Chương 11: Kim trong tráng trí kim vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xuyên thành thế thân, Điền Chính Quốc còn đặc biệt đi đọc mấy quyển tiểu thuyết liên quan tới thế thân, cậu cũng không nhớ nội dung lắm nhưng vẫn nhớ lại được mấy câu nói của nhân vật chính.

Đặc biệt là câu ‘Anh đừng cười, anh cười lên không giống, anh ấy không thích cười’ quả thật là tinh túy của tiểu thuyết thế thân, mấu chốt là nó còn biến đổi tương tự được nữa cơ.

Vừa rồi cậu biến đổi tương đối hoàn mỹ, Kim Thái Hanh đang ngân nga im bặt luôn.

Theo tình huống thông thường, lúc này Kim Thái Hanh hẳn là cảm thấy bị tổn thương lòng tự ái, sẽ tự giác xuống khỏi xe điện.

Nhưng Kim Thái Hanh chẳng làm gì cả, hắn ngồi ở phía sau vững như núi Thái Sơn, Điền Chính Quốc không có cách nào đành ném đòn sát thủ ra—

Thu tiền.

Nhưng Kim Thái Hanh vẫn không nhúc nhích.

Thấy sắp hết đèn đỏ, Điền Chính Quốc quay đầu nhìn Kim Thái Hanh: “Lệ phí hơi đắt, hay là anh gọi xe đi.”

Kim Thái Hanh mặt không chút biến đổi nói: “Điền Chính Quốc, rõ ràng lần trước cậu đã lấy 50 tệ.”

Điền Chính Quốc: “?”

Kim Thái Hanh không hổ là Kim Thái Hanh, quả nhiên mạch não không giống với người thường.

Kim Thái Hanh: “Lần trước giao bún ốc đấy, cậu nhớ lại đi.”

“Lần trước là xe quá giang, lần này là xe chuyên dụng.”

“Vậy thì cậu đi đâu tôi đi đó, làm xe quá giang.”

“Xin lỗi, làm ăn nhỏ, không chấp nhận mặc cả.”

Kim Thái Hanh im lặng mấy giây, gật đầu: “Được, đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Cậu đoán đi, đoán đúng tôi cho cậu 5 tệ.”

Điền Chính Quốc biết, Kim Thái Hanh đang trêu chọc cậu.

Trong lòng cậu bỗng nhiên nảy ra một thái độ, dường như ai kết thúc cuộc đối thoại ngớ ngẩn này thì người đó sẽ thua.

Điền Chính Quốc lấy điện thoại ra, mở ghi chép quãng đường: “Được, bây giờ bắt đầu lên đơn, vậy tôi đi như thế nào thì tính tiền như thế nhé.”

“Cậu đi đi.”

Điền Chính Quốc khẽ cắn răng, khởi động xe đạp điện, dạo chơi trong phố lớn ngõ nhỏ.

Cậu đã ship đồ ăn được hai tháng, cậu nhớ hết tất cả những nơi đẹp nhất thành phố này, nếu có người tiêu tiền như rác trả tiền cho một ngày dạo chơi, vậy thì cậu không những có thể giải sầu mà còn có thể kiếm tiền nữa.

Điền Chính Quốc nghĩ trong đầu, người sống trong nhung lụa giống như Kim Thái Hanh, ăn sơn hào hải vị nhiều có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú với đồ ăn vặt đường phố.

Cậu đi qua CBD(*), đi qua Mỹ Thực Thành, đi qua phố cũ đã tồn tại hàng ngàn năm, đi qua con đường ẩm thực của trường đại học.

(*) Central Business District: Quận kinh doanh trung tâm.

Điền Chính Quốc hơi quay đầu nói với hắn: “Anh nhìn hẳn hoi đi, muốn ăn cái gì thì bảo tôi dừng lại, tôi cho anh xuống ăn.”

Kim Thái Hanh: “Được.”

Xe lại đi tiếp, Kim Thái Hanh vẫn luôn nghiêm túc nhìn ven đường, ngắm cảnh đường phố tấp nập, hoá ra ngồi trên xe điện 25 cây số một giờ nhìn cảnh phố phường và con người, đó không chỉ là những đường nét ảo ảnh như có như không mà còn vô cùng náo nhiệt, tràn đầy hơi thở sinh động và phong phú của cuộc sống.

Những chỗ như thế này, vậy mà hắn lại chưa từng đến bao giờ, hoá ra thành phố này lại không lạnh lẽo như mũi kim đâm vô số lần vào mạch máu hắn.

Bất giác Điền Chính Quốc đã đi rất lâu, mãi cho đến khi lượng điện của xe gần hết, cậu mới dừng lại.

Cậu quay đầu lại hỏi Kim Thái Hanh: “Đi nhiều chỗ như vậy rồi, anh vẫn không tìm được quán nào anh muốn ăn à?”

Kim Thái Hanh: “Chưa, đi thêm mấy chỗ nữa đi.”

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn trời, mặt bực tức nhìn hắn: “Xe hết điện rồi, lại sắp mưa, lát nữa tôi còn phải về nhà.”

Kim Thái Hanh: “Vậy thì đi về nhà cậu đi.”

“Còn anh thì sao?”

“Tôi cũng về nhà cậu.”

“???”

Điền Chính Quốc thật sự rất muốn chui vào đầu Kim Thái Hanh, để xem anh ta thông minh tới đâu mà lại toàn nói ra những lời ngu ngốc như vậy.

“Cơm trưa hôm nay của cậu rất thơm, tôi muốn ăn cái đó.”

“…”

“Tôi trả tiền.”

Điền Chính Quốc cảm thấy hắn bị say nắng rồi, cậu cũng bị say nắng nữa.

Thấy đã gần 2 giờ chiều, Điền Chính Quốc cũng không muốn dài dòng với hắn nữa. Cậu gọi ngay cho Điền Thủ Lâm: “Ba ơi, mấy món xương sườn còn thừa từ trưa ba đừng để tủ lạnh nhé, hâm nóng lại một chút. Vâng, có người muốn ăn ạ. 20 phút nữa bọn con sẽ về nhà.”

Điền Chính Quốc cúp điện thoại, liếc nhìn Kim Thái Hanh: “Toàn là thức ăn thừa của bữa trưa thôi, không cần anh phải trả tiền, đi thôi.”

Kim Thái Hanh nhếch mép một cái, “Cậu cũng có lúc hào phóng như vậy nhỉ.”

Điền Chính Quốc cảm thấy mình bị điên rồi, khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, lại đi tính toán so đo với người khác, giữa trưa nắng phải chở cái người mà sau này có thể sẽ ám sát mình đi khắp hang cùng ngõ hẻm.

Đầu óc lú lẫn quá rồi đó.

Cậu tức giận nói: “Thế anh có ăn không?”

“Ăn chứ.”

*

Căn hộ 60 mấy mét vuông mà Điền Chính Quốc ở là được đơn vị cũ của Điền Thủ Lâm phân cho. Phòng ở tầng một, còn có một khoảng sân nhỏ 20 mét vuông.

Mới đi được mười mấy phút, thời tiết đã chuyển xấu, còn 5 phút nữa đến nhà thì trời mưa to.

Điền Chính Quốc quay đầu lại hỏi: “Túi laptop của anh có cần để vào thùng đồ ăn không?”

“Cái túi này còn chống nước hơn cả thùng đồ ăn của cậu.”

“…” Không cần thì không cần, làm cái gì mà phải chê bai thùng đồ ăn của người ta, “Dẹp đi.”

Điền Chính Quốc đang oán trách, mưa rơi lốp đốp trên vành nón cậu bỗng nhiên ngớt đi, cậu tranh thủ ngước lên nhìn, thấy Kim Thái Hanh đang dùng túi máy tính của hắn che trên đỉnh đầu cậu.

Trong phút chốc, Điền Chính Quốc cảm thấy run sợ. Không biết có phải là ảo giác hay không mà lúc này Kim Thái Hanh lại có chút quan tâm.

Chẳng lẽ thân phận thế thân của cậu đã chính thức khởi động rồi sao?

Kim Thái Hanh đã xác định được cái mình muốn, hai người phải sống cuộc sống thế thân qua lại hay sao?

Điền Chính Quốc đang suy nghĩ bậy bạ thì nghe được Kim Thái Hanh chậm rãi mở miệng, “Uây, chống nước thật này.”

Điền Chính Quốc: “…” Hình như cậu biết vì sao bạch nguyệt quang lại rời bỏ Kim Thái Hanh rồi, hơn nửa là vì cái miệng thối này của hắn.

Điền Chính Quốc vươn tay sờ một ngăn của cái cặp da trên đầu, hỏi: “Chất vải được đó, bao nhiêu tiền?”

“…”

Áo T shirt màu trắng của Điền Chính Quốc đã ướt đẫm, dán chặt vào người cậu. Kim Thái Hanh nhìn xương sống của cậu nhô lên, mép nhếch lên một cái, trong đầu nghĩ thật kỳ lạ, tại sao mình lại phải cầm túi máy tính để che cho cái người mở miệng ra là tiền tiền thế này nhỉ?

Có lẽ là do hoa hướng dương sống bằng cách hướng về ánh mặt trời, hắn không đành lòng để cho nó chịu sự tàn phá của mưa gió.

*

Hai người vừa vào đến cửa nhà thì tạnh.

Điền Thủ Lâm nhìn hai người đã ướt như chuột lột, vội vàng cầm khăn trùm lên đầu hai người, “Nhanh lau khô đi.”

Trước mắt Kim Thái Hanh tối sầm, khăn lông rối bù mềm mại còn vương cả hương nắng vì được phơi dưới ánh mặt trời.

Kim Thái Hanh cứng ngắc lau lau.

Điền Thủ Lâm: “Chính Quốc cũng thật là, trời mưa sao không tìm chỗ nào tránh đi, lại còn để bạn ướt thành thế này.”

Kim Thái Hanh nghe được từ ‘bạn’ này thì hơi khựng lại, rồi lại tiếp tục lau tóc như không có chuyện gì xảy ra.

Điền Chính Quốc hất cằm về phía phòng vệ sinh: “Anh đi tắm trước đi.”

Điền Thủ Lâm: “Đúng, cháu đi tắm trước đi, lát nữa Chính Quốc đưa quần áo cho cháu.”

Điền Chính Quốc: “Mặc đồ của con ạ?”

Điền Thủ Lâm: “Không thì sao?”

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc một cái rồi xoay người đi về phía phòng vệ sinh.

Điền Chính Quốc: “…”

Điền Chính Quốc không còn gì để lưu luyến mà trợn mắt nhìn theo bóng lưng Kim Thái Hanh, nhỏ giọng than phiền: “Ba, ba tốt với hắn như vậy làm gì?”

Nhân duyên của Điền Chính Quốc quả thực quá kém. Nhiều lần nói đi ăn cơm với bạn, uống say khướt rồi cũng chẳng có ai đưa cậu về nhà, quản lý quán bar phải gọi điện cho ông. Lúc ông đến đón thì đã chẳng còn mống nào.

Điền Thủ Lâm trầm ngâm một lúc, mới cười nói: “Lần đầu tiên con đưa bạn về nhà, trong cuộc sống, nhiều bạn thì nhiều đường mà(*).”

(*) 多个朋友多条路: Kết giao với nhiều bạn, những lúc khó khăn sẽ có thể được bạn bè giúp đỡ.

Điền Chính Quốc: “Lần đầu tiên ấy ạ?”

Không đúng lúc như vậy sao?

Điền Chính Quốc trợn mắt với không khí, nghĩ bụng vốn dĩ cậu định đưa đồ ăn cho Điền Thanh Mộc xong thì nằm trên giường vẽ tranh, nhưng ai ngờ lại phải đi dạo mấy con phố dưới ánh mặt trời chói chang, bị ướt thành chuột lột đã đành, giờ lại còn phải hy sinh một cái quần lót mới nữa, cậu cảm thấy mất phương hướng.

Điền Thủ Lâm: “Đúng rồi, bạn của con tên là gì thế?”

“Anh ta họ Kim. Ba cứ gọi là Tiểu Hanh là được.”

Điền Thủ Lâm: “… Con giới thiệu người ta như vậy hả?”

Người ở trong phòng vệ sinh tắm xong đi ra, hắn mặc quần áo có hơi ngắn một chút.

Hắn thản nhiên nhìn Điền Chính Quốc một cái, rồi nói với Điền Thủ Lâm: “Cháu chào chú, cháu tên là Kim Thái Hanh ạ.”

Điền Thủ Lâm: “Ừ ừ ừ, ‘Kim’ nào vậy?”

Kim Thái Hanh: “Kim trong tráng chí kim vân(*) ạ.”

(*) 壮志凌云: Chí khí ngút trời.

(Edit: theo nguyên tác là “Lăng trong tráng chí lăng vân”)

Điền Chính Quốc: “…” Lại còn tráng chí kim vân nữa.

Điền Thủ Lâm hớn hở nói: “Được rồi, vậy thì Tiểu Hanh, tới dùng cơm thôi.”

Kim Thái Hanh: “…”

Điền Chính Quốc suýt thì cười thành tiếng.

Nhìn một bàn đầy đồ ăn, Điền Chính Quốc thực sự cảm nhận được Điền Thủ Lâm coi trọng câu ‘nhiều bạn nhiều đường’ này như thế nào.

Điền Chính Quốc đang nghĩ làm thế nào để có thể nói chuyện đồng nghiệp của Điền Thanh Mộc muốn đặt cơm.

Trước đó Điền Thanh Mộc đã nhắc đến nhưng Điền Thủ Lâm không đồng ý.

Điền Thủ Lâm đến tuổi trung niên thì nghỉ việc, khiến cho tính tình trở nên quá bảo thủ, quá khép kín, dần dà thành không tự tin. Điền Chính Quốc khen ông, ông còn tưởng cậu muốn ông vui vẻ nên mới nói như vậy.

Kiểu gì cũng phải bán sức lao động, làm một số công việc vất vả mới cảm thấy thực tế.

Mấy ngày qua cơ thể đã khá hơn một chút, ông lại muốn đi ship đồ ăn.

Điền Chính Quốc nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được cách nào để mở miệng, cho nên đã nói thẳng: “Ba ơi, hôm nay đồng nghiệp của chị nói ba làm cơm rất ngon, buổi trưa muốn đặt hàng ba đó.”

Điền Thủ Lâm liên tục khoát tay: “Tay nghề của ba sao có thể làm lấy tiền được, đồng nghiệp của Thanh Mộc muốn ăn thì nói với ba, ba làm nhiều hơn một chút là được.”

Ông nói xong thì lập tức nhiệt tình chăm sóc Kim Thái Hanh: “Tiểu Hanh cháu ăn từ từ nhé, ăn nhiều một chút, chú ra ngoài mua ít trái cây.”

Điền Thủ Lâm vừa đi khỏi, căn phòng nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người.

Điền Chính Quốc nhìn bóng lưng của cha, thở một hơi thật dài.

Kim Thái Hanh nhìn áo T shirt cổ tròn màu trắng của Điền Chính Quốc, nhăn mày nhìn bản thân.

T shirt hơi ngắn, áo bị giặt đến bạc màu, vẫn còn mùi thơm của bột giặt, mặc dù cũ nhưng lại rất sạch sẽ, phía dưới vạt áo còn có một lỗ thủng nhỏ.

Hình như Điền Chính Quốc lấy bộ quần áo cũ nhất đưa cho hắn mặc.

Kim Thái Hanh chưa từng mặc bộ quần áo nào rách như vậy.

Kim Thái Hanh chỉ vào lỗ thủng: “Điền Chính Quốc, quần áo rách quá.”

Điền Chính Quốc giễu cợt, “Anh làm tôi mất một cái quần lót mới, tôi còn chưa tính tiền anh đâu, còn soi mói cái gì.”

“…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro