Chương 7: Ngất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc mang hộp quà trong tay chuyển đến trước mặt Chí Mẫn tặng cho cậu ta.

Trước nay chỉ có thể nhìn thấy người thật trên tivi, lúc này đứng trước mặt cậu ta, nhưng Tuấn Chung Quốc không hề muốn ở lại thêm, cậu nhanh chóng muốn rời khỏi nơi này.

Không chỉ vì đường nét khuôn mặt Chí Mẫn và chiếc miệng giống với Tuấn Chi Chung , càng vì buổi sáng, chiếc quần lót bị xé rách trong phòng làm việc của Kim Tại Hưởng , còn cậu nửa người lúc này như hở hang, chỉ mặc một chiếc quần bên ngoài........

(/)

Cậu ngẩng đầu liếc nhìn Chí Mẫn, lông mày khẽ nhếch lên, nhìn cậu ta cũng khiến mình thêm mặc cảm tự ti.

Hơn nữa lúc này đến bản thân cũng không chịu nổi mình.

Chí Mẫn càng cười càng khiến người ta phải chói mắt, Tuấn Chung Quốc lúc này, càng tự cảm thấy mình tự ti, trong lòng trào dâng cảm giác khinh ghét mình. Cậu chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh, rời khỏi nơi này mới khiến cậu không khỏi tự ti với Chí Mẫn.

“ Thư ký Tuấn , thay tôi gửi lời cảm ơn đến Kim Tổng. Chiếc vòng cổ kim cương này, tôi rất thích. Cảm ơn anh ấy đã xem trọng.” Chí Mẫn mở miệng lịch sự nói. Hiện rõ con người có giáo dục, như ánh mắt cậu ta nhìn Tuấn Chung Quốc nói không rõ đó là ý gì.

Tuấn Chung Quốc chỉ mong có thể nhanh chân rời khỏi, ở đó có ánh mắt của Chí Mẫn nhìn cậu có ý đồ khó hiểu.

“ Lời của cậu Mẫn , tôi sẽ chuyển đến Kim Tổng.” Tuấn Chung Quốc nói, “ Tôi đi trước đây.” Nói xong, quay người vội vàng rời đi.

“ Thư ký Tuấn,” Giọng nói nhẹ bẫng ở đằng sau gọi giật Tuấn Chung Quốc lại, Tuấn Chung Quốc quay đầu lại, Chí Mẫn đứng ở bên cửa sổ, mái tóc uốn xoăn, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chói vào càng toát lên vẻ đẹp như tranh, Tuấn Chung Quốc mỉm cười nói: “ Thư ký Tuấn, lần sau ra ngoài, nhớ mặc quần trong vào, người có mắt nhìn, liếc mắt là cũng có thể thấy.”

Thôi xong!Sắc máu trên mặt Tuấn Chung Quốc ngay lập tức biến mất. Chí Mẫn vẫn đang nhìn cậu, ý cười vẫn hiện lên trong mắt.

Tuấn Chung Quốc nhấc chân bỏ chạy, môn thể dục của cậu từ trước chưa bao giờ qua, nhưng bây giờ, chạy với tốc độ phá vỡ kỷ lục.

Phát Chí Mẫn liếc nhìn với ánh mắt chế giễu, khóe miệng mỉm cười, luôn hiện lên trước mặt cậu.

Tuấn Chung Quốc như ruồi mất đầu chạy loạn lên.

“ Két~” Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, sau đó là những lời chửi mắng: “ Mẹ kiếp, cậu bị bệnh thần kinh à! Cậu muốn chết thì đi nhảy lầu ấy, chạy loạn ra đường làm gì. Mẹ kiếp, hôm nay đúng là đen đủi!”

Tuấn Chung Quốc lập tức định thần lại, ngước mắt nhìn, không biết từ bao giờ, cậu lại chạy như mất phương hướng, hoảng loạn chạy lên đường lớn.

“ Xin lỗi xin lỗi, tôi.....xin lỗi!” Cậu không biết nên nói gì với lái xe, ánh mắt của Phát Chí Mẫn, cùng nụ cười của Chí Mẫn , luôn lơ lửng không ngừng trước mắt cậu, nhưng cậu biết, cậu suýt nữa bị xe đâm chết rồi.

Trong lòng cậu rối như tơ vò, ra sức khom lưng xin lỗi, giống như ngoài việc cúi người xin lỗi, cậu không còn biết làm gì khác.

Chủ nhân chiếc xe suýt nữa đâm vào cậu sắc mặt lạnh như tiền, “ Cút đi, đừng chắn đường nữa. Nên xin lỗi thì tránh sang một bên xin lỗi.”

Tuấn Chung Quốc vẫn khom người, liên tiếp lẩm bẩm trong miệng câu “ xin lỗi”, ngoài ra không còn câu thứ hai nữa. Chủ nhân chiếc xe đó có chút bực bội, “ Hừ, tôi bảo cậu tránh đường.” Vừa nói, nổi giận lôi đình đi đến trước mặt Tuấn Chung Quốc, đưa tay đẩy Tuấn Chung Quốc sang bên đường, “ rốt cuộc cậu có tránh ra.......” Lời còn chưa dứt, chủ nhân của chiếc xe đó đột nhiên “ hử” lên một tiếng, nhìn người nam nhân nằm trong lòng mình, nét mặt lập tức như biến xanh.

Minh Sở Ngạo tái xanh mặt, nhìn người nam nhân trong lòng, sắc mặt thay đổi liên tục..... “ Hừ! Hôm nay ra cửa không xem ngày, gặp phải tên đàn ông điên này lao vào xe của mình, lão tử còn chưa đâm người, người đã ngất trong lòng lão tử rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro