21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở bệnh viện vài hôm thì Thái Hanh cũng được xuất viện. Ngày hôm sau Chính Quốc cũng đi làm trở lại. Đúng là mới đến nơi đã nhận được ánh mắt khó coi của bọn họ, cùng những tiếng xì xầm. Nhưng anh không quan tâm đến, anh thấy bản thân lo làm tốt chuyện của mình là được. Những thứ kia chẳng đáng để bận tâm.

"Được chủ tịch sủng cái có khác nha, nghỉ không phép mấy ngày vẫn còn chưa bị đuổi"

Chính Quốc cũng chẳng quan tâm, dù sao anh cũng nghỉ không phép thật và do có Thái Hanh anh mới còn làm được. Nên chuyện này coi như họ nói đúng đi, cậu đội anh lên đầu rồi còn gì không sủng?

"Tổ thiết kế không có việc gì làm sao?"

Tiếng giày quen thuộc vang lên, Chính Quốc nghe cái giọng nói này chẳng phải của Thai Hanh à, anh hơi cả kinh đưa mắt nhìn hướng cửa. Đúng là cậu thật, anh há hốc miệng đứng lên hỏi

"Sao không ở nhà nghỉ hả? Cậu mới..."

Chính Quốc định nói là Thái Hanh mới khỏe, nhưng nhớ đang ở TKS, sức khỏe của chủ tịch không được để lộ ra ngoài, cũng như sao có thể cho người khác biết cả hai sống chung nhà.

"Phải đến chứ, để biết ở trong tổ thiết kế có nhiều người nhàn rỗi"

Thái Hanh từ từ tiếng vào trong, ánh mắt đúng lạnh còn sắc bén nói. Đám nhân viên kia nhanh cúi đầu chào chủ tịch và e ngại đủ đường.

Chính Quốc xùy một tiếng, công ty của cậu mà, muốn ở đâu, làm gì hay nói ai thì tùy, anh không liên quan đến.

"Vừa nãy là ai mới nhắc đến tôi?"

Thái Hanh đi lại đứng ở trước bàn của Chính Quốc, đưa mắt hỏi đám nhân viên của mình. Lúc nãy bọn họ cố ý nói lớn cho anh nghe nên cậu đứng bên ngoài cũng loáng thoáng được vài chữ lọt vào tai.

"Chủ tịch...tôi..tôi "

Thái Hanh không rảnh nghe bọn họ nhiều lời. Chính vì miệng lưỡi cay nghiệt của bọn họ mà Chính Quốc chịu tổn thương, quan hệ cả hai xấu đi, còn cậu phải nhập viện. Với bấy nhiêu đó, đám nhân viên chết trăm ngàn lần cũng chẳng đủ.

Động ai không động, lại động ngay Chính Quốc, tâm can của Thái Hanh. Chỉ cần anh xụ mặt một cái thì cậu đã nháo nhào lo lắng rồi. Đằng này là khóc sướt mướt, cho nên đừng trách cậu ác, chỉ trách bọn họ ngu xuẩn.

"Cô,, cô, và cả cô xuống phòng kế toán để thanh toán tiền lương đi"

Thái Hanh đưa tay chỉ chỉ vào mấy cô nhiều chuyện. Chính Quốc khẽ nhướn mày, cậu đuổi hết bọn họ là vì anh sao?

" Thái....Chủ tịch, có cần thiết phải thế không?"

Thái Hanh nhẹ nựng cằm Chính Quốc một cái rồi quay sang nhìn bọn họ cười nhếch mép bảo rằng

"TKS là một tập đoàn lớn, nên không thể chứa những người lười biếng, còn rảnh rỗi đi nói chuyện người khác"

Sau khi Thái Hanh nói dứt tiếng, bọn họ đua nhau lên tiếng nhận sai.

"Chủ tịch, chúng tôi sai rồi"

"Tôi biết lỗi rồi mà, xin lỗi chủ tịch"

"Làm ơn, cho chúng tôi một cơ hội đi mà"

Cậu nghe đến nhức cả tai nên ra hiệu ngưng lại.

"Đối tượng mà các người cần xin lỗi, chính là chồng nhỏ của tôi, chứ không phải tôi"

Chính Quốc cả kinh, mở to mắt nhìn Thái Hanh, cậu đang nói bậy bạ gì vậy chứ? Anh lấy cậu bao giờ mà vợ với chồng?

"Cậu...sao dám"

Chính Quốc giận nên đánh mạnh vai cậu một cái, Thái Hanh cũng biết là anh sẽ nổi nóng nhưng nhân cơ hội này khẳng định chủ quyền để người trong TKS không dòm ngó đến anh.

Cũng như, muốn cho Chính Quốc một danh phận, để ai ai cũng không dám động đến chủ tịch phu nhân. Một công đôi chuyện, ngại gì bỏ qua cơ hội tốt này chứ?

"Phu nhân, phu nhân là tôi sai rồi, xin phu nhân tha lỗi cho tôi"

Một cô nhân viên đi ra khỏi chỗ làm việc, gập người xin lỗi, hai cô còn lại mới bắt chước làm theo. Đi nhanh ra lịa lịa cúi đầu hối lỗi với Chính Quốc.

"Được rồi, đừng có nói nữa, còn cậu nữa...sao lại..."

Chính Quốc bị xin lỗi như thế thì chẳng vui, ngược lại còn có chút khó chịu, quay sang định nói gì đó với Thái Hanh nhưng đã bị cậu khom xuống bế đi khỏi nơi này.

"Buông xuống, Thái Hanh buông xuống, cậu buông xuống"

Chính Quốc xấu hổ, đánh vào ngực của Thái Hanh ạch ạch. Giờ đây đám nhân viên kia mới phát hiện bản thân đã chọc trúng người cả đời chẳng nên động dù một câu. Nhìn cách cư xử của anh đối với cậu đi, cũng đủ hiểu tầm quan trọng và sự sủng ái đối phương dành cho anh đến mức độ nào rồi.

Đến cả nhân viên cũng biết Chính Quốc đã leo lên đầu Thái Hanh ngồi, thế mà anh còn chưa biết bản thân mình đã được cưng chiều, thương yêu đến mức nào, để nhanh nhanh đáp lại mối tình cảm kia.

"Vậy là chúng ta có bị đuổi không?"

"Tôi chỉ biết, nhanh dọn đồ còn về nhà tìm công việc mới"

Mấy cô đó ủ ê đi dọn đồ ra về. Phải chi Thái Hanh hay Chính Quốc lên tiếng nói tha lỗi thì khỏi đi lãnh lương, còn yên luôn chẳng nói tiếp thì chính là làm y như những gì đã nói lúc trước.

"Cậu làm tôi xấu hổ chết đi được, còn nói cái gì là Kim phu nhân...aizzz "

Chính Quốc ngồi trên ghế sofa mà trách mắng Thái Hanh. Anh sợ rồi đây ngày mai đi làm, dù chẳng còn nhận được ánh mắt miệt khinh của bọn nhiều chuyện thì cũng nhận lại những cái nhìn chằm chằm, sẽ khó chịu và chẳng thoải mái cho mà xem.

"Em nói cũng đâu có gì sai, chúng ta cũng nên tính đến chuyện kết hôn rồi anh à"

Thái Hanh rót cho Chính Quốc ly nước rồi nói, anh nghe xong chẳng còn tâm trạng nào để uống mà đưa mắt nhìn cậu suốt.

"Anh à, chúng ta phải tính đến chuyện này chứ. Không lẽ cứ vầy hoài?"

Chính Quốc thấy cũng đúng. Đã gần một tháng kể từ ngày cậu ép anh sống chung rồi còn gì? Nhìn anh thở dài, cậu lại tiếp tục lên tiếng.

"Anh à...kết hôn nha anh"

Chính Quốc hít sâu một hơi, rồi suy nghĩ gì đó, nhấp hết ly nước của Thái Hanh đưa rồi mới trả lời

"Được rồi, nhưng cho tôi một thời gian nữa nha...một chút nữa thôi"

Chính Quốc cũng biết bản thân đã nảy sinh tình cảm với Thái Hanh, cũng như động tâm về những gì cậu đã làm. Chỉ là thời gian của cả hai cạnh nhau vẫn còn quá ngắn. Anh cũng muốn suy nghĩ cho kỹ càng rồi mới đưa ra quyết định để không phải hối hận về sau.

Chậm mà chắc, chuyện hôn nhân đại sự đâu thể thích hay thương là liền tiến đến với nhau. Thái Hanh đã mở miệng nói thẳng vấn đề rồi. Đó giờ cậu rất dứt khoát, không hề vòng vo, để Chính Quốc thong thả bấy lâu là vì quá thương yêu rồi.

Anh cũng biết cái gì là giới hạn nơi cậu, nên ráng xin thêm một chút nữa, để bản thân có quyết định đúng đắn nhất.

"Được rồi, em chờ"

Thái Hanh đương nhiên là có thể chờ, nhưng không thể quá lâu. Vì bản tính nóng vội nơi cậu khó lòng kiềm hãm lắm. Do yêu Chính Quốc thật lòng nên mới đem nó vùi sâu xuống khi ở cạnh anh, chứ bình thường chẳng như thế đâu. Đổi lại đối tượng khác thì đã dùng vũ lực ép buộc rồi.

Thái Hanh cũng từng phân vân, lỡ Chính Quốc vẫn không yêu thì nên để anh tự do, tìm hạnh phúc mà bản thân muốn hay trói buộc bên cạnh cả đời.

Vì cậu quá yêu anh, thành ra anh hạnh phúc là cậu vui mừng rồi. Nhưng bản tính của cậu đâu cao thượng đến thế, cũng như đã cuồng si yêu thì tại sao lại hai tay dâng anh cho người ta?

Nhưng ngoài những lúc bâng quơ ra thì Thái Hanh ít nghĩ đến vấn đề này, vì cậu chắc chắn bản thân có đủ khả năng khiến Chính Quốc xiêu lòng, và giờ thì sắp được đáp đền rồi.

"Thái Hanh...."

Chính Quốc kêu rồi hơi ngập ngừng, cậu thì sẵn sàng nghe xem anh muốn nói cái gì.

"Nếu lỡ tôi...là nếu lỡ thôi nha, tôi không yêu được thì sao?"

Thái Hanh xoa xoa đầu Chính Quốc,  miệng cười nhẹ một cái, vẻ mặt như đang nghĩ gì đó rồi mới bảo

"Sẽ không có nếu lỡ đâu"

Thái Hanh cam đoan bản thân có thể khiến Chính Quốc xiêu lòng. Anh gật gật đầu, hít sâu một hơi, rồi nói

"Thôi, tôi tiếp tục về chỗ làm nha"

Thái Hanh gật gật đầu, Chính Quốc cũng rời đi. Nhìn bóng anh vừa đi khuất thì cậu lấy điện thoại ra gọi cho đàn em của mình. Rồi đọc tên ba người nhân viên vừa bị đuổi cho họ nghe, để chúng có thể biết đối tượng cần bắt là ai. Căn dặn sau khi bắt xong thì cắt lưỡi đi.

Thái Hanh đâu xử nhẹ là đuổi việc được, cái miệng nhiều chuyện của họ đã gây nên chuyện gì chứ? Trước mặt Chính Quốc cậu không thể cho anh biết được bản thân xử mạnh tay ra sau, nên đành âm thầm giải quyết mà thôi.

"Thái Hanh, cậu còn thấy đau không? Sao gấp tắm gội vậy chứ? Ướt vết thương rồi lỡ có chuyện gì thì...aizzz"

Thái Hanh tắm ra, Chính Quốc giúp cậu lau khô tóc. Do đầu cậu mới tháo băng nhưng lại đi gội nên anh lo lắng. Được anh chăm sóc và quan tâm như thế là vui mừng lắm rồi, cậu nắm lấy bàn tay anh, vỗ nhè nhẹ lên nó rồi bảo

"Không sao đâu, em sẽ khỏe mạnh mà, vì em còn chưa được ăn thịt của anh"

Chính Quốc đánh vai cậu, anh chứ có phải thức ăn đâu mà cứ đòi ăn với uống.

"Cậu đó, đừng có nói giọng điệu này nữa...chuyện thương tích sao có thể đem ra đùa?"

Chính Quốc sợ đầu Thái Hanh bị thương sẽ có di chứng sau này, nhưng cậu lại nói chuyện giỡn cợt, nên anh không thể nào thích nổi.

"Được, được, em sai rồi"

Thái Hanh lại nhận sai và cười khẽ, cầm tay Chính Quốc lên hôn nhẹ. Anh cũng không thu tay lại làm gì. Đợi tóc khô thì cả hai cùng nhau ngủ. Riêng đêm nay đối tượng trằn trọc lại là anh.

Chính Quốc đang bận suy nghĩ về chuyện tương lai của cả hai. Lấy Thái Hanh thật sự là đúng đắn và cũng là quyết định duy nhất trong thời điểm hiện tại. Cùng cậu kết hôn có gì là chẳng tốt, được đối phương yêu chiều, ngoài đẹp trong cũng nhiều tiền thì có gì để xem là thiệt thòi.

Nhưng có cái không được, chính là Chính Quốc chẳng thể là người mở lời trước sẽ đồng ý lấy Thái Hanh. Vì anh luôn luôn muốn giữ giá, cho nên bao giờ cậu có hành động cầu hôn, hay đại loại như thế thì anh bắt đầu ngập ngừng, kéo dài thời gian, đẩy giá lên cao rồi mới chấp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro