11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Thái Hanh dẫn Chính Quốc đi LapLand để tham quan. Ở đây muốn trượt tuyết, trượt băng đều được. Thành ra Thái Hanh lại mượn cơ hội chỉ dạy thêm cho anh.

Chính Quốc được đi chơi là vui lắm, huống hồ cảnh quan độc đáo và chẳng giống nhau. Cho nên không thấy nhàm chán.

"Kỹ năng của anh dần tốt lên rồi đó"

Chính Quốc mang mặt đắc ý, vênh lên cười cười nhìn Thái Hanh.

"Anh không cảm ơn người thầy này à?"

Chính Quốc bĩu môi xùy xùy. Dù thật là do Thái Hanh tận tình chỉ dạy anh mới học nhanh đi chăng nữa, thì cũng đừng mong anh nói lời cảm ơn.

Giúp anh đi được Phần Lan, hoàn thành ước mơ ao ước bấy lâu mà một chữ "cảm ơn" cũng không nói ra được. Do đó Thái Hanh đừng mong thông qua mấy chuyện nhỏ nhặt này mà được nghe.

"Là do tôi chịu khó học hỏi, không phải do cậu dạy giỏi. Ok?"

Chính Quốc nói thế thì Thái Hanh cũng đành im lặng thôi. Nhìn anh quên mất chuyện sợ cậu mà dùng lời lẽ đối đáp như thế là mừng rồi.

"Ok, ok. Chính Quốc anh giỏi lắm, giỏi lắm..."

Chính Quốc cứ đứng trên ván trượt tập tành. Thái Hanh khều khều tay anh và bảo

"Anh chơi môn đó không?"

"Môn gì chứ?"

Chính Quốc hỏi xong đưa mắt nhìn theo hướng tay Thái Hanh chỉ. Thì ra là trò vượt địa hình.

"Thôi đi, thôi đi, nguy hiểm lắm"

"Chơi cho biết, theo em"

Chính Quốc thấy mấy trò đó như coi rẻ mạng sống, thành ra không có thích chơi. Nhưng Thái Hanh lại thích mạo hiểm nên cầm tay anh mà kéo đi.

Chính Quốc có lên tiếng phản đối, đánh đánh vào tay Thái Hanh nhưng cũng vô dụng, đến cuối vẫn là bị cậu đẩy luôn vào xe.

"Em bắt đầu lái nha"

Thái Hanh cài dây an toàn giúp Chính Quốc và cho anh một chút thời gian thả lỏng rồi mới cất tiếng hỏi.

Anh hít sâu vài hơi mà vẫn thấy tinh thần không ổn, cứ thấy sợ sợ. Thái Hanh cũng không chờ lâu, sau câu nói cũng bắt đầu lái.

"A...aaaa...chậm lại....aaaa..."

Chính Quốc hoảng mà hét lên, đã vượt địa hình thì sao mà giảm tốc độ lại được. Nếu giảm thì sức đâu mà lên mấy sườn dốc gồ ghề?

"Cậu cho tôi xuống đi, cậu đi một mình đi..."

Địa hình gập ghềnh, lên dốc xuống dốc liên miên. Chính Quốc ngồi trong xe bị xốc đến mức muốn nôn, cảm giác cần cổ của mình sẽ bị gãy đến nơi.

"A...a...không được...a..."

Thái Hanh xoay vô lăng rất chuyên nghiệp, không hề hạ ga xuống thay vào đó là cứ cho chân đạp mạnh. Chính Quốc thấy tim mình muốn rơi ra ngoài rồi, chơi cái trò gì mà kì vậy chứ?

Một lúc sau, cũng hết đoạn đường. Chính Quốc mới dám thở mạnh ra vài hơi. Anh quay sang đánh vào vai Thái Hanh kêu cái bốp.

"Cái con người nhà cậu, muốn giết tôi à?"

Thái Hanh để yên cho Chính Quốc đánh. Tính ra là cậu có điểm sai mà, vì chẳng chịu nghe lời anh.

"Tôi có tuổi rồi mà cậu cũng không tha...đúng thật là"

Chính Quốc cho tay vịn ngực trái, anh sợ buông ra thì tim sẽ rớt ra theo. Thời gian vừa trôi qua đúng là đáng sợ mà. Nếu Thái Hanh còn chạy thêm một chút nữa, anh sẽ chết cho cậu vừa lòng.

"Anh còn trẻ mà"

Thái Hanh đưa tay véo véo má Chính Quốc, anh vung tay đánh lên đầu cậu mấy cái.

"Đồ ngọt miệng, ngọt miệng"

Chính Quốc nói một tiếng là cốc đầu Thái Hanh một cái. Cậu dám trêu ghẹo anh à? Anh không dễ dãi đâu mà dụ như thế là liền cho qua chuyện vừa rồi.

Chính Quốc đâu phải con nít mà muốn dỗ thì cần kẹo hay lời nói ngọt ngào. Anh quyết tâm sẽ giận Thái Hanh đến cùng, đến cùng mới cam lòng.

"A...a...đau em a...anh đánh riết em thấp luôn cho anh xem"

Thái Hanh không giận, cũng chẳng thấy đau gì cho lắm. Chỉ là cố diễn lố cho Chính Quốc xót thương thôi. Mà cậu nghĩ làm sao mà anh thấy tội cậu vậy.

Chính Quốc thấy bản thân không là gì của Thái Hanh, đánh trên đầu trên cổ như thế cũng không hay, nên cũng thu tay lại. Mà cậu đâu nghĩ mấy chuyện đó làm gì, căn bản đã muốn đội anh lên đầu rồi còn đâu.

"Về nha"

Thái Hanh hỏi ý Chính Quốc mới dám về, anh gật gật đầu rồi lại thấy có gì đó không đúng, quay sang hỏi cậu.

"Về, là phải chạy về đoạn đường lúc nãy chúng ta vừa mới qua á"

"Đúng a...chứ đâu còn đường nào đâu"

Chính Quốc sợ đến đơ người. Thái Hanh bắt đầu khởi động xe, quay đầu xe lại rồi lái đi.

Chính Quốc mặt không còn chút cảm xúc, trắng bệch khó coi, cả mồ hôi hột cũng tuôn xuống, tay thì vịn chặt tim. Cứ như thế cho đến khi rời khỏi sân đua địa hình lên taxi về khách sạn.

Trên taxi mà Chính Quốc vẫn thấy cơ thể mình đang bay lượn, anh cho tay vịn chặt cái đầu mình lại do thấy nó nhẹ hửng, còn muốn bay lên trời. Thái Hanh không ngờ là sự xóc xáo lên xuống của địa hình đã khiến anh bị ảnh hưởng đến thế.

Chính Quốc cũng giống như mấy người đi thang máy không quen, chóng mặt và muốn nôn.

Nghỉ thêm một đêm ở Phần Lan cho Chính Quốc lấy lại tinh thần và đủ sức khỏe thì mới bay về Bắc Kinh.

Đi chơi vui như thế, Chính Quốc làm sao biết mệt. Ngoài ra cũng ăn và uống rồi ngủ nên tinh thần anh tốt hơn cả chữ tốt.

Khi về đến nhà, Chính Quốc vẫn còn vui vẻ, dường như anh đã quên chuyện Thái Hanh giết người. Mà thế cũng tốt, cậu không cần lo âu làm sao dỗ dành anh mỗi lúc bị chuyện đó ám ảnh nữa.

Chính Quốc làm sao quên? Chỉ do đi chơi tâm trạng thoải mái và thư giãn, thời gian nghĩ tới chuyện đó cũng ít hơn.

Vả lại Thái Hanh ở sau lưng Chính Quốc làm những chuyện xấu gì cũng đâu liên quan đến anh, chỉ cần khi đối diện với nhau, cậu vẫn là một người tỏ ra sợ và cưng sủng anh là được rồi.

Chuyện trong xã hội đen Chính Quốc không biết cũng như chẳng bận tâm đến, vì vậy Thái Hanh muốn làm gì thì làm. Miễn sao đừng tệ bạc với anh là được.

"Em nghe đây anh"

Gặp Chính Quốc gọi Thái Hanh mừng còn hơn được ai cho tiền, nhưng anh mới đi khỏi nhà không lâu, cậu nhận được điện thoại như thế cũng có chút lo lắng.

"Đến đón tôi đi"

Thái Hanh ngạc nhiên, hỏi lại Chính Quốc.

"Sao lại đón? Anh bị sao hả?"

"Tôi bị đuổi rồi"

Nói ngắn gọn rồi Chính Quốc tắt máy, anh lo đi chơi vui quá mà quên phải xin phép. Một tháng mà nghỉ không phép gần cả tuần, không bị đuổi mới lạ.

Thái Hanh đã không thích Chính Quốc đi làm, giờ bị đuổi coi như đúng ý cậu quá rồi.

Thái Hanh đến đón Chính Quốc, anh khá là mất mặt vì bị đuổi nên cứ nhìn ra ngoài cửa xe, không nói gì với cậu hết.

"Anh muốn kinh doanh gì không? Em mở cho anh một công ty"

"Tôi chỉ thích đi làm"

Thái Hanh không thể hiểu nổi với một yêu cầu béo bở như thế mà Chính Quốc cũng không chịu là sao? Anh đúng là dạng người thích tạo ra tiền, vì dùng tiền chính bản thân mình làm nên mới biết quý trọng và tiêu đúng cách. Huống hồ, đồng tiền tự kiếm được, mỗi khi sử dụng không phải e ngại.

"Thì em mở anh đi làm cũng được mà, có bắt anh ở nhà đâu"

Thái Hanh chỉ biết lắc đầu bó tay, Chính Quốc sống thực tế quá rồi.

"Thôi đi, chờ tôi tích góp đủ tiền rồi tự mở..."

"Vậy em thì anh để trưng à?"

Thái Hanh về sau là chồng Chính Quốc rồi, không lẽ anh định sống cảnh tiền ai nấy dùng sao? Phân chia rõ ràng về tài chính thế à?

"Cái gì?"

Chính Quốc không hiểu nên mới hỏi, Thái Hanh có thể cho anh tất cả, nhưng anh lại không biết sử dụng. Như thế có khác nào để làm cảnh đâu?

Mà dù Chính Quốc biết sử dụng, cũng là không động đến. Anh đâu thể để cậu nghĩ anh thuộc dạng hám tiền còn ăn bám.

Anh là được cậu bắt về. Do đó, mọi sự đều phải phẩm hạnh tốt. Không được cư xử như kẻ hám lợi, thấy tiền là mắt ngôi sao.

"Đến thân em cũng đã cho anh rồi, tức là cái gì em cũng cho anh được, mà sao anh cứ không cần vậy hả?"

Lòng tốt bị từ chối cũng khó chịu lắm chứ, Chính Quốc chỉ biết chớp chớp mắt nhìn Thái Hanh đang nổi quạo.

"Tôi lấy thân cậu bao giờ mà nói vậy hả?"

"Anh không lấy nhưng em cho"

Thái Hanh đã nói đến thế rồi mà Chính Quốc nỡ lòng nào cứ đánh vào điểm rớt giá của cậu. Tim cậu đang tổn thương và khóc òa

"Tôi không cần"

Thái Hanh thấy có một cơn gió mùa đông thổi qua người cậu. Sao Chính Quốc có thể phũ phàng như thế chứ.

Chính Quốc ngồi cạnh bên mà nào có hay tim cậu đang nứt rất nhiều đường và vỡ ra từng mảnh rơi xuống lộp độp rồi.

"Giận anh luôn"

"Chắc tôi sợ"

Chính Quốc trề môi, quay mặt ra cửa ngắm cảnh tiếp. Thái Hanh quay sang thấy anh không ngó ngàng đến cậu thật, lòng càng ủy khuất và bảo

"Từ giờ đến tối, em không nói chuyện với anh luôn"

Thái Hanh đã bảo thế thì Chính Quốc cũng nghe rồi thôi. Cậu lái thêm một đoạn, anh vẫn không chú tâm đến cảm xúc của cậu.

Đến cuối vẫn là không nhịn được mà lên tiếng hỏi

"Sao anh không đáp lại câu của em hả?"

"Thì cậu bảo không nói chuyện mà, tôi đáp lại làm gì cho quê chứ?"

Chính Quốc thấy Thái Hanh bảo không nói, thì anh có trả lời cậu cũng sẽ chọn ngậm câm. Thế nên anh đâu dư hơi tự chuốc nhục.

"Anh ức hiếp em"

Thái Hanh tủi thân, cho xe tấp vào lề, tựa như khóc òa lên. Chính Quốc nhìn mà cánh môi hơi giật giật, lòng tự hỏi, cậu bị ai nhập vậy trời.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro