₇❅

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mắng chửi cũng vô dụng, đi thôi, chúng ta cùng nhau đi tắm rồi hành sự."

"Tôi không phải là đồ chơi hay bạn giường của em, tôi càng không giống những con người em đang nuôi và bao dưỡng ở bên ngoài nên em cút đi cho tôi."

Chính Quốc xua tay đẩy Thái Hanh ra. Cậu đây là được nước lấn tới, nhưng nghe anh nói thế liền ngưng và cau mày hỏi:

"Sao anh biết tôi bao người ở bên ngoài? Anh điều tra tôi?"

Chính Quốc không nói, giống như yên lặng ngầm thừa nhận. Điều này làm Thái Hanh khó chịu đến mức nghiến khớp hàm và nhanh bắt lấy cổ tay của anh rồi siết lại thật chặt và bắt đầu nói:

"Sao anh dám hả?"

"Sao lại không? Tôi muốn biết về người sẽ lấy ra sao cũng không được à?"

"Anh biết không? Tôi không chê anh thì anh không có quyền chê tôi, thế điều tra nhau là sao chứ?"

Thái Hanh nói chuyện nghe buồn cười quá nhỉ? Cậu nghĩ mình là ai? Nhưng trẻ con thì nói sao cũng thế, giảng đạo lý cỡ nào cũng không hiểu nên Chính Quốc ở đây không muốn nhiều lời với cậu.

"Mau buông tôi ra..... buông ra..... cút đi, cút ra khỏi phòng tôi."

Chính Quốc ra sức thu tay, nhưng Thái Hanh càng siết chặt hơn rồi trầm giọng nói:

"Anh nợ tôi quá nhiều chuyện rồi đó, cho nên đêm nay cứ từ từ mà trả đi."

"Tôi nợ em hay em nợ tôi? Nói mà không thấy nực cười sao?"

Chính Quốc cương quyết vung chân đạp Thái Hanh thật mạnh, làm cậu đau rồi buông anh ra và tranh thủ nhanh chóng chạy khỏi giường.

"Chính Quốc, anh....."

Thái Hanh ôm bụng mình với gương mặt nhăn nhó do đau đớn. Chính Quốc chỉnh lại quần áo của mình, sau đó cũng bảo:

"Tôi nói cho em biết, có nợ là em nợ tôi, Kim gia em nợ tôi, chứ tôi không nợ nần gì em hết. Nhìn lại những gì em đã làm với tôi đi Thái Hanh, tôi còn ở đây chấp nhận lấy em là đủ lắm rồi."

Chính Quốc biết sai lầm lớn nhất cuộc đời của mình, cũng như ngu si nhất trong cuộc đời này của mình là kết hôn và ở chung với Thái Hanh. Sau những gì cậu nói cũng như đã làm với anh thì chuyện đến bên nhau quả thực hoang đường.

Nhưng do bản thân không còn đường lui, lỡ một phút nhu nhược, không có chính kiến trong chuyện hôn nhân đại sự và xem như làm điều này để trả hiếu cho cha mẹ. Chính Quốc đã tự biến mình trở nên thất bại nặng nề.

"Anh biết có bao nhiêu người muốn cùng tôi kết hôn mà không được không hả?"

Thái Hanh tức giận khi Chính Quốc đang hạ giá cậu quá mức thậm tệ. Trên đời này cuối cùng cũng xuất hiện một người không cần hoặc không xem trọng hay đặt cậu trong lòng, song không gục ngã trước cái nhan sắc này của cậu.

"Tôi không biết có bao nhiêu người muốn lấy em, cái mà tôi biết chính là tôi không nằm trong số đó. Lấy em chính là thất bại, là nhục nhã lớn nhất đối với tôi."

Chính Quốc ở đây nặng lời như thế, cũng là muốn Thái Hanh tự ti rồi thấy xấu hổ mà thay đổi tính cách, để người khác đừng xem thường mình. Nhưng chắc hẳn cậu đâu dễ dàng thay đổi khi gương mặt kia đã làm khách VIP ở đồn cảnh sát.

"Anh dám?"

"Đừng có mà hỏi tôi cái câu vô hiệu lực đó. Em nên thừa sức biết là tôi không sợ em."

Thái Hanh chưa từng bị ai nói nặng lời và cái càng để thị uy cũng không thể bung ra, nên hiện tại vừa giận vừa ủy khuất mà nhìn Chính Quốc. Đúng là còn nít, khi nóng giận chỉ biết đụng tay đụng chân và lớn tiếng. Đến khi nói hoặc làm không lại người khác thì muốn khóc đến nơi. Phải làm sao cho cậu chịu lớn đây? Anh không biết mình sống được bao nhiêu năm để theo bảo lãnh cậu từ đồn cảnh sát về.

"Ra khỏi phòng tôi đi. Tôi mệt lắm, tôi muốn ngủ rồi."

Chính Quốc thở ra một hơi, để giọng mình trở về ổn định một chút rồ mở miệng nói.

"Đêm nay là đêm động phòng mà."

Thái Hanh tự dưng hóa thành cún con nhìn Chính Quốc rồi nói. Thật chứ lấy một người chồng như cậu chán chết đi được. Thà đối phương là một đứa con nít, anh cũng đâu cần bực dọc đến mức này. Cậu đã to xác, còn sống cỡ 24 năm để làm gì chứ? Ăn chơi, phá gia chi tử.

Càng nói càng bực, nhưng cả hai vừa kết hôn xong và Chính Quốc đang căm ghét đến đâu cũng bỏ không được.

"Thì sao? Em chạy vòng vòng đi cho cái phòng nó động."

Thái Hanh nhanh chóng cứng họng và Chính Quốc lại bảo:

"Đừng để tôi mở miệng đuổi thêm, làm người phải có lòng tự trọng, mau cút khỏi phòng tôi đi."

"Không đi, tại sao tôi phải đi cho anh vừa lòng."

"Đừng có trẻ con như thế được không?"

Căn bản cả hai cũng đã lấy nhau rồi, nếu Thái Hanh không đổ đốn, hư hỏng thì Chính Quốc cũng cho cậu động phòng thôi. Chỉ là đối phương không xứng đáng để động vào người anh. Vả lại ban đầu ai là người làm căng vấn đề quyền riêng tư vào lúc hậu kết hôn nhiều nhất? Nên anh đang theo đó mà đáp lại thôi.

"Tôi không có trẻ con."

"Nhưng không ai trưởng thành mà dùng lời nói để chứng minh cả."

Thái Hanh là người có cái tôi và sĩ diện rất cao, do đó bực dọc rời khỏi giường của Chính Quốc để đi ra ngoài một cách nhanh nhất. Trước khi đi miệng còn làu bàu:

"Tôi sẽ cho anh thấy là tôi lớn rồi."

Lớn rồi? Lớn rồi là đem chồng nhỏ của mình cho người khác xem. Lớn rồi là bỏ thuốc để cưỡng bức chồng nhỏ mình trước mặt nhiều người? Phải nói là đêm đó anh có thể thoát nạn, bằng không với nỗi ô nhục đó thì chắc sẽ tự tử chứ sao mà sống nổi.

Chính Quốc ngồi xuống giường rồi thở ra một hơi nhẹ nhõm vì thật may đã thoát được Thái Hanh đêm nay rồi.

Chính Quốc là ban nãy mệt đến mức chỉ muốn ngủ, nhưng sau khi bị Thái Hanh phá thì anh lại tỉnh táo. Cho nên đã tắm rửa sạch sẽ, xong thì xếp quần áo vào tủ đồ.

Mọi thứ xong xuôi thì trời đã hửng sáng, Chính Quốc ngả lưng xuống giường rồi thở dài một hơi. Trong lúc đảo quanh tầm mắt nhìn toàn cảnh căn phòng mới toanh, anh đã thấy hình ảnh cưới cả hai treo trên đầu giường, bức ảnh này đã làm cõi lòng nặng nề khó tả.

Thế là Chính Quốc đã kết hôn rồi, đã có chồng rồi. Đáng lý phải nói là đã có một chỗ dựa, không còn cô đơn rồi cảm thấy mệt mỏi khi một tay chèo chống tập đoàn đa quốc gia. Nhưng lấy Thái Hanh có khác nào lúc anh chưa lấy chồng à? Do đó nơi thâm tâm cứ đang tỏ ra khó chịu vô cùng, vì có chồng mà cũng như không.

Chính Quốc ngủ được một chút thì chuông báo thức đã reo lên. Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì anh xuống nhà ăn sáng. Vì còn 3 tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ bay đi hưởng tuần trăng mật.

"Thái Hanh chưa thức hả dì?"

"Thiếu gia có khi ngủ luôn tới chiều cũng nên."

Người giúp việc này là bên phía Kim gia cử sang đây chăm sóc cho hai người, do đó bà Triệu vô cùng hiểu ý tính khí và thói quen của Thái Hanh. Bam đầu bà có thắc mắc khi phải sửa soạn đến hai phòng ngủ, nhưng rồi lại thấy cuộc hôn này chắc hẳn vì lợi ích, nên hai chính chủ mới chọn cách sống thế này. Phận tôi tớ cũng đâu dám mở miệng nêu ý kiến chi, nên dẫu biết thì vẫn phải câm lặng.

"Thế bây giờ dư một phần ăn rồi, dì ngồi xuống ăn chung với con đi."

"Thiếu phu nhân...... tôi..... tôi không dám."

Bà Triệu nhanh chóng lắc đầu và hơi khom người.

"Dì đã gọi tôi một tiếng thiếu phu nhân thì nên theo lệnh của tôi."

Chính Quốc nói xong rồi cười, còn Bà Triệu vẫn ái ngại và tỏ ra không dám.

"Ở nhà của tôi thì giúp việc được ngồi chung bàn đó. Dì đừng nghĩ nhiều, mau ngồi xuống ăn đi."

"Aizz dì à, sao dì lại tự ti về cái nghề của mình thế a? Chúng tôi đã làm suốt ngày, không có ban tay của dì ở nhà lo cơm lo nước rồi dọn dẹp thì căn nhà sẽ thành loại hỗn độn nào? Do đó dì đừng ngại, nào, mau ngồi xuống."

Đúng là giúp việc không thể xem là một cái nghề sang. Nhưng không có những người như họ thì sau giờ đi làm mệt mỏi, chủ nhà cần lo thêm bao nhiêu cái bộn bề chứ? Do đó Chính Quốc rất kính trọng những người làm công việc này.

Chính Quốc đã nói đến mức này, Bà Triệu không thể không ngồi cùng.

"Dì cứ thoải mái đi a."

"Thiếu phu nhân, Kim thiếu lấy được ngài thật sự là phước đức."

Bà Triệu cảm thấy nước mắt của mình đang rơm rớm. Chính Quốc nghe xong chỉ biết cười gượng gạo. Lấy anh có phải phước phần của cậu hay không thì không biết, nhưng lấy cậu thì anh giống như đang trả nợ, trả nghiệp vậy.

Thái Hanh dụi dụi mắt và đi vào phòng ăn. Ngay sau khi thấy Bà Triệu đang cùng Chính Quốc trò chuyện vui vẻ thì hỏi:

"Sao dì lại ngồi ở đó?"

"Thiếu gia, tôi..... tôi xin lỗi."

Bà Triệu nhanh chóng buông chén đũa rồi đứng lên gập người xin lỗi liên tục. Chính Quốc đưa mắt nhìn bộ dạng ngái ngủ của Thái Hanh mà cau mày. Bởi cậu còn đang mặc đồ ngủ và tóc tai chưa chải chuốt gì hết, trông khó coi vô cùng. Không phải bình thường đi ra ngoài đều mang đồ hiệu à? Hóa ra Kim thiếu hào nhoáng ở bên ngoài là mỗi lúc thức dậy đều xộc xệch, lôi thôi thế này sao?

"Dì không cần phải xin lỗi, cứ ngồi xuống ăn tiếp đi."

Sau khi nói xong, Chính Quốc cũng bảo với Thái Hanh rằng:

"Tôi tưởng em sẽ ngủ đến mức quên mất cần phải đi hưởng tuần trăng mật rồi chứ?"

"Đi chơi mà, sao quên được."

Thái Hanh nói xong còm gãi gãi ót rồi đi lại bàn ngồi xuống. Cậu chứ từng có một giấc ngủ nào ngắn hạn như thế nên mí mắt cứ díu lại với nhau, muốn mở giống lúc bình thường cũng khó khăn. Nhưng đi chơi rất vui, vì thế phải ráng.

Hưởng tuần trăng mật lần này, Chính Quốc không hứng thú gì cho lắm, nhưng đối với một người thích ăn chơi như Thái Hanh lại khác. Anh định là sẽ không đi, còn cậu thì kiểu ở lại Bắc Kinh vẫn được, bởi có tiền sợ gì thiếu những cuộc vui? Hai người không yêu nhau thì tự tạo không gian riêng tư làm gì? Để khi đến nơi cần hưởng thụ thì một người ngủ, một người xem TV hay đi tìm tiểu cường để nói chuyện à?

Nhưng Kim gia sợ người ta nhìn ra ngó vào, bàn tán cả hai vừa kết hôn nhưng lại không chọn đi hưởng tuần trăng mật. Đến khi đó báo chí liền độc ngòi bút đưa tin: Cặp đôi tạo nên lễ cưới đi vào lịch sử Kim Điền vừa mới kết hôn đã bất hòa, đến độ hưởng tuần trăng mật cũng bỏ lỡ.

Chính Quốc thì không sợ những trang báo lá cải, nhưng Hàn Đồng Ái sợ người khác soi mói thành quen, còn thích cầu toàn và muốn làm chủ mọi thứ. Thành ra bắt buộc cả hai có thích hoặc có bận cỡ nào cũng phải sang Paris hưởng tuần trăng mật. Để khi nhà báo có đưa tin thì sẽ ca tụng sự ngọt ngào lãng mạn của cặp đôi vừa kết hôn đã chọn địa điểm lãng mạn để đi.

Paris là nơi lãng mạn mà khỏi cần miêu tả chi tiết thì mọi người vẫn cảm nhận được. Hàn Đồng Ái chính là đang mượn khung cảnh này để làm lớp vỏ bọc cho hôn nhân chưa nảy nở tình yêu của Chính Quốc và Thái Hanh. Bà biết cả hai chưa mặn nồng nhưng nghĩ rồi đây mọi chuyện sẽ khá hơn, tình cảm cũng theo thời gian vun vén tất cả. Chứ có cho bà cũng không ngờ được anh với cậu đã xảy ra những chuyện gì.

"Dì cứ ngồi xuống đi."

Chính Quốc nhìn Bà Triệu đang đứng hầu và mang theo sự lo sợ trong lòng thì lần nữa mở miệng bảo. Thái Hanh đưa mắt nhìn anh rồi hỏi:

"Sao có thể để người giúp việc ngồi chung mâm, anh bị bệnh à?"

"Nếu em không tôn trọng người giúp việc thì em đùng thuê họ. Em chứ đích thân làm hết những việc trong nhà đi. Kho đó em sẽ biết được suy nghĩ bấy lâu của mình là vô cùng sai lầm."

"Sai lầm gì chứ? Tôi nói đúng mà. Có anh kì cục thì có."

Chính Quốc cảm thấy mình không độ nổi Thái Hanh đâu, cho nên gật gật đầu rồi bảo:

"Được rồi, dì mang phần ăn của mình xuống bếp đi. Một lát nữa sau khi tôi ăn xong, tôi sẽ xuống cùng dì bàn chút chuyện."

Dù sao Bà Triệu cũng ăn phần này rồi, để lại trên bàn cũng không hay, nên nhanh chóng dọn đi. Thái Hanh đưa mắt nhìn cái bàn ăn trống rỗng, chỉ còn phần của Chính Quốc nên thắc mắc hỏi:

"Bữa sáng của tôi đâu?"

"Dì Triệu đang ăn đó."

"Sao....."

Không đợi Thái Hanh nói hết câu, Chính Quốc đã nâng tay mình lên ra hiệu cho cậu đừng nói thêm.

"Trời đánh tránh bữa ăn, ăn cơm cũng không nên nói chuyện. Do đó giữ yên lặng đi, chờ dì ấy ăn xong sẽ nấu món khác cho em."

"Nhưng....."

Thái Hanh thật sự khó chịu, nhưng Chính Quốc cho tay suỵt một cái khiến cậu cứng họng. Không biết sao, nhìn anh thì bản thân cứ sợ sợ theo một kiểu gì đó khó tả.

Thật ra Chính Quốc sẽ không để yên cho những người có mặt tại cuộc vui hôm đó do Thái Hanh bày ra, đồng thời chính cậu cũng không ngoại lệ. Nhưng hiện tại bản thân còn đang mệt mỏi do chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, trước mắt còn phải đi hưởng tuần trăng mật. Nên chờ anh rảnh hơn và khỏe hơn thì nợ của ai, người đó phải trả đủ.

Chính Quốc ăn xong thì đi tìm Bà Triệu, xong mới lên phòng sửa soạn để ra sân bay sang Paris. Còn Thái Hanh đói đến mức khóc ra nước mắt mới được ăn và trở lên phòng. Căn bản cậu có hối thúc Bà Triệu thì cũng không thể đỡ đói, do thức ăn cần thời gian đúng mức để chín mà.

Ăn xong thì Thái Hanh cũng nhanh chóng chỉnh trang rồi vác vali cùng Chính Quốc ra sân bay. Nói thật, nhìn cái đầu màu đỏ chói của cậu, anh cứ dị ứng một kiểu nào đó mà nói chẳng thành lời ấy.

Khi máy bay hạ cánh cũng là buổi tối bên Paris. Cả hai sau khi đến được khách sạn được đặt trước thì Thái Hanh đi lên phòng, còn Chính Quốc ở quầy tiếp tân để mở phòng riêng. Anh không muốn cùng cậu ở chung một chỗ, thứ nhất vì lo ngại đụng chạm da thịt, thứ hai hiển nhiên là tuân thủ theo những quy tắc bất thành văn mà đối phương đã giao.

Ban đầu Thái Hanh có phản đối khi Chính Quốc nói lúc ngồi trên xe. Nhưng anh đã đáp rằng:

"Không phải em nói tôi nên nhớ rằng, dù có kết hôn thì chúng ta vẫn giống như nước biển của Thái Bình và Đại Tây à? Mãi mãi không thể hòa vào nhau, giữ ranh giới chứ không phải giữ chừng mực. Thế tôi làm như vậy là quá đúng ý của em còn gì?"

Chính Thái Hanh đã nói thế, nên cậu không thể thành người phá luật. Thành ra miễn cưỡng chấp nhận cho anh ngủ riêng.

"Cậu thất bại thật đó Thái Hanh, mới lấy nhau lại để anh ấy ngủ riêng là thế nào?"

Bạn của Thái Hanh như chế nhạo, làm cậu khó chịu đáp:

"Ngủ riêng thì ngủ riêng, tôi muốn ăn thì ăn thôi, anh ấy phản kháng được chắc?"

"Trông anh ấy ngon lắm, chúng ta trade không?"

Thái Hanh yên lặng và đưa mắt nhìn đối phương. Người bạn này cười một cái rồi gian manh nói:

"Tôi mới quen được cô bạn gái, ngon lắm nha, tôi mới thử qua có một lần thôi. Sao? Chịu không? Thành giao nhé."

Thế là Thái Hanh bắt đầu suy nghĩ.

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro