái này nữa được không?" Taehyung hỏi.

"Không. Taehyung, đừng có làm ồn." Jungkook nhìn chằm chằm màn hình phim không chớp mắt.

"Tôi sợ."

"Sợ thì vào phòng, để tôi tự xem một mình."

"Không, tôi xem cùng cậu."

Jungkook nhíu mày: "Không cần cậu xem cùng."

Vừa dứt lời, ma nữ đột nhiên vọt tới trước màn hình quay cận cảnh đòi mạng, Jungkook lập tức bị ôm chặt hơn nữa, gần như là bị ẵm cả người qua. Mí mắt, chóp mũi và môi Taehyung dán hẳn lên cổ cậu.

Một lúc sau, Taehyung hỏi: "Ma đi chưa?"

Lúc nói chuyện, hắn thở vào người Jungkook ngưa ngứa, cậu giơ tay che mắt Taehyung với vẻ ghét bỏ: "Không, vẫn đang đuổi theo, nhắm mắt vào."

Tình tiết này hơi dài, nhân vật chính và ma nữ trình diễn một màn đuổi bắt ngoạn mục vượt trội, Jungkook xem mà thấy căng thẳng theo, sau đó, cổ cậu bỗng bị liếʍ nhẹ.

Thế là Jungkook ngồi trên sô pha, vừa bị cảnh phim kí©h thí©ɧ vừa bị bạn trai kí©h thí©ɧ. Vì xem phim nên nhà không bật đèn, môi lưỡi Taehyung chậm rãi lướt qua cổ, sau tai và góc mặt cậu, những nơi bị hắn chạm qua nóng hầm hập.

Đợi đến khi đoạn cao trào kết thúc, Jungkook mới đẩy đầu hắn ra, vừa mắng Taehyung lần sau ông đây xem phim cậu cút càng xa càng tốt, vừa xoay người ngồi lên đùi Taehyung, cúi đầu hôn môi hắn rồi bắt đầu làm.

Cả tuần nay bọn họ cứ sống vừa nghiêm túc vừa phóng đãng như thế, được một lần lại thèm thêm lần nữa, đã vậy người mình thích lại còn ở ngay bên cạnh, hẳn nhiên khó mà dừng được.

Lần nào làm xong Jungkook cũng nửa sống nửa chết ngả đầu trên gối chửi tục, Taehyung nhìn cổ, lưng, xương sống... và những nơi còn in dấu "tội trạng" của mình trên người Jungkook, yên lặng nhủ bụng mấy ngày này sẽ biết điều không làm nữa.

Xong lần sau lại tiếp tục, lại ăn năn hối lỗi, một vòng lặp tuần hoàn.

Lần này bọn họ làm cả trận trên sô pha. Hai người đều vã mồ hôi, chỗ nào dính lấy nhau cũng nhớp nháp, bọn họ vẫn ngồi nguyên tư thế ôm nhau, Jungkook gác lên vai hắn một lúc, sau đó chọc cằm vào người hắn, lười biếng nói: "Buông ra, tôi muốn xem phim."

"Chiếu hết rồi." Taehyung nói, "Ôm một lúc nữa đi."

"?"

Jungkook ngu người: "Chiếu hết rồi?"

"Ừm. Xem after credit không?"

"Xem cái con mẹ cậu." Lại là một câu mắng chửi hung dữ nhưng yếu xìu.

Taehyung yên lặng vuốt ve phần xương sống gồ lên của cậu một chốc, nói: "Jungkook, ngoài kia tuyết rơi rồi."

"Rơi mấy ngày nay rồi mà?"

Taehyung đáp "Ừm": "Cậu nói xem liệu có ảnh hưởng đến chuyến bay ngày mai của cậu không?"

Bảy ngày nghỉ đã kết thúc, có khách hàng đặt lịch trước sẽ quay chụp vào trưa chủ nhật, Jungkook đã đặt vé máy bay sáng sớm ngày mai về Sokcho.

Taehyung hỏi: "Dời sang ngày kia được không?"

"Ngày kia thì tuyết ngừng rơi chắc?"

"Không biết, có lẽ vậy." Taehyung điềm nhiên đáp.

"..."

Jungkook ngồi thẳng người dậy, nâng mặt Taehyung lên.

"Taehyung, đừng có ra vẻ như thế." Rặng hồng trên má Jungkook còn chưa vơi bớt, cậu vỗ nhẹ lên tóc Taehyung, hơi cúi xuống nhìn, trông không khác gì mấy tên trai đểu văn vở nói suông, "Lần sau tôi lại đến."

Taehyung áp chóp mũi lên cậu, cũng đáp rất hợp tác: "Ừm, tôi sẽ ngoan ngoãn đợi cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro