Chương 1 : Bi Kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đây , cũng như bao đứa trẻ khác , tôi có một mái ấm hạnh phúc . Cho dù gia đình khó khăn , thường phải di chuyển chỗ ở , nhưng tôi , có bố mẹ yêu thương , chị gái bảo vệ .

Tất cả thay đổi vào cái ngày Kim NamJoon xuất hiện .

" Con yêu , mau xuống đi kẻo ngã đấy ! " Bố tôi luôn yêu tôi nhất . Ông thường đỡ tôi từ cửa sổ đặt xuống đất bằng cánh tay chắc nịch , hôn lên má tôi .

" A , bố chú đẹp trai kìa ! " Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ . Người đó mặc chiếc áo choàng màu đen , không cài khuy , gió  cuốn vạt áo lên để lộ chiếc áo màu đen , quần âu cũng màu đen . Mắt màu đen để lại hình bóng mờ ảo giữa nắng trưa .

Người đó nhìn theo ánh nắng , những sợi tóc đen mượt bay bay , đôi mắt sâu thẳm không đáy , sống mũi thẳng , miệng như hé cười .

Năm đó mọi ký ức đều mơ hồ , chỉ duy nhất có khuôn mặt của hắn khắc sâu trong tâm trí tôi .

" Á ! " Bố tôi kêu thất thanh , rồi đưa tôi vào phòng mẹ . " Em mau đem con đi ngay , chúng tìm đến rồi đấy , mau chạy đi ! "

" Là Kim NamJoon ư ?! " Mặt mẹ tôi trắng bệch , bà đờ người một lúc rồi đến nắm tay bố tôi nói " Anh thì sao chúng ta cùng chạy trốn ?! "

" Anh sẽ ngăn chúng lại , em và con chạy đi ." Bố hốt hoảng đẩy mẹ và tôi ra ngoài ban công . Bố không hỏi tôi có đau không mà cứ hét lên với mẹ tôi , rất đáng sợ . " Đi đi còn đứng đấy làm gì chúng kéo đến không kịp đâu . Màu nhảy xuống đi ! "

Bố vội vàng mở cửa sổ , nhìn thấy bên dưới có người , do dự một chút , giọng lạc đi " đứng đây , đừng có ra ngoài ."

" Em không ... ".

Mẹ chưa nói hết câu thì bố đóng cửa ngoài ban công đánh " rầm ".

Tôi nhìn qua lớp kính mờ đục thấy bố vừa chạy đến thì bị ai đó xôi đẩy , đạp ngã xuống chiếc ghế sofa . Bố ôm bụng bò đến bên chân người đàn ông cùng tuổi có tên là Kim NamJoon đó .

" Anh NamJoon , tôi biết mình sai  rồi , anh muốn giết thì giết mình tôi , xin hãy tha cho vợ con tôi . "

Kim NamJoon ngồi xuống sofa , châm điếu thuốc , người hơi nghiêng , tựa đầu vào tay vịn sofa , từ từ hút thuốc .

" Lâu rồi không gặp !" Hắn cười nửa miệng vẻ kinh bỉ .

Tôi định hỏi hắn là ai thì mẹ bỗng bịt miệng tôi lại , chặt đến mức tôi gần như không thở nổi .

Tôi quay lại nhìn mẹ , thấy môi mẹ đã tứa máu , mẹ cắn môi im lặng , giọt máu đỏ rơi vào kẽ răng , tôi muốn hét nhưng miệng đã bị bịt kín. 

" Anh NamJoon ! Tôi đâu muốn bán đứng đại ca nhưng chúng bắt vợ con  để đe dọa nên tôi không còn cách nào ..."

" Ông nhớ tôi nói gì với ông không ? Tôi đã nói là làm . "

" Tôi sai rồi ! "  Bố tôi ra sức lay chân hắn , gập đầu đến chảy cả máu mà vẫn không dám dừng lại .

" Tôi đã nói sẽ giết cả gia đình ông ... "

" Đừng , không liên can gì đến họ ... "

Một người vận đồ đen đến bên hắn : " Anh NamJoon , còn một đứa con gái 13 tuổi và đứa con trai 10 tuổi , có phải cũng ... "

" Không nghe tao nói gì sao ?"
" Vâng ! "

Những việc tiếp theo tôi không dám nghĩ đến , máu của bố , nuớc mắt của mẹ , tiếng kêu gào thảm thiết , thật sự là một bi kịch .

Thân thể gầy yếu của tôi đuợc vứt từ tầng hai xuống thảm cỏ .

Đôi chân đau buốt khiến tôi tỉnh lại . Cố mở mắt , cảnh tượng cuối cùng trong tâm trí tôi lúc đó là hình ảnh chị gái tôi bất chấp dòng xe cộ đông đúc mà chạy về phía tôi.  Cuối cùng chị tôi bị một chiếc xe lao nhanh đâm phải . " Rầm ... Phịch ... " Thân hình của chị tung lên rồi rơi xuống đất . Máu loang lổ chị tôi chết không nhắm mắt . 

Máu trên chán tôi chảy ròng ròng . Khiến tầm nhìn bị mờ đi .
Trong cơn mơ hồ , tôi vẫn cảm nhận đuợc tiếng bước chân đến gần , cái chết đang đến gần .

" Thôi ! "
" Vâng ! "

Từ đó cuộc đời tôi chả khác gì địa ngục .

Đám cảnh sát không hỏi tôi chuyện gì xảy ra , nhanh chóng quy đây là vụ giết người cướp của . Còn về phần hung thủ , họ cho 3 chữ " Đang lẩn chốn " . Nực cười .

Từ đó không còn ai đả động đến vụ án nữa. 

Tôi là người duy nhất sống sót . Sau khi vết thương khỏi hẳn , tôi bị đưa vào viện phúc lợi xã hội . Nhưng do tôi quá lầm lì nên bị đưa đến một cô nhi viện hẻo lánh.





- End chương 1 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro