Hồi 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con phải đánh chết loại người đê tiện này!" Lực đạo trên tay của anh lại tăng thêm vài phần.
Jeon Jungkook không kêu thành tiếng nhưng đã đau đến chảy nước mắt.

"Kim Taehyung, có gì từ từ nói, Jungkook đang mang thai con của mày đó!"

"Con của con hay con của thằng đàn ông khác còn chưa biết chắc kìa."

"Kim Taehyung, dù tôi và anh không có tình cảm nhưng đứa bé này thật sự là con của anh, tôi không hề lừa gạc các người."

"Ở đây không đến lượt cậu lên tiếng!"

Mẹ Kim biết con trai mình lần này nổi điên thật rồi, không biết con dâu đã chọc gì đến nó nữa. Nhưng mà bà tin tưởng đứa con dâu này, cháu nội nhất định là ruột thịt của nhà họ Kim.

"Taehyung, mẹ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng hôm nay con dám động đến Jungkook, mẹ nhất định sẽ không tha thứ cho con!"

Kim Taehyung dù thế nào cũng là một người kính trọng ba mẹ, trước sự uy hiếp của mẹ, hắn cũng không thể làm gì khác là buông Jeon Jungkook ra.

"Jeon Jungkook, cậu ráng giữ cái thai của mình cho tốt vào, nếu không một ngày nào đó đứa bé này không còn thì cậu ở nhà họ Kim này nhất định sống còn thê thảm hơn chết!" Nói xong, anh liền đẩy cậu ra, hầm hừ đi ra ngoài.

"Jungkook, có sao không con?"

"Con không sao." Cậu lắc lắc đầu, mỉm cười nhìn người mẹ chồng phúc hậu.

"Trời ơi, sao con xanh xao dữ vầy nè? Nói thật cho mẹ biết, lúc chiều con đã ăn gì chưa?"

"Con...con..." Jeon Jungkook không biết giải thích như thế nào cho phải, chẳng lẻ nói Kim Taehyung đã đổ hết thức ăn vào bồn cầu sao?

"Mẹ biết ngay mà, làm gì có chuyện Taehyung dễ dàng như vậy cho con ăn xong. Mẹ thật là sơ ý mà...mau, mau xuống bếp, mẹ nấu cho con ăn!"

Mẹ Kim làm nhanh hơn nói, kéo Jeon Jungkook xuống lầu.

Không ai để ý một hộp thức ăn cậu độc nằm lăn lốc trên đất...

________

Hôm nay, ba mẹ chồng của cậu đi dự tiệc ở tỉnh bên, cả ngày không về được.

Sáng sớm, Kim Taehyung dẫn một người phụ nữ về nhà. Đuổi hết người hầu xuống bếp, rồi bắt Jeon Jungkook phải tiếp cô ta trong khi anh lên lầu thay quần áo.

"Ể, cậu không phải là thư ký của Taehyung sao?" Người phụ nữ kia vừa vào nhà đã nhắm ngay Jungkook công kích.

"Đúng vậy." Jungkook biết người phụ nữ này, cô ta là đối tác thân thiết của Kim Taehyung, cũng là người dính nhiều đồn đại tình cảm với hắn nhất, tên Park Eunji.

"Ha, trèo được lên giường của Taehyung, một bước biến thành phượng hoàng, cậu dùng chiêu gì vậy?"

"..." Jungkook quyết định im lặng không lên tiếng, có nói thêm bản thân cũng chỉ bị sỉ nhục mà thôi.

"Hừ, giả chết sao? Tôi bắt cậu phải lên tiếng đó!"

"Soạt" Park Eunji cầm cốc nước trên bàn hất vào người Jungkook.

"Park Eunji, cô làm gì vậy?" Cũng may nước không nóng lắm, nhưng tay cậu vẫn đỏ lên một mảnh.

"Còn hỏi sao? Tôi cố tình đó, tốt nhất khiến cậu mất luôn thứ tiện chủng trong bụng. Giải quyết rắc rối cho Taehyung!"

"Park Eunji, cô đừng quá đáng, dù thế nào ở đây cũng là nhà họ Kim, Kim Taehyung là chồng của tôi, chúng tôi như thế nào cũng không đến lượt cô xen vào."

"Nhưng tôi cứ thích xen vào đo, sao nào..." Park Eunji sấn đến, muốn túm tóc Jungkook, cậu cũng không nhu nhược đến nổi để cô ta muốn làm gì thì làm, cậu liền đưa tay ra đẩy cô ta ra, sức lực không lớn nhưng không hiểu sao Park Eunji lại thét lớn một tiếng, ngã xuống đất, đầu va vào cạnh bàn trà, gớm máu.

"Jeon Jungkook! Cậu làm gì vậy hả?" Taehyung đúng lúc này xuất hiên, chạy xuống.

"Taehyung, em không cố ý làm đổ nước lên áo của vợ anh đâu. Nhưng cậu ấy nhất quyết không cho em xin lỗi, còn tức giận...nhưng mà không sao đâu, người có thai thường khó chịu lắm, em không trách cậu ấy đâu..." Nói đến đây, Park Eunji lại đáng thương chảy nước mắt.

"Taehyung...." Jungkook muốn giải thích nhưng...

"Tôi kêu cậu tiếp khách chứ không phải kêu cậu đánh khách. Cô có biết Eunji quan trọng thế nào không? Cút lên lầu ngay!"

Jungkook không ngờ anh không nói một câu đã tin tưởng lời Park Eunji nói là thật, chẳng lẻ bao năm làm việc cho anh, ngay cả chút lòng tin với cậu anh cũng không có sao?

"Eunji, đừng khóc nữa. Tôi đưa em đi bệnh viện..." Taehyung đỡ cô ta đứng dậy, trước khi đi không quên bổ sung thêm một câu: "Còn nữa, sau này đừng gọi cậu ta là vợ của tôi. Cậu ta và cả đứa bé kia đều không xứng đáng với nhà họ Kim."

Jungkook đương nhiên nghe thấy, rõ ràng từng chữ một. Dù không muốn, nhưng không hiểu sao, vẫn không ngăn được đau lòng...

________

"Alo? Tôi là Jeon Jungkook."

[Chúng tôi gọi từ bệnh viện, mẹ của cậu lại tái bệnh, đang trong phòng cấp cứu. Cậu Jeon à, nếu không nộp tiền viện phí đúng hạn e là bệnh viện không thể chữa chữa trị tiếp cho bà ấy nữa.]

"Bác sĩ, xin anh cho chút thời gian, tôi nhất định sẽ gom đủ tiền mà."

[Xin lỗi cậu Jeon, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác.]

"Được, bác sĩ Hwang, xin anh hãy chữa trị cho mẹ tôi, ngày mai tôi nhất định mang tiền đến."

Bằng mọi giá, cậu nhất định phải kiếm được số tiền này...

___________

"Kim Taehyung, chỉ cần anh cho số tiền tôi cần tôi sẽ làm tất cả theo ý muốn của anh."

Đây chính là câu nói đầu tiên mà Jungkook nói với Taehyung khi anh trở lại từ bệnh viện.

Mẹ của cậu, không thể chờ được nữa. Lúc nãy mẹ Kim có gọi cho cậu.

[Con dâu, thật là bây giờ chỗ mẹ đang mưa, dự báo là sẽ có bão quét qua. Không thể bay về trong ngày mai rồi.]

"Vâng ạ, con biết rồi. Thật ra..."

[Thế nào con? Có phải Taehyung lại ăn hiếp con không? Nói cho mẹ biết đi.]

"Dạ, không phải đâu mẹ..."

Tiền mà nhà họ Kim cho cậu từ lúc cưới về đến nay không hề ít. Hơn nữa, hơn nữa... Cậu không thể suốt ngày mở miệng là xin tiền, số tiền mà cậu cần bây giờ không phải là con số nhỏ...mẹ Kim thương cậu như vậy, cậu thật sự không thể mở miệng được nữa.

Số tiền này cậu biết mẹ Kim không cần trả lại, mà nếu cậu có trả bà cũng sẽ không lấy. Nhưng cậu và Kim Taehyung định sẵn sẽ có ngày chia ly, ân tình của mẹ Kim cậu không thể nợ thêm nữa.

Thế nên cứ để lần này giải quyết cho xong, cậu cứ diễn trọn vai một người hám tiền là được rồi.

Kim Taehyung khi thấy Jungkook ra điều kiện như vậy với mình thì cười khinh bỉ, anh ngồi ngả ngớn xuống sofa.

"Thế nào, chịu không nổi rồi à?"

"Tùy anh nghĩ, bây giờ anh có đồng ý hay không?"

Kim Taehyung nheo mắt nhìn cậu, nghĩ tại sao cậu lại đột nhiên thay đổi thái độ nhanh vậy?

"Ly hôn với tôi, phá bỏ cái thai. Cậu làm được không?"

Jungkook biết anh sẽ nói vậy, điều kiện này cậu đã lường trước, nhưng khi nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt cậu bỗng nhạt nhòa, chỉ là không khóc.

"Được..."

Mặt của Kim Taehyung càng phi thường lạnh lẽo, hừ một tiếng.

Ngay cả con của mình cũng dám giết chỉ vì một chút tiền sao?

"Vậy viết cam kết đi." Cậu vừa nói vừa đi lên lầu, chuẩn bị giấy mực.

Jungkook ngồi trên ghế sofa lờ mờ thấy được tương lai mờ mịt của mình. Nhưng không sao, chỉ cần mẹ cậu còn sống, vậy là đủ rồi.

Bảo bối nhỏ, xem như kiếp này ba nợ con, nếu có báo ứng thì ba cũng không oán trách đâu.

________

Hôm sau.

"Cậu Jeon, đợt trị liệu của mẹ cậu lần này đã thành công."

"Cảm ơn bác sĩ Hwang, cảm ơn anh rất nhiều."

"Nhưng mà, tôi phải nói trước. Bệnh của mẹ cậu thật ra đã rất trầm trọng, lần này qua khỏi nhưng lần sau cũng không biết sẽ tái phát lại lúc nào. Cậu thật sự muốn duy trì trị liệu tốn kém thế này sao?"

"Muốn, tôi muốn, dẫu đắt đến đâu chỉ cần cứu được mẹ tôi thì đều được."

Lúc Jungkook về nhà, Taehyung đã đợi cậu sẵn ở phòng khách.

"Cậu đi đâu vậy, chẳng phải nói hôm nay sẽ đi phẫu thuật lấy thai sao?"

"Anh không cần quan tâm đâu, chúng ta đi thôi."

Kim Taehyung là chồng cậu, nhưng ngay cả mẹ cậu là ai, bệnh trầm trọng như thế nào anh đều không biết, càng không quan tâm, có lẽ đối với anh cậu chính là sự thừa thải và dơ bẩn nhất đối với cuộc đời mình.

"Phu nhân, người đang ở đâu vậy? Hu hu hu...hôm qua cậu chủ dắt một người phụ nữ về, sau đó buổi tối...thiếu phu nhân với cậu chủ ký giấy tờ gì đó, bây giờ lại đến bệnh viện nói là phẫu thuật gì đó..." Nữ hầu đi theo bên cạnh mẹ Kim sụt sùi nói vào điện thoại.

Kim phu nhân vừa đáp chuyến bay, nghe được tin này thì mặt lúc trắng lúc xanh, hôm qua có bão nên sau khi gọi cho Jungkook liền mất sóng, bây giờ về thành phố mới mở lại điện thoại.

"Không xong rồi!"

_______

Bệnh viện.

"Các người giải quyết nhanh đi."

"Kim tổng cứ yên tâm, tuyệt đối không để lại di chứng." Bác sĩ cam đoan sau đó liền dẫn Jungkook vào phòng phẫu thuật.

Kim Taehyung nhìn cửa phòng từ từ đóng lại trên mặt không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ nói với Jungkook một câu:

"Tuyệt đối đừng giở trò với tôi, hôm nay việc này không thành tôi liền khiến cậu sống không yên thân."

Jungkook không nói gì, chỉ cúi đầu lặng lẽ.

Phòng phẫu thuật đã sáng đèn, Taehyung đưa tay lên, xem đồng hồ từng giây từng phút bắt đầu trôi qua, giống như đếm từng phút giây cuối cùng còn lại của một sinh mệnh nhỏ nhoi, cũng là con của anh.

_______hết hồi 2_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bí#nguoc