Chương 8: Nhặt được một nam nhân về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Sở Ngạo sắc mặt khó coi........chẳng nhẽ lại giống như trong truyền thuyết nói “ va phải ăn vạ” sao?

“ Này? Này! Tỉnh lại, tôi không có thời gian chơi với cậu, muốn bao nhiêu tiền, cứ nói thẳng. Hôm nay tôi giải quyết.” Minh Sở Ngạo nhìn thấy tình hình đó, người nam nhân trong lòng vẫn không phản ứng gì, đưa tay vỗ vỗ tay vào mặt người nam nhân: “ Tỉnh lại, đừng giả bộ nữa, không phải muốn tiền sao? Nói đi, muốn bao nhiêu? Hôm nay tôi coi như nhận đen đủi đã được chưa?”

Vẫn không phản ứng.....

(/)

“ Này! Cậu không tỉnh lại, cùng lắm tôi chuyển bị 100 vạn, đâm chết cậu cho xong.” Không tin, như thế còn có thể tiếp tục giả bộ.

Qua đi một lúc.

Minh Sở Ngạo bỏ cuộc.

Nghiến răng nhìn người nam nhân trong lòng.......chuyện gì xảy ra thế này?

Trong lòng hoảng loạn, bế người ta đặt vào ghế ngồi sau xe, còn mình vòng qua chỗ ghế phụ, kéo cửa xe, khởi động xe, đạp chân ga, chiếc xe lao vụt đi.

Minh Sở Ngạo đưa người về nhà chung cư của mình, mở cửa, ném cậu lên ghế sofa trong phòng khách.

Lấy điện thoại ra gọi: “ Đến đây đi, chỗ mình có một tên nam nhân ngất, cậu đến xem có phải sắp chết rồi không?”

Người ở đầu dây bên kia giọng nói hoảng hốt: “ Sở Ngạo! Mình nghe nhầm sao? nam nhân ? Ở chỗ cậu có nam nhân sao? Mình còn nhớ cậu có bệnh dị ứng đàn ông mà. Cậu có thể chạm vào nam nhân rồi sao? Minh Sở Ngạo! Cậu đang đùa với mình phải không?”

Bàn tay mở cánh cửa tủ lạnh của Minh Sở Ngạo khựng lại, biểu cảm trên mặt không tự nhiên nữa.......Xong rồi! chứng bệnh dị ứng đàn ông của anh ta khỏi rồi sao?Chầm chậm quay đầu lại, nhìn người nam nhân trên sofa, Minh Sở Ngạo cau mày lại. Lạnh lùng nói: “ Bảo cậu đến thì cậu đến, nói nhiều thế làm gì.”

Nói xong “ bụp” một tiếng, cũng chẳng quan tâm đối phương léo nhéo gì ở đầu bên kia, tắt điện thoại đi luôn.

Từ trong tủ lạnh lấy ra một lon bia, bật nắp, tu thẳng “ ực ực” mấy ngụm, uống được một nửa mới nghi ngờ bước đến trước ghế sofa, cụp mắt nhìn người nam nhân nằm trên sofa.

Minh Sở Ngạo mang theo nghi ngờ, lấy điện thoại ra, nhân tiện lên một trang mạng về phim ảnh, down một bộ phim ngắn, vừa mở ra, bóng dáng những tên đàn ông trong đoạn phim xuất hiện, như bị bỏng tay ném điện thoại đi.
(À thì ổng không sợ đàn ông trưởng thành ổng sợ mấy bé thụ mặt baby nha..... mình thấy hơi sai nhưng thông cảm cho mình nha. Nhưng ổng ít tiếp xúc vs đàn ông ).

Bệnh dị ứng đàn ông vẫn chưa khỏi, thế thì tại sao........ánh mắt của Minh Sở Ngạo , ngừng lại trên mặt người nam nhân nằm trên ghế sofa.

Giơ một ngón tay ra, cẩn thận dè dặt chạm vào mặt người nam nhân trên ghế, không có cảm giác khinh ghét như nhìn thấy người đàn ông trong điện thoại lúc nãy.

Lần này, Minh Sở Ngạo đưa cả bàn tay ra, chạm lên mặt người nam nhân..........ồ, thì ra đây chính là cảm giác khi chạm vào khuôn mặt của nam nhân.

Đó........

Ánh mắt Minh Sở Ngạo dừng lại trên bờ môi nhợt nhạt của khuôn mặt đó, yết hầu khẽ động, đời người lần đầu tiên có cảm giác ham muốn dục vọng.

Chầm chậm tiến lại gần, Minh Sở Ngạo có chút sợ hãi, dè dặt chạm môi mình lên đôi môi nhợt nhạt đó......uhm..thì ra đây chính là cảm giác đôi môi mềm mại non nớt của người nam nhân....uhm, thật mềm mại.

“ Sở......Sở Ngạo! Mình không nhìn nhầm chứ??? Cậu, cậu, cậu.....cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy.........” Đột nhiên có giọng nói vang lên, Minh Sở Ngạo ngoảnh đầu lại, nhìn thấy người ngoài cửa, vẻ mặt không vui vì bị phiền đúng lúc đang hào hứng : “ Sớm không đến muộn không đến, cậu thật biết chọn thời gian.”

“ Mình làm sao biết được Minh Sở Ngạo có bệnh sợ đàn ông , lại mê muội người nam nhân đang hôn mê chứ?” Người đó vẻ mặt dở khóc dở cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro