Hồi 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình một đêm dở lở, sau một tháng cậu biết mình có thai.
Anh là tổng giám đốc của cậu, còn cậu là một thư ký nhỏ bé. Ban đầu cậu lãnh cảm nói:
- Chỉ là tai nạn không cần chú ý!
Nhưng hôm nay, mẹ cậu- người thân duy nhất trên cõi đời này nguy kịch nằm trọng bệnh viện, cậu chỉ còn một con đường, đến tìm gặp bà mẹ anh:
- Cháu có thai rồi, muốn cháu sinh đứa trẻ này thì anh ấy phải lấy cháu.
- Jeon Jungkook, cậu đừng quá đáng! _ Anh gắt lên bực bội.
Nhà họ Kim vốn mong mỏi có một đứa cháu ẩm bồng, hôm nay bỗng dưng cậu xuất hiện thì chẳng thèm nghĩ ngợi: "Được, cứ quyết định vậy đi!"
"Mẹ!" Anh không ngờ mẹ anh sẽ đồng ý như vậy. Quay sang nhìn ba của mình: "Dầu gì thì cũng có con rồi, cưới thì cưới đi!"

Thế là hôn nhân giữa Kim Taehyung và Jeon Jungkook bắt đầu.

"Hạng người hám danh lợi như câụ không có tư cách làm vợ tôi."

Đó là câu đầu tiên hắn nói khi vào phòng tân hôn.

"Phải, tôi chỉ cần tiền, chứ không cần làm vợ anh đâu!"

"Cậu...lập tức phá bỏ cái thai, rồi cút khỏi đây, tôi sẽ cho cậu đủ số tiền mà cậu muốn!"
Jeon Jungkook bất giác đưa tay xoa bụng còn chưa nhô lên, "Nhưng số tiền mà tôi khi ở lại đây sẽ nhiều hơn số tiền mà anh cho."

"Jeon Jungkook! Được lắm, vậy cậu sống ở đây mà làm tốt vị trí thiếu phu nhân bù nhìn của mình đi!"

"Rầm!" Anh bực bội đóng cửa lại.

Cả đêm đó, anh không về lại phòng.

Mấy ngày hôm sau, cậu và anh cứ như nước với lửa.

"Mẹ bảo tôi đem thức ăn khuya lên cho anh này!"

"Cút đi!"

"Anh ăn đi, tôi mới giao phó được với mẹ!"

"Đừng ở đây nịnh bợ mẹ tôi! Cậu có biết nhìn cậu tôi thấy buồn nôn lắm không? Cút đi ngay!" Anh vừa nói vừa hất luôn mâm thức ăn xuống đất.

Jeon Jungkook không nói gì, im lìm nhặt từng mảnh vỡ lên. Đây không phải là mẹ hắn bảo, mà do cậu thấy anh thức khuya xử lý công việc nên mới cố tình làm cho anh ăn.

Dù thế nào cậu cũng muốn làm tốt nhiệm vụ của một người vợ.

______

"Anh say rồi, uống chút trà giải rượu đi!"

"Không, đi đi..." Anh khó chịu cởi áo sơ mi, muốn đi tắm. Jeon Jungkook tường tận thấy được trên chiếc áo kia có một vết son đỏ rực...

"Taehyung đâu?" Giọng mẹ Kim tức giận vang lên, lúc đi vào phòng đúng thấy cậu đang cầm chiếc áo có dấu son kia.

"Mẹ, có chuyện gì sao?"

"Bốp!" Mẹ Kim thẳng tay giáng cho con trai một tát.

"Mày coi mày làm ra cái việc gì hả?" Bà quẳng cái áo vào mặt con trai.

"Là cậu mách lẻo với mẹ tôi?" Kim Taehyung trừng mắt nhìn cậu.

"Trừng cái gì mà trừng, có giỏi thì trừng với mẹ mày nè. Làm khổ vợ con như vậy chưa đủ sao?"

Kim Taehyung bị mẹ Kim tẩn cho một trận, hết luôn cả say rượu. Lúc mẹ Kim đi ra, anh liền thừa cậu túm lấy tóc cậu:

"Giỏi lắm, người như cậu mà cũng dám chơi tôi?"

"Tôi không có?"

"Cậu nói không có thì tôi phải tin sao? Lòng dạ người như cậu nếu tôi tin tưởng thì có khi chết không biết tại sao mình lại chết! Ghê tởm, lúc nào cũng giả vờ cam chịu nhưng thật ra so với đám phụ nữ ở quán bar chỉ cần tiền còn tốt hơn cậu đó!"

"Nên anh đi tìm bọn họ?"

"Đúng vậy! Tôi cho bọn họ tiền còn đỡ hơn nuôi cậu và thứ tiện chủng không rõ lai lịch trong bụng cậu đó!"

Nói rồi anh đẩy cậu ngã, rồi mặc kệ cậu thế một mình đi ra ngoài.

______

"Cộp cộp cộp"

"Cộp cộp cộp"

"Phu nhân....phu nhân. Không hay rồi, thiếu phu nhân xảy ra chuyện."

_________

"Sao lại thế này? Mau chuẩn bị xe đưa thiếu phu nhân đi bệnh viện!" Mẹ Kim hốt hoảng kêu lên.

Nhìn máu từ chân con dâu chảy ra mà tâm tư bà đều loạn lên cả.

"Taehyung đâu? Taehyung!"

"Đây, phiền quá. Nửa đêm không ngủ, kêu cái gì?"

Kim Taehyung thất tha thất thỉu đi vào, nhìn thấy cậu nằm trên đất thì vô cảm hỏi: "Cậu ta lại bị làm sao?"

"Vợ mày bị thế mày còn có thái độ đó à, con ơi là con! Mau bế Jungkook xuống lầu, nhanh!"

"Mệt thật, đã bảo cậu ta sinh làm chi, bây giờ cả nhà cứ gà bay chó chạy!" Anh không chút tình nguyện bế cậu lên, đi xuống lầu.

Xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

"Kim tổng đừng lo, chỉ là xuất huyết nhẹ, em bé vẫn không sao? Nhưng sau này tuyệt đối phải cẩn thận, thai nhi chưa được ba tháng nên rất bất ổn định."

"Ai thèm lo chứ!"

"Mày nín ngay...thật là, cảm tạ trời đất!" Mẹ Kim vỗ vỗ ngực, Kim Taehyung bên này nghe vậy, "Đã không còn chuyện gì vậy con về trước đây!"

"Vợ mày còn ở bệnh viện mà mày còn đi được à?"

"Cậu ta, không phải vợ con!" Anh chỉ bỏ lại một câu này, không liếc nhìn Jeon Jungkook một cái liền rời đi.

Jeon Jungkook biết mối quan hệ của hai người từ lúc cậu đến đòi anh chịu trách nhiệm thì đã không cứu vãn được nữa rồi.

Con người Kim Taehyung ghét nhất là bị uy hiếp, đặc biệt là bị người mình tín nhiệm cắn ngược lại một phát.

Ngày hôm sau, cậu được đưa về từ bệnh viện, nằm trong phòng tịnh dưỡng.

"Ăn nhanh giùm cái!"

Kim Taehyung đặt bộp mâm thức ăn xuống bàn, quăng ra một câu mệnh lệnh.

"Là mẹ bảo anh mang lên à?"

"Ừ, cậu ăn xong tôi mới được đi xuống. Tôi còn có hẹn, nên cậu ăn nhanh lên!"

Jeon Jungkook bất lực thở dài, cầm muỗng lên ăn, nhưng vừa đưa lên miệng thì đã muốn nôn ra.

Kim Taehyung chán ghét né qua một bên, không chút quan tâm gọi điện thoại.

"Tối nay như cũ sao?"

[...]

"Quán bar đó chán rồi, đổi chỗ khác đi, có người mới thú vị hơn."

[...]

"Được, vậy đi."

Lúc hắn quay lại, Jeon Jungkook vẫn chưa ăn được muỗng nào.

"Sao lâu quá vậy?"

"Tôi...tôi không ăn được những thứ này."

"Vậy đổ đi! Tôi không rảnh ở đây hầu hạ cậu đâu!" Nói xong, anh đem tất cả đổ vào bồn cầu, sau đó không khách khí đi ra ngoài.

"Taehyung, con đi đâu vậy? Vợ con đã ăn xong chưa?"

"Xong rồi!"

_________

Buổi tối nhà họ Kim.

[Jungkook, em nói cái gì? Em kết hôn?]

"Jimin, xin lỗi...nhưng em không còn cách nào khác?" Cậu ôm mặt khóc.

[Tại sao chứ? Em hứa sẽ đợi anh quay về mà? Jungkook, chẳng cơ hội em hứa cho anh cứ thế mà nuốt lời sao?]

"Jimin, em rất cần tiền...tình cảm của anh em biết nhưng...chúng ta...em..."

"Rầm!"

"Jeon Jungkook! Cậu to gan lắm, ở trong nhà tôi mà dám nói chuyện yêu đương với tên đàn ông khác sao?" Kim Taehyung vừa định tìm cậu thì nghe đúng đoạn nói chuyện của cậu và người yêu cũ. Hóa ra cậu đã có người yêu!

Có người yêu rồi còn dám leo lên giường của anh, kết hôn với anh sao?

"Kim Taehyung, anh làm gì vậy? Trả điện thoại lại cho tôi!"

"Bụp!"

"Choang"

Chiếc điện thoại bị vỡ manh múng.

"Nói nữa đi, có giỏi thì nói chuyện với tình nhân của cậu nữa đi."

"Kim Taehyung, anh đừng quá đáng! Anh nghe lén tôi nói chuyện điện thoại?"

"Hừ! Nghe lén sao? Tôi chính là cấm cậu ở trong nhà tôi nói chuyện yêu đương với người khác đó!"

"Tôi không có." Cậu phản bác.

"Không có? Thế cậu hốt hoảng cái gì? Nếu không phải gian díu tư thông thì sợ chi tôi nghe được?" Kim Taehyung khinh bỉ, cười khẩy.

"Chính anh nói tôi không phải là vợ anh thì anh không có quyền xen vào chuyện cá nhân của tôi! Tôi muốn nói chuyện với ai đó là việc riêng của tôi!" Bị anh nói bức, Jeon Jungkook không nhịn được nữa.

"Như thế là cậu công nhận bản thân cùng người khác qua lại?"

"Đúng! Anh có thể đi quán bar tìm phụ nữ thì tại sao tôi không thể tìm đàn ông? Có qua có lại thôi!"

"Chát!"

Jeon Jungkook mất thăng bằng khiến cậu loạng choạng mấy bước, trên mặt bị đối phương hung hăng để lại một dấu tay rõ ràng.

"Đồ đê tiện!" Kim Taehyung nghiến răng phun ra từng chữ một, nắm tóc của cậu kéo ra đằng sau.

"Taehyung, con làm gì vậy?"

_____hết hồi 1____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bí#nguoc