Chương 5: Giải Cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Hạt mưa nhỏ, đừng sợ"
Taehyung vỗ nhẹ lên bàn tay Jungkook đang nắm chặt lấy vạt áo anh:
" Tiếng vừa rồi là của ma, ma nữ. Nó ở đây cô đơn lạnh lẽo bao năm nay. Dù có tìm người kéo xuống dưới làm bạn cùng thì cũng là một người đàn ông đẹp trai. Em yên tâm, đã có anh ở đây thì em sẽ an toàn" Hồi nãy vẫn còn hoảng sợ, sau khi nghe câu nói của Taehyung thì cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Jungkook khóc dở mếu dở nhìn Taehyung. Cậu bắt đầu nghi ngờ, không biết thần kinh của người này làm bằng gì, đối diện với chuyện kỳ bí như thế mà sắc mặt của anh ta vẫn không hề thay đổi.
Đáng tiếc là cậu vừa thả lỏng chưa được bao lâu thì tiếng khóc ấy lại nổi lên, càng lúc càng rõ ràng như ở ngay trước mặt.
Jungkook sợ đến nỗi toàn thân mềm nhũn. Lúc còn học ở trường y, để rèn luyện tinh thần thép của sinh viên mà thầy giáo đã bắt cậu trực ở nhà xác thông đêm. Thái Lan tuy là đất nước Phật giáo, nhưng những câu chuyện ma kinh dị cũng xuất phát ở đây rất nhiều. Học ngành y Jungkook luôn tâm niệm cậu là người theo chủ nghĩa duy vật, cậu luôn cảm thấy mình rất dũng cảm.......cho đến bây giờ...
Tiếng khóc mỗi lúc một gần. Đột nhiên trước mặt lao đến một bóng đen cực lớn, bay vút qua đầu họ với tốc độ rất nhanh. Taehyung phản ứng nhanh né người sang một bên, kéo tay Jungkook vào lòng. Mặc dù sự việc xảy ra chỉ trong giây lát nhưng Jungkook vẫn kịp nhìn thấy, đó là một con chim màu xám rất lớn.
Mê cung lại yên tĩnh trở lại, Taehyung buông Jungkook ra:
"Đi tiếp thôi"
Jungkook bước nhanh theo chân anh ta, Taehyung cúi đầu liếc nhìn cậu:
" Mê cung này có một loài chim ký sinh tên là Tago, nghe nói nó cùng họ với loài cú mèo, thân hình cực kỳ to lớn. Tiếng kêu của nó rất giống tiếng phụ nữ khóc. Loài chim này không tấn công con người. Từ lâu đã tồn tại tin đồn trong mê cung này có ma, thực ra đều do loài chim này" Hóa ra, anh ta đã biết từ trước. Jungkook một mặt từ đáy lòng miệt thị bản thân không kiên định chủ nghĩa duy vật, mặt khác càng miệt thị hành vi lừa đảo của Taehyung. Đợi khi cậu sợ chết khiếp, anh ta mới bắt đầu giải thích, vậy không phải lừa đảo thì là gì?
"Anh chưa từng đến đây bao giờ, tại sao lại biết rõ như vậy?" Jungkook tay nắn bóp bên vai bị đau do lúc né tránh, ngẩng đầu hỏi Taehyung. Anh liếc cậu tiếp tục:
" Hạt mưa nhỏ, em không biết trên thế giới này có một thứ gọi là máy vi tính, là nguồn tài nguyên cộng hưởng hay sao?"
Jungkook nhíu mày. Taehyung thoải mái đi dẫn đường ở phía trước:
" Trên thế giới có một số nhóm người thích đi khám phá mê cung, họ đều vẽ lại đường đi đã phá giải và tung lên mạng, còn có những bài giới thiệu về chúng nữa. Tuy tôi chưa vào đây bao giờ, nhưng bản đồ của mê cung này tôi đã thuộc lòng". Taehyung quay đầu nhìn cậu:
" Giờ thì em yên tâm rồi chứ?"
Jungkook không nói gì, lặng lẽ bước theo chân anh. Taehyung quả nhiên thông thuộc nơi này, chỉ rẽ vài rẽ là đã đến cuối đường. Lối đi trước mặt bỗng xuất hiện một cánh cổng sắt lớn. Cổng sắt không đóng, cầu thang đá bên trong âm âm u u nhưng không có tận cùng. Nơi này chắc là mộ địa trung tâm mê cung. Dòng chữ khắc tên tuổi và thân phận của chủ nhân nơi này trên cổng sắt đã bào mòn theo năm tháng.
Taehyung dừng bước trước cánh cổng, anh ta cúi đầu hút thuốc, trầm mặc không nói lời nào. Bên trong mộ địa tỏa ra luồng không khí lạnh lẽo, hoàn toàn trái ngược với thời tiết nóng bức ở bên ngoài. Nhiệt độ ở đây chắc chỉ có vài độ. Jungkook bắt đầu cảm thấy cánh tay đông cứng. Taehyung hút xong điếu thuốc thì đưa tay kéo cậu vào lòng.
Jungkook cứng người. Nhưng anh ta không có hành động gì tiếp theo. Chỉ là đơn thuần ôm cậu để sưởi ấm, Taehyung cất giọng nói trầm ấm:
" Em hãy ở lại đây, đừng đi xuống dưới. Nếu em nghe thấy bên trong có tiếng nổ súng. Ngay lập tức phải chạy ra bên ngoài, nếu gặp ngã rẽ thì em nhớ rẽ sang trái. Em đừng sợ lạc đường. Dù em có bị nhốt ở đây, thì cũng sẽ có người đến cứu em. Tuy nhiên em phải nhớ kỹ, luôn luôn rẽ trái. Hiểu không?"
Taehyung dùng sức ôm chặt cậu một lát, rồi xách vali đi xuống cầu thang. Jungkook đứng ở lối vào mộ địa, cậu định mở miệng nhưng không biết phải nói gì. Taehyung quay đầu nhìn cậu một lát rồi bóng dáng anh nhanh chóng mất hút vào bóng tối.
Mê cung hiện giờ chỉ còn lại mình cậu, ngoài tiếng hơi thở của cậu thì không nghe bất chứ tạp thanh nào. Jungkook đứng ở đó đợi, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Cậu đi đi lại lại, một mặt để đè nén bất an trong lòng, mặt khác là để chống lại cái lạnh. Không biết cậu đi được bao nhiêu vòng, đột nhiên bên trong phát ra tiếng động lớn.
Jungkook ngây người trong giây lát, mới nhận ra là tiếng súng nổ. Theo lời dặn của Taehyung, Jungkook quay đầu chạy. Không như khi chạy bình thường, mê cung như một hàm răng quái vật lớn, những hình bóng quái dị từ mọi ngóc ngách lao vào cậu.
Jungkook nhớ lời dặn của Taehyung, khi gặp ngã rẽ đều phải quẹo trái. Cuối cùng, Jungkook đến một ngõ cụt. Cậu dừng bước thở hổn hển, cảm giác mỗi hơi thở cào cấu đau đớn trong lá phối, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Jungkook vừa dừng bước chưa kịp lấy lại hô hấp. Ánh đèn mù mù trong mê cung bỗng dưng tắt phụt. Bóng tối bao phủ hoàn toàn, Jungkook toát mồ hôi lạnh. Không có ánh sáng, cậu tuyệt đối không thể ra khỏi nơi này. Còn Taehyung nữa?
Anh ta nói cậu hãy chạy ngay khi nghe thấy tiếng súng, có nghĩa là anh ta đã biết trước tình thế nguy hiểm? Anh ta nói dù thế nào cũng có người đến cứu cậu. Có nghĩa là anh ta cố tình để cậu ở bên ngoài lối vào mộ địa.
Đầu óc Jungkook bắt đầu rối như tơ vò. Cậu chỉ biết rờ rẫm sờ vào thành tường đá rồi từ từ ngồi xuống, bó gối ôm chặt bản thân.
Được một lúc thì cậu đã lấy lại tỉnh táo. Ở hoàn cảnh này kỵ nhất là thiếp đi. Nếu thực sự có người đến cứu cậu, cậu sẽ bỏ lỡ tiếng gọi của đối phương khi cậu đang ngủ. Thời gian dường như trôi qua rất lâu, Jungkook không biết mình có thể thoát ra hay không. Cậu cũng rất lo lắng cho Taehyung. Rất lâu sau đó, trong bóng tối truyền lại tiếng bước chân. Hình như là bên ngoài tường, vài phút sau thì có ánh sáng chiếu vào. Ánh đèn sáng rực làm chói mắt cậu. Cậu lờ mờ nhìn ra trước mắt mình là đội quân trang bị đầy đủ súng ống. Mấy người lính này nhìn cậu dưới ánh đèn rồi quay lại nhìn nhau gật đầu. Một người nói vào bộ đàm:
" Báo cáo chỉ huy, đã tìm thấy con tin rồi"
Jungkook được mấy người lính kéo ra khỏi mê cung, bên ngoài ánh nắng chói chang. Máy bay trực trăng của Taehyung và xe cộ của những người khác hoàn toàn mất dạng. Trên bãi đất trống bây giờ chỉ có máy bay trực thăng của quân đội, bên trên có một người nhảy xuống đỡ cậu lên máy bay:
" Bác sĩ Jeon, không sao rồi, bây giờ chúng tôi sẽ đưa cậu về Chiang Rai"
Khi máy báy về đến Chiang Rai, Jungkook được đưa đến bệnh viện nơi cậu công tác để kiểm tra sức khỏe tổng thể. Cậu không khỏi vui sướng vì đã được tự do. Thông qua người ở bệnh viện, Jungkook mới biết tin đồn bên ngoài về mình. Họ nói cậu bị bắt làm con tin trong cuộc xung đột, chính phủ cử quân đội đi giải cứu cậu sau năm ngày. Để giúp Jungkook ổn định lại tinh thần, cũng như thông cảm với việc cậu bị bắt cóc, bệnh viện phá lệ cho cậu nghỉ phép ba ngày. Năm ngày? Vậy có nghĩa là cậu đã bị nhốt trong mê cung tròn hai ngày.
Ở nhà nghỉ ngơi xem TV, toàn là tin tức về vụ xung đột mới đây. Bản tin lúc buổi tối đều là về cuộc giải thoát cho con tin là cậu, kết luận của cuộc điều tra đó chính là nhóm vũ trang phản chính phủ.
Tin tức trên truyền hình và những tin đồn ở bệnh viện toàn khác xa sự thật. Đám Kim Gia làm nghề gì? Còn có Taehyung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tuy Jungkook cảm thấy không hề đơn giản nhưng cậu cũng không tìm thấy được câu trả lời.
Jungkook rất muốn biết thông tin về Taehyung. Lúc được cứu ra, cậu đã thử dò hỏi thông tin từ những người sỹ quan nhưng họ đều không nói gì. Sau khi về đến bệnh viện, cậu cũng đã thử từ vài nguồn khác tìm tin tức của anh ta. Tuy nhiên, người đàn ông này như bốc hơi khỏi cuộc sống của cậu. Anh để lại hồi ức cuối cùng cho cậu, chính là ánh mắt anh nhìn cậu trước khi bước xuống khu mộ địa kia.
Jungkook còn không thể chứng minh người đàn ông tên Taehyung kia từng xuất hiện trong cuộc đời cậu.

. . . Cuộc sống của Jungkook dần dần khôi phục lại những ngày tháng yên tĩnh như hồi đầu. Ngày nào cậu cũng túi bụi với cuộc chiến giành sự sống cho bệnh nhân ở phòng cấp cứu, liên tục làm việc trong hơn 70 tiếng đồng hồ. Thân thể cậu mệt mỏi khiến tinh thần tê liệt, nhưng Jungkook thậm chí còn mong mình bận rộn hơn. Chỉ có như vậy, cậu mới thôi nghĩ về người đàn ông bí ẩn kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro