20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc hốt hoảng chạy nhanh xuống xem tình trạng của Thái Hanh. Đầu cậu đã chảy máu và đã lâm vào hôn mê. Anh quá hoảng sợ nên nhất thời không biết làm gì, toàn thân đã bắt đầu run rẩy. Cố trấn định tinh thần rồi đỡ cậu đứng lên để đưa đến bệnh viện.

Chính Quốc ôm Thái Hanh trên taxi mà lòng không yên, cực kỳ lo lắng. Dù đành là anh chẳng cố ý, nhưng cũng chẳng thể nói rằng anh không có lỗi.

"Đừng dọa tôi sợ mà, đừng dọa tôi sợ, đừng yên lặng như thế mà"

Thái Hanh đã hôn mê, Chính Quốc bắt cậu phải nói chuyện thì thế nào được? Anh cũng biết rõ là chẳng có hồi âm, nhưng vẫn hỏi cho đỡ sợ và hy vọng có được câu đáp. Lúc cậu ngã xuống thì cả hai cũng đi gần được nửa cây cầu thang rồi mà.

"Đồ đáng ghét, cậu làm lơ tôi...đáng ghét đáng ghét"

Thái Hanh đang bị thương nhưng Chính Quốc đang khó chịu trong lòng cộng buồn bực mà lay mạnh cơ thể cậu không ngừng, bác tài xế nhìn hình ảnh gương chiếu hậu phản lại mà chỉ biết lắc đầu.

Chính Quốc ngồi trước phòng chờ phẫu thuật xong mà nước mắt lưng tròng, nếu Thái Hanh có gì thì anh phải làm sao đây? Sống có cậu quen rồi, bây giờ mà bị chia xa hay thiếu vắng thì anh sẽ khóc ngất cho mà xem. Chưa kể cảnh sát rồi sẽ vào cuộc điều tra, mọi chuyện không may mắn cứ vây quanh anh thế này đáng sợ lắm chẳng phải sao?

Đó giờ toàn được Thái Hanh bảo vệ, có khi nào phải đối diện với mấy tình huống như ngồi trên đống lửa đâu? Chính Quốc không thể ở yên được mà. Lo lắng, sợ hãi đang náo loạn trong lòng anh, chúng dường như đã châm lửa, khiến ruột gan anh nóng xót.

"Cậu ấy thế nào rồi? Phẫu thuật thành công không?"

"Kim tổng đã ổn, cũng may là não bộ không bị tổn thương, đã chuyển ra phòng rồi"

Chính Quốc cúi đầu chào cũng như nói cảm ơn, rồi chạy lên tầng khoa ngoại thần kinh mà tìm Thái Hanh, xem cậu đang nằm ở đâu.

Chính Quốc nhìn qua miếng kính nhỏ trên cánh cửa thì thấy Thái Hanh đang nằm bên trong nên cũng đi vào. Anh vẫn còn căng thẳng, nuốt nước bọt và hít sâu mấy lần mới đỡ khẩn trương và ngồi xuống cạnh cậu.

Chính Quốc đang lo, nếu Thái Hanh tỉnh thì có nên ở lại đây không. Vì cậu bị như thế là do anh gây ra, mặt mũi nào mà nhìn nhau chứ. Cũng tại tính khí tệ, giống như con nít của anh mà xảy ra chuyện thế này. Thật lòng anh ngại muốn chui xuống nơi nào đó trốn cho lành.

"Cậu mau tỉnh lại đi a, cậu còn nằm yên đó nữa thì Chính Quốc tôi sẽ nghỉ chơi với cậu luôn"

Chính Quốc đúng là hối hận với sự nông nỗi trong lúc nóng giận của mình gây nên. Nhưng nhìn Thái Hanh đang yên lặng nằm kia, mắt nhắm nghiền và khiến anh lo lắng thì lòng lại sinh một chút khí.

"Tôi nói cho cậu biết nha, cậu mà còn khiến tôi giống như tự kỉ thì sẽ mãi mãi giận cậu"

Ngồi nói chuyện một mình như thế chẳng phải giống như bị bệnh lắm sao? Với tính của Chính Quốc dù biết lỗi cũng không nhận ra mặt. Vì bình thường đã đanh đá, ngạo kiều, còn gặp trúng Thái Hanh thê nô.

Chiều Chính Quốc mọi mặt, chỉ còn thiếu hái sao hái trăng, đối phương dù đúng hay sai đều nghe theo anh hết. Nói sao mà không bị chiều hư?

Chính Quốc nói rất nhiều, một hồi cũng mệt mà ngưng, gác mặt lên mép giường để nghỉ đỡ một chút.

"Ông trùm, cũng bệnh sao?"

Chính Quốc lẩm bẩm, Thái Hanh là ông trùm khét tiếng thì đã sao? Chung quy vẫn là con người. Có sinh có tử, có khỏe thì đôi lúc vẫn bệnh mà thôi.

"Đồ xấu xa, dậy mà chăm sóc tôi nào, cậu còn chưa xử trí cái đám bôi nhọ tôi ở TKS đó"

Chính Quốc bĩu bĩu môi, mắt hướng về Thái Hanh mà nói. Đó giờ anh có chăm sóc ai đâu, đến bản thân lo cũng muốn chẳng xong. Quen được cậu thì cơm bưng nước rót đến tận miệng, chỉ còn thiếu chuyện đút cơm và nước vì anh không cho thôi.

"Đồ đáng ghét, nằm có một tư thế không biết mỏi à? Tỉnh lại thì chuyển mình đi chứ...."

Chính Quốc gõ gõ nhẹ lên bàn tay không ghim nước biển của Thái Hanh. Miệng thì hay gay gắt, nhưng trong lòng cực hạn lo lắng.

Tuy đã qua cơn nguy kịch, bác sĩ bảo não bộ cũng không có gì tổn thương. Nhưng di chứng là cái chẳng thể nhìn thấy ngay bây giờ, thành ra Chính Quốc nặng lòng cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Ngón tay của Thái Hanh khẽ động, mày cũng hơi chau, đầu nghiêng nhẹ về bên phải. Những thứ nhỏ này đều bị Chính Quốc thu vào trong mắt nên anh vui mừng đứng nhanh dậy hỏi

"Tỉnh rồi à? Thấy sao rồi?"

Thái Hanh mở mắt rồi khép lại vài lần, cổ họng hơi nóng và khô nên cậu nuốt nước bọt cho dễ chịu hơn và nheo nheo mắt hỏi rằng

"Anh là ai?"

Chính Quốc nghe xong câu hỏi thì lòng liền quặn thắt, mũi liền cay xè, môi mấp máy, cuống họng thì run run, mặt như chẳng tin được.

"Cậu không biết là tôi ai á? Không biết thật á?"

Chính Quốc sốt sắng hỏi, anh không tin được chuyện này. Người cưng chiều anh còn hơn kim cương sợ bị nhiễm oxi hóa thì sao có thể quên mất anh là ai chứ? Sao có chuyện như thế được?

"Tôi không chịu đâu, không chịu đâu, sao cậu quên tôi chứ, sao lại quên tôi chứ?"

Chính Quốc không cho Thái Hanh cơ hội trả lời lại câu hỏi trước đó thì đã giậm chân ủy khuất rồi. Địa vị anh trong lòng cậu cao đến mức nào? Giờ lại hoàn toàn biến mất chẳng dấu vết. Hụt hẫng, đau lòng chết người mà.

"Bắt đền, bắt đền, oa oa sao cậu lại quên tôi được chứ?"

Thái Hanh phì cười, nếu cậu còn không lên tiếng thì Chính Quốc sẽ khóc thét lên cho mà coi. Cậu bắt lấy tay anh rồi ké mạnh, để anh ngã hẳn lên người mình, sau đó thì ôm chặt.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa...ngoan, em giỡn có xíu thôi mà"

"Đồ xấu xa..."

Chính Quốc đã biết bản thân bị lừa nên hét lớn và vùng vẫy, muốn thoát khỏi cái ôm chặt siết này của Thái Hanh. Nhưng cậu vẫn kiên quyết giữ chặt anh trong vòng tay rồi nhỏ nhẹ bảo

"Ngoan, tay em còn đau, đừng nháo"

Ngã như vậy, chắc hai cánh tay cậu cũng bầm xanh, bầm tím cả rồi. Chính Quốc cũng biết đây là lỗi của bản thân, nên ngoan ngoãn nằm yên.

Thái Hanh cứ ôm trọn Chính Quốc, cậu không sợ chết, chỉ sợ bỏ lại anh. Có lẽ do đã quen cuộc sống ở thế giới ngầm mà mọi suy nghĩ đều sâu xa.
Vì vậy mà Thái Hanh lo đến chuyện rồi đây ai sẽ cưng sủng, che chở, bảo vệ cho Chính Quốc, liệu anh có gặp ai được yêu thương thật lòng? Rồi có tự trách bản thân vì cái chết của cậu không?

Thái Hanh thì không muốn nói gì, vì cậu thấy ôm được Chính Quốc như thế là đủ lắm rồi. Rất hạnh phúc. Nhưng anh đâu thể để không khí trầm lắng đến vậy, do đó mà mở miệng nói

"xin lỗi cậu"

"Ngốc, có gì để xin lỗi, là em sơ ý mà thôi, đâu phải tại anh"

Nếu lúc đó Thái Hanh không chóng mặt thì cậu có thể vịn lấy hành lang hoặc đem Chính Quốc áp vào trong ngực được rồi. Suy cho cùng, anh cũng có lỗi. Nhưng sợ anh tự dằn vặt bản thân nên cậu nhận hết về mình vậy.

Dù gì bây giờ đã bình an rồi mà, huống hồ Thái Hanh đâu có muốn than trách Chính Quốc. Anh khỏe mạnh, vô sự là cái cậu mong nhất.

"Thà cậu nói gì đó đi, đừng cưng chiều tôi như thế nữa, tôi thật sự đã bị cậu chiều hư mất rồi"

Nếu Thái Hanh mắng Chính Quốc thì đúng là anh sẽ dễ chịu hơn một chút, chứ như vầy thì nặng nề trong dạ lắm.

"Ngoan, anh không hư, có hư cũng là hư với em thôi chẳng phải à? Mà em thì lại rất thích điều đó"

Thái Hanh cười nhẹ, xoa xoa đầu Chính Quốc bảo, anh ngẩng mặt lên, đưa ánh mắt long lanh chứa nước nhìn cậu. Nhưng rồi lại thở dài, tiếp tục cúi mặt xuống úp vào ngực cậu.

Đời mấy ai yêu thương thật lòng, tìm được người yêu mình đến sống chết càng không dễ. Chính Quốc chắc phải xem xét kỹ vấn đề này rồi quyết định cùng Thái Hanh tính chuyện xa hơn thôi. Chuyện hôm nay cũng đủ làm anh nhận ra bản thân phải làm cái gì rồi.

"Đừng như thế nữa...tôi càng áy náy"

Chính Quốc hơi phồng phồng má nói với giọng bất lực. Thái Hanh lần nữa xoa xoa đầu anh, giọng nói trầm ấm vang lên.

"Ngoan nào, em ổn rồi mà, ngoan, ngoan...đừng nghĩ gì hết, nghĩ đến em thôi..."

Chính Quốc khẽ gật gật đầu, Thái Hanh vỗ vỗ nhẹ nhẹ lưng anh khen rằng

"Ngoan, Chính Quốc ngoan lắm"

"Tôi là con của cậu chắc"

Mới mấy giây trước còn như con thỏ nhỏ, thế mà giờ lại đanh đá trở lại. Bản tính đúng là thứ khó đổi. Thái Hanh còn mãi chiều Chính Quốc, thì vị trí ngồi của anh sẽ mãi mãi là ở trên đầu cậu.

"Được được, em sai rồi"

Chính Quốc nhanh đi rót cho Thái Hanh ly nước, nãy giờ lo nói chuyện mà quên mất chuyện đơn giản này.

"Cậu đói không? Tôi đi mua gì cho cậu ăn nha"

Chính Quốc nhận lại ly nước từ Thái Hanh thì hỏi. Cậu lắc lắc đầu, dù tỉnh lại thì tác dụng thuốc mê vẫn còn, với vừa trải qua vụ chấn động não bộ thì cậu còn mệt lắm.

"Em muốn ngủ thôi"

"Được, ngủ cho khỏe"

Chính Quốc sửa chăn lại giúp Thái Hanh, cậu giữ lấy tay anh rồi nói

"Ngủ chung với em đi, anh cũng mệt rồi phải không?"

Bên ngoài đã tối lắm rồi, Chính Quốc cũng ngồi canh Thái Hanh rất lâu. Nói chẳng mệt thì chính là nói dối. Nhưng anh không thể chợp mắt, vì còn chờ khóa van chai dịch cho cậu.

"Cậu ngủ trước đi, đợi truyền hết chai này tôi sẽ ngủ"

Thái Hanh nhìn chai dịch còn rất nhiều, nếu canh chắc tầm ba tiếng nữa. Cậu sao có thể để Chính Quốc phải cực nhọc được. Vì thế mà đã đưa tay khóa van lại luôn, không cần truyền hết.

"Sao...sao...a..."

Chính Quốc cả kinh, định hỏi sao Thái Hanh làm thế thì đã bị cậu kéo hẳn lên giường. Cậu đang nằm phòng V.I.P nên chẳng khác gì khách sạn, giường cũng loại kingsize chẳng thua ở nhà.

"Không trăng sao gì hết, ngủ đi"

Thái Hanh hôn lên trán Chính Quốc, xong vỗ vỗ cánh tay của mình, ý chỉ anh nằm lên đó.

"Sao có thể chứ? Cậu đang bệnh mà"

"Em đã bảo thì anh làm theo đi"

Thái Hanh hơi đổi giọng một chút, vì như thế mới có thể khiến Chính Quốc nghe theo.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro