Chương 75: Chạy về phía tự do, chạy về phía ánh sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm loạn một hồi, cuối cùng Jungkook vẫn xị mặt chuyển ghi chép sang máy tính. Vừa mới làm được một nửa phần bảng biểu, điện thoại hai người cùng réo "Ting ting ting", một nhóm chat nào đó mà cả hai bọn họ đều có mặt bắt đầu rục rịch.

Jungkook thấy chạy deadline nửa tháng cũng không mệt bằng liên lạc với khách hàng một tuần, đúng lúc này nghỉ ngơi chút vậy. Cậu cầm điện thoại ngả người ra sau, lười biếng vào nhóm chat lướt lịch sử cuộc hội thoại ——

[Minyoung: @Mọi người Năm mới thế nào đây?]

Jungkook sửng sốt phút chốc mới nhận ra hôm nay đã 29, sắp qua năm mới rồi.

[Jimin: Sống qua ngày.]

[Jimim: Hai tuần nay ông đây bận phát điên rồi, cuối cùng cũng được nghỉ! Ai thích thừa kế cái gia sản này thì đi mà thừa kế, tao không làm nữa.]

[Dohan: Để tao thừa kế cho, hôm nào mày dẫn bố mày đến nhận tao làm con đi.]

[Jimin: Cút.]

[Minyoung: Bọn mày nói nhảm nhí lắm thế? Năm mới đi chơi đi.]

Cuối năm bận quá, kể từ sau lần cùng về Busan, mọi người chưa gặp lại nhau được bữa nào.

Sau khi biết Jungkook chuyển hẳn tới Busan, cả đám còn gửi tin nhắn thoại chúc mừng trong nhóm chat, kêu có cơ hội sẽ đi ăn một bữa, mà rầy rà đến tận bây giờ mới có một kì nghỉ chung cho tất cả mọi người.

Tiếp theo thì bàn xem nên đi đâu.

Dohan đề xuất sân bóng rổ, bể bơi hoặc bãi đua xe trong nhà, còn bảo dạo này đang có cuộc thi đua xe rất kí©h thí©ɧ; Minyoung kiến nghi đến sân trượt tuyết, suối nước nóng và công viên giải trí năm đó bọn họ cùng đi, kêu bây giờ chỗ ấy đã khai thác thêm rất nhiều trò mới rồi.

Cả hai bên đều không có hứng thú với địa điểm mà đối phương đưa ra, thế là Minyoung lôi đầu Jimin qua: [@Jimin Gì mà im ỉm không thấy nói gì thế? Muốn đi đâu chơi đây?]

[Jimin: À, nãy tao gọi điện thoại với khách hàng.]

[Jimin: Thật ra tao cũng chẳng muốn đi đâu lắm, dạo này mệt quá. Nếu buộc phải chọn thì...]

[Jimin: Tao muốn đi ăn sườn chua ngọt ở cấp ba.]

[Minyoung: ?]

[Dohan: Mày là heo à?]

[Dohan: ...Nhưng mày nói thế làm tao cũng thèm sinh tố đậu xanh ở căn tin.]

[Minyoung: Thời tiết này thì lấy đâu ra sinh tố đậu xanh? Giờ đang bán trà sữa nóng thôi.]

[Dohan: Nhưng năm mới trường học được nghỉ mà, căn tin không mở cửa đâu.]

[Jimim: Ha ha ha ha mày quên rồi à? Năm nào cũng có một đám học sinh lớp mười hai xui xẻo chỉ được nghỉ một ngày đầu năm, đến mùng hai là đã phải đi học rồi, chắc chắn căn tin mở cửa!]

Đạt được sự đồng thuận, ba người bắt đầu điên cuồng @ hai người từ nãy đến giờ không thấy ló đầu ra nói chuyện.

[Minyoung: Chiều mùng 2 tháng 1 được không? Về trường trung học số bảy! @- @V]

Jungkook nhìn bọn họ tám chuyện, trong một khoảnh khắc, bỗng cậu cũng thấy nhớ cái vị lành lạnh của sinh tố đậu xanh chảy trong cổ họng.

Công việc của Jungkook qua năm mới mới bắt đầu triển khai, cậu ngẩng lên khỏi điện thoại, trưng cầu ý kiến của người ngồi bên cạnh.

"Mùng 2 tôi nghỉ." Taehyung nói.

Thế là Jungkook nhúc nhích ngón tay: [Bọn tao đều ok.]

[Minyoung: Quyết định thế nhé, mùng 2 gặp.]

[Dohan: Khoan đã, trong trường có học sinh đi học, bọn mình có vào được không?]

[Jimin: Hỏi thừa, mặc đồng phục mà trà trộn vào!]

[Dohan: ĐM! Quần áo bao nhiêu năm trước rồi, có thằng ngu mới còn giữ!]

Chiều mùng 2 tháng 1, ông trời tác hợp, vừa khéo tuyết ngừng rơi.

Hôm nay chỉ có học sinh lớp mười hai là còn đi học, học sinh đi rải rác tốp hai tốp ba bước vào trường.

Dưới những cành cây trơ trụi phủ đầy tuyết trắng bên ngoài trường cấp ba số bảy, có năm cựu học sinh đã tốt nghiệp mặc đồng phục đứng đó.

Rõ ràng mọi người không hẹn trước, nhưng lại cùng ăn ý mặc nguyên một bộ. Áo phông đồng phục màu lam bên trong, áo len dài tay mặc lót và áo khoác đồng phục mùa đông màu xanh lục quấn ngoài, lại còn cùng mặc quần đồng phục màu xanh lục.

Jimin lặp lại: "Thằng ngu mới còn giữ?"

"...Tao đâu có biết mẹ tao cất giùm." Dohan gượng gạo kéo áo, nói xong, cậu ta vỗ mạnh vào bụng Jimin, "Mày nhìn mày đây này, mang thai đấy à?"

"Cút, tại uống rượu đấy chứ, đây là huân chương cho sự nỗ lực của tao đấy!"

"Được rồi, đừng có nói vớ vẩn nữa, sắp đến giờ học rồi. Vào mau thôi." Minyoung đẩy hai bọn họ với vẻ ghét bỏ.

Jungkook đút tay vào túi, yên lặng đi theo cuối đoàn, song cậu không kìm nổi ánh mắt liếc sang người bên cạnh.

Nói thật, không biết đây là lần thứ mấy cậu ngắm Taehyung trong hôm nay rồi.

Đồng phục của Taehyung vẫn trắng tinh gọn gàng như trước, giờ phút này trông hắn không còn buông thả như lúc làm việc nữa, vai lưng thẳng tắp, sắc mặt lạnh lùng. Hắn đứng giữa đám học sinh, cảm tưởng như vẫn là cậu học sinh siêu giỏi ngạo nghễ đứng đầu các bảng xếp hạng thành tích năm nào.

Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Taehyung liếc sang nhìn, đưa tay định chạm —— không biết định chạm vào đâu nữa, tóm lại là còn chưa kịp chạm vào đã bị Jungkook hất văng.

"Kim Taehyung, đừng có động tay động chân, đây là trường học." Jungkook nói.

Taehyung khựng lại rồi gật đầu: "Ừm. Nhưng cậu cứ ngắm tôi tiếp đi cũng được."

"..."

Năm người đứng trong đám học sinh, chuẩn bị qua cổng đến nơi rồi thì ông bảo vệ đứng canh bên cạnh bỗng chuyển tầm mắt tới chỗ bọn họ.

"Chậc, ổng nhìn qua đây làm gì? Không phải nhận ra bọn mình rồi đấy chứ?" Dohan nói.

"Không biết, không sao đâu, bọn mình đứng che tóc Jungkook là được, không vấn đề gì, mày tỏ ra tự nhiên lên chút coi!" Jimin nói, "Bao nhiêu năm như thế làm sao ổng còn nhớ rõ ——"

"Khoan đã!" Chú bảo vệ cau mày đi tới trước mặt bọn họ, đưa mắt quan sát cả đám một lượt từ trên xuống dưới, "Các cô các cậu là cựu học sinh đúng không?"

Mọi người: "......"

"...Làm gì có chuyện đó ạ!" Jimin nói, "Bác nhìn khuôn mặt trẻ trung mơn mởn của bọn cháu này, sao lại là cựu học sinh được! Bọn cháu học lớp 12-7!"

"Vớ vẩn!" Chú bảo vệ chỉ vào bảng trưng bày bên cạnh cổng rồi lại chỉ Taehyung, "Đây không phải là cùng một người à??"

Mọi người nhìn theo lời ông nói, trên bảng trưng bày có viết một đoạn: [Lời trao gửi của cựu học sinh xuất sắc những khóa trước dành cho các em học sinh lớp 12.]

Đứng ngay đầu là bản thảo diễn thuyết trong buổi đại hội phát động hồi lớp 12 của Kim Taehyung, bên cạnh còn đính kèm ảnh chụp hắn lúc đang phát biểu.

Chú bảo vệ: "Kim Taehyung! Đúng không! Là cậu phải không?"

Taehyung: "Không phải."

"Ủa, sao lại không phải? Shh —— Tôi nhớ ra rồi, cậu là học sinh khóa 18! Đằng sau..." Chú bảo vệ dời tầm mắt đến khuôn mặt Jungkook, từ ngờ vực đến khẳng định, cuối cùng chuyển thành phòng bị: "À à à, hai nốt ruồi này!! Cậu là cái đứa... ngày nào cũng đi đánh nhau gây sự! Cả hai đứa bên cạnh này nữa —— Mấy cậu đến trường làm gì?! Định đi đánh nhau đấy à? Lớn đùng như thế rồi mà còn muốn đánh nhau ẩu đả là sao? Biến mau biến mau!"

Jimin cố vớt vát: "Không phải ——"

"Không đi là tôi gọi ban giám hiệu nhà trường đấy!"

"..."

Năm người vừa bị dạy dỗ vừa bị xua ra khỏi trường.

Bọn họ đứng trong gió lạnh nhìn dòng chữ "Trường trung học số bảy", rất lâu sau mới có người thốt nên lời.

Minyoung cảm thán: "Thế mới bảo lúc đi học phải học hành cho tử tế, đừng có làm đầu gấu làm gì."

Dohan: "Ai mà biết ông bảo vệ này nhớ ghê thế!"

Jimin: "Thế giờ sao đây? Sườn chua ngọt của tao tan thành mây khói rồi à? —— Jungkook, đi đâu đây?"

Jungkook kéo Taehyung đi không quay đầu lại: "Vào trường."

Jimin: "Nhưng không vào được mà?"

"Nên giờ đổi lối vào."

Cổng sau trường học.

Jimin nhìn vách tường loang lổ quen thuộc trước mặt, cậu ta nheo mắt lẩm bẩm: "bức tường này được xây sửa lại đúng không? Tao nhớ rõ hồi xưa leo vào đâu có cao thế này, như này thì ai mà trèo được ——"

Một cơn gió lạnh lướt qua bên người, Jimin ngơ ngác quay đầu lại, thấy bóng Jungkook trèo vυ"t qua bức tường một cách dứt khoát.

Chưa đầy hai giây sau, người anh em của cậu ta đứng bên kia tường.

Jungkook mặc đồng phục, tóc hơi rối. Cậu đứng trong ánh nắng ấm áp ngày đông, phủi bụi bám lên tay, nhìn bọn họ qua những thiết kế khắc rỗng trên tường, sắc mặc bất cần thong thả y như sáu năm về trước.

Tư thế ấy khiến người ở đầu bên kia chợt ngẩn ngơ, ngỡ như hôm nay bọn họ không phải về lại trường cũ mà là học sinh bất cẩn đi học muộn, vi phạm nội quy trèo tường vào trong.

"Không sửa, vẫn thế thôi, qua đây nhanh lên." Jungkook dời tầm mắt sang người nào đó, "Taehyung, dẫm vào tảng đá bên phải trèo qua đây, tôi ở bên này đỡ cậu."

Ba người còn lại nhảy qua rất nhẹ nhàng, chỉ có Jimin bị kẹt trên đó một lúc. Cuối cùng, cậu ta nói: "Dohan, mày xếp mấy viên gạch lên đây để tao bước xuống đi."

Dohan: "Mày không thấy xấu hổ à?"

"Không sao, dù gì ở đây cũng có ai khác đâu, hay là giờ tao nhảy xuống rồi mày đỡ tao như lúc nãy Jungkook đỡ học sinh giỏi nhé..."

"Xì." Jimin còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng cười rất khẽ vang lên từ trên tầng.

Năm người cùng khựng lại, theo bản năng nhìn lên tầng. Mấy cô bé học sinh đầu tóc sạch sẽ gọn gàng không biết ló ra từ phòng học ở tầng trên từ bao giờ, mặc đồng phục nhảy màu xanh lam – trông có vẻ là học sinh đi tập nhảy, đang cười khúc khích nhìn lén bọn họ.

Lại một tiếng "ruỳnh" vang lên từ đằng sau, Jungkook quay lại nhìn, Jimin đã nhảy từ trên tường xuống dễ như ăn cháo, còn đá hai cục đá Dohan vừa mới xếp cho đi.

"Chậc, có mỗi thế thôi à. Tại lúc nãy tao bị gió che mắt, tưởng cao lắm cơ chứ." Jimin phủi tay, còn vuốt tóc, "Đi thôi nào các anh em."

"..."

Mọi người yên lặng nhìn chằm chằm theo bóng lưng cậu ta, Dohan phi thẳng tới quặp cổ cậu ta lại: "Con mẹ mày! Quay về xin lỗi cục đá ông đây đã xếp lên ngay!"

Qua trận tuyết, trường trung học số bảy được phủ trong sắc trắng, tuyết đọng đè cong cả nhánh cây hai bên. Trên đường đi có một khu vực đã được quét tước sạch sẽ để tiện cho học sinh đi lại.

Giờ này chỉ có học sinh lớp mười hai phải đi học, bên ngoài cũng không có lớp nào học thể dục nên vừa trống trải vừa tĩnh mịch.

Jimin ngó nghiêng khắp nơi, cậu ta nhìn những tòa kiến trúc quen thuộc, cảm thán: "Bao nhiêu năm rồi mà ban giám hiệu trường số bảy vẫn keo kiệt thế, không thay đổi một tí gì luôn! Không phải lần cuối cùng nhà trường tân trang lại là đợt lắp điều hòa mới hồi bọn mình lớp 11 đấy chứ?"

Dohan: "Không phải đâu, năm lớp 12 chủ nhiệm bọn tao đã dùng cái êke mới để đánh tao rồi."

Hai thằng dở hơi đi trước nói chuyện, vì xấu hổ, ba người còn lại đi tụt lại một khoảng ở đằng sau. Thi thoảng sẽ có một, hai giáo viên đi ngang qua mà không thể không nhìn về phía họ. Cũng bởi Dohan để râu, Minyoung trang điểm, tóc Jungkook dài chấm cổ áo khoác đồng phục, nhìn sao cũng chẳng thấy giống học sinh.

Còn có giáo viên nhìn chằm chằm Taehyung như đã nhận ra ánh sáng của trường trung học số bảy, người mấy năm trước đã được cử đi học ở Seoul.

Cuối cùng bọn họ cũng thành công đi tới căn tin dưới những ánh mắt nóng rừng rực.

Bây giờ căn tin còn chưa bắt đầu nấu cơm, bọn họ mua một ít đồ ở quầy bán quà vặt, sau đó mỗi người cầm một cốc trà sữa nóng bước ra khỏi căn tin.

Jimin bất mãn hút trân châu: "Hôm nay bọn mình nhất định phải đợi đến khi sườn chua ngọt ra lò!"

"Với cái ngữ bọn mày... không bị đuổi ra khỏi trường đi đã rồi hẵng tính tiếp." Minyoung gảy tóc, hỏi, "Tiếp theo đi đâu đây?"

—-

Văn phòng chủ nhiệm khối mười hai chỉ có hai giáo viên chủ nhiệm là đang trống tiết.

Song Kyo vừa mới dạy dỗ phê bình một học sinh trong lớp suốt mười phút đồng hồ, đồng thời bảo cậu ta ngày mai gọi phụ huynh đến. Sau khi đuổi học sinh về, cô cầm tách trà nhấp một ngụm, định tiếp tục chấm chữa đống bài thi trong tay.

Giáo viên bên cạnh ló đầu qua nói khẽ: "Cô Song, chị vất vả thật đấy, chắc đây là học sinh khó bảo nhất chị từng chủ nhiệm ấy nhỉ, ngày nào cũng trốn học."

Cô chủ nhiệm trẻ tuổi này may mắn đúng thời điểm, thời buổi này học sinh không còn đánh nhau nữa, vả lại trường bên cạnh đã đóng cửa rồi, mấy năm nay trường trung học số bảy rất bình yên.

Song Kyo nhướng mày sửng sốt, sau đó không nhịn được cười: "Sao thế được? Giờ em ấy mới chỉ trốn học thôi, tôi từng gặp được học sinh còn phiền phức hơn em ấy gấp mười lần kìa."

"Hả? Còn học sinh phiền phức hơn cả em ấy nữa sao? Phiền đến mức nào?"

"Cãi nhau với giáo viên là chuyện bình thường như cơm bữa." Trong đầu Song Kyo lập tức xuất hiện một hình ảnh, cô vô thức hơi ngẩng đầu lên, hồi tưởng lại, "Hút thuốc, trốn học, uống rượu, đánh nhau, lại còn thường xuyên đánh hội đồng. À, cả yêu sớm nữa... Nói chung những gì mà cô nghĩ học sinh không thể làm thì em ấy làm hết."

Chủ nhiệm lớp kia ngạc nhiên nói: "Còn có học sinh như vậy ư... Không bị trường đình chỉ sao?"

Em ấy tự thôi học.

Nhắc đến đây, Song Kyo thu ánh mắt về, quay đầu lại: "Không, về sau em ấy cũng khá hơn nhiều, em ấy ——"

Thoáng liếc thấy gì đó, Song Kyo bỗng chốc im bặt. Vài giây sau, cô đưa mắt về phía cửa văn phòng.

Giờ phút này, thằng nhóc ba gai ba đồ cô vừa mới nhắc đến đang đứng ngay ngoài cửa, cùng với một vài khuôn mặt quen thuộc nữa đứng đằng sau.

Jimin hớn hở vẫy tay với cô, nói bằng khẩu hình miệng: "Kyo! Ra đây chơi đi!!"

Chủ nhiệm lớp Dohan đang trong tiết, cậu ta phăm phăm đi tới lớp mình để tạo nét, chỉ còn lại bốn người bọn họ đứng trên hành lang nối giữa hai tòa nhà với Kyo.

Song Kyo nhìn Jimin: "Hồi đi học không phải đeo kính mà sau ra đi làm lại đeo rồi? Giờ cậu đang làm gì?"

"Làm sếp đó." Jimin đẩy gọng kính, "Kyo, trông mặt mũi trống trải quá nên em đeo cho ngầu đấy, đẹp trai không?"

"..."

Song Kyo mặc kệ cậu ta, quay sang nhìn Minyoung: "Về trường trang điểm đậm thế này làm gì? Nhưng đẹp hơn trước kia rồi đấy, hồi cấp ba đánh cái môi như vừa ăn thịt người vậy. Mà sao chỗ này trông béo hơn thế kia?" Cô chỉ vào má Minyoung.

Minyoung: "Em tiêm đó, cô, giờ trông em còn phúng phính hơn mấy học sinh của cô nữa đúng không?"

"..."

Cuối cùng, ánh mắt Song Kyo dừng trên người Jungkook và Taehyung.

Dạy bao nhiêu khóa học sinh, cô tự nhận trái tim mình đã lạnh như bệ đài thép mùa đông từ lâu rồi. Thế nhưng khi nhìn hai người mặc đồng phục sóng vai đứng cạnh nhau, chẳng thay đổi gì, cũng chẳng thiếu tay mất chân gì, cô vẫn thấy vô cùng cảm động và hạnh phúc.

Cô ngước lên, vỗ vai Taehyung, ngậm ngùi: "Tốt quá, vẫn rất ưu tú. Tiếc là chủ nhiệm lớp (1) của em hôm nay xin nghỉ không đến, mấy hôm trước cô ấy còn nhắc về em mãi, nói em được nêu danh là cựu sinh viên xuất sắc ở Seoul, còn giành được giải thưởng trong cuộc thi viết thuật toán tầm cỡ nữa, cô ấy tự hào về em lắm. Đương nhiên là cô cũng vậy, nhắc tên em ra, cô cũng cảm giác như mặt mình được hưởng ké ánh sáng vậy."

Taehyung nhẹ nhàng nói: "Em phải cảm ơn các cô đã dạy dỗ nên người."

"Hầy, cảm ơn cô ấy là được, cô chỉ dạy em có một học kỳ, thơm lây chút thôi."

Song Kyo cười hiền hậu, song lúc quay đầu, nét tươi cười lập tức bay biến.

"...Bỏ cái tay ra khỏi túi cho tôi, đứng thẳng người lên, đây là tinh thần mà một học... một người trẻ tuổi nên có đấy à?" Cô cau mày, vỗ vào tay Jungkook rồi vén tóc cậu, "Sao nuôi tóc dài thế này? Lại còn gầy rộc đi nữa, không được ăn cơm à? Phải rồi, sau khi chuyển nhà cậu ở đâu?"

"Đến Sokcho, mới về gần đây." Jungkook rút tay ra khỏi túi, hơi ngừng lại, "Sao cô biết em chuyển nhà?"

"Cậu thôi học bất thình lình như thế, đương nhiên là tôi phải đến hỏi thăm gia đình cậu một chuyến rồi! Ai dè không thấy bóng ma nào luôn."

"..."

Không hiểu sao l*иg ngực cứ bí bách, Jungkook muốn cãi lại đôi câu, nhưng nghĩ thế nào vẫn thôi.

Song Kyo lại hỏi cuối cùng cậu có đi học tiếp không, thi vào trường đại học nào, giờ đang làm nghề gì. Hỏi xong, cô yên tâm, không đi nhặt rác là tốt rồi.

"Kyo, sao cô không hỏi han em nhiều như thế?" Jimin dựa người vào tường kêu.

"Đợi lần sau gặp lại cậu cũng gầy như khỉ giống em ấy đi, tôi cũng sẽ hỏi han cậu y chang thế này." Song Kyo nói.

Jungkook nhíu mày, cậu định hỏi "Ai như khỉ?" thì chuông tan học lại reo vang, Song Kyo lập tức xua tay đuổi cả bọn đi.

"Được rồi, mấy đứa đi đi, tiết sau cô phải lên lớp." Song Kyo nói, "Mấy đứa đứng có đến những chỗ đông người, hiệu phó mà thấy là ổng rượt đó, lúc đấy thì có mà nghỉ sườn chua ngọt."

Minyoung: "Hiệu phó? Hiệu phó tốt tính lắm mà?"

"À, mấy đứa chưa biết nhỉ." Song Kyo nhướng mày, "Hiệu phó cũ điều chuyển đi từ lâu rồi, chủ nhiệm Han được bổ nhiệm lên."

"Chủ nhiệm Han?" Jimin khó hiểu, "Hổ Béo á? Ổng lên làm hiệu phó rồi mà ngày nào cũng vẫn ẩn náu ở khu dạy học để tóm học sinh sao?"

Song Kyo vỗ cậu ta: "Nói cái gì đấy! Không lễ phép chút nào! Đi mau, đi đi đi!"

Cả bốn người bị đuổi xuống dưới tầng, đúng lúc gặp Dohan vừa đi tạo nét xong về.

Jimin: "Sao rồi?"

"Hừ, bả ra đánh tao, bảo tao đừng có dọa học sinh bây giờ của bả." Dohan thắc mắc, "Sao bả càng ngày càng dữ dằn thế? Hay là đang thời mãn kinh?"

"Chắc không đâu. Một giáo viên bình thường đương nhiên là không muốn để cho ai biết mày là học sinh của mình rồi —— ĐM! Dohan! Mẹ mày làm cái đéo gì đấy!!"

Dohan thình lình ném tuyết khắp người Jimin, cậu ta sững người giây lát rồi cũng nhanh chóng vốc tuyết trên nền đất trả đũa lại!

Jimin mắng: "Mày thèm chết rồi chứ gì? Hồi cấp ba mày có bao giờ ném tuyết thắng tao đâu??"

Dohan: "Đấy là tại vì mày có Jungkook còn gì!"

"Được thôi! Thế hôm nay nhường Jungkook cho mày!" Jimin hất tay, "Học sinh giỏi! Chúng ta chung team!"

Taehyung cụp mắt, đang định bảo "Không" thì nguyên một nắm tuyết trắng thình lình ném thẳng vào mặt.

Bạn trai hắn phủi tay, lạnh lùng tuyên bố: "Hôm nay hai người xác định thua chắc rồi."

Taehyung nhìn cậu hai giây rồi nói bằng giọng đều đều: "Lời tự dội ngược lại."

"..."

Đại diện mày đυ.ng thì tao chạm. Minyoung đứng bên cạnh chỉ ước sao có thể ấn đầu mấy tên trẻ trâu này vào tuyết, vả lại: "Jimin, Dohan, bọn mày là hai đứa ngốc đấy à? Người ta là vợ chồng son! Người ta chơi ném tuyết thì cũng là tán tỉnh đưa tình! Chẳng thà hai bọn mày ——"

Thấy Jungkook nặn một quả cầu tuyết to cỡ bự, Minyoung lập tức sửa miệng, "—— Hai bọn mày lại chí chóe gì đấy? Jungkook, mày bình tĩnh! Mẹ mày làm thế là hại người cướp của đấy có biết không!!"

Jungkook: "Trên chiến trường không có yêu đương gì hết..."

Vừa dứt lời, hai quả cầu tuyết nhỏ ném thẳng vào mặt cậu, Jungkook sửng sốt, "Kim Taehyung, cậu đánh lén tôi??"

Taehyung: "Đấy là đánh đòn phủ đầu."

"...Cậu toi đời rồi."

Cứ thế, Minyoung đứng trong tuyết nhìn Dohan và Jimin thi ném tuyết mà không có tuyết, đấm nhau bằng tay không; nhìn Taehyung ném một đống quả cầu tuyết nhỏ lên người Jungkook rồi để Jungkook ôm quả cầu tuyết to cỡ trái bowling rượt chạy vòng vòng...

Minyoung không thể chịu nổi nữa, cô lấy điện thoại nhắn tin: [Nara cưng, đàn ông trên thế giới này đều ấu trĩ vậy sao? Phiền quá, đi cùng bọn họ mà đứng thôi cũng thấy nhục.]

Không biết qua bao lâu sau, cuối cùng cả bốn người cũng kiệt sức nằm liệt ra tuyết.

Jungkook thở hổn hển, cậu nói: "Taehyung, cậu hơi bị may vì hồi đi học đã không chơi ném tuyết với tôi đấy, ngày đó tôi đỉnh hơn giờ nhiều."

Taehyung quay đầu nhìn những người còn lại.

Sau khi chắc chắn rằng không có ai đang nhìn về phía bọn họ, Taehyung ừm hửm: "Hồi đi học cũng chưa hôn cậu trong mùa đông bao giờ."

"?"

Jungkook còn chưa kịp hiểu, người bên cạnh đã nghiêng sang, nâng mặt cậu lên, cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn lành lạnh dịu dàng trên sân thể dục phủ ngập tuyết trắng.

Nghỉ ngơi đủ rồi, ước chừng còn nửa tiếng nữa mới có sườn chua ngọt, sau khi bàn nhau, cả đám quyết định đi dạo quanh tòa thực nghiệm hút thuốc.

Nhưng đến mới biết tòa thực nghiệm đã bị chuyển thành khu dạy học, trong phòng còn có học sinh đang lên lớp.

Không còn chỗ để đi nữa, bọn họ tạm thời ngồi ở con đường nhỏ cạnh tòa thực nghiệm.

Jimin và Dohan ngồi xổm dựa vào vách tường mà nghe tiếng giảng bài bên trong, không hiểu sao tự dưng thấy rã rời.

Jimin: "Giờ đi đâu đây?"

"Không biết." Minyoung rút trong túi ra mười mấy que kẹo vừa mới mua ném qua cho cậu ta, "Không được hút thuốc thì dùng tạm cái này đi, truyền tay nhau."

Taehyung đang trả lời tin nhắn công việc, bỗng có người huých tay hắn, Jungkook lạnh nhạt nói: "Kẹo."

Taehyung đưa tay ra nhận, nhưng khi món đồ rơi vào trong tay lại gợi lên hai luồng xúc cảm.

Hắn khựng lại, mở tay ra xem. Trong lòng bàn tay hắn có một que kẹo dâu tây và một chiếc khuy áo trắng sạch sẽ.

Từ cổ áo xộc xệch của Jungkook, có thể loáng thoáng thấy được phần khuyết hụt trước cổ áo.

Cậu cắn que kẹo, ngạo mạn nói: "Trả cậu một cái."

Taehyung trầm mặc giây lát rồi nói: "Ừm, tôi sẽ đeo nó lên cổ."

Jungkook cắn vỡ viên kẹo, bực dọc nói: "Tôi đã bảo là cái trên cổ tôi không phải của cậu..."

"—— Các cô các cậu là người trèo tường vào đúng không!!!"

Một âm thanh quen thuộc gào rống rung trời, cả năm người run bắn vai, đồng thời quay đầu lại.

Vẫn là dáng điệu thấp lùn vận bộ tây trang màu đen, Han Taesuk chống nạnh, cái bụng nom chừng to hơn sáu năm trước đến một cỡ. Ông nhăn mặt chỉ về phía bọn họ, "Các cô cậu lớp mấy đây! Dám trèo tường vào à! Lại còn trốn học! Làm phản rồi đúng không! Tôi! Phạt! Cả! Thảy!!!"

Chân nhanh hơn não, cả năm người nhìn qua nhau rồi cùng đứng dậy chạy vọt đi!

Han Taesuk sửng sốt, cũng lập tức đuổi theo! Vừa đuổi vừa gào: "Dừng ngay! Không cho chạy! Chạy tội nặng hơn! Nặng hơn! Các cô cậu có biết tính chất nặng hơn nó như thế nào không!!"

"Tưởng chạy là thoát được đấy à?! Tôi mà tóm được thì các cô cậu chết chắc!!!"

"Cậu học sinh kia! Ai kia! Không biết trường chúng ta cấm học sinh để râu à!! Cả người bên kia nữa, sao tóc dài thế kia?! Đừng có mà chạy, tôi nhìn thấy mặt cậu rồi nhé —— Jeon Jungkook???"

Han Taesuk sửng sốt trợn trừng mắt, dưới chân như được gắn thêm gió, lập tức tăng tốc chạy nhanh hơn nữa.

Học sinh ở khắp cái tòa thực nghiệm nghe thấy tiếng đều không kìm nổi tò mò ló đầu ra nhòm, giáo viên không ngăn được cũng chạy ra xem.

Bọn họ nhìn thấy hiệu phó ngày thường điềm đạm nghiêm khắc giờ phút này đang chạy đến nỗi thịt trên mặt rung liên hồi, đằng trước là năm học sinh mặc đồng phục giống y như bọn họ ——

Han Taesuk thở hồng hộc: "Jungkook! Tôi đã bảo rồi mà! Dù có mười năm, hai mươi năm nữa, tôi già rồi, không chạy được, trở thành một ông lão lẩm cẩm, chỉ cần cậu lướt thoáng qua trước mặt tôi, tôi cũng có thể nhận ra chỉ từ một cái liếc mắt! Đừng có mà chạy nữa! Tôi nhìn thấy cậu rồi!"

"Cả Jimin! Minyoung! Dohan với ——" Ký ức dần sống lại, nhận ra dáng người cao ráo bên cạnh Jungkook, Han Taesuk kinh ngạc, "...Taehyung ???"

Gió thổi qua bên tai. Jimin vừa thở phì phò vừa hỏi không rõ tiếng: "Khoan đã! Sao bọn mình lại phải chạy? Hổ Béo đâu có phạt được bọn mình nữa đâu?"

Dohan: "Ai mà biết!"

Ánh nắng ấm áp ngày đông rải xuống khuôn mặt họ. Jungkook chạy mãi, chợt có người chạm khẽ vào mu bàn tay cậu.

Cậu giữ ngược lấy, nắm tay Taehyung.

Mặt trời xa xôi chẳng chạm tới, thiếu niên thẳng tiến bước không lùi.

Bốn mùa chuyển dời, năm tháng đổi thay, bọn họ vẫn cứ rực rỡ và nhiệt thành như thế.

Bọn họ chạy về phía tự do, chạy về phía ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro