Chương 74: Sống chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung tự nhận hắn khá hiểu bạn trai mình. Bình thường trông rất dữ dằn nhưng thật ra mềm lòng mà dễ nói chuyện lắm, dễ chơi dễ dỗ luôn, mặc dù trước khi đi trông cậu có vẻ rút x vô tình, nhưng trên thực tế chắc chắn không phải kiểu người đó ——

Ban đầu hắn nghĩ thế.

Kết thúc công việc, Taehyung cầm điện thoại xem WeChat. Chín giờ sáng nhắn "Chào buổi sáng", 12 giờ trưa nhắn "Ăn chưa", hai tiếng trước nhắn "Tối nay gọi video không", thế mà đến tận giờ này vẫn chưa nhận được một hồi âm nào.

Nhưng suất ăn nào hắn đặt ship đến "Lim's Studio" cũng giao hàng thành công.

Nửa tháng Jungkook quay về cứ lặp lại như thế, buổi tối gọi video cũng nói chuyện câu được câu chăng, hắn đoán có khi phần mềm chỉnh ảnh của đối phương đã che khuất gần hết cái giao diện gọi video rồi.

Lúc vào thang máy, Taehyung gặp Min Yoongi cũng vừa tan làm, hai người chào hỏi nhau, Yoongi nhân lúc rảnh rỗi tám chuyện với hắn: "Sao dạo này không thấy cậu xuống tầng đi ăn với người yêu nữa?"

"Cậu ấy về rồi."

Min Yoongi dài giọng kêu "Ồ" lên: "Ừ đúng, tôi quên mất hai người đang yêu xa đấy."

Nghe thấy từ kia, Taehyung lạnh nhạt chớp mắt, cuối cùng không phản bác gì

"Yêu xa vất vả đấy, tôi hiểu mà. Hồi đại học tôi cũng từng yêu xa, không gặp được nhau nhớ nhung lắm, mà hồi đấy nghèo, tôi ăn mặc tằn tiện để tích cóp tiền của đi tìm cô ấy suốt nửa tháng trời, vất vả lắm mới đến được chỗ cô ấy..."

Taehyung: "Xong sao?"

"Cô nàng cắm sừng tôi." Min Yoongi nói, "Hẹn hò với bạn trai mới được ba tháng luôn rồi."

"..."

Min Yoongi nói xong mới thấy sai sai, lập tức vỗ vai hắn: "Đương nhiên cậu với người yêu cậu chắc chắn sẽ không xuất hiện tình trạng đó rồi! Ầy, không nói chuyện này nữa, dù sao cậu cũng không có ai đi cùng, hay hai chúng ta đi ăn đi? Dưới tầng có một hàng thịt nướng mới khai trương đấy, anh mời."

"Không được." Taehyung nói, "Hôm nay có việc."

Min Yoongi sửng sốt, "Việc gì? Hẹn với người khác à? Khoan đã, Taehyung, đừng bảo cậu mới là người gây tội lúc yêu xa đấy nhé..."

Taehyung lười giải trình với anh ta, sau khi ra khỏi thang máy, hắn vẫy tay, vứt đối phương lại phía sau.

Hôm nay là sinh nhật 49 tuổi của Park Minseok, từ sáng sớm bà đã gọi điện thoại bảo hắn tan làm thì về nhà. Park Minseok không tỏ thái độ gì, nhưng hồi chiều bà đăng bài trên vòng bạn bè, chụp ảnh bánh bao gạch cua và bò kho cà chua tự tay làm – món ăn mà hồi nhỏ Taehyung thích nhất.

Taehyung nhìn hoa và quà ở ghế phụ, hắn khởi động xe, vừa lái được hai met thì điện thoại vang lên.

[-: Vừa mới xong việc.]

Cuối năm studio chụp ảnh cũng bận vậy sao?

Taehyung vừa giữ vô lăng vừa ấn thu tin nhắn thoại: "Đặt cơm đến rồi, nhớ ăn. Tối nay gọi video nhé?"

Một tin nhắn chừng một giây được gửi tới. Taehyung bấm vào, vừa nghe được câu "Ừm" thì màn hình bỗng thu lại: Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.

Giây tiếp theo, một tin nhắn thoại dài hơn được gửi tới.

"Không gọi video được, tối nay còn việc." Loáng thoáng có tiếng đồ nặng rơi xuống đất, bạn trai hắn vội vàng nói, "Không nói nữa, Taehyung, tôi bận lắm."

"..."

Sinh nhật năm nay Park Minseok không mời nhiều khách, nhưng họ hàng bên nhà mẹ đẻ của bà đông nên vẫn tụ tập sôi nổi kín chiếc bàn tròn lớn.

Taehyung tan làm muộn, lúc về nhà thì mọi người đã vào bàn. Mấy năm nay họ hàng thân thích đều biết hết về những thay đổi trong mối quan hệ giữa hai mẹ con, thấy hắn thì vô thức nhỏ tiếng lại.

Hôm nay Park Minseok mặc một chiếc váy dài đến gối màu xanh sẫm, trang điểm nhẹ nhàng. Mấy năm nay bà hồi phục rất tốt, đã hoàn toàn ngừng thuốc, mười cân thịt bị sút mất trước đây cũng được bù lại rồi, trông qua – trừ nếp nhăn mơ hồ nơi khóe mắt – thì cũng chẳng khác ngày trước là bao.

Trên bàn tròn chỉ còn chỗ bên cạnh Park Minseok trống, Taehyung ngồi xuống đó, tặng quà cho bà: "Sinh nhật vui vẻ, mẹ."

Đợi chừng hai giây không ai nhận lấy, cả bàn ăn rơi vào sự lúng túng, nhưng Taehyung mãi cũng thành quen. Hắn vừa định đứng dậy đặt quà ra sau thì tay nhẹ bẫng.

Park Minseok nhận lấy quà và hoa, bà nói: "Ăn đi."

Sắc mặt cả hai mẹ con đều rất lạnh lùng, mọi người trên bàn ăn cũng chỉ bất ngờ đôi chút rồi bắt đầu ăn uống trò chuyện.

Nói về hòn đảo nhỏ nào đó phù hợp để đi du lịch mùa đông, nói sắp đến năm mới rồi.

Nói bà Park có mắt nhìn, mảnh đất mua hai năm trước giờ đã tăng giá chóng mặt do kế hoạch quy hoạch khai phá. Bà Park xua tay, bảo không liên quan gì đến mắt nhìn, hồi trước bà mua để Taehyung xây công ty internet riêng, tiếc là cháu trai bà muốn tự mình dốc sức làm ăn nên không nhận.

Còn nói chuyện chồng cũ của Park Minseok làm ăn thua lỗ sắp phải vào tù, đang muốn chạy vạy quan hệ nhưng cùng đường rồi. Park Minseok không nói gì, nhưng bà nâng ly tận ba lần lúc bàn đề tài ấy.

Taehyung không hứng thú với mấy đề tài này, nhưng bỏ về đầu tiên thì không hay, thế nên sau khi cắt bánh kem, hắn ra ngoài ban công một mình, định đợi khách về trước rồi mới đi.

Taehyung lấy điện thoại ra định lén lút phá kỷ lục của bạn trai nhân lúc cậu đang bận, thế nên khi Park Minseok đẩy cửa ra, bà bắt gặp con trai mình đang cầm điện thoại chơi trò rắn săn mồi chỉ hợp cho trẻ em dưới tám tuổi.

Taehyung quay đầu lại nhìn bà, trượt ngón tay, âm thanh từ trò rắn săn mồi dừng lại. Ban công rơi vào yên lặng, chỉ thi thoảng có cơn gió lạnh lướt vội qua hai mẹ con như thể thấy trước được tia lửa chưa kịp bùng lên giữa hai người.

Mấy năm nay rất ít khi nào Taehyung về nhà, mà mười lần thì tám, chín lần về sẽ xảy ra xung đột với Park Minseok —— Hoặc có thể nói, Park Minseok đơn phương cãi vã và mất kiểm soát.

Nhưng ý định ban đầu của bà luôn chỉ là muốn nói chuyện bình thường – giống như bây giờ đây.

Park Minseok đưa cho Taehyung chiếc áo khoác hắn vắt trên ghế: "Mặc vào, bên ngoài trời lạnh."

Taehyung nhận lấy: "Cảm ơn."

"Công việc có bận lắm không?"

"Bình thường."

Park Minseok gật đầu. Yên lặng một chốc, bà lại hỏi: "Mẹ xem ảnh con đăng rồi, dạo trước mới đến Sokcho à?"

"vâng."

"Nghe nói ở đó có rất nhiều môn thể thao dưới nước, có đi thử không?"

"Không."

"Lần sau đi thử xem, hồi nhỏ con thích lặn nước mà, phải không?" Park Minseok lấy điện thoại ra, nói chuyện rất tự nhiên, "Đối tác của mẹ có con cũng trạc tuổi con, nghe bảo cũng thích những hoạt động như thế lắm, sau này nếu muốn đi du lịch, mấy đứa có thể kết hội rủ nhau đi."

Di động vang lên, một danh thϊếp WeChat được gửi tới. Taehyung nhìn ảnh đại diện của đối phương một lúc rồi cất điện thoại vào trong túi.

Hàng mày liễu hơi nhíu lại, Park Minseok vừa định nói chuyện thì Taehyung đã mở miệng trước: "Mẹ, con đến Sokcho tìm người."

Park Minseok sửng sốt. Không hiểu sao bà đã lờ mờ cảm nhận được trong lòng, song vẫn hỏi: "...Tìm ai?"

"Jeon Jungkook."

Nhận được đáp án trong dự liệu, Park Minseok lại phát hiện ra mình không hề kích động như trong tưởng tượng.

Có lẽ bởi mấy năm nay, Taehyung chưa bao giờ dè chừng khi nhắc đến người này trước mặt bà.

Chẳng biết đã nghe thấy cái tên này lần thứ mấy, Park Minseok không thể không nghĩ đến hình ảnh cậu trai kia. Mái tóc dày rối bời, khuôn mặt gầy trắng trẻo, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng, chẳng khác nào một tên đầu gấu của trường, không học hành, không nghề ngỗng.

Trước đây bà nghĩ rằng chỉ cần đuổi được tên lưu manh này đi là nắm chắc phần thắng, nghĩ rằng Taehyung chỉ lỡ bước nhầm đường vì sai lầm tuổi trẻ, nghĩ rằng bản thân mình có thể dễ dàng sửa lại cái sai ấy một cách nhanh chóng.

Nhưng bà lại quên mất, Taehyung là con trai bà.

Bọn họ có một sự cố chấp y chang nhau.

Jungkook đi rồi, hai người cãi nhau ầm ĩ một phen, bà đã nghĩ đến rất nhiều những cách thức khó có thể chấp nhận nổi để "cứu" con trai mình.

Không lâu sau Taehyung bỏ nhà đi, đến tận bây giờ chưa từng dùng đến một cắc bạc nào của gia đình. Hắn dựa vào học bổng và tiền viết code để hoàn thành việc học, vào công ty làm việc, bước ra ngoài xã hội, suốt quá trình trưởng thành dài đằng đẵng ấy, một người mẹ như bà không hề có mặt.

Nhưng Taehyung không hoàn toàn giận dỗi gì bà, ngày lễ ngày tết, sinh nhật hoặc chỉ cần bà tự mở miệng, hắn đều sẽ về nhà. Thế nhưng mỗi khi bà hỏi về cuộc sống dạo này, hắn sẽ lạnh lùng khai rõ, đến Seoul, đến Daegu... Đến đó làm gì? Tìm Jeon Jungkook.

Thế là lại cãi nhau.

Sau rất nhiều năm lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng Park Minseok cũng mệt. Có lẽ vì cao tuổi, có lẽ vì đã nếm trải quá nhiều thất vọng, bà đã chấp nhận được sự không hoàn hảo của một người hay một việc nào đó. Bà chịu thỏa hiệp, thích đàn ông thì thích đàn ông vậy, chỉ cần đối phương đủ tốt.

Nhưng Taehyung cứ như một cục đá lặng thinh.

Không biết có phải vì vừa uống rượu không, giờ phút này, Park Minseok bình tĩnh đến lạ.

Thật ra vào một giây phút nào đó, bà đã từng nảy sinh suy nghĩ —— Có thể tìm cho hắn một người tốt hơn Jungkook không?

Sáu năm rồi, tên đầu gấu ngày trước đã trở thành loại người gì? Có chăng đã đi sai đường chệch hướng, thậm chí còn tệ hại hơn. Gỡ lăng kính thời niên thiếu xuống, liệu Taehyung có tỉnh táo lại hay không?

"Tìm được rồi, xong sao?" Gió đêm đông lành lạnh, Park Minseok nhẹ nhàng hỏi sau một quãng trầm mặc.

"Bọn con tiếp tục hẹn hò." Tuyết chao nghiêng ghé vào ban công, mái tóc Taehyung lấm tấm những đốm trắng, "Con vẫn còn thích cậu ấy, sau này sẽ kết hôn với cậu ấy. Đến lúc đó, nếu mẹ sẵn lòng, con sẽ mời mẹ tới."

Đầu óc còn miên man suy nghĩ nên trên đường về nhà, Taehyung lái xe rất chậm.

Hắn vốn đã sẵn sàng để tranh cãi rồi, đả kích lần này nặng nề đến thế, có khi còn bị ăn tát như sáu năm về trước vậy.

Nhưng rồi không có.

Sau khi hắn giẫm lên tất cả bãi bom, Park Minseok lại không hề phát nổ, thậm chí còn không nói năng gì. Bà chỉ yên lặng đứng đó, mãi đến khi những vị khách đầu tiên báo rằng phải về rồi mới chịu xoay người về phòng.

Bà nói: "Tuyết lớn, lái xe về nhớ cẩn thận."

Quay về bãi đỗ trong khu dân cư, Taehyung ngồi trong xe một lúc mới tắt máy, lên tầng.

Hắn nhìn bản thân mình qua vách thang máy, cảm thấy có những lời Jungkook nói rất đúng, giờ phút này hắn đang rất vui vẻ và thoải mái, nhưng nhìn biểu cảm của hắn thì đúng là chẳng thể nhận ra được.

Nghĩ đến đây, Taehyung lấy điện thoại ra, định bụng hỏi xem bạn trai yêu xa của mình đã hết bận việc chưa.

Vừa mới gửi đi thì cửa thang máy mở ra, có tiếng thông báo tin nhắn mới lanh lảnh vang lên từ bên ngoài.

Tầng nhà Taehyung chỉ có một thang máy thông thẳng tới một phòng ở duy nhất, không có thẻ thang máy không lên được, mà hắn có hai tấm thẻ thang máy, một tấm trong tay, tấm còn lại...

Taehyung ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy ba chiếc vali cực kỳ to.

Còn bạn trai mà hắn vừa định liên lạc lại đang dựa lưng vào vách tường, ngồi trên chiếc vali to nhất.

Nghe tiếng động, Jungkook quay đầu lại, u ám kéo dài giọng: "Surprise——"

Sau đó bất mãn kêu: "Về muộn quá đấy, Kim Taehyung."

Taehyung chôn chân trong thang máy, phải đến khi cửa thang máy réo lên hồi cảnh báo mới bước ra.

"Về nhà một chuyến." Mở miệng mới nhận ra giọng nói mình khàn khàn, Taehyung nuốt nước bọt rồi mới nói, "Sao trước khi đến không báo?"

"Báo thì còn gì là bất ngờ nữa?"

"Sao không vào trong?"

"Vào thì còn gì là bất ngờ nữa?"

Rất hợp lý.

Taehyung cúi đầu nhìn một lượt: "Đống này cũng là bất ngờ à?"

"Cậu bị ngốc à, đây là quần áo của tôi."

Jungmin ho khan, hất cằm lên đề nghị rất trịnh trọng: "Kim Taehyung, chúng ta thuê chung đi."

"..."

Taehyung bước tới ấn vân tay để mở cửa, nói: "Không."

"?"

Jungkook ngồi yên vài giây, chuẩn bị nhảy xuống khỏi vali bỏ đi.

Thì bị Taehyung giữ lấy tay kéo vali, đẩy mạnh cả người cả đồ vào nhà.

"Không phải thuê chung, mà là sống chung."

—-

Thật ra cơ hội để Jungkook đưa ra quyết định này là rất nhỏ.

Bởi buổi tối đầu tiên về Sokcho, cậu mất ngủ đến gần bốn giờ sáng trên chiếc giường mà mình đã nằm suốt ba, bốn năm.

Lúc thức dậy bên người trống không, không có nhiệt độ cơ thể và mùi hương của Taehyung. Cậu ngơ ngác ngồi trên giường đến mười phút, mở điện thoại lên nhìn lịch trình công việc chất kín suốt nửa tháng qua của mình, sau đó lại đi kiếm vé máy bay về Busan, kiểm tra giá tiền thuê gần khu nhà của Taehyung và số dư trong thẻ của mình.

Lúc cậu báo cho Nayoung về quyết định này của mình, Nayoung tỏ ra rất khó hiểu: "Không phải yêu xa 6 năm rồi đó sao? Sao bây giờ tự dưng lại phải đi?"

Đêm trước ngày hôm ấy Jungkook ngủ không ngon giấc, tóc tai rối bù không nỡ nhìn, phản ứng thì chậm chạp.

Cậu yên lặng rất lâu mới trả lời: "Vì sáu năm đã là quá lâu rồi."

Nayoung ngạc nhiên, nhưng cũng không kì kèo giữ cậu lại.

Dù sao mấy năm nay Jungkook đã chụp nên rất nhiều bộ ảnh nổi tiếng, lần nổi nhất thậm chí còn đẩy được khách lên tận hot search của một nền tảng nọ. Sau lần đó đơn hàng của Jungkook rất nhiều, khách hàng đến từ năm châu bốn bể, minh tinh, người nổi tiếng trên mạng đều có đủ, nếu là nhϊếp ảnh gia khác thì đã ra ngoài kinh doanh độc lập rồi, chỉ có Jungkook mới bằng lòng ở lại studio của cô, nhận mức tiền lương và số hoa hồng nhỏ đó.

Vả lại nhϊếp ảnh gia không cần phải chú trọng quá mức, đi đâu làm việc cũng được, mà Busan được xem là thành phố lớn, Jungkook đến đó cũng có tiềm năng phát triển hơn.

Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, nửa tháng qua Jungkook bận đến mức chân không chạm đất, cậu chăm chỉ hoàn thành hết các suất chụp trong tay, sau đó dành thêm hai ngày nữa để sửa sang lại căn phòng mình đã ở suốt ba, bốn năm, quét tước sạch sẽ, cuối cùng gom đồ lại được ba cái vali to bự.

Nayoung lái xe chở cậu ra sân bay, trước khi làm thủ tục kiểm tra an ninh, cô còn nhét cho cậu một phong lì xì.

Ban đầu Jungkook không chịu nhận, phải đến lúc Nayoung trông như định kéo quần cậu ra để nhét vào bên trong, cậu mới miễn cưỡng cầm lấy.

"Gì đấy? Quen thân như thế rồi mà vẫn phải khách sáo với chị à? Đây là quà chị gái tặng em trai, cầm đi." Nayoung vỗ cánh tay cậu, "Rảnh nhớ quay về thăm chị đấy."

"Em sẽ." Jungkook nói.

Nayoung bỗng nghẹn ngào. Cô nhớ lần đầu tiên gặp Jungkook, hồi ấy Jungkook vẫn là một cậu bé mình mẩy đầy thương tích, cậu lạnh lùng tố cáo bố ruột của mình với cảnh sát, sau đó ngồi xổm bên ngoài đồn công an hút thuốc.

Chẳng biết ngày đó lấy đâu ra can đảm mà cô lại tiến tới, hỏi cậu có muốn làm người mẫu không.

"Em đi đây."

Nayoung hoàn hồn, cô gật đầu: "Đi đi, xong xuôi mọi việc nhớ gửi tin nhắn cho chị."

"Vâng." Jungkook hơi ngừng lại, sau đó khẽ nói, "Chị, em cảm ơn."

Lúc kiểm tra an ninh, Jungkook nhận được tin nhắn thoại từ Nayoung, cô khóc rất dữ dội, gào thét đòi cậu ra đây ôm một cái rồi hẵng đi.

Nghe xong tin nhắn thoại, tốc độ cậu ra cửa lên máy bay tăng nhanh hơn.

Những chuyện này nói hết ra thì rườm rà quá, Jungkook chỉ nhặt lấy hai câu trọng điểm kể với Taehyung.

Lúc này, hai chiếc vali to đùng đã được mở ra trên sàn, hai người cùng nhau dọn dẹp. Jungkook cũng không có nhiều đồ, cậu đem bán hết những món đồ gia dụng không vận chuyển vào được, trong vali chỉ có đồ dùng trong công việc, quần áo và mấy cuốn album dày cộp.

Chợt nhớ đến một chuyện, Jungkook lập tức giở album, thò tới trước mặt Taehyung.

Taehyung thình lình chạm mặt trực diện bản thân mình hồi bé khóc như đứa ngốc.

"Taehyung, cậu trông có lạ lùng không, nước mũi chảy cả vào miệng ——"

Còn chưa kịp nói hết, Taehyung đã lật úp cuốn album ra sàn, nghiêng người tới chặn miệng cậu lại. Jungkook duỗi tay đẩy hắn ra, vừa quay mặt đi vừa nói: "Gì đấy —— Khóc mà không cho người ta nói à? Cậu mà cũng biết... Ưm, cũng biết xấu hổ cơ à, khóc đến nỗi không nhìn thấy... mắt đâu..."

Thế là Jungkook bị đè ra sàn hôn không nói nổi nữa, Taehyung vừa kéo cạp quần cậu ra, điện thoại bên cạnh bỗng đổ chuông.

Taehyung vốn định ngó lơ, nhưng người bên cạnh đã xốc lại tinh thần, gập chân đá hắn đi: "Cút ra kia nghe điện thoại, tôi còn chưa dọn xong đồ đâu."

Lúc đứng dậy, Taehyung tiện tay kéo vạt áo Jungkook xuống, lạnh lùng nghe điện thoại: "Gì?"

"Kiểm tra khẩn cấp! Sao nghe máy chậm thế hả? Cậu không cắm sừng em dâu thật đấy chứ?" Min Yoongi ở đầu bên kia tra hỏi ầm ĩ cả lên.

"..."

Min Yoongi: "Ha ha! Đùa thôi! Tôi đang uống rượu bên ngoài, chỗ cậu đã xong chưa, có muốn qua đây ——"

Còn chưa buồn nghe hết, Taehyung đã cúp máy.

Dọn dẹp xong hai cái vali, Taehyung định đẩy chiếc vali cuối cùng nằm trong góc tới, nhưng hắn vừa đυ.ng vào, Jungkook đã đứng bật dậy khỏi sàn.

"Cái này để tôi tự dọn!" Jungkook kéo vali qua, "Cậu đi tắm trước đi xong để tôi còn tắm nữa, dọn đồ cả ngày nay mệt chết đi được."

Taehyung ngỏ ý: "Tôi chờ được ——"

"Không cần, cảm ơn."

Taehyung cầm quần áo vào phòng tắm. Jungkook ngó đầu thăm dò, sau khi dám chắc bên trong đã có tiếng nước vang lên, cậu mới chậm chạp mở chiếc vali kia ra.

Ở ngăn lưới trên cùng vali nhét rất nhiều những hộp màu hồng nhạt.

Là mấy thứ hôm trước Taehyung lên cơn động kinh gọi siêu thị ship tới, Jungkook thấy vứt đi thì phí quá nên ôm hết về, dù sao vali cũng còn chỗ trống...

Cậu nhớ ngăn tủ đầu giường Taehyung còn để trống, vừa khéo giấu đi được.

Jungkook ôm một đống đồ trên tay mở khóa, rón rén vào trong phòng, kéo ngăn tủ mà cậu nghĩ là trống không ra ——

Sau đó nhìn thấy hàng loạt chiếc hộp nhỏ với những bao bì khác nhau chất kín thành núi trong ngăn tủ.

Jungkook: "..."

—-

Sau khi về Busan, Jungkook không vội làm việc. Nhân thời gian cuối năm Taehyung bận như chó, cậu đi dạo quanh một số điểm chụp hình nổi tiếng ở Busan.

Jungkook khá có tiếng tăm trong giới, vả lại Busan được biết đến là "thành phố của những người nổi tiếng trên mạng" nên nhu cầu trên phương diện chụp ảnh cao hơn Sokcho nhiều, cũng bởi vậy mà có rất nhiều studio chụp ảnh ở Busan đã tìm đến tận cửa với mức tiền lương rất khả quan.

Nhưng Jungkook từ chối hết. Hồi xưa cậu làm ở studio của Nayoung vì thiếu tiền, làm đến tận bây giờ là vì Nayoung đã kéo cậu lên trong lúc cậu sa vào khốn khó, bây giờ bỏ qua lí do đó, cậu định bụng sẽ làm một mình, như vậy tự do hơn mà cũng kiếm được nhiều tiền hơn.

Đợt trước sống một mình cậu không để ý gì chuyện tiền nong, tiền quyên góp còn nhiều hơn tiền mình tiêu. Nhưng bây giờ có bạn trai rồi... Ít nhiều gì cũng phải tích cóp chút đỉnh.

Sau khi biết chuyện đó, Nayoung tỏ ra hết sức ủng hộ, còn lên mạng quảng bá cho Jungkook bằng tài khoản chính thức của phòng làm việc.

Chưa đến nửa ngày, hòm thư của Jungkook đã nổ tung.

Cũng vì thế mà đêm nay, khi Taehyung ngồi dựa vào ghế gõ code, hắn phát hiện ra người bên cạnh còn nghiêm túc hơn cả mình.

Trước đây lúc thiết kế phòng làm việc Taehyung cố ý đặt một bàn làm việc rất rộng rãi, màn hình máy tính đặt trên mặt bàn, bên cạnh còn đủ chỗ cho một người bạn trai.

Taehyung dừng việc, ghé mắt sang nhìn. Jungkook chống đầu, ngồi xiên xiên vẹo vẹo, cậu rầu rĩ viết viết xóa xóa trên mặt giấy, viết chán lại bực bội vò tóc, trông không khác gì hồi cấp ba không giải được bài.

Ngẩn ngơ phút chốc, Taehyung nghiêng người sang: "Vẫn chưa lên lịch xong à?'

Dạo này Jungkook đang sắp xếp lịch hẹn với khách, cậu ghi chi chít vào vở, nếu có xảy ra xung đột về thời gian đặt lịch thì còn phải đi thương lượng để cân đối lại, vật vã gần tuần nay rồi.

"Sắp xong rồi." Jungkook lười biếng đáp, "Tạm thời xếp lịch đến tháng tư năm sau thôi đã."

"Tuyển trợ lý đi."

"Đợi qua năm mới, cuối năm khó tuyển."

Taehyung đáp "Ừm", rồi lại quét mắt nhìn cuốn sổ của cậu: "..."

Vị khách cuối cùng đã trả lời, kêu OK. Jungkook thở phào nhẹ nhõm, cậu cầm bút chuẩn bị ghi cái tên cuối lên sổ ghi nhớ, một luồng hơi ngắn ngủi đột ngột thổi qua tai.

Jungkook: "?"

Cậu mẫn cảm quay đầu lại, nhìn qua cánh tay đang gập chống: "Kim Taehyung."

"Ừm."

"Cậu cười gì?"

Taehyung nhìn quyển sổ của cậu, hỏi: "Sao không ghi chép trên máy tính?"

"Dùng bút thoải mái hơn." Jungkook nhíu mày, "Ý cậu là sao?"

"Không có gì." Taehyung cố nhịn lắm mà không được, "Hay chuyển sang máy tính làm đi."

"?"

"Không sau này trợ lý mới đến đọc không hiểu chữ cậu đâu."

"..."

"Sao bao nhiêu năm qua mà chữ không đẹp lên chút ——"

Còn chưa kịp nói hết câu, Taehyung đã bị bịt miệng lại một cách đầy thô lỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro