6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ngủ ngon"

Thái Hanh xoa xoa đầu khiến Chính Quốc mở mắt.

"Cậu đang làm gì vậy? Tôi là con cậu chắc?"

Chính Quốc thấy khó chịu khi đầu mình bị xoa, mà bậc trưởng bối xoa thì không nói, đằng này là cậu nhóc nhỏ hơn 6 tuổi.

"Không phải là con, nhưng là tâm can, là bảo bối của em"

"Đi ngủ giùm tôi đi"

Tâm can rồi bảo bối làm Chính Quốc sởn gai ốc, anh đưa tay gõ trán cậu một cái rồi xoay lưng vào trong ngủ.

Thái Hanh cũng nằm xuống sau lưng Chính Quốc, hơi ấm lẫn hơi thở của cậu, anh đều cảm nhận rõ, thành ra giật mình ngồi dậy.

"Sao...sao cậu lại...sao lại ngủ chung với tôi"

"Đêm qua cũng ngủ chung mà"

Chính Quốc hơi sợ hỏi Thái Hanh, sau khi nhận được câu trả lời từ cậu thì anh chuyển sang cả kinh. Hôm qua anh bị mê thuốc có biết trời trăng mây nước gì đâu, thế là bị cậu lợi dụng à?

"Xuống cho tôi"

Chính Quốc ngượng ngùng, còn nổi giận, cho chân đạp mạnh cậu xuống sàn.

"A...sao anh..."

Thái Hanh không kịp đề phòng nên rơi luôn xuống gạch, sau đó ngồi dậy cho tay vịn thành giường, bất lực hỏi anh một câu ngắn gọn.

"Tôi sao hả? Cậu dám chuốc mê tôi còn...còn ngủ chung...cái mà..."

Chính Quốc tức đến muốn chửi thề, Thái Hanh liền đưa tay lên thề với trời đất rằng

"Đêm qua em chỉ ôm anh thôi, ôm thôi...thật đó...thật đó..."

Thái Hanh nhấn mạnh mấy lần, cậu thật chỉ có ôm không có đi quá phận. Còn chuyện hôn nát mặt Chính Quốc thì đương nhiên phải giấu, cậu đâu có điên mà nói ra. Thề thì thề, cậu vốn không có đưa ra hệ lụy khi chẳng làm theo lời thề đâu mà sợ.

"Cút cho tôi"

Chính Quốc lấy gối quăng vào mặt Thái Hanh, cậu chụp lại rồi bảo rằng

"Đây là phòng của em mà"

"Vậy thì tôi đi"

Chính Quốc đâu muốn ở đây đâu, cậu không đi thì anh đi.

"Ê...ê...anh, anh à...đừng, em đi, em đi"

Thái Hanh thấy Chính Quốc cho chân xuống giường liền đứng lên ngăn cản nhanh. Giọng thì hạ xuống, năn nỉ anh

"Buông ra"

Chính Quốc hất tay Thái Hanh ra, anh thật sự là giận vô cùng. Cái con người gì mà khiến anh nguyên một hôm chẳng vui nổi, đến lúc ngủ đến nơi cũng không buông tha.

"Anh...em xin lỗi, em xin lỗi, đừng đi mà...đừng đi"

Thái Hanh kéo nhanh Chính Quốc lại, đè mạnh vai anh, để anh ngồi xuống miệng liên tục nói

"Em sai rồi, em xin lỗi, em xin lỗi. Anh cứ ngủ ở đây đi, em đi, em đi là được thôi mà...anh ngủ đi nha, ngủ ngon"

Thái Hanh nhanh chân chạy ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói. Trước khi đóng cửa còn chúc anh ngủ ngon.

Cánh cửa đóng sầm lại, Chính Quốc mới ngã lưng phịch xuống giường và tung chăn lên để đắp. Tuy nhiên lòng vẫn còn giận, chuyện hôm nay, ngày mai sẽ giải quyết hết.

Anh đang tự hỏi, một con người đang muốn được anh yêu thương, mà duy nhất chưa đầy 24 giờ đã làm ra bao nhiêu chuyện khiến anh phồng má và tức muốn lên máu, thế thì yêu cái gì?

Mà nhà sớm cũng đã sang tên, Chính Quốc nghĩ nếu một tháng mà kết quả không như cậu mong muốn thì sao đây? Anh thì không cướp cạn nhà này rồi, mà rối ở chỗ sẽ phải giải quyết người phiền phức kia làm sao.

Chính Quốc thấy mọi chuyện diễn ra hôm nay giống mơ hơn là thật, nhưng anh nghĩ một chút rồi lại thôi. Tháo lens ra và khép mắt lại ngủ, hôm nay anh thật sự đã rất mệt.

Còn Thái Hanh sau khi rời khỏi phòng thì cũng đứng lại một chút. Cậu cũng tự hỏi đây là phòng của mình mà vì cái gì lại đứng bên ngoài không được vào?

Phải chăng khi yêu là như thế, người cậu yêu mới là quan trọng nhất. Chỉ cần Chính Quốc thích, chỉ cần anh vui là được hết.

Đối với người khác có thể coi Chính Quốc là của nợ khi thấy từ sáng đến giờ anh khó tính ra sao, nhưng đối với cậu anh có là nợ cũng can tâm tình nguyện mang.

Chồng nhỏ cũng được, nợ cũng được, Thái Hanh là tận đáy lòng quan tâm chăm sóc cho Chính Quốc.

Cậu cười cười đầy hạnh phúc rồi mới xoay lưng đi, Chính Quốc ngủ ngon, khỏe lại như thế là điều đáng mừng mà.

Sáng anh thức dậy thì thấy trên bàn trà hình như có hai cái ván trượt. Nhìn mẫu thì chắc là loại đôi, còn nằm vào danh sách có hạn.

Chính Quốc tìn kính mang vào rồi đi vệ sinh cá nhân, khi đi ra đã thấy Thái Hanh mang thức ăn sáng lên rồi.

"Ăn sáng đi, rồi em đưa anh đi trượt tuyết"

Chính Quốc đi lại ghế ngồi xuống, nhưng dường như anh còn ngái ngủ nên va đạp phải chân ghế sofa.

"A..."

Anh hơi nhăn mặt, khom xuống xoa xoa chỗ đau. Anh nhớ mình ngủ thẳng giấc mới thức, cớ sao mí mắt cứ muốn díu lại vào nhau thế chứ...

Thái Hanh thấy Chính Quốc bị đau liền đau lòng đi lại, dìu anh ngồi xuống ghế rồi cầm cổ chân anh lên xem thử.

"Cậu đừng có làm quá thế chứ...đụng có một chút thôi mà"

Chính Quốc nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì xót dạ của Thái Hanh mà lên tiếng, chỗ va chạm chỉ hơi đỏ đỏ thôi. Anh xoa là hết đau ngay rồi, giờ cậu còn đau lòng cái gì mà cứ cho tay nhè nhẹ chạm vào?

Đến chạm mà Thái Hanh cũng sợ anh đau, cớ sao anh không hiểu tình cảm cậu dành cho anh nhiều đến nhường nào.

"Một chút cũng là đã bị thương rồi"

Thái Hanh như rất bực nói hơi lớn tiếng làm Chính Quốc giật cả mình, qua nay anh chưa thấy cậu cau có như thế.

Ngay sau đó cậu gọi giúp việc lên, kêu cô ta đem bỏ hết bộ ghế này đi, vì một trong số đó nó vừa làm anh phải đau đớn.

"Không cần đến mức này đâu"

Chính Quốc thu chân từ tay cậu lại và nói

"Em nói cần là cần"

Thái Hanh rất kiên quyết, bộ dạng này của cậu đã khiến Chính Quốc phát sợ rồi. Có lẽ từ nay về sau, khi anh làm hay nói cái gì cũng phải chú ý một chút.

"Anh ăn đi, rồi còn đi trượt tuyết nữa, cũng đã trưa rồi"

Thái Hanh tạm thời để Chính Quốc ngồi ăn trên giường vì bàn và ghế đều đã đem bỏ. Thức ăn đương nhiên là cháo cua, anh định bảo là không thích, nhưng nhớ lại giọng điệu và ánh mắt ban nãy của cậu thì lại thôi.

Thông thường Chính Quốc hơi đanh đá, nhưng cũng không có nóng tính như Thái Hanh hồi nãy. Nghĩ lại biểu hiện của cậu, anh thấy sống lưng mình vẫn còn lạnh.

Cậu đặt xuống trước mặt anh một cuốn album nội thất, xem anh thích bộ bàn nào thì mua bộ bàn đó.

"Thích cái nào thì nói, em sẽ mua"

Do Chính Quốc bận ăn thành ra cậu phải lật từng trang cho anh xem.

"Cái nào cũng được"

Đây đều là thiết kế độc quyền cho Thái Hanh, nên mẫu nào cũng đều rất đẹp. Chính Quốc nhìn là mê, nhất thời chẳng biết chọn cái nào.

"Phải chọn chứ...nói xem anh thích cái nào?"

Với Chính Quốc thì Thái Hanh vẫn ôn nhu hết mực có thể, cậu chẳng muốn anh sợ cậu đâu. Trong một mối quan hệ mà người này sợ người kia thì có gì hay?

"Cái đó đi, cái đó..."

Chính Quốc thích bộ ghế màu đỏ, Thái Hanh đương nhiên là chọn theo rồi.

Sau khi ăn xong thì cả hai lên đường đến sân trượt. Mọi thứ Thái Hanh đều chuẩn bị xong từ sớm, do đó chỉ chờ phía Chính Quốc sẵn sàng là khởi hành ngay.

Đến nơi, Chính Quốc thấy người ta trượt mà thích đến chạy nhanh vào trong, nhưng chạy trên tuyết đâu dễ, vì thế mà anh bị vấp, ngã úp mặt xuống tuyết.

Thái Hanh còn chưa kịp bảo anh cẩn thận thì đã xong rồi, tay cậu như với ra để đỡ lấy, nhưng khoảng cách xa như thế, đỡ cái kiểu gì đây?

Thái Hanh biết ngã như thế đau lắm, nên lòng quặn thắt một cái. Đi lại đỡ Chính Quốc đứng lên

"Ngoan...ngoan nào"

Nhìn Chính Quốc sắp khóc đến nơi thì cậu càng đau lòng, anh ngã nặng đến mức tuyết lõm một chỗ, in hằn cái dáng anh nằm lúc nãy.

Mặt mũi của anh đều đỏ hết cả lên, đặc biệt là phần mũi rất đau, may mà anh chẳng sửa mũi, bằng không nguy to rồi.

"Đau...đau lắm"

"Ngoan...ngoan, không đau nữa...không đau nữa, đừng khóc"

Thái Hanh dịu dàng dỗ dành, đưa ngón tay lấy tuyết đang vương trên mi mắt của Chính Quốc xuống và gạt đi giọt lệ vừa mới tuôn khỏi mi.

"Đừng khóc, em đau lắm, đừng khóc"

Dù là cố gắng dỗ dành nhưng nước mắt của Chính Quốc cứ trào ra, ngã như thế khiến anh tức ngực, đau đến khó thở.

"Ngoan, ngoan nào, ngoan, nín"

Thái Hanh như đang dỗ một đứa trẻ, vòng tay qua ôm gọn anh vào lòng.

"Ngoan, ngoan nha, không đau nữa, ngoan, hết đau nhanh thôi mà"

Thái Hanh vuốt vuốt lưng anh lên xuống, Chính Quốc ngồi một hồi cũng đỡ hơn, ngực đã bớt đau nên thôi khóc.

Chính Quốc cũng không muốn khóc đâu, mà chẳng biết sao lại không thể kìm được, lệ cứ tự chảy tuôn tuôn ra mãi thôi.

Thái Hanh thắt lòng, bảo bối của cậu đã khóc rồi, chẳng biết rõ là anh đau bao nhiêu, cớ sao lòng cậu lại khó chịu đến nhường này.

"Ngoan, đứng lên, nghỉ một chút rồi đi trượt nha"

Thái Hanh kéo nhẹ Chính Quốc đứng lên, quần áo anh không dính nhiều tuyết, cậu cho tay phủi phủi là xong.

Thái Hanh chỉnh nón và khăn choàng của Chính Quốc ngay ngắn lại, rồi dẫn ra khỏi sân. Muốn trượt thì một chút rồi tính, chứ anh như thế này thì cậu cũng không còn tâm trạng.

"Anh thật là...sao không cẩn thận gì hết"

Thái Hanh ngồi xoa xoa tay chân cho Chính Quốc và trách một câu. Cậu là quá lo nên mới như thế.

"Cậu có giỏi thì đóng cửa cái sân trượt tuyết này đi, sao lại trách tôi chứ?"

Chính Quốc bực bội chu môi hỏi. Cậu làm như anh muốn ngã lắm vậy đó, anh cũng biết đau chứ bộ, rơi cả mấy chục giọt pha lê chứ chẳng chơi.

"Em không đóng cửa chỗ này được, nhưng em san bằng được"

Chỉ cần Chính Quốc muốn, thì cậu có thể làm. Anh cả kinh nhìn Thái Hanh, anh chỉ bực mà nói thế thôi, vậy mà cậu định làm thật sao?

Chính Quốc thấy không được, không ổn rồi. Về sau nói gì cũng suy nghĩ trước, bằng không Thái Hanh sẽ vì sủng ái anh mà làm thật hết, vậy chẳng phải rất nguy à?

"Anh còn muốn trượt không? Hay về?"

Thấy Chính Quốc không nói, cậu cũng chọn lên tiếng. Anh đương nhiên là phải trượt, đến đây rồi chẳng lẽ lại về.

"Trượt trượt a"

Thái Hanh cười nhẹ, lấy đồ nghề ra, cùng Chính Quốc đi trượt.

Anh lại hăng hái chạy trước vào trong, nhìn bóng lưng của anh mà không khỏi phì cười.

Vì tiết trời lạnh, thành ra Chính Quốc mặc áo ấm rất dày, do đó mà nhìn kích thước của anh bị giảm đi, thay vào đó là cơ thể tròn ra.

Anh lon ton chạy trên bãi tuyết như thế nhìn đáng yêu không tả nổi, Thái Hanh cũng chỉ biết cười, nụ cười đầy sủng nịnh, nhu tình.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro