30.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc họp diễn ra hơn nửa tiếng đồng hồ mới kết thúc, mọi người rời khỏi khách sạn để tới nhà hàng ăn trưa. Lúc đến cửa khách sạn đúng lúc gặp Tử Hạo đang mở cửa xe cho Chính Quốc.

Tử Hạo và Giai Thụy đã kết thúc kỳ thực tập của mình thế nhưng cậu ta lúc nào cũng tới tìm Chính Quốc để làm phiền, và cũng đã bày tỏ tình cảm của mình.

Nếu nói Chính Quốc không có tình cảm với cậu ta là không đúng. Bởi vì Tử Hạo đối xử với cậu rất tốt, luôn quan tâm và lo lắng cho cậu mọi chuyện. Dần dần sự xuất hiện của Tử Hạo trong cuộc sống của Chính Quốc giống như một thói quen, tiếc là lúc cậu ta tỏ tình Chính Quốc đã có trong bụng đứa bé của Thái Hanh, nên cậu không thể suy nghĩ về bất cứ thứ tình cảm nào khác được, chỉ có thể coi cậu ta giống như bạn bè hoặc anh em mà thôi.

Mặc kệ Chính Quốc nói gì Tử Hạo vẫn nhất quyết bám theo cậu mọi lúc, nói trước sau gì cũng sẽ khiến Chính Quốc thay đổi quyết định. Vì không muốn Tử Hạo tiếp tục nuôi hi vọng Chính Quốc đã mang chuyện mình có thai nói cho cậu ta nghe. Lúc đầu Tử Hạo không tin còn cho rằng đó chỉ là cái cớ để Chính Quốc cự tuyệt mình, cho đến khi nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm.

Tử Hạo gặng hỏi về cha của đứa bé nhưng Chính Quốc tuyệt nhiên giữ bí mật, chỉ nói đây là kết tinh tình yêu của mình với người đó và chưa bao giờ thấy hối hận về chuyện này. Tưởng rằng sau khi biết chuyện Tử Hạo sẽ từ bỏ. Nhưng không, cậu ta nói sẽ thay người kia làm cha đứa bé trong bụng, sẽ thay cái người vô tâm đó chăm sóc và yêu thương hai người. Khuyên ngăn không được Chính Quốc đành phải mặc kệ cậu ta. Hàng ngày Tử Hạo vẫn tới đưa cậu đi ăn và luôn nhắc nhở chuyện uống thuốc bổ đều đặn.

Thái Hanh lạnh giọng hỏi, "Hai người đang đi đâu vậy?"

"Chúng tôi..."

Không để Chính Quốc trả lời, Tử Hạo đã nhanh miệng đáp lời Thái Hanh, "Tôi đang đưa Quốc Quốc đi ăn trưa. Hanh ca, có chuyện gì sao?"

Tử Nghĩa giả bộ bày ra thái độ ngưỡng mộ, "Tình cảm của hai người tốt thật đó. Trưa nào tôi cũng thấy cậu đón Chính Quốc, thật ghen tỵ"

Thái Hanh nhếch miệng cười, hất mặt về chiếc xe của mình, "Vậy sao? Đúng lúc chúng tôi đang định đi ăn trưa, cùng đi chung đi"

"Quốc Quốc, lên xe của anh đi, anh có chuyện muốn nói"

Hải Lâm đi tới cầm tay Chính Quốc kéo về xe của mình, dù không muốn Tử Hạo vẫn phải leo lên xe của Thái Hanh. Cậu ta ngồi ở ghế lái phụ cạnh anh, còn Tử Nghĩa ngồi một mình ở đằng sau.

"Tử Hạo, cậu thích Chính Quốc phải không? Hai người nhìn thật xứng đôi"

Tử Nghĩa vừa hỏi, vừa quan sát biểu hiện của Thái Hanh qua gương. Cô ta muốn làm cho anh hiểu lầm rồi ghét bỏ Chính Quốc, như vậy cô ta mới có cơ hội ngồi vào vị trí phu nhân của tập đoàn Kim Thị.

"Có lẽ tình cảm của tôi dành cho Quốc Quốc quá rõ ràng nên mọi người đều nhìn ra nhỉ?"

Câu nói của Tử Hạo làm cho bàn tay đang nắm lấy vô lăng của Thái Hanh siết chặt, tốc độ không làm chủ bị chậm lại. Nhận thấy sắc mặt của anh thay đổi, Tử Hạo chậm rãi nói tiếp

"Chỉ tiếc là em ấy đã từ chối tôi rồi, vì một người xấu xa nào đó mà Quốc Quốc đã cự tuyệt tình cảm của tôi. Không sao, tôi sẽ chẳng bỏ cuộc, sẽ khiến cho em ấy phải thay đổi quyết định".

Tử Hạo cũng đã biết  được người đàn ông mà Chính Quốc thích là ai. Chẳng khó để nhận ra được điều đó qua ánh mắt, biểu cảm của cậu khi nhìn Thái Hanh.

Ngồi ở trên xe của Hải Lâm, Chính Quốc lo lắng lên tiếng hỏi, "Lâm ca, có chuyện gì vậy?"

"Cũng không có gì to tát lắm đâu, chỉ muốn thông báo với em về kết quả cuộc họp".

"Anh đâu cần thông báo lại với em, quyết định thế nào cũng là vì lợi ích của tập đoàn"

Hải Lâm nắm lấy bàn tay đang khẽ siết lại của Chính Quốc, nói Thái Hanh đã quyết định để cho cả ba người đó tiếp tục làm việc. Tên quản lý đã bị giáng chức nhưng việc xử phạt vẫn không tránh khỏi. Ba người họ phải tham gia xây dựng lại những khu vực bị phá hủy mà không được nhận một đồng lương nào cho đến khi những khu vực đó được hoàn thành.

Chính Quốc cảm ơn Hải Lâm và Quang Viễn đã tin tưởng cậu và đồng ý cho những người công nhân đó một cơ hội kiếm sống. Thế nhưng Quang Viễn lại nói đó là quyết định của Thái Hanh, trước khi cuộc họp diễn ra cả hai đã có một cuộc thảo luận riêng đưa ra giải pháp hợp lý. Không hiểu vì sao ở cuộc họp vừa rồi Thái Hanh lại nói những lời như vậy, nhưng Quang Viễn khẳng định đó không phải là những lời nói thật lòng của anh.

Suy nghĩ về những điều mà Quang Viễn nói, Chính Quốc cũng không thể hiểu được tại sao Thái Hanh lại muốn cậu hiểu lầm anh? Nghĩ anh là một người xấu. Không lẽ anh lại muốn trêu đùa cậu hay sao? Những câu hỏi rối loạn cứ làm phiền Chính Quốc, cho tới lúc đến nhà hàng cậu vẫn không có được câu trả lời cho mình.

Hải Lâm kéo Chính Quốc ngồi cạnh mình, anh ta không muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Thái Hanh khi cậu ngồi cùng Tử Hạo.

Khi món ăn được mang ra bày biện lên khắp mặt bàn, mọi người cảm thấy rất lạ, nhân viên cứ đặt món ăn nào đang bốc hơi nghi ngút ở trước mặt Chính Quốc là Tử Hạo liền nhổm người mang nó về phía mình. Chỉ có Hải Lâm là không thấy ngạc nhiên lắm, nghĩ Chính Quốc lại bị nghén giống như hai lần mang thai trước.
Chả bù cho anh ta cứ nghén là ăn không ngừng lại còn ngủ khỏe nữa chứ, Hải Lâm giúp Chính Quốc giải thích

"Mọi người thông cảm, Quốc Quốc không được khỏe nên chỉ ăn được những món nướng thôi"

Thái Hanh từ đầu tới cuối đều để ý đến từng hành động của Tử Hạo, cậu ta không để Chính Quốc uống rượu hay nước có ga, những món đồ ăn có nhiều dầu và mỡ, những món đồ ăn sống hoặc tái đều được mang xa khỏi cậu. Trước mắt Chính Quốc chỉ có duy nhất một đĩa thịt lợn nướng khô cùng vài miếng bánh mì gối.

Trong đầu như đang suy nghĩ chuyện gì đó, Thái Hanh đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Một lúc sau anh quay lại với một đĩa thịt trên tay, đi thẳng tới chỗ Chính Quốc đặt nó xuống trước mặt của cậu.

"Chính Quốc không ăn được món đó, anh mang nó ra chỗ khác đi"

Tử Hạo đứng bật dậy, gấp gáp nói lớn. Nhưng Thái Hanh chỉ ngước mặt lên nhìn cậu ta, không tỏ thái độ gì mà cúi xuống nói với Chính Quốc

"Là do tôi tự tay làm cho em, ăn thử một chút"

Chính Quốc nhìn vào đĩa thịt bò áp chảo trước mặt. Để khiến cho nó chín kĩ một chút Thái Hanh đã mất công thái lát thật mỏng, đập dập nó ra rồi mới cho lên áp chảo.

Cầm chiếc nĩa lên Chính Quốc xiên một miếng thịt cho vào miệng, đến khi nuốt miếng thịt xuống bụng cậu không hề cảm thấy có chút buồn nôn nào cả, ngược lại còn cảm thấy ngon miệng.

Thịt bò không hề bị khô và dai còn có nguyên vị ngọt nữa. Từ lúc bị nghén tới giờ ngoài những miếng thịt lợn nướng khô khốc ra Chính Quốc chỉ ăn được bánh mì chấm với sữa, rất lâu rồi cậu mới được ăn món thịt bò ngon tới như vậy. Ngước mặt lên nhìn Thái Hanh, cậu mỉm cười rồi nói cảm ơn với anh

"Không có gì, ăn ngon miệng là được"

Thái Hanh hài lòng gật đầu, quay lại ngồi vào vị trí của mình. Tử Nghĩa khó chịu khi nhìn thấy Chính Quốc được nhận đặc ân lớn từ Thái Hanh, cô ta không chịu thua kém quay sang làm nũng với anh

"Hanh ca, em cũng muốn ăn món đó"

Vẫy tay gọi phục vụ, Thái Hanh yêu cầu một phần thịt bò áp chảo cho Tử Nghĩa. Cô ta hậm hực xoay người đi, cầm nĩa xiên lên đĩa khoai tây trước mặt giống như muốn trút giận.

Thấy Chính Quốc ăn thêm được món khác Tử Hạo cũng cảm thấy vui hơn. Từ khi biết cậu bị nghén nặng Tử Hạo luôn bỏ công sức tìm đủ loại món ăn khác nhau, chỉ là ngoài món thịt lợn nướng không tẩm ướp gia vị còn phải nướng thật kĩ thì Chính Quốc chẳng ăn được gì. Vậy mà khi Thái Hanh xuất hiện đã tự tay làm ra một món ăn phù hợp với tình trạng cơ thể của cậu lúc này. Tử Hạo tự hỏi trong lòng, không biết do món ăn đó đặc biệt hay là do người nấu ra nó đặc biệt.

"Tiểu Quốc, đừng uống nước đó, không tốt"

Chính Quốc cầm lon coca trên bàn lên muốn uống, vậy nhưng Hải Lâm đã ngăn lại. Anh ta gọi phục vụ chuẩn bị cho cậu một ly nước cam, còn dặn cho ít đường đi một chút. Trái ngược hoàn toàn với Hải Lâm, Chính Quốc không ăn không ngủ được lại còn đặc biệt thích ăn chua.

Thái Hanh cảm nhận được sự thay đổi lớn của Chính Quốc, vậy nhưng anh lại không dám hỏi Hải Lâm. Nhìn ra được thái độ thờ ơ không mấy quan tâm của Quang Viễn, Thái Hanh cũng đủ hiểu anh ta không biết gì cả, có hỏi cũng chỉ mất công. Bảo anh hỏi Hải Lâm ư, có cạy miệng cũng chẳng nói cho anh biết đâu. Hải Lâm có ác cảm với anh thế cơ mà.

Ăn hết đĩa thịt bò áp chảo của Thái Hanh, Chính Quốc vẫn còn muốn được ăn tiếp. Nhìn sang đĩa thịt lợn nướng khô khốc cậu lại thấy ngán ngẩm, có lẽ vì phải ăn một món quá lâu nên khi ăn được món ăn khác Chính Quốc liền cảm thấy ngon miệng hơn. Thấy cậu cứ nhìn chăm chăm vào đĩa thịt lợn, miệng chép chép nhưng lại không muốn gắp, Hải Lâm khó hiểu lên tiếng hỏi

"Quốc Quốc, em còn muốn ăn thêm gì không?"

"À...em..."

Chính Quốc khẽ giật mình nhìn sang Hải Lâm, vô thức lại liếc mắt sang phía Thái Hanh, ngẫm nghĩ một hồi cậu lại lắc đầu nói bản thân đã no rồi.

Tự dặn bản thân không nên đòi hỏi quá nhiều từ Thái Hanh, giữa anh và cậu đã hoàn toàn chấm dứt mọi chuyện rồi mà. Vậy nhưng sao anh lại quan tâm tới cậu cơ chứ? Còn tự mình xuống bếp làm đồ ăn nữa? Lại có thêm một khúc mắc nhỏ trong suy nghĩ của Chính Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro