5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nồi lẩu to được mang lên, mà chỉ mình Chính Quốc ăn thôi. Anh căn bản không muốn chia cho cậu.

Thái Hanh cũng không có đói bụng hay thèm ăn. Cậu đang bận đem đồ của anh xếp vào tủ.

"Cậu để đó đi, tôi tự làm được"

Chính Quốc còn chưa nhai hết thức ăn trong miệng mà nói chuyện với Thái Hanh, cái má trái của anh cứ phồng phồng lên trông rất đáng yêu.

"Anh cứ ăn đi, để em làm cho"

Thái Hanh thấy rất vui khi được giúp Chính Quốc, đối với cậu đây cũng là một loại hạnh phúc. Ôm được anh về đây chính là thành tựu lớn nhất đời cậu rồi.

"Cậu có biết cái áo cậu đang cầm là được treo ở vị trí thứ mấy không? Còn cái quần kia nữa, có biết không mà đòi làm hả?"

Thái Hanh ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Chính Quốc. Cậu đang tự hỏi anh nói vậy chẳng lẽ nào là treo đồ theo thứ tự sao?

"Nhìn cái gì? Cái áo cậu đang cầm là phải treo ở hàng thứ tư, còn cái quần đó là treo đầu tiên đó"

Chính Quốc vừa nói vừa cho đũa chỉ chỉ, Thái Hanh tự dưng thấy đổ cả mồ hôi hạt, đứng lặng yên nhìn anh.

Chính Quốc cũng biết việc trên rất khó, ngoài anh ra thì ai có thể nhớ cái nào treo vào chỗ nào? Anh không trách Thái Hanh gì hết, còn bảo cậu đừng ép bản thân làm chuyện mình không biết.

"Tôi nói cậu để đó đi, một lát tôi làm, chứ cậu mà treo thì tôi sẽ ngồi đây nói đến khàn cuống họng mất"

Chính Quốc thấy không ổn rồi, Thái Hanh thì không biết cái nào treo trước, cái nào treo sau, đụng một chút là hỏi thì sẽ mệt lắm. Vì vậy anh tự thân làm vẫn tốt hơn, vả lại anh chẳng thích ai động vào đồ của mình.

"Đành chịu vậy"

Cái này Thái Hanh bất lực thật sự, không giúp được Chính Quốc nên nhìn cậu khá chán nản. Cậu quay sang lấy những vật trang trí nhỏ từ trong vali khác ra đặt lên bàn, đem những thứ có sẵn trong phòng bỏ bớt đi, để đem đồ của anh trưng lên.

Những món cậu cực kỳ thích mới giữ lại, còn những thứ khác đa phần đều bỏ đi. Vì đồ của Chính Quốc nhiều lắm...cậu mà không cắn răng đem dẹp thì những món nho nhỏ này của anh phải chứa ở đâu đây?

Giờ đã nói yêu Chính Quốc thì anh là trên hết, sở thích của anh, đồ của anh thì cậu phải tôn trọng, phải nâng niu giữ gìn. Chung quy, cái gì liên quan đến anh đều phải đặt lên hàng đầu.

Chính Quốc vừa ăn vừa nhìn Thái Hanh hết sắp rồi lại xếp, đến mấy bức tranh giá bạc tỷ cũng gỡ xuống treo tranh từ bên nhà anh đem qua.

Thái Hanh muốn cho Chính Quốc cảm thấy đây là nhà của anh, phòng ốc đều giống nên mới làm như thế. Cứ cho là chẳng thể y như 100%, mà chí ít cũng không cho anh mang cảm giác lạnh lẽo, đơn độc, và khó chịu khi sống lạ chỗ.

"Anh sao vậy?"

Nhìn mặt Chính Quốc cứ nhăn nhăn, tay bấu chặt bụng thì Thái Hanh gác chuyện thu xếp qua một bên, đi nhanh lại hỏi thăm anh.

"Đau...đau"

Thái Hanh nhìn vị trí anh ôm thì liền biết là đau cái gì, lòng cậu liền nôn nóng hỏi rằng

"Anh có tiền sử bệnh bao tử sao?"

Thái Hanh điều tra tất cả mọi thứ về Chính Quốc, nhưng lại sót về vấn đề bệnh tật. Giờ đây cậu đang tự trách bản thân, chuyện nghiêm trọng như thế lại bỏ sót, để anh giờ đây lại đau như thế này.

Chính Quốc đau đến đổ đầy cả mồ hôi, cơ mặt cũng không giãn ra nổi, nghe cậu hỏi chỉ biết gật đầu.

Thái Hanh nhăn mặt thở dài, nhanh tay bế lấy Chính Quốc và đi lại giường đặt anh nằm xuống. Sau đó lấy điện thoại gọi cho bác sĩ riêng đến khám cho anh.

"Không được, nằm thẳng ra mới được"

Thái Hanh thấy Chính Quốc vì đau mà co người lại nằm hình số bốn thì liền không cho, đồng ý như thế sẽ tác động đến việc co thắt bao tử bên trong khiến cơn đau gần như dịu lại hơn một chút, nhưng nó vẫn là không tốt chút nào.

"Đau, đau lắm"

Chính Quốc như muốn khóc nói ra, bên trong nóng xót còn đau dữ dội, anh không chịu nổi.

Thái Hanh nhìn mà lo lắng còn nóng ruột, cậu đưa tay sửa cơ thể Chính Quốc cho ngay ngắn lại, rồi cho cái tay còn lại luồn vào trong áo anh để xoa xoa chỗ đau.

"Đừng..."

Chính Quốc không thích đụng chạm như thế, thời tiết đang lạng khiến da tay của Thái Hanh trở nên thô, do đó khi chạm vào làn da mịn màng của anh thì anh rất khó chịu.

"Ngoan, nằm yên, ngoan đi"

Thái Hanh dỗ dành Chính Quốc đang đau đến xanh mặt, bàn tay của cậu nhẹ xoa quanh bụng anh vài vòng. Đúng là xoa được một lúc thì dường như bao tử dãn ra, anh thấy bớt đau hơn.

"Em mà biết anh có bệnh bao tử sẽ cấm tuyệt mấy món cay, đặc biệt là lẩu Trùng Khánh"

"Tôi thích ăn mà...cậu cấm cái gì chứ"

Chính Quốc đau mà còn cố cãi, anh không cho phép bất kì ai quản mình đâu.

"Ăn vào sẽ đau mà anh cũng muốn ăn sao? Anh không để tâm chuyện em xót xa thì cũng thương thân anh đi chứ..."

Thái Hanh nổi nóng rồi, sao Chính Quốc có thể không lo cho bản thân như thế chứ? Cậu là người ngoài còn biết thương xót, vậy anh vì cái gì mà bỏ bê nó không lo?

"Tôi..."

Chính Quốc không nói tiếp được nữa, anh cứng họng rồi. Anh cũng biết là mấy món cay tổn hại như thế nào đến sức khỏe của bản thân, nhưng không thể vì như vậy mà bắt anh nhịn được.

Huống chi anh gốc ở Trùng Khánh, cậu bảo anh đừng ăn cay là muốn anh như thế nào mới chịu?

"Ngoan, muốn ăn cũng được, nhưng phải giảm định lượng và số lần trong tuần lại, chịu không?"

Thái Hanh không đành lòng nhìn Chính Quốc buồn, thấy anh cứ ấp úng, cậu cũng chẳng dễ chịu gì. Lúc nãy cũng thấy bản thân do lo mà kích động, nên giờ hạ âm lượng xuống nhu tình và dụ ngọt anh.

Chính Quốc thích ăn cay đâu phải là tội. Mà lỡ bệnh thì phải cử kiêng, thay vì cấm tuyệt đối thì để anh lâu lâu ăn một lần cũng không có gì xấu hết.

Làm như vậy Chính Quốc cũng không giận Thái Hanh, chuyện cũng coi như êm xuôi hơn. Chứ ở đây kiên quyết ngăn cấm anh thì có ích gì? Chỉ làm quan hệ cả hai thêm tệ.

Ở thời điểm này, Thái Hanh chưa ghi được ấn tượng trong lòng anh, nên vạn sự đều phải tỉ mỉ, chú ý từng chút một.

Đừng để Chính Quốc thấy không thoải mái và cho rằng cậu gia trưởng.

Chính Quốc tựa như không muốn chịu, nhưng hiện tại đau quá rồi. Đành phải bĩu môi, miễn cưỡng gật đầu.

Bác sĩ cũng nhanh đến, khám thì nói anh không sao, chỉ là phải cử ăn một chút. Trong tuần này chỉ nên ăn cháo là tốt nhất. Với Chính Quốc thì một tuần ăn cháo có khác nào đem anh đi giết đâu. Do đó mà lại cùng Thái Hanh gây một trận.

"Em sẽ nấu cháo dạng năm sao cho anh, cháo hải sản, cháo gà, cháo thịt, cháo cá...nói chung em sẽ thay đổi theo từng buổi, nên anh đừng sợ ngán"

Thái Hanh không muốn cùng Chính Quốc gây nhau một chút nào, nên cố nhường nhịn anh hết mực.

Cái mà Thái Hanh không hiểu chính là bản thân đang lo cho Chính Quốc, mà sao anh không chịu hiểu cho cậu dù một chút, cứ thích cùng cậu tranh luận là thế nào?

Thái Hanh không phải là bực bội về những gì mình nói bị bác bỏ, chỉ thấy mình lo cho anh nhiều như vậy mà sao anh cứ làm lơ nên mới đau lòng. Một chuyện nhỏ mà phải đi đến bước to tiếng thì có gì hay ho đâu.

Cậu chỉ có nóng chứ chẳng có giận, tuy nhiên vẫn cố giữ bình tĩnh nhất có thể để không lớn tiếng với anh.

"Cậu cắt cổ tôi cho rồi đi, sáng cháo, chiều cháo, tối cháo...cậu muốn tôi bay à?"

Chính Quốc là không thể ăn kiêng, thà anh dành thời gian ra vận động hoặc khẩu phần ăn ít lại. Chứ kiêng cử như thế này có chết anh cũng không làm được.

"Em sẽ có cách cho anh ăn đủ chất thật mà, bao tử anh như thế thì ráng chịu một tuần có sao?"

Thái Hanh cam đoan mình chẳng để anh bị hụt năng lượng, biết cháo rất ngán. Nhưng bệnh thì phải chịu. Không nghe theo bác sĩ thì lâu lành, lơ mơ còn nghiêm trọng hơn. Vì vậy mà cậu không nhường anh trong vấn đề này được.

"Tôi ghét cháo"

Chính Quốc phồng má quát lớn, mặt anh hiện liên bốn chữ cực kì bực bội. Thái Hanh mà cùng anh gây trận này là tình hình sẽ trở nên tồi tệ. Do đó mà ráng nhịn, vì yêu anh, cậu ráng nhịn.

"Em biết, em biết, em biết hết ấy...nhưng đây là chỉ thị của bác sĩ mà, anh muốn tình trạng bản thân thêm nghiêm trọng sao? Anh muốn nằm viện không? Muốn phẫu thuật không?"

Thái Hanh chọn hạ giọng, chỉ cần cậu lùi một bước, thì sẽ có cách giải quyết.

Chính Quốc lại lặng yên, anh ghét bệnh viện, sợ dao kéo lắm. Anh không muốn một chút nào hết.

Thấy mặt Chính Quốc rõ khổ sở thì cậu càng đau lòng, đi lại ôm chầm lấy anh.

"Ngoan, một tuần nhanh lắm, ngoan, ngoan"

"Là nồi lẩu của cậu khiến tôi bị như vậy"

Chính Quốc ủy khuất xô mạnh Thái Hanh ra, cậu tiến lên lần nữa ôm chặt anh vào lòng. Anh có kháng cự nhưng cậu vẫn không chịu buông.

"Đúng...là lỗi của em...của em hết"

Thái Hanh xoa xoa đầu Chính Quốc, anh muốn mắng, muốn chửi cậu sao cũng được, cái lỗi kia đổ cho cậu cũng được. Chỉ cần anh không nặng lòng, không khó chịu nữa là được.

Phải chi cậu điều tra kỹ thêm một chút, thì chuyện hôm nay đúng là chẳng xảy ra. Là do cậu sơ xuất mới khiến Chính Quốc đau như thế.

Dù không thể xem đây là phạm lỗi, nhưng Thái Hanh cũng chẳng thể ngừng trách bản thân.

"Mai em dẫn anh đi trượt tuyết anh có chịu không?"

"Trượt tuyết á?"

Chính Quốc nghe qua liền thấy thích, ngước mặt lên hỏi Thái Hanh. Cậu cười nhẹ, rồi gật đầu ừm một cái.

"Đúng, trượt tuyết"

"Tôi thích lắm, nhưng...không biết trượt a"

Chính Quốc có chút ngại ngại, đó giờ anh rất thích những gì liên quan đến tuyết. Đặc biệt là ngắm tuyết, vừa xem cực quang ở Phần Lan.

"Em sẽ dạy anh"

Thái Hanh cho tay sờ nhẹ hai cái má bánh bao không nhân của Chính Quốc.

"Sợ ngã a...đau lắm"

Thái Hanh phì cười, xoa xoa đầu Chính Quốc, giờ đây mặt cậu đầy ôn nhu, ánh mắt sủng nịnh anh.

"Có em rồi mà, em không để anh ngã đâu"

Thái Hanh sẽ không để Chính Quốc bị thương, dù chỉ một vết trầy nhỏ. Anh đau thì cậu cũng đau. Thành ra cậu không ngu dại gì mà để cả hai chịu thương tổn.

"Sao mà được?"

Chính Quốc thấy trượt ván đã khó, đằng này còn trượt trên tuyết. Nguy hiểm biết chừng nào, anh sợ lắm luôn. Lúc trượt thì cả hai đều trượt song song, làm gì có chuyện Thái Hanh giúp anh không ngã được.

"Anh biết kiểu lá rụng không?"

"Lá rụng?"

Chính Quốc trước giờ chưa học gì về loại thể thao này nên không hề biết gì hết. Thái Hanh nhìn sự tò mò nơi anh cũng đủ hiểu rồi thành ra không nói gì thêm.

Cậu lần nữa cười nhẹ, véo má anh nói.

"Ngủ đi, mai đi trượt, anh sẽ biết thôi"

Chính Quốc nghĩ vậy cũng được, nên ngoan ngoãn nằm xuống giường để ngủ. Bị bao tử hành một trận, vì vậy mà anh mệt rồi.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro