23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về văn phòng Chính Quốc ngồi vào bàn làm việc suy nghĩ, tự hỏi thái độ của Thái Hanh dành cho vị hôn thê của mình như vậy là sao? Theo như những gì nghe được từ người phụ nữ đó, không phải hai người đều rất yêu thương nhau hay sao?

Tử Hạo tìm đến Chính Quốc, thấy cậu cứ như người mất hồn liền réo tên cậu không ngừng.

"Quốc Quốc, quản lý Điền, Điền Chính Quốc..."

Tử Hạo cợt nhả khiến Chính Quốc khẽ chau mày, "Sao thế?"

"Câu đó là tôi hỏi mới đúng, em đang nhớ đến anh hả?"

"Ai là anh, tôi sinh trước cậu bốn tháng đấy"

"Tôi không cần biết. Ai to con hơn thì là anh rồi. Mà này, chiều nay chúng ta hẹn hò đi"

Tử Hạo hất cằm, nháy mắt với Chính Quốc khiến cậu rùng mình. Đánh vào cánh tay của cậu ta một cái, Chính Quốc vừa sắp xếp đống giấy tờ trên bàn vừa nói

"Hạo thiếu gia, tôi còn phải làm việc kiếm tiền. Ở nhà có mẹ và con gái tôi đang chờ tôi mang tiền về không có thời gian để hẹn hò với cậu, mong cậu tìm người khác đi"

"Thôi mà, chúng ta đưa cả bọn trẻ đi cùng nữa. Đi đi nha"

Chính Quốc giả bộ chân trọc, "Cậu thật là...Nếu tiền tiêu không hết có thể đi làm từ thiện đó. Không phải chúng ta mới đi chơi sao, giờ lại đi nữa? Tôi sao có thể mặt dày tiêu tiền của cậu mãi được"

"Là tôi tự nguyện mà, chỉ cần cậu đồng ý đi chơi với tôi thì ngày nào chúng ta cũng hẹn hò được hết".

"Không được, chiều nay tôi phải đi đón bọn trẻ rồi"

Chính Quốc lắc đầu ngán ngẩm, cậu không thể tiếp tục đôi co với Tử Hạo thêm được kẻo bị máu dồn lên não mất.

Đúng lúc này một nhân viên bếp đẩy theo một chiếc xe chứa đồ ăn vào văn phòng. Chính Quốc hỏi có việc gì? Thì người nhân viên nói nhận được thông báo mang đồ ăn trưa lên cho cậu. Đang muốn hỏi người đó là ai? Điện thoại trên bàn lại báo có tin nhắn mới. Thấy người gửi là Thái Hanh cậu liền mở nó ra đọc

"Đây là để cảm ơn em đã mang cơm lên phòng cho tôi, ăn ngon miệng".

Khóe môi khẽ cong lên, Chính Quốc đặt điện thoại xuống bàn rồi nhận lấy khay đồ ăn từ người nhân viên bếp. Cậu mở nắp của khay cơm ra, trong đó là mỳ trộn kiểu Ý với một phần thịt bò bít tết, Chính Quốc thực sự bị mấy món ăn này làm cho cảm động.

"Là ai gửi cho cậu vậy? Đừng có ăn, tôi đưa cậu đi ăn đồ Nhật"

Tử Hạo lấy cái nắp inox đậy lên khay cơm, cầm tay Chính Quốc muốn kéo đi nhưng cậu đã giật lại. Chính Quốc phất tay đuổi người

"Tôi muốn ăn món này, cậu đi ăn đi"

Giai Thụy đã xuất hiện đúng lúc, cậu ấy vì cái bụng đói mà nổi giận đuổi đánh Tử Hạo khiến cậu ta vừa chạy vừa hét thảm thương. Khi hai người đó đi khỏi Chính Quốc mới yên ổn đánh chén phần đồ ăn đặc biệt của mình.

Cả chiều hôm đó tâm trạng Chính Quốc đặc biệt vui vẻ, làm mọi việc rất suôn sẻ và nhanh chóng. Sau khi bàn giao lại công việc cậu xách ba lô đi ra ngoài, muốn đi tới phòng gọi Thái Hanh nhưng anh đã ngồi sẵn ở hàng ghế chờ bên ngoài. Chính Quốc mỉm cười đi tới trước mặt Thái Hanh, nhẹ giọng hỏi

"Ừm, sao lại ra sớm như vậy?"

Thái Hanh đưa đồng hồ trên cổ tay lên xem, anh chậc chậc hai tiếng rồi nói

"Đúng là sớm thật nhỉ? Chắc tôi đã nhìn sai giờ mất rồi"

Sau đó anh nhìn cậu bật cười thành tiếng, "Đi thôi, đi đón bọn trẻ sớm hơn một chút cũng được. Tiện thể đưa hai đứa đi ăn kem rồi dạo chơi một chút"

Thái Hanh muốn nắm tay nhưng Chính Quốc đã rụt lại, cậu nói đây là khách sạn nên hành xử đều phải thật thận trọng. Thái Hanh miễn cưỡng đi song song với Chính Quốc vậy mà cậu nhất quyết thụt lại về phía sau, nói anh hãy đi lên phía trước.

Người đi phía trước người đi phía sau nhưng trên khuôn mặt của cả hai đều thể hiện sự vui vẻ. Đến khi đi ra khỏi khách sạn khoảng một hai mét, Thái Hanh đã giật lùi lại nắm lấy tay Chính Quốc đan xen mười ngón. Bước thật nhanh tới sát Thái Hanh, cậu nhẹ giọng nói

"Anh đừng như vậy, mọi người sẽ hiểu nhầm"

"Có gì mà hiểu nhầm, tôi chỉ lo em bị lạc nên mới làm vậy thôi, đừng nghĩ nhiều"

Thái Hanh giả bộ không hiểu ý của Chính Quốc, anh vẫn nắm chắc lấy bàn tay của cậu kéo vào trong khu chung cư.

Đứng bên ngoài nhà trẻ Chính Quốc lên tiếng gọi hai đứa nhỏ đang chơi ở khu vui chơi. Vừa nghe thấy tiếng của cậu, Bánh Bao lập tức vứt cái mô hình trên tay rồi lạch bạch chạy tới. Bé con dang ra hai cánh tay ngắn cũn từ xa như mong muốn được cậu bế ngay lập tức.

Tiểu Ngọc cũng muốn chạy tới bên cạnh baba của mình nhưng cô bé còn bận giúp Bánh Bao cất đi chỗ đồ chơi mà cậu bé đã lôi ra, chất đống ở đó. Thân hình nhỏ nhắn cứ chạy tới chạy lui cúi nhặt đồ, ánh mắt thì luôn dõi về phía Chính Quốc giống như sợ rằng baba của mình sẽ đi mất.

"Tiểu Ngọc, chú nhặt với con nhé"

Thái Hanh thấy Bánh Bao cứ đu trên người Chính Quốc không chịu xuống, còn cậu lại giống như muốn đi vào bên trong để giúp Tiểu Ngọc thu dọn đồ chơi. Một mình cô bé chạy tới chạy lui, tay ôm tay cầm những món đồ chơi cồng kềnh thật đáng thương.

Sau khi thu dọn xong xuôi Thái Hanh dẫn Tiểu Ngọc ra chào cô giáo rồi bế bé con lên đi ra ngoài, anh nhẹ giọng hỏi cô bé

"Tiểu Ngọc, con trông Bánh Bao vất vả lắm phải không?"

"Dạ không, Bánh Bao ngoan lắm, chỉ là em thích lôi nhiều đồ chơi ra nhưng lại không chơi"

Nhìn khuôn mặt ngây thơ, nghe giọng nói lí nhí của Tiểu Ngọc khiến Thái Hanh bật cười vui vẻ, sau đó lại giả bộ nghiêm mặt nói với cô bé

"Vậy lát nữa về ta sẽ phạt Bánh Bao được không?"

Tiểu Ngọc cứ mở to đôi mắt long lanh nhìn anh, khuôn miệng mếu máo không nói được tiếng nào. Thấy vậy Thái Hanh liền dỗ dành

"Tiểu Ngọc ngoan, chú chỉ đùa thôi mà, không phạt ai cả, giờ chú đưa Tiểu Ngọc đi ăn kem nhé"

Tiểu Ngọc gật cái đầu nhỏ, nụ cười tươi tắn lại nhanh chóng xuất hiện trên môi cô bé

"Chú đưa cả Bánh Bao đi cùng nữa nhé"

Thấy một lớn một nhỏ nói chuyện với nhau vui vẻ, khóe môi Chính Quốc khẽ cong lên. Nếu cậu với Thái Hanh thực sự trở thành một gia đình như vậy chẳng phải rất tốt sao? Bị chính suy nghĩ của mình dọa cho sợ, Chính Quốc lập tức lắc đầu loại bỏ suy nghĩ đó. Làm sao cậu có thể mơ tưởng đến người đàn ông hoàn hảo này, dù có nhìn ở góc độ nào đi chăng nữa, cho sù chỉ là một nửa điểm nhỏ phù hợp với người ấy cậu cũng không có, vậy thì lấy tư cách gì mà đòi sánh vai cùng người.

Thấy Chính Quốc cứ ngẩn ngơ nhìn mình. Thái Hanh khẽ đặt tay lên vai cậu, "Em đang nghĩ gì thế?"

"Không...không có"

Khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, Chính Quốc cúi mặt xuống muốn giấu đi. Tiểu Ngọc áp bàn tay nhỏ xíu lên má của Chính Quốc, cô bé vui vẻ nói lớn

"Baba, chú nói sẽ đưa chúng ta đi ăn kem"

Bánh Bao cũng thích thú vỗ tay hưởng ứng, cậu bé cũng không quên với tay sang thọc lét Tiểu Ngọc một cái rồi cười khanh khách. Hai đứa nhỏ tụt xuống chạy đuổi nhau vòng quanh sân khu chung cư, cho đến lúc gần đến cửa cổng mới đứng lại để chờ cha và baba của mình.

Thái Hanh nói Chính Quốc với hai đứa nhỏ đứng ở ngoài chờ, còn bản thân sẽ đi lấy xe ôtô. Trong lúc Thái Hanh rời đi Tử Nghĩa đã xuất hiện, cô ta nhìn Chính Quốc với ánh mắt giận dữ

"Cậu có ý đồ gì? Cậu muốn cướp Hanh ca của tôi phải không?"

Chính Quốc kéo hai đứa nhỏ ra phía sau lưng mình, cậu vẫn giữ thái độ bình tĩnh để đáp lại Tử Nghĩa

"Cô Mạnh, ở trước mặt bọn trẻ mong cô chú ý lời nói của mình. Tôi không có ý đồ hay muốn cướp đi thứ gì của cô cả, có chuyện gì đợi đến khi không có mặt bọn trẻ hãy nói"

Tử Nghĩa thấy thái độ của Chính Quốc như vậy càng thêm tức giận, cô ta cảm thấy cậu thật giả tạo, muốn lấy hai đứa nhỏ ra để làm lá chắn cho bản thân. Nếu vậy cô ta sẽ trước mặt hai đứa nhỏ dạy cho cậu một bài học. Nghĩ là làm, Tử Nghĩa vung tay tát thẳng lên mặt của Chính Quốc một cái.

Thấy Chính Quốc bị đánh, cả Tiểu Ngọc và Bánh Bao đều òa lên khóc, hai đứa nhỏ ôm chặt lấy chân của cậu khóc ầm lên. Chính Quốc không quan tâm một bên mặt sưng đỏ của mình, cậu ngồi xuống ôm lấy hai đứa bé dỗ dành.

"Bánh Bao, đi với cô, con không nên đi với người xấu"

Tử Nghĩa không quan tâm tới hai đứa nhỏ đang gào khóc, cô ta lao tới cầm lấy tay Bánh Bao kéo đi khiến cậu bé sợ hãi thét lớn

"Cô buông tay ra, cô đang làm đứa nhỏ sợ đấy"

Chính Quốc đẩy Tử Nghĩa ra rồi ôm lấy cả hai đứa bé vào lòng mình

"Cậu là cái thá gì mà dám giành đứa nhỏ này với tôi. Trước sau gì nó cũng là con của tôi, cậu mau buông nó ra"

Tử Nghĩa không quan tâm, cô ta vẫn một mực xông tới giành lấy Bánh Bao từ trong tay của Chính Quốc. Bảo vệ khu chung cư chạy tới can thiệp, bọn họ biết Chính Quốc nên đã giúp cậu đưa hai đứa nhỏ đi vào phía bên trong cổng, Tử Nghĩa là người ngoài còn là người gây mất trật tự cho khu chung cư nên bảo vệ nhất quyết không để cô ta bước vào.

Tử Nghĩa chửi bới hai người bảo vệ trung tuổi, còn dọa dẫm sẽ tìm tới chủ của khu chung cư yêu cầu đuổi việc hai người. Đúng lúc này Thái Hanh đánh xe đi tới, thấy cô ta đang tranh cãi với hai người bảo vệ liền chau mày.

Bước xuống xe, anh đi tới trước mặt hai người bảo vệ cúi chào họ. Tử Nghĩa bán vào cánh tay Thái Hanh, vênh mặt lên với hai người bảo vệ

"Hanh ca, anh tới đúng lúc lắm, mau nói cho bọn họ biết em là ai đi"

Thái Hanh đưa ra danh thiếp của mình, hỏi hai người bảo vệ đã có chuyện gì? Một trong hai người bảo vệ nói đang chuẩn bị đổi ca thì thấy bên ngoài cổng xảy ra một vụ cãi vã, ra xem thì thấy một người thanh niên bị đánh, còn người phụ nữ này lại muốn đưa đứa trẻ của người thanh niên ấy đi. Đến lúc xác định được thanh niên đó là người dân của khu chung cư bọn họ đã lập tức can thiệp, không ngờ người phụ nữ này không chịu buông tha còn chửi bới bắt họ phải giao người ra.

Thái Hanh giận dữ, nghiêng người nhìn vào bên trong thì thấy Chính Quốc đang ôm lấy hai đứa nhỏ. Anh nhìn ra được một bên mặt của cậu đang rất đỏ và sưng, còn hai đứa bé của anh thì vẫn đang khóc thút thít.

Hít sâu một hơi, Thái Hanh nói cảm ơn hai người bảo vệ sau đó xin phép đi vào bên trong. Thấy anh nắm lấy cổ tay mình kéo đi, Tử Nghĩa vui mừng nghĩ Thái Hanh muốn ở trước mặt Chính Quốc làm rõ mối quan hệ của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro