₅❅

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chính Quốc book vé xong xuôi rồi lái xe rời khỏi nhà, nhưng sau khi ra đến sân bay mới biết chuyến bay vừa được hạ lệnh delay. Thế là không thể dùng đường bay đến Hàng Châu, không còn cách nào khác trong lúc gấp rút, bản thân đành lái xe xuyên đêm đến nơi đang tạm giam Thái Hanh.

Từ Bắc Kinh đến Hàng Châu nếu không lầm thì hơn 1000km, đi ô tô thể nào cũng hơn 12 tiếng đồng hồ. Nhưng Chính Quốc không còn lựa chọn khác khi máy bay đã delay. Căn bản ban đêm không ổn, nếu anh chờ đến khi bay được thì tự thân vận động vẫn tốt hơn.

Huống chi Thái Hanh đánh nhau thì cứ cho tạm giam ở đó đi. Cậu có đối xử tốt với Chính Quốc miếng nào đâu, hà tất nhanh chóng bảo lãnh cậu ra làm gì? Anh đáng lý có thể chọn tàu cao tốc, nhưng do quên hay vì muốn thời gian bị giữ ở đồn cảnh sát của đối phương bị kéo dài mà chọn cách này?

Không biết nữa, chỉ biết là đối với một người không hề yêu mình, song làm tổn thương mình mà phải lái xe xuyên đêm, vượt ngàn cây số để đến nơi bảo lãnh khỏi đồn cảnh sát thì Chính Quốc thật sự đỉnh rồi.

Như đã nói, Thái Hanh đánh nhau thì Thái Hanh tự chịu, Chính Quốc là chồng chưa cưới thì liên quan gì? Nhưng anh nghĩ, cậu đã không lựa chọn gọi về gia đình, thay vào đó đã kêu cảnh sát liên lạc cho mình thì chắc hẳn có nguyên do.

Chính Quốc không thể vì Thái Hanh đối xử không tốt với mình mà ở đây tuyệt tình. Sau đêm nay thì cả hai chỉ còn hai ngày cuối cùng là về chung một nhà. Thế bây giờ anh đối xử tệ bạc lại thì tương lai mỗi lúc đối mặt nhau cũng khó lòng nhìn hoặc nói chuyện. Thôi thì sống tự nên chừa cho mình một con đường lui, anh đối tốt với đúng đạo với cậu, nhưng cậu lại sai trái với anh thì lỗi lầm nơi cậu.

Khoảng 9 giờ sáng, Chính Quốc cũng đến được sở cảnh sát. Anh sống đến từng này tuổi, ngoài chuyện đi làm giấy tờ pháp lý thì chưa từng đến những nơi nào liên quan đến cảnh sát hay các bộ phận khác của nhà nước. Nhưng từ đây về sau, chắc hẳn anh sẽ làm thành phần chai mặt với cảnh sát. Do bản thân đảm bảo rằng: Thái Hanh không dễ dàng bỏ đi danh phận VIP ở đồn an ninh đâu.

Làm thủ tục bảo lãnh xong xuôi cũng khoảng 10 giờ, Chính Quốc vừa mệt vừa đói đến mức chóng mặt. Nhưng anh rất khôn khéo dẫn đến chuyện che giấu kỹ khiến Thái Hanh nhìn không ra.

Chính Quốc ghé chỗ đổ xăng, Thái Hanh ngồi ở cạnh bên làu bàu rằng:

"Sao anh đến muộn thế hả? Anh có biết tôi phải ở trong đó cả đêm không?"

Chính Quốc có muốn đến muộn sao? Thái Hanh không nhìn ra anh đã đi ô tô đến chứ không phải máy bay à?

"Không phải em là thái tử nhà họ Kim à? Bộ không được họ đối xử tốt sao?"

"Ở Bắc Kinh, ở Thượng Hải thì tôi có hẳn một căn phòng hạng sang ở đó rồi. Nhưng đằng này là Hàng Châu, lâu lâu tôi mới đến chơi một lần. Dù họ có nể thân phận của tôi thì cũng đâu đến mức giống những cảnh sát quen mặt hay nhận tiền của nhà tôi."

Chính Quốc sau khi trả tiền xăng cũng nâng kính xe lên, sau đó tiếp tục lái về khách sạn mà Thái Hanh đã thuê. Rõ là cậu vừa nói một đoạn dài ngoằng, nhưng anh yên lặng không đáp làm sự khó chịu dâng lên, do đó cậu lại chu môi hỏi:

"Anh đang khinh thường tôi đó hả? Sao không cùng tôi nói chuyện chứ?"

"Đúng là tôi xem thường em đó. Nhìn lại xem em bao nhiêu tuổi rồi? Kim Thị thì không đến làm, công ty riêng cũng không có. Suốt ngày chỉ biết ăn chơi rồi đến cảnh sát uống trà, bộ trà ở nhà không ngon hơn sao? Sao em không biết nghĩ hả?"

Chính Quốc thật không nhịn được lên tiếng trách móc. Tại sao bản thân là người điều hành một tập đoàn xuyên quốc gia lại phải lấy một người ăn chơi trác táng, hư hỏng toàn phần? Cuộc đời này của anh thất bại đến mức phải cùng phối ngẫu với một đối tượng như này à?

Với lại thử nhìn xem Thái Hanh đã làm những gì với Chính Quốc? Anh còn ở đây bình tĩnh chịu nói chuyện với cậu đã may lắm rồi.

"Anh đừng tưởng vừa bảo lãnh hộ tôi thì được quyền lên giọng với tôi nha. Anh đừng quên chúng ta có giao ước gì và anh không đủ tư cách dạy đời tôi đâu."

Nghe đến đây, máu nóng của Chính Quốc càng dồn lên não nên thắng gấp xe làm Thái Hanh không kịp phản ứng mà ngả người về phía trước. Nếu không có dây an toàn thì chắc đầu cậu đã bị va đập dẫn đến chảy máu.

"Anh điên à?"

"Đúng, tôi điên rồi. Do đó không chắc mình sẽ lái xe an toàn đâu. Đề phòng sự toàn mạng của em, mời em xuống xe."

"Anh dám?"

Thái Hanh sinh khí tức khắc, vì từ trước đến nay chưa ai dám đối xử thế với cậu.

"Sao lại không? Chúng ta không phải đã nói không xen vào cuộc sống của nhau à? Cho nên em đi đâu, làm gì, tôi không muốn biết, mau chóng xuống xe đi. Cút khỏi xe tôi đi."

"Anh đuổi tôi?"

Thái Hanh như vẫn chưa thể chấp nhận nên hỏi lại lần nữa. Chính Quốc quay sang, giúp cậu tháo dây an toàn rồi đáp:

"Được, anh giỏi lắm. Thù này tôi sẽ trả."

Thà tự xuống còn hơn là bị đá, Thái Hanh giận dỗi bước xuống xe. Nhưng Chính Quốc còn chưa kịp lái xe đi đã nghe cậu đứng bên ngoài nói:

"Anh có tiền mặt không? Cho tôi mượn đi, khi về tới khách sạn tôi chuyển khoản lại cho."

Taxi ở Hàng Châu không có vụ quẹt thẻ, mà Thái Hanh chỉ dùng thẻ cho nên nếu không có tiền mặt, cậu phải đi bộ về tới khách sạn mất.

Chính Quốc thử tính, từ đây về tới khách sạn chắc hẳn 4km nữa thôi, nên đưa cho Thái Hanh 200 tệ.

"Không đủ cũng là chuyện của em, không liên quan đến tôi."

200 tệ có thể đi tận 15km, Chính Quốc tính toán như thế đưa dư nhiều lắm rồi nhưng vẫn muốn mở miệng nói một câu thể hiện thái độ mặc kệ khiến Thái Hanh càng bực dọc và mất mặt. Khi thấy cậu cầm được tiền thì cũng lái xe đi.

"Tôi nhất định sẽ trả món nợ hôm nay."

Thái Hanh chưa từng chịu uất ức, mất mặt xấu hổ hoặc bị xem thường như thế, thành ra trong lòng quyết không để yên cho Chính Quốc.

Chính Quốc lái xe được một đoạn không quá dài thì dừng lại. Anh cần nghỉ ngơi, quá mệt rồi, nếu còn tiếp tục lái xe thì sợ tầm nhìn sẽ bị ảnh hưởng và phát sinh tai nạn.

Chính Quốc đưa mắt nhìn xung quanh xem có khách sạn nào không. Bởi anh không thể chọn thuê chung khách sạn với Thái Hanh. Nhưng anh đã mệt và tay tê tái mất cảm giác do cầm vô lăng quá lâu nên bản thân càn được nghỉ ngơi và nạp năng lượng.

Cuối cùng, Chính Quốc cũng tìm được khách sạn để thuê. Anh sau khi ăn uống xong cũng nằm nghỉ lưng một chút. Giờ đây anh mới cảm thấy thắt lưng mình đau nhức đến độ nóng rát. Đôi bàn tay nhỏ trắng mềm với những ngón tay thon dài vẫn còn tê nhức khó chịu.

Nghĩ đến phải lái xe ngược về Bắc Kinh thêm 12 tiếng đồng hồ thì Chính Quốc liền cảm thấy sợ. Suy nghĩ một hồi anh quyết định ra sân bay tìm chuyến bay về nhà, còn xe cứ nhờ người vận chuyển về hộ, chịu khó trả tiền cao hơn một chút là được.

Ngồi trên máy bay, Chính Quốc cũng khép mắt ngủ một giấc. Nguyên đêm không thể chợp mắt còn phải lái xe, thực làm anh mệt mỏi nói không thành lời. Hôm qua từ sáng cho đến chiều anh phải diễn tập các thứ cho hôn lễ, rồi giải quyết công việc lớn nhỏ của Điền Thị. Còn chưa nằm nghỉ lưng được 30 phút thì đã nhận được cuộc gọi từ phía cảnh sát.

Thử nói xem sao số của Chính Quốc lại cực như thế? Phải Thái Hanh đừng đi chơi lung tung, bỏ mặc anh một mình thì có dẫn đến chuyện đánh nhau đến mức lên đồn không? Ở nhà không chịu, lại chịu mấy nơi như vậy, càng nghĩ thì anh càng tức và ấm ức.

Chính Quốc sau khi về đến nhà cũng lên phòng nằm. Chỉ còn ngày mai nữa thôi, ngày cuối cùng để anh được tự do và ở cạnh cha mẹ của mình. Đặt tên làm sao cho cái cảm giác như không nỡ, không muốn, càng mang theo chút hối hận khi chọn kết hôn này? Anh không biết, cái gì cũng không biết. Thật chỉ muốn ngủ một giấc sâu, sau đó tỉnh lại thì mọi thứ đều là mơ.

Nhưng cuộc sống mà, sao có chuyện như ý bản thân mong muốn được? Thành ra hôm sau Chính Quốc phải sửa soạn và thu xếp mọi thứ cho ổn thỏa để ngày mai còn kết hôn.

Đáng lý nên tổ chức một buổi tiệc độc thân, nhưng Chính Quốc thì lo làm ăn, kinh doanh nên không có nhiều bạn bè thân thiết. Đó là một trong những nguyên nhân khiến anh phải ở nhà dù mai là bản thân phải thành đôi với Thái Hanh.

Bộ lễ phục màu trắng đang được treo cạnh tủ, trên ngực áo có hoa đỏ và thêm một cái ghim cài hình đuôi phượng toàn đính bằng kim cương. Trông hài hòa nhưng chói mắt đến lạ thường. Hôn lễ của cả hai rồi đây ai ai cũng lấy làm ghen tị và cảm thán không ngớt lời. Nhưng người trong cuộc lại vô cùng hời hợt và xem nó chẳng là gì. Đáng nực cười không?

Chính Quốc thở dài một hơi, còn chưa kịp đứng lên đi tắm rửa thì đã nhận được cuộc gọi từ Thái Hanh. Anh không biết cậu lại muốn cái gì nhưng lại hẹn đến quán bar.

"Tôi không rảnh và tôi cũng không muốn đến đó."

Bị lừa một lần là đủ rồi, huống chi từ lúc ở Hàng Châu về đến nay, Thái Hanh cũng đâu thèm liên lạc cho Chính Quốc. Bây giờ đã đêm khuya, đột nhiên gọi rồi bảo tới nơi như thế liền không thấy tốt lành gì.

"Đến đi mà."

"Tiệc độc thân của em thì tôi đến làm gì?"

Chính Quốc tỏ ra khó hiểu. Đây chính là không gian riêng tư cuối cùng dành cho những đối tượng chuẩn bị kết hôn. Nhưng anh cùng Thái Hanh là lấy nhau cho có, chứ căn bản mỗi người đều có tự do riêng, còn khả năng tự tung tự tác sau khi thành một đôi chồng chồng.

Cho nên có thể nói buổi tiệc này không thể xem là quan trọng thì đúng theo lễ nghi là phải xuất hiện. Vậy Chính Quốc chọn đến họp mặt phải chăng rất kì cục?

"Đến chơi một chút đi, ngày mai bạn tôi có mấy người phải sang nước ngoài nên không đến chung vui với chúng ta được, họ muốn gặp mặt anh để nói mấy lời chúc phúc thôi."

"Chúc phúc? Em không thấy nó dư thừa sao? Hôn nhân của chúng ta là gì? Em còn không nhìn ra được à? Thành ra họ có đến chúc phúc đến gãy lưỡi thì vẫn là điều vô nghĩa."

Nói xong, Chính Quốc chuẩn bị tắt điện thoại thì Thái Hanh lại nói:

"Anh nể mặt tôi một chút đi mà."

"Là họ muốn gặp tôi chứ tôi không muốn gặp họ. Cần thì đến nhà của tôi."

Chính Quốc tại sao phải đi gặp đám bạn ăn chơi sa đọa đó của Thái Hanh? Anh là người cậu muốn ra lệnh đi đâu thì phải đi đó à?

"Anh, Chính Quốc, tới đây một lần đi mà. Nếu anh không tới đây thì sau khi kết hôn xong, những lúc phải về nhà mẹ của anh, tôi không phối hợp diễn đâu."

"Em đang hăm dọa tôi? Em nghĩ tôi sợ à?"

Giờ đây Thái Hanh mới phát hiện ra mình đe dọa có chút lầm người.

"Tôi nói cho em biết, tôi không ngại khi về nhà mẹ một mình. Nhưng chắc em hiểu tính mẹ em mà, không có tôi về chung thì sẽ ra sao nhỉ?"

"Chính Quốc à, anh chịu khó hợp tác được không?"

"Không."

Dứt khoát đáp, Chính Quốc cũng tắt điện thoại khiến Thái Hanh trở nên điên tiết nói không thành lời. Cậu đang tính toán gì đó, cho nên muốn dụ anh tới đây, cơ mà trời không chiều lòng người gì hết.

Cắn cắn môi, Thái Hanh suy nghĩ gì đó rồi liên lạc lại cho Chính Quốc thêm lần nữa. Cậu thật muốn anh đến quán bar lần này, kế hoạch này phải diễn ra trước ngày kết hôn mới đặc sắc.

"Đừng có phiền phức như thế được không?"

"Đi mà Chính Quốc, nể mặt tôi?"

Nói thêm một hồi, Chính Quốc cũng miến cưỡng đi. Không biết sao nhưng mãi thấy mãi chối từ cũng không đặng.

"Anh dâu tới rồi."

"Lại đây, tôi ở đây này."

Thái Hanh đưa tay vẫy vẫy, Chính Quốc sau khi nhìn thấy cũng cho chân tiến lại gần.

"Ngồi xuống đây đi."

"Anh dâu quả thực còn đẹp hơn trong hình."

Nghe đến đây thì Chính Quốc lại giật trong lòng một cái, lưng bất giác tự thẳng lên. Có phải do anh quá nhạy cảm rồi không? Theo như lời của Hầu Giai Nghị nói thì hình của Thái Hanh đưa cho họ xem không nhìn rõ mặt anh mà. Nhưng nói sao đi nữa, những người ngồi ở đây đều thấy hình ảnh tế nhị và đáng xấu hổ đó rồi nên lòng anh cảm thấy không hề dễ chịu.

"Ngày mai chúng tôi không thể đến chung vui, cho nên hôm nay mang quà đến đây tặng cho anh cùng Thái Hanh trước vậy."

Nói xong, có vài người cùng nhau lấy quà đang đặt dưới gầm bàn lên để tặng Chính Quốc cùng Thái Hanh. Phục vụ cũng từ trong tiến đến để hỏi xem anh muốn uống loại nào.

Thái Hanh không chờ Chính Quốc mở lời đã đích thân chọn hộ loại cao cấp. Nhưng sao cũng được, chầu này anh không phải người trả tiền nên cứ cho người bao thể hiện độ hào phóng đi.

"Chúc cho hai người trăm năm hạnh phúc nhé."

"Quà ít nhưng tấm lòng nhiều."

"Cảm ơn."

Chính Quốc cười xã giao sau một tiếng cảm ơn làm bầu không khí nơi đây khá gượng gạo.

"Cảm ơn gì chứ? Anh dâu à, đừng có nói như thế, nghe xa lạ lắm luôn."

"Chứ chúng ta có thân nhau sao?"

Chính là thẳng thừng hỏi một câu làm cho những người ngồi ở đây rơi vào trạng thái im lặng. Thái Hanh có chút mất mặt nhưng rồi vẫn mở miệng cứu vãn tình thế bằng câu:

"Thì trước lạ sau quen, họ đều là bạn của tôi, rồi anh sẽ quen mà."

"Đến đây như thế là được rồi đúng không? Tôi về đây."

Chính Quốc không muốn tốn thời gian của mình cho tình huống này và những người thế này nên đứng lên. Chỉ là Thái Hanh nhanh giữ tay anh lại và nói:

"Ở chơi một chút đi, rượu anh còn chưa uống mà muốn đi đâu. Chơi một chút nữa thôi, 22 giờ về được không?"

Rượu cũng đã mang ra, huống chi bây giờ cũng 21 giờ 50 phút rồi, nên Chính Quốc miễn cưỡng ngồi xuống.

"Tôi xin uống cạn ly này thay cho lời xin lỗi vì ngày mai không thể đến dự hôn lễ ngày mai của cậu nha Thái Hanh."

Nói xong, người bạn kia cũng tự uống cạn ly bằng một hơi coi như hình phạt.

"Còn tôi, tôi sẽ uống cạn ly này coi như kính anh dâu."

Đã có người kính, nếu Chính Quốc không cùng cụng ly thì có hơi thất lễ nên anh miễn cưỡng nâng ly lên rồi cùng họ uống. Thái Hanh ngồi tựa lưng vào ghế rồi vòng tay qua eo anh, song khẽ nói nhỏ một câu vào tai:

"Trong rượu có thuốc."

Chính Quốc nghe xong liền căng cứng cả người, nhưng bây giờ muốn phun ra cũng không kịp nữa.

"Anh biết không Chính Quốc? Hôm nay anh sẽ trả món nợ mà khiến tôi nhục nhã ở Hàng Châu hôm qua đó."

Dứt tiếng, Chính Quốc quơ mạnh tay lên bàn, đem những thứ đang đặt ở đây gạt hết xuống đất. Mọi chuyện đang giống như những gì dự tính nên bạn bè của cậu đều không ngạc nhiên, trái lại còn lấy điện thoại ra rồi vào phần quay clip và bật hẳn đèn flash lên để quay cho rõ.

"Buông ra..... buông tôi ra.... em....em muốn làm gì cơ chứ? Buông ra.... buông tôi ra."

Chính Quốc điên cuồng giãy giụa nhưng vẫn bị Thái Hanh đè hẳn lên bàn và nói rằng:

"Anh dám để tôi ở lại trại giam lâu như thế, dám đuổi tôi xuống xe thì phải dám nhận hậu quả chứ? Đúng không?"

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro