Chương 13: Làm một nhân vật phản diện, hắn có tư cách gì mà tự luyến!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh ra khỏi nhà Điền Chính Quốc, lúc trở về nhà họ Kim thì đã là giờ cơm tối, người nhà họ Kim đang ngồi ngay ngắn ở bàn ăn.

Mọi người vốn đang trò chuyện vui vẻ, thấy hắn đi vào thì lập tức im lặng, tựa như hắn là một vị khách không mời mà tới.

Mắt Kim Thái Hanh nhìn thẳng về phía trước.

Một giọng nam dịu dàng vang lên: “Thái Hanh à, em tới ăn cơm cùng mọi người đi.”

Kim Thái Hanh dừng bước, quay đầu nhìn về phía phòng ăn, Giang Thời Ngạn cũng ở đây, đang mỉm cười nhìn hắn.

Tới nay, không biết bao nhiêu lần hắn bị gạt bỏ ở bên ngoài, chỉ có Giang Thời Ngạn gọi hắn lại.

Hắn đến nhà họ Kim lúc năm tuổi, bị tất cả mọi người gạt bỏ đẩy xuống hồ bơi, là Giang Thời Ngạn cứu hắn lên.

Hắn vẫn luôn lưu luyến sự ấm áp trên người Giang Thời Ngạn, cho nên hắn đồng ý với Giang Thời Ngạn sẽ chung sống thật tốt với người nhà họ Kim.

Cái gọi là sống chung thật tốt này, chính là phải liên tục truyền máu cho Kim Cẩm Dịch, phối hợp với chữa trị của Kim Cẩm Dịch.

Vì Kim Cẩm Dịch thông minh từ nhỏ, sau khi lớn lên thì nhận chức thành viên hội đồng quản trị, tạo nên một thần thoại kinh doanh, tăng thêm rất nhiều cơ hội việc làm, cống hiến rất lớn cho xã hội.

Mà hắn chẳng qua chỉ là sản phẩm phong lưu một thời của con rể chui chạn Kim Triệu Quang, nếu không phải hợp với loại máu của Kim Cẩm Dịch thì hắn không được bước vào nhà họ Kim nửa bước.

Giang Thời Ngạn là ánh sáng của hắn, hắn vốn định chờ Giang Thời Ngạn tốt nghiệp đại học xong, cả hai người sẽ cùng di cư sang nước ngoài, sống thật tốt, người nhà họ Kim có làm gì hắn cũng không so đo nữa, coi như là trả ơn nuôi dưỡng của nhà họ Kim.

Chỉ tiếc là Giang Thời Ngạn lừa gạt hắn. Hắn không muốn truy cứu vì sao Giang Thời Ngạn lại lừa mình, dù sao thì hắn cũng không muốn phá huỷ tia sáng duy nhất trong cuộc đời tối tăm của mình, cho dù là giả tưởng.

Hai người nhìn nhau một lúc, Kim Thái Hanh thu hồi ánh mắt trước, bước lên trên tầng.

Lúc nhìn thấy Kim Thái Hanh, Giang Thời Ngạn hơi ngẩn người trong chốc lát.

Anh đã từng nói Kim Thái Hanh mặc áo sơ mi trắng rất đẹp, vậy nên Kim Thái Hanh vẫn luôn mặc áo sơ mi trắng, đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng đổi khác.

Nhưng hôm nay, hắn lại mặc T shirt trắng cổ tròn và quần ngắn thoải mái, hình như có hơi ngắn, không vừa người.

Giang Thời Ngạn đứng dậy, đi theo hắn lên tầng.

Kim Thái Hanh đang chuẩn bị đóng cửa, Giang Thời Ngạn gọi hắn: “Kim Thái Hanh.”

Kim Thái Hanh dừng tay một lát, cuối cùng không khép cửa lại, thả lỏng tay đi vào trong.

Giang Thời Ngạn đẩy cửa đi vào, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Kim Thái Hanh không ngẩng đầu, dọn dẹp đồ đạc như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Giang Thời Ngạn đi tới kéo vạt áo hắn, nhỏ giọng nói: “Anh Cẩm Dịch nói, gần đây em không ăn nhiều, anh tới thăm em một chút.”

Kim Thái Hanh rút áo mình từ tay anh, “Đừng động vào.”

Giang Thời Ngạn cười, anh hiểu Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh cáu gắt, chỉ cần anh thấp giọng thuyết phục làm nũng, Kim Thái Hanh sẽ thoả hiệp.

Giang Thời Ngạn rất thích dáng vẻ Kim Thái Hanh thoả hiệp vì mình, lại càng thích nhìn hắn tràn đầy dục vọng với mình hơn, nhưng chỉ cần anh nói không, hắn liền lui về khắc chế như cũ.

Ai lại không thích người coi mình là trung tâm, được đặt ở trong lòng mà thương yêu chứ.

Giang Thời Ngạn quen thuộc lấy giúp hắn một chiếc áo sơ mi trắng và quần ở trong tủ đồ đưa cho hắn, “Em lấy ở đâu ra bộ quần áo này thế? Cũ nát thế này, em mặc vào nhìn kì lắm.”

Kim Thái Hanh ngừng một lát, trong đầu hiện lên dáng vẻ Điền Chính Quốc nhăn mày, keo kiệt so đo tiền quần lót với hắn, không kìm được mà cong khoé miệng lên.

Thấy hắn cười, Giang Thời Ngạn thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy áo sơ mi trước mặt hắn, “Nhanh thay đi, bộ quần áo trên người em nhìn cũ quá, cẩn thận lát nữa bị dị ứng đấy.”

Động tác của Kim Thái Hanh dừng lại, hắn giương mắt nhìn thẳng anh.

Giang Thời Ngạn nhấp môi dưới, hơi cúi đầu mỉm cười, giọng mềm nhũn quở trách như mọi khi: “Nhìn anh làm gì?”

“Đi ra ngoài.”

“A Hanh, anh có lời…”

“Cút.”

*

Vì làm cơm trưa cho Kim Thái Hanh, Điền Thủ Lâm mua hộp đồ ăn dùng một lần, nguyên liệu nấu ăn cũng phải đi chợ thật sớm để chọn lựa tỉ mỉ, cân bằng rau và thịt, còn có sữa và trái cây, mức độ quan tâm có thể thấy rõ ràng.

Điền Chính Quốc chua xót nói: “Ba, hoá ra trước kia ba chỉ làm qua loa cho bọn con ăn thôi à?”

Điền Thủ Lâm hớn hở nói: “Đừng có mà đùa, đây là khách đấy.”

“Đúng, là khách đưa tiền.”

“Nhắc mới nhớ, con nhanh trả lại một ít cho Tiểu Hanh đi, một tháng cơm trưa cần bao nhiêu tiền đâu chứ.”

“Đó là phí ship của con đắt, nhân công bây giờ cũng đắt.”

“Hai đứa không phải là bạn sao? Giữa bạn bè với nhau đừng có tính toán như vậy.”

“Anh em ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng đấy ba.”

“Ba không nói lại con, nhanh đi đưa cho Tiểu Hanh đi.”

Đùa nghịch với Điền Thủ Lâm xong, Điền Chính Quốc mới ý thức được mình vừa mới nói cái gì.

Kim Thái Hanh trở thành bạn mình từ khi nào vậy?

Kim Thái Hanh bảo Điền Chính Quốc đưa cơm đến quán cà phê ‘Lời thề’.

Điền Chính Quốc biết quán cà phê ‘Lời thề’, vốn dĩ đây là chỗ mà mấy người thích văn hoá 2D thích quẹt thẻ nhất, quán rất lớn, hai tầng được thiết kế theo phong cách lãng mạn vô cùng nghệ thuật, rất nhanh đã trở thành quán ăn nổi tiếng trên mạng.

Gần đây trên mạng lan truyền quán này là do ‘Lời thề’ mở, có điều ‘Lời thề’ ra mặt giải thích, nói là quán cà phê của bạn mình, bên trong có các sáng tác của mình, cho nên bạn mình dùng bút hiệu của mình làm tên của quán.

Gần đây Điền Chính Quốc vẫn luôn nghiên cứu về manhua của ‘Lời thề’, phong cách hội hoạ bên trong quán cà phê quả thật rất giống với sản phẩm của ‘Lời thề’.

Cho dù là giờ hành chính nhưng quán vẫn khá đông khách.

Điền Chính Quốc rất bội phục ông chủ quán này, thật là có đầu óc kiếm tiền.

Cậu đi vào quán, không thấy Kim Thái Hanh đâu, chỉ thấy chị Thôi – chủ quán bánh ngọt và Lâu Dương.

Hình như quán cà phê đang tổ chức tiệc mừng bốn năm, tất cả mọi người đều đang bận bịu.

Lâu Dương thấy cậu thì toét miệng lộ hàm răng trắng, vẫy vẫy tay với cậu, “Chính Quốc.”

“Trùng hợp vậy? Sao cậu lại ở đây?”

“Máy tính trong quán của Thôi tiểu thư có chút vấn đề, chị Thôi nói tôi hiểu máy tính, bảo tôi tới xem thử.”

“Sao rồi, xong chưa?”

“Xong rồi.”

Chị Thôi nhìn thấy cậu, cũng buông việc trong tay xuống, hai mắt sáng lên: “Yo, là Chính Quốc này, trùng hợp quá vậy?”

Điền Chính Quốc cười với chị Thôi, “Chị Thôi.”

“Thôi Tử, lại đây, đây chính là anh chàng mà mẹ muốn giới thiệu cho con.”

Tất cả mọi người: “?”

Một cô gái dáng người nóng bỏng, tóc ngắn ngang tai đang nhăn mày nhìn chằm chằm vào máy tính. Nghe vậy, mí mắt cô cũng không nhấc lên, khinh thường giễu cợt, “Mẹ, con đang bận đấy.”

Chị Thôi: “Con lại đây.”

Thôi Tử lười biếng ngước lên,  “Nói bao nhiêu lần rồi, con muốn…” Người đẹp trai cơ, phải cực kì đẹp trai ấy.

Lúc cái nhìn của Thôi Tử rơi trên mặt Điền Chính Quốc, cô ngớ ra nhìn chằm chằm, mí mắt hơi chớp, nửa câu sau nuốt xuống.

Shipper đồ ăn giờ đều nỗ lực như vậy ư? Người đẹp trai thế này đều đi ship đồ ăn rồi? Giờ có thể chọn đàn ông trong tốp mấy anh shipper được sao?

Bảo sao quán mãi không tuyển được anh trai nào đẹp trai cả!

Mẹ con hiểu nhau, đương nhiên chị Thôi biết Thôi Tử vô cùng hài lòng với giá trị nhan sắc của Điền Chính Quốc, bèn giảng hoà nói: “Là cậu nhóc mà mẹ muốn giới thiệu đến quán con làm việc đấy.”

Thôi Tử buông công việc trong tay, túm eo con kiến đi tới. Cô đưa danh thiếp của mình, cười phong tình vạn chủng: “Chào cậu, tôi là chủ của quán cà phê này, trong quán đang thiếu người, cậu có hứng thú gia nhập quán chúng tôi không?”

Điền Chính Quốc muốn từ chối, nhưng cô ấy là con gái của chị Thôi, cậu lễ phép nhận danh thiếp bằng hai tay, “Cảm ơn, có điều tôi phải đưa đồ ăn đã.”

Hoá ra chủ quán có đầu óc kiếm tiền lại là con gái của chị Thôi.

Điền Chính Quốc nói xong thì gọi điện cho Kim Thái Hanh: “Tôi đến rồi, anh đang ở đâu đấy?”

“Lên tầng ba.”

Điền Chính Quốc vô cùng nghi ngờ, cậu chỉ biết quán cà phê ‘Lời thề’ có tầng một tầng hai thôi, tầng ba cái quần gì chứ?

Cậu giơ điện thoại hỏi Thôi Tử: “Lên tầng ba kiểu gì ạ?”

Thôi Tử cũng rất kinh ngạc: “Cậu muốn đưa lên tầng ba hả?”

Điền Chính Quốc nhìn vẻ mặt của Thôi Tử thì có chút nghi ngờ: “Có phải tầng ba không thuộc quán cà phê của các chị không?”

Thôi Tử nhìn điện thoại cậu vẫn còn sáng, nhìn dãy số điện thoại không được đặt tên kia, đó không phải là số của ông chủ sao!

Ông chủ gọi đồ ăn hả?

Cô hấp tấp nói: “Không phải vậy, tầng ba cũng là của quán cà phê, có phải quán cà phê của chúng tôi rất lớn không?”

Điền Chính Quốc bỗng nhiên thấy được sự dè dặt lúc đối phó với sếp trên mặt Thôi Tử, lập tức mở khoá chế độ bợ đít lẫn nhau.

“Đến cả nóc nhà cũng là của quán các chị à? Siêu quá vậy.”

Thôi Tử liếc nhìn điện thoại, giọng nói cũng to hơn: “Đúng, chủ yếu là bọn tôi có cách kinh doanh.”

Kim Thái Hanh ở đầu dây bên kia: “Thang máy ở phía đông, pass 0707.”

Điền Chính Quốc cúp điện thoại, Thôi Tử thở phào nhẹ nhõm.

Điền Chính Quốc vô cùng mờ mịt: “Phía đông ở đâu?”

Thôi Tử: “…”

*

Điền Chính Quốc lên tầng ba, Kim Thái Hanh mặt T shirt màu trắng cổ tròn cùng quần thường màu xám tro, hờ hững ngồi ghế sofa cạnh cửa sổ, máy tính để bàn đang sáng nhưng background lại đen, trên đó còn có một chuỗi mật mã.

Hắn phiền muộn nhìn chằm chằm vào máy tính, ánh mắt sâu thẳm, khoé miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng đặc trưng của nhân vật phản diện, giống như mãnh thú vực sâu đanh nhìn chằm chằm về phía trước, bắt đầu lộ ra dã tâm và nanh vuốt của hắn.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng hít một hơi, thầm nghĩ, mẹ nó, không hổ là nhân vật phản diện, lúc không nói chuyện Diêm Vương cũng không lợi hại bằng hắn.

Điền Chính Quốc xách hộp đồ ăn đi đến, Kim Thái Hanh thu hồi nụ cười u ám, đóng máy tính lại, giương mắt nhìn cậu với vẻ nhẹ như mây gió.

Trở mặt tuyệt vời, tuyệt.

Điền Chính Quốc: “Đồ ăn của anh đến rồi đây.”

Kim Thái Hanh dời máy tính sang một bên, mở túi nilon lấy hộp đồ ăn ra, một tờ giấy bay ra cùng với hộp đồ ăn.

Kim Thái Hanh nhặt lên xem, là manhua Điền Chính Quốc vẽ.

Vẽ căn nhà cũ và hoa hướng dương, trên bậc thang còn có một đứa bé trai mặc áo T shirt cổ tròn đang ngồi.

Bức vẽ còn chưa hoàn thiện, chỉ mới được phác thảo, tay của cậu bé vẫn còn giơ lên, không biết đang muốn ôm cái gì.

Điền Chính Quốc đang sắp xếp túi nilon, giữ lại lần sau dùng tiếp.

Ba thật là máu, túi đựng đồ ăn làm cho Kim Thái Hanh đều dùng túi bạc.

Kim Thái Hanh: “Điền Chính Quốc, cái gì đây?”

Điền Chính Quốc giương mắt nhìn: “?”

Kim Thái Hanh nhếch mép lên: “Vẽ tôi hả?”

Điền Chính Quốc còn không biết tại sao tờ phác thảo này lại ở chỗ này thì đã nghe được lời bàn luận mê muội nhân gian của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nhướng mày: “Định tặng cho tôi hả?”

Điền Chính Quốc: “…”

Đây vốn là chuyện bình thường, nhưng không hiểu sao Điền Chính Quốc lại nhìn thấy sự hứng thú trên mặt hắn, kiểu như ‘Quả nhiên là cậu nghĩ ra đủ cách để thu hút sự chú ý của tôi’.

Có thể là vì thân phận thế thân này quá đặc thù.

Sự hiểu lầm mập mờ này, Điền Chính Quốc tuyệt đối không thể nào để cho nó phát sinh.

Thế thân, cậu không làm được đâu.

Bất kì cách nghĩ bị trở thành thế thân nào cũng phải bóp chết từ trong nôi.

Điền Chính Quốc định lấy bức tranh trong tay Kim Thái Hanh, nhưng hình như Kim Thái Hanh đoán được, cầm rất chặt.

Điền Chính Quốc buông tay, đầu ngón tay chọc vào bức tranh, nghiêm túc nói: “Đây rõ ràng không phải là anh, anh mặc áo sơ mi cơ mà.”

Điền Chính Quốc nói xong, ánh mắt dời xuống mới phát hiện ra hôm nay Kim Thái Hanh mặc T shirt trắng cổ tròn.

Điền Chính Quốc có chút kinh ngạc: “Sao hôm nay anh lại không mặc sơ mi trắng nữa?”

Kim Thái Hanh cười như không cười, lại nói: “Cậu quan sát tôi kĩ lưỡng đấy.”

“… Là một tác giả, tôi luôn phải có một đôi mắt giỏi phát hiện.”

“Thiếu chữ ‘cái đẹp’ nữa.”

“…”

Điền Chính Quốc không muốn lằng nhằng chuyện T shirt cổ tròn hay sơ mi trắng đẹp hơn, lại nhẫn nhịn giải thích: “Tôi vẽ tôi, thấy không, người nhỏ này giơ tay ra, nhưng thật ra là ôm một cái chậu, chuẩn bị hứng mưa tiền vàng, anh cảm thấy giống ai?”

Nhưng cho dù cậu giải thích như thế nào, Kim Thái Hanh cũng không muốn trả lại tranh cho cậu.

Điền Chính Quốc thở dài, nghĩ ngợi đành bỏ, “Anh muốn thì cho anh đó, dù sao thì nguồn cảm hứng cũng là từ anh.”

Kim Thái Hanh nhận lấy tranh vẽ, cười như không cười nói: “Rất vinh hạnh được trở thành nguồn cảm hứng của cậu.”

Điền Chính Quốc: “…”

Điền Chính Quốc thật sự không muốn nói lý với hắn, gần đây cậu đang bổ túc các nội dung thế thân trong văn học mạng, những nhân vật phản diện u ám thường sẽ có nội tâm vô cùng đen tối, không có giới hạn trong việc phủ định bản thân, vô cùng tự ti.

Chưa từng thấy ai tự luyến như vậy.

Tự luyến như vậy thường là nhân vật phụ ngu ngốc.

Làm một nhân vật phản diện, hắn phải tự ti, tự phụ chứ. Hắn có tư cách gì mà tự luyến!

Kim Thái Hanh: “Nói trúng rồi hả?”

Điền Chính Quốc cười gượng: “Ăn nhanh đi, ăn no rồi đầu óc mới có thể vận hành bình thường được.”

Kim Thái Hanh nhấp môi, kiềm chế độ cong của khoé miệng. Cũng không hiểu sao, hắn cảm thấy dáng vẻ Điền Chính Quốc nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với hắn rất thú vị.

Thời gian là vàng bạc, Điền Chính Quốc không muốn lãng phí tiền ở cùng hắn nữa, “Tranh vẽ cho anh rồi, nhưng đừng in lại, nếu như muốn dùng với mục đích thương mại…”

Kim Thái Hanh cắt ngang lời cậu: “Trả tiền.”

Điền Chính Quốc im lặng, mở miệng: “Ừ, quy tắc cũ, hiểu mà.”

Điền Chính Quốc đi khỏi, Thôi Tử lên tầng ba.

Cô đi tới trước mặt Kim Thái Hanh, không dám khoe sự quyến rũ phong tình nào ra ngoài, nghiêm túc nói: “Kim tổng, ngài tìm tôi?”

Đầu ngón tay Kim Thái Hanh chỉ chỉ vào bản phác thảo, “Gần đây trong quán thiếu người nhỉ?”

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Hanh đổi thành Kim tổng rùi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro