₂₇❅ [END]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả hai sau khi tâm sự thêm một chút thì cũng chọn về khách sạn.

Nằm trên giường, cả hai cùng nhau xem một bộ phim lãng mạn. Với giá phòng lên đến $7000 một đêm. Khung cảnh từ trong nhì ra quả nhiên giống như đang ở thiên đường. Nào là cảnh đêm lãng mạn trầm êm, nào là phim điện ảnh ngọt ngào, chúng ta hòa vào làm một, tạo nên bầu không khí vô cùng tuyệt vời. Thái Hanh ôm Chính Quốc thật chặt, đồng thời cùng nhau bàn luận về tình tiết của phim.

Xem xong thì không còn sớm nữa, Chính Quốc cũng ngủ vùi trong vòng tay của Thái Hanh. Cậu nhẹ nhàng chuyển đổi tư thế của mình để anh không bị mỏi cổ và có thể nằm dễ chịu, cứ thế mà đánh một giấc ngon lành cho đến sáng.

Cách đây khá lâu, Thái Hanh từng kiên quyết ôm Chính Quốc vào lòng và nói rằng:

"Tôi yêu anh."

Lúc đó Chính Quốc cùng với Thái Hanh gây nhau. Thật ra chuyện cũng không có gì nếu cậu kiềm chế được tính nóng nảy hoặc cơn ghen tuông của cậu đặt đúng chỗ. Tuy nhiên may là nó không quá lớn, một phần do anh và cậu đã dùng giọng điệu nhún nhường, cố gắng giảm thiểu xung đột và lời nói làm tổn thương nhau lại. Tại giây phút đó cũng chọn yêu nhau rồi, mỗi một lời nói chất chứa sự bực dọc đến đâu thì vẫn lí trí hết mức có thể.

Hôm ấy, Chính Quốc cùng với anh họ mới về nước của mình đi ăn tối. Vụ này không lên báo do anh đã cẩn trọng hết mức có thể. Nhưng Thái Hanh vẫn biết do thời điểm ấy cậu đã lái xe sang Điền Thị đón anh về nhà và bắt gặp hình ảnh cả hai lên xe.

Thái Hanh ban đầu cũng không muốn ghen tuông gì, nhưng khó chịu trong lòng hiển nhiên sẽ có. Cộng thêm chuyện cậu liên lạc, hỏi bâng quơ thử xem thử xem Chính Quốc đang ở đâu để mình sang đón, nhưng rồi Chính Quốc không nhấc máy. Đối với một người chưa thay đổi được bao nhiêu tính cách ở thời điểm đó như cậu thì nhanh chóng điên lên.

Tuy không đuổi theo hoặc cho người tìm xem Chính Quốc đang ở đâu. Tuy lòng tin Chính Quốc, nhưng rồi cơn bực dọc vẫn còn đó. Chung quy với người độc đoán, có máu chiếm hữu như cậu thì nói không ghen chính là nói dối.

Khoảng 20 giờ Chính Quốc cũng về nhà. Thái Hanh ngồi sẵn trong phòng đợi anh với nét mặt không hề thoải mái.

"Em làm sao vậy?"

Nhìn xem, mặt Thái Hanh đen như nhọ nồi vậy, chắc hẳn lại không vui rồi.

"Anh đi đâu với về?"

"Đi ăn."

"Với ai?"

Chính Quốc cười nhẹ rồi tháo cà vạt của mình ra, sau đó mới đáp rằng:

"Tôi nghĩ em đã biết người đó rồi."

Nhìn điệu bộ của Thái Hanh, Chính Quốc đã đoán ra cậu bắt gặp cảnh anh đi ăn cùng người thân của mình. Chỉ là không biết cậu đã thấy ở đâu mà thôi.

"Anh không tự nói với tôi được sao?"

"Tại sao tôi phải tự giác khai báo?"

Chính Quốc không làm sai, Thái Hanh cũng biết anh đi đâu và làm gì rồi, thế cần gì ở đây nói cho nhiều lời? Bộ dạng của cậu phải chăng đang nghĩ theo cái chiều hướng tiêu cực thường tình kia?

"Chính Quốc."

"Được rồi Thái Hanh, tôi không muốn gây với em."

Nói xong, Chính Quốc cũng lấy quần áo đi tắm. Nhưng Thái Hanh nhanh chóng rời khỏi ghế mà tiến đến ôm lấy anh từ phía sau.

"Em làm cái gì vậy?"

Thay vì đáp trả Chính Quốc, Thái Hanh chọn vác anh đi thẳng lại giường rồi quăng xuống.

Chính Quốc hoàn toàn không hiểu được.

"Nói, ban nãy là anh đi với ai."

Chính Quốc thở ra một hơi cảm thấy khó chịu. Cả hai trước đây không phải đã hứa hẹn rồi ư? Chính anh cam đoan không yêu cậu thì cũng chẳng yêu người khác. Vậy cậu ở đây ngang ngược ghen tuông làm gì? Đến cùng trong mắt đối phương, anh là một kẻ không đáng và những cơ hội anh ban xuống đều rẻ mạt ư?

"Tránh ra một bên, em không đủ tư cách hỏi cung tôi đâu."

Chính Quốc muốn đẩy Thái Hanh ra một bên nhưng cậu vẫn ra sức đè chặt anh dưới thân, ánh mắt mang theo sự khó hiểu hỏi:

"Không phải chúng ta đã cho nhau một cơ hội sao? Vậy thái độ hiện tại của anh là gì đây? Đơn giản nói cho tôi biết anh đi đâu hay làm gì cũng khó sao?"

"Đúng đó thì sao? Thái Hanh, tôi chưa từng hỏi em về mấy vấn đề này mà, sao em lại có thể tra khảo tôi như thế chứ?"

Chấp nhận cho nhau một cơ hội thì không còn thời gian riêng tư sao? Khoảng không của mỗi người đáng lý đối phương phải tôn trọng, đằng này Thái Hanh đã biểu hiện thế nào? Cậu đang khiến anh thất vọng thêm lần nữa đó.

Huống chi người đó chỉ là anh họ, hôm cả hai kết hôn cũng có xuất hiện, nhưng tại cái não của Thái Hanh không nhớ nổi thôi.

"Tôi muốn biết cũng sai sao?"

"Nếu em tò mò thì không sai, đằng này em đang nghi ngờ tôi."

Chính Quốc tin Thái Hanh tới chừng nào chứ? Sao cậu lại ở đây nghi ngờ rồi hỏi cung anh theo thái độ này? Từng lời anh nói, từng câu anh hứa, từng hành động anh làm đến cùng đều không đáng tin trong mắt cậu à? Vừa cảm thấy nực cười lại vừa thấy đau lòng khó tả.

"Nếu anh bắt điện thoại, nếu anh nói rõ ràng ra mình đi với ai thì tôi có nghi ngờ anh sao?"

"Em vẫn chứng nào tật nấy thôi."

Chính Quốc dùng hết sức mình có để xô Thái Hanh ra. Anh ở đây không giữ được bình tĩnh phải chăng do bị người thương hoài nghi? Nghĩ cũng đúng, bởi anh lựa chọn chấp nhận một con người như cậu sao bao nhiêu điều tồi tệ xảy ra giữa cả hai. Nhưng rồi cậu một lần cũng không thể tin thì khó chịu biết chừng nào.

Đâu phải Chính Quốc chưa chính miệng hứa với Thái Hanh. Đâu phải Chính Quốc không tiết hạnh khả phong.

"Anh."

"Tránh ra."

Chính Quốc đứng lên rồi đi thẳng vào nhà tắm, bỏ lại Thái Hanh thở ra mấy hơi ấm ức trên giường.

Chính Quốc nghĩ rằng: Chỉ cần đủ tin nhau dù anh có đi với ai, về nhà lúc cực khuya hay gần sáng thì Thái Hanh cũng không cần lo ngại. Giống như anh tị cậu, chưa từng hỏi về những gì cậu làm bên ngoài trong ngày hôm nay. Ngay cả việc theo dõi để lấy thông tin cũng cho ngừng lại.

Nhưng Chính Quốc và Thái Hanh là hai cá thể khác nhau. Anh thường bị sai ở cái chỗ nhận định này mà vẫn chưa rút ra được bài học. Vốn dĩ cậu đã xốc nổi, vì ở đây thật lòng thương anh nên mới tập tành trưởng thành. Do đó anh không thể bắt ép cậu nghĩ giống mình được. Đã lấy nhau thì vẫn là hai người khác nhau, quan điểm khác nhau là hết sức bình thường.

Như Thái Hanh đang nhìn nhận sự việc này theo hướng: Nếu Chính Quốc trong sạch, không làm ra chuyện gì dối lòng thì nói nhau nghe thì có gì sai? Anh mở miệng nói trước hôm nay mình đi ăn cùng ai, đem công việc hằng ngày chia sẻ cho chồng mình biết bộ khó khăn lắm sao? Cậu ở đây là muốn thể hiện sự quan tâm thôi mà, không quan tâm có cho cũng đâu thèm hỏi.

Thái Hanh từ trước đế giờ đều mặc kệ người khác sống chết, khó lắm mới tìm được một đối tượng để cậu muốn chăm sóc thì lại vướng phải dùng cảnh này. Nói qua nói lại, tự dưng cảm thấy không khác gì đang bị quả báo.

Cơ mà Thái Hanh lấy đâu ra tự tin mà chắc chắn Chính Quốc sẽ không kể chuyện đi ăn này cho cậu biết? Xét theo một phương hướng nào đó thì thấy cậu khá hấp tấp rồi. Đáng lý nên chờ anh tắm xong, hoặc hỏi mấy câu mấy mé, xoay quanh chủ đề ăn tối và chờ xem đối phương đáp như thế nào.

Đằng này chưa gì đã chọn làm lớn chuyện lên, tự khiến cho cả hai gây nhau, tình cảm theo đó sứt mẻ.

Chính Quốc tắm xong thì ngồi xuống giường lau khô tóc. Do anh không thích mùi tóc sau khi sấy nên nếu trời không quá khuya, bản thân sẽ không sử dụng máy sấy.

Thái Hanh lúc này đã tâm bình khí hòa hơn một chút mà tiến đến bệ giường rồi ngồi xổm xuống. Chính Quốc đưa mắt nhìn nhưng không nói gì, cậu khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên chân anh một cái. Hành động này khiến anh hốt hoảng, nhanh chóng thu chân lên và hỏi:

"Em đang làm gì vậy?"

"Xin lỗi anh."

"Sao lại xin lỗi?"

"Là tôi sai."

Thái Hanh nói như thế, kỳ thực làm Chính Quốc muốn giận cũng khó lòng mà giận thêm được lâu. Bởi tính cách của cậu, anh quá rành rẽ. Vì vậy để ở đây nhận sai thì quá sức tưởng tượng rồi.

"Thật ra..... Chính Quốc à."

Thái Hanh cầm lại chân của Chính Quốc rồi ôm vào lòng và nói:

"Không phải tôi không hiểu chuyện, không phải tôi không tin anh. Nhưng tôi không có được cảm giác an toàn."

Nghe Thái Hanh giãi bày, Chính Quốc liền rơi vào im lặng. Một cuộc hôn nhân bắt nguồn từ lợi ích của những người lớn. Phía mẹ chồng thì anh không cùng hòa thuận, cha mẹ ruột thì còn phải nói sao? Từ lâu đã có khoảng cách rồi.

Còn Thái Hanh thuở đầu đối xử với Chính Quốc làm sao? Cần nhắc lại cho thấy cậu không xứng với anh rõ ràng đến chừng nào à? Cho nên anh đồng ý thương cậu, tự cho bản thân cũng như đối phương một cơ hội là hết sức kì tích. Người ngoài nhìn vào còn thấy mông lung và khó tin thì nói chi Thái Hanh, đối tượng làm sai và đang được nhận bản án khoan hồng.

"Chính Quốc à, không biết phải nói làm sao để anh hiểu nữa. Nhưng tôi cảm thấy...... thấy thế nào nhỉ? Chờ tôi soạn văn đã."

Chính Quốc bị Thái Hanh làm cho tụt mood nên đá vào cậu một cái rồi thu chân lại, sau đó tiếp tục vò khô tóc mình. Anh đang chờ xem cậu nói được đến đâu, nhiều đến chừng nào, rõ là cảm xúc đang dâng trào nhưng bị cậu làm cho đứt đoạn cả rồi. Giận chết đi được.

Nhưng kể ra cũng tội cho Thái Hanh mà. Cậu trước giờ đâu cần hoa mĩ vẫn có trăm ngàn người tự động phục tùng cậu. Thành ra trước đối tượng khó xơi như Chính Quốc, bản thân lấy đâu ra văn chương hoa mĩ mà xô đẩy?

"Nói chung là anh không giống như những người ngoài kia. Anh là bảo vật vô cùng quý giá cho nên tôi sợ mình không giữ nổi anh."

Thái Hanh không phải đang hoài nghi bản lĩnh của mình, bởi nếu đường cùng thì cậu không ngại biến thành tra nam chỉ để giữ được Chính Quốc. Nhưng tình cảm không phải thứ gượng ép, cho nên dù tin lời Chính Quốc nói đến đâu thì đứng trước lòng người dễ dàng thay đổi, cậu liền sợ hãi.

Rõ là muốn điên cuồng giữ lấy Chính Quốc nếu có chuyện không hay xảy ra, nhưng rồi lại không muốn làm Chính Quốc đau. Chỉ là con người thì sao không có cái gọi là tham lam? Vậy nên Thái Hanh có thể nói: Chỉ cần anh hạnh phúc, vui vẻ, thì ở bên ai tôi cũng ủng hộ.

Nhưng rồi Thái Hanh sẽ không làm được.

Ở điểm này cần đấu tranh tư tưởng mãnh liệt và Thái Hanh không hề muốn nó xảy ra nên đang ra sức ngăn chặn và chẳng đoái hoài đến cho thêm hoang mang.

Cuộc đời hối hả và khốn nạn, lòng người nói thay là thay. Đôi khi hôm nay yêu nhau thấm thiết, tối còn gọi chúc nhau như thường khi, nhưng sáng ra lại nói chia tay rồi. Thậm chí một cái chào tạm biệt rồi xoay người vẫn đủ khiến cách biệt cả đời. Thế Thái Hanh làm sao có được cảm giác an toàn và cảm thấy an tâm tuyệt đối khi chưa nghe chính miệng Chính Quốc khẳng định yêu mình 100%?

Cảm giác này của Thái Hanh cũng giống cảm giác Chính Quốc từng trải qua thôi. Và chính vì điều đó mới khiến anh chần chừ, chưa dám yêu cậu bằng hết sức lực mình có.

"Chính Quốc à, tôi không giỏi nói chuyện, anh cũng biết mà không phải sao?"

Thái Hanh lấy khăn, giúp Chính Quốc lau tóc rồi lại nói:

"Chính Quốc, đừng giận nữa được không? Về sau tôi sẽ trưởng thành hơn, không cư xử như thế này nữa."

"Tôi không biết phải nói thế nào cho đúng, nhưng cái duy nhất tôi biết là mình thật sự yêu anh. Chính Quốc à, làm hòa nha."

Chính Quốc là món quà trời ban cho Thái Hanh. Nhưng nếu cậu không biết quý trọng gìn giữ thì liền thành của người khác thôi. Cho nên cậu đang cố gắng lắm chứ, chỉ là nơi anh toát lên một loại khí chất lạ lẫm, luôn khiến cậu cảm thấy có dùng hết sức bình sinh vẫn giữ không nổi.

Cái cảm nhận này của Thái Hanh không sai. Do Chính Quốc không muốn ở thì cậu có chết cũng không thay đổi được kết cục. Hóa ra nguyên nhân khiến cậu lo lắng, sỡ hãi, không an toàn là vì nếm được cảm giác trên. Nhưng cậu lại không biết nói làm sao cho anh hiểu nên đành dùng mấy từ ngữ đón giản.

Căn bản trên đời này không phải cái gì cũng có thể giải thích hoặc dùng từ ngữ để miêu tả. Và những thứ như thế là phải tự dùng tâm cảm nhận.

Cả hai của đêm đó đã cùng nhau nói rất nhiều. Chuyện bữa tối cũng được xóa bỏ hiểu lầm. Cuối cùng thì lòng của Thái Hanh và Chính Quốc đều thấy nhẹ nhõm sau khi tâm sự xong xuôi. Không ngờ hai người sẽ có được giây phút cùng nhau ngồi xuống nói chuyện thế này.

Trong quá trình giãi bày tâm tư, Thái Hanh bị Chính Quốc bắt bẻ không ít, nhưng thông qua những điều đó, cậu lại hiểu anh hơn và đúc kế rằng: Mỗi lần muốn làm điều gì, muốn nói cái chi đều phải tự đặt mình vào hoàn cảnh của anh, ngẫm thử xem nếu là anh, anh sẽ có ý kiến gì.

Sau đó thì đem hai luồng suy nghĩ ấy đặt song song, cái nào tốt hơn và tốt nhất cho Chính Quốc thì hãy lựa chọn. Thương yêu chính là như thế, chỉ cần đặt người mình thật lòng thật dạ muốn bảo vệ suốt cả cuộc đời này lên hàng đầu thì mọi rối ren đều dễ dàng gỡ. Vì mục đích nhắm đến sau cùng chính là điều tốt nhất cho anh.

_________________

Sáng hôm sau tại khách sạn hạng sang ở London. Thái Hanh đặt một bữa ăn mang đến tận giường. Dù cả hai đêm qua không cùng nhau làm gì, nhưng cậu chẳng muốn anh phải động tay động chân nhiều.

"Ưm..... em thật là.... chúng ta đi xuống dưới ăn rồi sẵn tiện ngắm phong cảnh cũng ok lắm mà. Cần gì tận giường như vậy chứ?"

Chính Quốc dụi dụi mắt hỏi lại Thái Hanh. Cậu cười rồi dang tay, như thể đang chuẩn bị ôm anh đi làm vệ sinh cá nhân.

"Em muốn anh nghỉ ngơi cho thật tốt cũng không được sao?"

Bình thường Chính Quốc cùng Thái Hanh bận rộn cho việc ở tập đoàn đến nỗi thở không thành hơi. Khó lắm mới có một chuyến du lịch thì nên tận hưởng toàn phần từ A đến Z là đúng rồi.

Ăn sáng xong, Thái Hanh cũng hỏi Chính Quốc.

"Hôm nay anh muốn đi đến đâu chơi?"

"Đâu cũng được. Em cứ chọn đi."

Chính Quốc làm sao rành mấy địa điểm du lịch bằng Thái Hanh? Cho nên để cậu toàn quyền quyết định.

"Mà sao em lại nhuộm tóc đen lại nhỉ? Anh cứ nghĩ em sẽ chọn một màu thật nồi bật cho chuyến du lịch lần này."

Chính Quốc vừa thay đồ vừa hỏi. Anh thắc mắc mấy hôm rồi nhưng không dám mở lời.

"Chuyên gia chăm sóc tóc đang nói tóc em đang rất yếu, không nhuộm được nữa, cần dưỡng một thời gian. Bây giờ ngay cả vuốt lên thế này cũng không được nữa rồi."

Thái Hanh nói bằng cái giọng điệu vô cùng đáng thương. Chính Quốc nhận ra câu hỏi vừa rồi của mình đã vô tình chọc vào nỗi đau của cậu.

"Được rồi đừng buồn, khi nào tóc khỏe thì nhuộm lại ha."

Chính Quốc nói bằng giọng dỗ dành chứ thật ra trong lòng đang cảm thấy đáng đời Thái Hanh lắm. May là tóc chỉ yếu, chứ viêm da đầu hoặc ung thư thì càng chết.

Dạo này Thái Hanh trưởng thành lắm rồi, không còn như bình hoa di động. Trừ tóc tai cách đây không lâu còn nhuộm thì phụ kiện, khuyên tai đều ngưng đeo. Cách ăn mặc ra dáng một người lớn khiến Chính Quốc càng thấy vui.

Ai cũng có sở thích riêng, giống như có người cho rằng xăm hình là đẹp, là nghệ thuật. Có những người lại thấy xâm hình thuộc về nhũng đối tượng không ra gì. Nhưng đó chỉ là thấy, là cảm nhận. Ai biết được tâm tư của họ ra sao mà lại đánh đồng qua vẻ bề ngoài?

Chính Quốc vì nghĩ như thế mà không còn quá gắt với chuyện tóc tai, đeo hoa tai, vòng nhẫn gì của Thái Hanh. Yêu là yêu cái đẹp tâm hồn, chứ bề ngoài chẳng qua là một yếu tố nhỏ trong việc lựa chọn bạn đời thôi.

Cơ mà Thái Hanh cũng đến giai đoạn phải chín chắn, vì thế mà tự thấy chán nản mấy thứ đó, không đeo, không trưng diện nữa. Nói không chừng là sau lần dưỡng tóc này, cậu thích luôn màu tự nhiên này cũng nên.

Chính Quốc cùng Thái Hanh chọn đi dạo bên bờ sông Thames vào buổi chiều đầy mộng mơ. Buổi sớm cả hai đã cùng nhau dạo quanh bảo tàng rồi, nên giờ này muốn tìm địa điểm thông thoáng một chút để hít thở không khí.

Dọc bên bờ sông của buổi chiều tà, muốn bao nhiêu thơ mộng có bấy nhiêu. Sự lãng mạn đang tồn đọng khiến Thái Hanh không khỏi mỉm cười và nắm chặt tay của Chính Quốc.

"Em yêu anh, Chính Quốc."

"Anh cũng yêu em a. Nhưng tự dưng sao em lại nói như thế nhỉ?"

Chính Quốc thấy nực cười chết đi được, không phải cả hai đang đi dạo sao? Nói như thế làm gì? Nhưng thương yêu là muốn bày tỏ, muốn che giấu muốn nuốt xuống cũng không được.

Tương lai của cả hai còn bao nhiêu chông gai thì khó lòng mà nói. Nhưng chỉ cần tay trong tay cùng nhau vượt qua thì mọi thứ đều không đáng ngại.

Trùng hợp là bên dòng sông Thames hôm nay có tổ chức sự kiện gì đó nên pháo hoa được bắn lên. Chính Quốc cùng Thái Hanh liền nhanh chân chạy đi tìm vị trí tốt để ngắm.

"Đẹp quá đi."

"Không đẹp bằng anh."

"Dẻo miệng."

Thái Hanh cười rồi ôm Chính Quốc vào lòng. Dưới sự rực rỡ và lấp lánh của pháo hoa có một cặp phu phu đang ôm chầm lấy nhau. Khung cảnh này trông ấm áp, lãng mạn làm sao.....

Phải thật hạnh phúc nhé đôi tân phu phu.

_____HOÀN CHÍNH VĂN_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro