Chương 17: Về quê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cuộc thi kết thúc, Jungkook được dịp hiếm hoi không phải học thêm buổi chiều nên đến sân bóng rổ chờ Taehyung huấn luyện.

Dạo này Taehyung đi đường cứ như bước trên mây, mỗi ngày chơi bóng đều được thấy Jungkook yên lặng ngồi trên khán đài chờ mình.

Thế là cả đội phát hiện gần đây Taehyung không còn xụ mặt, không còn gắt gỏng, chơi bóng cũng như gió xuân mưa phùn, đụng trúng người còn đỡ dậy.

Huynsilk ngồi trên khán đài biết rõ nhất, ngày nào hắn và Subin cũng thay phiên nhau ngồi cạnh Jungkook như hai ông thần giữ cửa, cứ sợ đám đàn anh trong đội bóng đến tìm Jungkook gây sự.

Huynsilk không có ý kiến gì vì hắn rất thích Jungkook, dáng dấp đẹp mắt, tính cách trầm lặng, ngồi cạnh Jungkook có thể cảm nhận được không ít nữ sinh nhìn trộm cậu.

Nhưng chính vì Khương Nghi quá đẹp, thu hút quá nhiều ánh mắt nên Subin không muốn ngồi cạnh trông nom cậu cho lắm.

Bởi vì lúc trước Subin để kiểu tóc mình ưng ý nhất, còn móc light mấy sợi khiến hắn cảm thấy cực kỳ phong cách cực kỳ ngầu.

Kết quả Subin chưa đắc ý được mấy ngày thì buổi tối cha hắn đã gọi điện cho hai nhà tạo mẫu tóc đến nhà cắt trụi tóc hắn.

Lúc đó Subin tức giận chửi tục một câu bị cha hắn nghe được, thế là một sợi tóc ông cũng không chừa mà bảo nhà tạo mẫu tóc cạo đầu đinh cho hắn.

Bởi vậy gần đây Subin đặc biệt nhạy cảm với ánh mắt người khác vì kiểu tóc này.

Dù sao tóc hắn đã bị cạo sát rạt chẳng khác gì đầu trọc, nhìn qua rất tức cười.

Mười ba mười bốn tuổi vốn hay để ý ánh mắt người ngoài, huống chi Subin còn để quả đầu trọc như trứng muối.

Lần đầu Jungkook gặp Subin, ánh mắt cậu dừng lại trên đầu Subin hồi lâu, sau đó cậu cứ nhìn đầu hắn mãi.

Bắt gặp ánh mắt Jungkook, Subin nhẫn nhịn siết chặt nắm đấm, trong lòng mặc niệm đây là tiểu thanh mai của Taehyung, là bảo bối của Taehyung, không được chửi càng không được đánh.

Ngay cả trừng mắt cũng không được.

Dần dà Subin ôm một bụng lửa giận, xụ mặt nhìn chằm chằm sàn nhà.

Hai phút sau, hắn nghe thấy Jungkook trầm trồ khen kiểu tóc của hắn đẹp thật.

Subin: "???"

Jungkook đứng cạnh Subin nhìn cái đầu tròn vo của hắn, hình cung tròn trịa không có chỗ nào lõm, nhìn hết sức hoàn mỹ.

Jungkook nhịn không được lặp lại: "Đẹp thật đấy."

Cậu hâm mộ nghĩ thầm mỗi ngày soi gương thấy đầu mình tròn vo như vậy nhất định mỗi sáng ngủ dậy đều vui vẻ cả ngày.

Subin thấy ánh mắt tán thưởng không giống giả tạo của Jungkook thì trợn tròn mắt.

Một lát sau, mặt hắn ửng đỏ, vô thức sờ đầu trọc của mình thốt lên: "Thật không?"

Jungkook nghiêm túc gật đầu: "Thật mà."

Mười phút sau.

Taehyung úp rổ trên sân bóng rồi thận trọng quay đầu nhìn khán đài, nào ngờ không thấy được ánh mắt ngợi khen của Jungkook mà lại thấy Subin đầu trọc đang hào hứng nói chuyện với Jungkook.

Taehyung: "......"

Huynsilk chống tay lên gối buồn bực nói: "Quái thật, chẳng phải dạo này thằng quỷ Subin kia đang tự kỷ à? Sao giờ cười phớ lớ thế?"

Taehyung quệt mồ hôi rồi giơ tay với huấn luyện viên, nghiêm mặt nói thể lực mình chống đỡ hết nổi rồi nên muốn đổi người huấn luyện.

Huấn luyện viên cũng thấy hôm nay Taehyung đã dốc hết sức lực để huấn luyện nên phất tay đồng ý, sau đó huýt sáo gọi Subin ra sân.

Taehyung đến ngồi cạnh Jungkook, hỏi cậu lúc nãy nói gì với Subin.

Jungkook nói vừa rồi mình khen đầu Subin thật là đẹp.

Taehyung đang ngửa cổ uống nước, nghe xong lập tức bị sặc, hắn nhìn Subin đầu trọc đang làm hậu vệ trên sân bóng rồi im lặng.

Jungkook còn đang trầm trồ: "Thần kỳ thật, lần đầu tớ thấy cái đầu đẹp thế đấy. Tròn vo như quả bóng vậy."

Taehyung: "......"

Hắn điềm tĩnh nói: "Tớ cũng thấy vậy."

Subin đầu-như-quả-bóng đang khom lưng phòng thủ hắt hơi một cái thật to.

Chắc vì lời khen của Jungkook nên từ đó về sau Subin hết sức hăng hái theo Taehyung lượn quanh lớp chọn.

Hắn vừa lượn lờ vừa đắc ý nghĩ học sinh giỏi nhất khối Jungkook còn thấy đầu trọc đẹp thì đám hạng nhì hạng ba kia càng không có tư cách chê hắn xấu.

Subin ưỡn lưng thẳng tắp, cảm thấy toàn trường không ai có tư cách chê mình xấu cả.

Những kẻ thấy hắn xấu phải đạt điểm cao hơn Jungkook mới được quyền nói.

Mỗi lần Bogum ngủ dậy lại thấy Taehyung dẫn theo đám Subin nói chuyện với Jungkook, sau khi vào tiết, hắn nhận xét đúng trọng tâm: "Bạn cậu nhìn cũng chẳng sáng dạ lắm nhỉ. Nhất là thằng trọc kia kìa."

Đầu đã tròn vo mà còn hay ngẩng cao, nhìn y chang trứng muối.

Jungkook: "......"

"Cậu ấy có tên mà, là Subin chứ không phải trọc đâu."

Cậu rất sợ hôm nào đó Bogum đang ngủ giữa giờ đột nhiên tỉnh lại mơ màng bảo Subin: "Ê trọc, nói nhỏ chút coi."

Nghe thấy tên này, Bogum nhíu mày: "Subin? Sao giờ nhìn nó quái dị thế?"

Jungkook nghiêng đầu: "Cậu biết cậu ấy à?"

Bogum nghĩ ngợi: "Hơi có ấn tượng nhưng không sâu lắm, chắc cũng chẳng thông minh gì đâu. Nếu không đã chẳng vác cái đầu trọc lóc chạy khắp trường rồi."

Jungkook: "......"

Cậu thật thà hỏi: "Cậu nói chuyện kiểu này mà chưa bị ai đánh thật sao?"

Bogum ngáp một cái rồi nở nụ cười ôn hòa: "Yên tâm đi, thằng trọc bị đánh chứ tớ không bị đâu."

Dù sao cả trường cũng chỉ có Jungkook biết tính cách thật của hắn mà thôi.

Chẳng bao lâu sau, Jungkook ăn trưa chung với Taehyung đã biết quan hệ giữa Subin và Bogum.

Hai nhà có quen biết nhau, lễ Tết từng đi lại thăm hỏi mấy lần.

Subin gắp một miếng cá rồi cảm thán: "Cái tên Bogum này tớ nghe suốt từ nhỏ đến lớn rồi. Hồi nhỏ lúc nào nó cũng đứng nhất, cha tớ vừa quất tớ vừa tiếc rèn sắt không thành thép, hỏi tớ sao không noi gương Bogum chứ."

Subin vui vẻ nói tiếp: "Lên cấp hai Bogum bị đè bẹp, lúc quất tớ cha tớ không còn bắt noi gương Bogum nữa."

Huynsilk nhíu mày nói: "Vậy cha cậu bảo cậu noi gương ai?"

Subin tự hào nói: "Ông ấy dặn tớ phải học hỏi Jungkook."

Jungkook: "......"

Taehyung: "......"

Subin nói: "Nhìn Bogum đủ biết là học sinh ngoan rồi, chuyện gì cũng nghe lời người nhà, thật ra tớ thấy nó cũng tội lắm. Lúc trước tớ có gặp nó mấy lần, cũng dễ bắt chuyện, chỉ có điều tính tình hiền quá, nhìn là biết người có học rồi."

Nhớ đến Bogum hễ mở miệng ra lại gọi thằng trọc, Jungkook im lặng không nói lời nào.

Hai mắt Subin đột nhiên sáng lên, thấy Bogum bưng khay đồ ăn đi một mình thì sốt sắng vẫy tay mời Bogum tội nghiệp tới ăn chung.

Bogum ôn hòa mỉm cười ngồi xuống, lúc tới gần Jungkook, hắn nghiêng đầu thì thầm mấy chữ.

"Bạn cậu."

"Ngu xuẩn?"

Jungkook: "......"

Thấy tên trắng trẻo ẻo lả này dựa sát Jungkook, Taehyung cũng nghiêng đầu hỏi cậu: "Đây là lớp phó của lớp cậu đấy à?"

Jungkook gật đầu, sau đó thấy Taehyung nhíu mày thì thầm: "Là đứa tự kỷ vì đi ị ấy à?"

Jungkook: "......"

Subin nhiệt tình giới thiệu mọi người trên bàn ăn với Bogum mà hắn cho là tội nghiệp, trên môi Bogum treo nụ cười nhưng trong mắt lộ rõ hai chữ "ngu xuẩn".

Taehyung còn đang nghiêng đầu hạ giọng hỏi Jungkook có phải Bogum gặp vấn đề gì về tâm lý nên mới tự kỷ vì đi ị không.

Jungkook im lặng, đột nhiên cảm thấy ăn bớt một bữa cũng không phải không được.

Ăn xong Subin thêm số liên lạc của Bogum, Subin vỗ ngực nói: "Cậu ngồi cùng bàn với Jungkook, nhà tụi mình lại quen biết nhau nên cậu cứ yên tâm, mai mốt ăn chung với bọn tớ đi."

Nghe giọng điệu cứ như sau này bọn họ sẽ bảo kê Bogum vậy.

Bogum: "......"

Taehyung nhịn không được đạp mông Subin: "Xéo về lớp mau."

Từ đó trở đi, hễ có dịp gặp Bogum ở nhà ăn thì Subin lại nhiệt tình kéo hắn tới bàn mình, dần dà cả đám trở thành bạn ăn cơm bắn đại bác cũng không tới.

Chẳng những bắn đại bác cũng không tới mà còn chướng mắt nhau, sóng ngầm phun trào, chỉ là ngoài mặt vẫn làm ra vẻ hòa thuận.

Điều khác biệt là Bogum khó chịu với mọi người trừ Jungkook, còn Taehyung đối với mọi người vẫn khá ôn hòa, trừ Bogum ra.

Nỗi bực bội của Taehyung vì Bogum ngồi cùng bàn với Jungkook vượt xa tên bốn mắt Kyung, dù sao nhìn tên bốn mắt cũng thật thà hơn, còn Bogum nhìn là đủ biết nhân phẩm chẳng ra sao, cả ngày cười cười xúi quẩy chết được.

Có một thời gian, thậm chí Taehyung còn không muốn gọi tên Bogum mà khi nhắc đến hắn chỉ gọi là thằng ị.

Cũng may Taehyung chỉ gọi ở nhà vì Jungkook nói nếu gọi ở trường thì sẽ không đến xem hắn huấn luyện nữa.

Dù sao Jungkook đã hứa với Bogum sẽ không tiết lộ chuyện toilet ở khách sạn, Taehyung cứ gọi kiểu này sớm muộn gì cũng có người tò mò hỏi hắn sao lại gọi Bogum là thằng ị.

Trong cơn sóng ngầm phun trào này, thật ra Huynsilk có thể cảm nhận được phần nào nhưng hắn chẳng mấy để ý mà chỉ nghĩ Taehyung có tính chiếm hữu rất mạnh với Jungkook nên không thích bất kỳ ai tới gần cậu.

Dù sao khi huấn luyện bóng rổ kết thúc, Jungkook đưa nước cho Taehyung, hắn uống xong đều cất chai vào ba lô chứ không để lại.

Mà Bogum lại ngồi cùng bàn với Jungkook, ngày nào cũng ngồi gần cậu như vậy tất nhiên Taehyung không ưa nổi hắn rồi.

Còn Subin hoàn toàn không nhận ra sóng ngầm phun trào, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở chờ tóc mình dài ra và hăng hái theo sau Taehyung dạo quanh lớp chọn.

Gần cuối học kỳ tóc hắn mọc dài, Subin còn hào hứng đặt bánh kem để ăn mừng tóc mới của mình trước sự chứng kiến ​​của mọi học sinh ở nhà ăn.

Nếu không có mấy người bọn họ cản lại, Subin còn định hát bài chúc mừng sinh nhật tóc mới nữa.

Trong buổi tiệc ăn mừng, Jungkook là người hâm mộ quan trọng nhất suốt quá trình mọc tóc của hắn nên đương nhiên được vinh dự cắt bánh kem.

Thi cuối kỳ xong, trường trung học thực nghiệm chính thức bước vào kỳ nghỉ hè.

Ban đầu Taehyung tràn đầy phấn khởi lên kế hoạch nghỉ hè sẽ cùng Jungkook đến Busan ngắm biển nhặt vỏ sò, nhưng Jungkook lại nói không được vì cậu muốn về quê với bà nội.

Thấy Taehyung sững sờ hụt hẫng, Jungkook nghĩ ngợi rồi hỏi: "Cậu có muốn về quê chung với tớ không?"

Hai mắt Taehyung lập tức sáng lên: "Có thể về chung thật à?"

Hắn chỉ mới về quê Jungkook gặp bà nội cậu lúc gần Tết năm đó thôi.

Nhớ lại lời bà nội, Jungkook chân thành nói: "Được chứ, cậu về nhất định bà tớ sẽ vui lắm."

Taehyung vẫn còn nhớ rõ bà Jungkook nói hắn là bạn thân nhất của cậu trong thành phố, nghe vậy thì khóe miệng nhếch lên: "Vậy tớ phải chuẩn bị chút quà đem về chứ nhỉ? Bà nội thích ăn gì?"

Jungkook lắc đầu: "Không cần chuẩn bị gì đâu."

Cậu chân thành nói: "Cậu đem thân mình về là được rồi."

Nhân tiện mấy ngày nay ăn nhiều một chút, to khỏe một chút.

Dù sao bà nội đã nói đến tháng Tám, ba mẫu ruộng ở quê có thể sẽ thiếu người tách bắp ngô, hái đậu phộng, gặt lúa, máy kéo cũng chẳng giúp được gì.

Ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Jungkook nhận được tin nhắn từ Bogum hỏi cậu nghỉ hè làm gì.

Jungkook trả lời mình và Taehyung sắp về quê.

Bogum nhận được tin nhắn khi đang nằm trên giường ngắm trần nhà, không muốn ra ngoài gặp đám người đạo đức giả kia.

Đọc tin nhắn của Jungkook, hắn nhíu mày hỏi quê cậu ở đâu.

Cậu nhắn địa danh quê mình cho hắn.

Bogum tra cứu bản đồ, nhìn lướt qua thấy quê Jungkook có mấy danh lam thắng cảnh và trang trại.

Hắn tự nhủ về quê gần gũi thiên nhiên thư giãn một chút cũng không tệ, khỏi phải ở nhà để bị đám người kia làm buồn nôn, thế là hỏi Jungkook có thể thêm người không.

Jungkook vui vẻ đồng ý, hào hứng nghĩ thầm mình tìm được người phụ bà nội tách bắp rồi.

Chẳng bao lâu sau, Siwoo cũng nhắn tin cho cậu than thở chân mình lành rồi nhưng trường lại cho nghỉ, hắn ở nhà chán quá sắp mốc meo luôn rồi.

Jungkook nghĩ ngợi rồi nhắn tin hỏi Siwoo có bị thương ở tay không.

Siwoo hết sức cảm động, lập tức nói lúc trước mình chỉ bị thương ở chân thôi, bảo cậu cứ yên tâm, tay hắn không sao hết.

Jungkook cầm sổ, nghĩ đến bắp ngô bẻ xuống không ai tách nên viết tên Siwoo vào cột tách bắp và bóc đậu phộng, sau đó sốt sắng mời Siwoo về quê mình chơi.

Siwoo đồng ý ngay, còn dặn đi dặn lại Jungkook nhất định không được đổi ý, nhất định không được lừa hắn, nếu không hắn sẽ buồn lắm.

Jungkook nghĩ thầm đương nhiên mình sẽ không đổi ý rồi.

Qua hôm sau, trong sổ của Jungkook đã viết đầy tên, cậu còn kéo theo Subin và Huynsilk, sắp xếp cho mỗi người hết sức rõ ràng thỏa đáng.

Đến ngày lên đường, bốn chiếc xe chạy vào cổng lớn nhà họ Kim rồi dừng lại trước cửa.

Taehyung đeo ba lô trên lưng, tay kéo vali của Jungkook, thấy bốn chiếc xe kia thì nheo mắt lại, bỗng nhiên có một dự cảm xấu.

Jungkook cười híp mắt đứng vẫy tay với bốn chiếc xe kia.

Taehyung trơ mắt nhìn bốn cánh cửa xe mở ra, từng người một bước xuống.

Subin, Huynsilk, Bogum......

Mẹ bà nó còn có Siwoo nữa chứ!

Tên đầu quắn hớn hở gọi: "Jungkook Jungkook !"

Hắn ra sức vẫy tay để chứng tỏ tay mình không có bất cứ vấn đề gì.

Jungkook trịnh trọng đỡ tay Siwoo, bảo hắn đừng vẫy mạnh quá mà phải giữ tay mình cho kỹ.

Dù sao tay khỏe như vậy mà không tách bắp ngô bóc đậu phộng thì uổng lắm.

Siwoo đắc ý, tự nhủ Jungkook đang xót mình đây mà! Hắn và Jungkook chính là bạn thân nhất thiên hạ!

Taehyung lại trơ mắt nhìn đám người này đến trước mặt Jungkook, tài xế cũng đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cậu xuất phát nữa thôi.

Jungkook cười tủm tỉm: "Giờ tụi mình có thể lên đường rồi!"

Đoàn người vô cùng háo hức với cuộc hành trình, ngoại trừ Taehyung.

Hắn xụ mặt nói: "Sao lại gọi thêm tụi nó chứ?"

Rõ ràng chỉ có hai người về quê thôi mà, sao lại biến thành cả đám thế này?

Lát nữa bà nội Jungkook gặp nhiều người như vậy, dù hắn có đầu tóc vàng bà cũng không nhớ hắn là bạn thân nhất của Jungkook trong thành phố thì làm sao bây giờ?

Jungkook mềm giọng nói: "Vì bà nội dặn đi dặn lại càng đông càng tốt mà."

Nhìn vẻ nghiêm túc của Jungkook, Taehyung mềm lòng nghĩ chắc bà nội ở quê cô quạnh quá, đông người náo nhiệt một chút cũng tốt.

Sau này hắn và Jungkook còn rất nhiều dịp đi du lịch riêng mà.

Hơn bốn tiếng sau, năm chiếc xe tiến vào đường núi gập ghềnh xóc nảy, phong cảnh ngoài cửa xe trở nên bắt mắt hơn, không khí trong lành thấm vào ruột gan, thỉnh thoảng còn đi ngang qua rừng cây che khuất bầu trời.

Xe càng chạy đồng ruộng càng bao la, trải dài về phía thôn xóm.

Xóc nảy hơn bốn mươi phút, rốt cuộc năm chiếc xe từ từ dừng lại, một bà cụ đứng ở cổng sân lộ vẻ do dự khi thấy bốn năm chiếc xe trước mặt, tựa như không thể tin được đây là cháu nội ngoan của mình đưa về.

Đến khi một cánh cửa xe bị kéo ra, Jungkook bước xuống gọi bà cụ: "Bà nội!"

Lúc này bà cụ mới dám chắc nên cười như nở hoa: "Ơi! Cháu ngoan của bà!"

Đám Taehyung lần lượt xuống xe, bà nội cầm tay Jungkook nhìn lũ trẻ chào hỏi mình, cười chỉ thấy răng mà không thấy mắt.

Chợt thấy Taehyung, bà nội mừng rỡ nói: "Ấy! Nhóc Tây lai! Cháu cũng về với bé ngoan à!"

Taehyung cẩn thận đỡ tay kia của bà cụ: "Dạ, cháu cũng về thăm bà đây. Bà còn nhớ cháu không ạ?"

Bà nội cảm thán: "Đương nhiên là nhớ rồi, lúc nhỏ cháu sợ Jungkook quên cháu nên lấy bút gì kia viết đầy tên mình lên người Jungkook làm bà sợ hết hồn. Lúc đó suýt nữa bà đã tìm thầy trừ tà xua cháu đi rồi!"

Taehyung: "......"

Nghe bà nội Jungkook nói xong, Siwoo nhịn không được cười to, Huynsilk cúi đầu chà xát đế giày như đang cố nín cười, còn Subin thì cảm thán: "Kim ca trâu bò quá nha."

Các tài xế đem vali xuống xe, nói với mấy cậu chủ nhỏ một tiếng rồi lái xe đi, chờ khi nào chúng chơi chán lại gọi họ về đón.

Bốn năm chiếc xe sang trọng chạy vào thôn làm không ít người hiếu kỳ, phát hiện từ trên xe bước xuống đều là mấy đứa bé xinh đẹp sáng sủa, nhìn là biết con nhà giàu, cử chỉ điệu bộ hết sức quý tộc.

Ăn mặc cũng rất bảnh bao, còn đeo kính râm và đồng hồ, không giống người thường mà nhìn rất sành điệu.

Bà nội Jungkook dẫn cả đám vào sân, Huynsilk vừa đi vừa lấy di động ra.

Hắn giơ điện thoại lên khoan thai tự đắc chụp cảnh đẹp xung quanh, cách đó không xa có hồ nước xanh biếc, lục bình rải rác, bóng cây um tùm hắt xuống những đốm sáng to nhỏ không đều, đồng lúa bát ngát vàng ươm đung đưa theo gió, không khí trong lành thấm vào ruột gan.

Đúng là khung cảnh hoang sơ có khác.

Huynsilk cảm thán chọn mấy tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè kèm theo caption thâm sâu: Trở về chốn xưa.

Mặc dù Subin đọc không hiểu lắm nhưng vẫn vui vẻ bấm like.

Taehyung vừa đi vừa cảnh giác ngó chừng Siwoo, thỉnh thoảng còn cố ý chen vào tách hắn ra khỏi Jungkook.

Jungkook đeo ba lô chỉ vào giàn nho trong sân nói nho sắp chín hết, mấy ngày nữa là có thể ăn rồi.

Bogum kéo vali nhảy lò cò, thấy gà vừa đi vừa ị thì điên tiết quát lũ gà đang ngẩng đầu ưỡn ngực cút xa ra.

Taehyung ngoái đầu nhìn rồi hả hê kề vào tai Jungkook nói: "Hắn đi ị không vui thì thôi đi, còn không thích nhìn gà ị nữa à?"

Jungkook: "......"

Siwoo không cam lòng yếu thế chen vào hỏi: "Ị gì cơ?"

Subin cũng tò mò xúm lại: "Gì thế?"

Jungkook yên lặng đẩy đầu Taehyung ra rồi nói với bà nội đi phía trước: "Bà ơi cháu muốn ăn trứng hấp."

Bà nội cười ha ha: "Được rồi! Trứng ở quê tươi lắm! Tối nay bà sẽ làm trứng hấp cho cháu."

Đám người đi vào khoảng sân được quét dọn sạch sẽ, trên tường treo bắp khô, còn có một giàn nho nhìn tuổi đời không hề nhỏ, bên trên quấn đầy dây nho và những chùm nho lúc lỉu nhìn hết sức tươi tốt.

Trong đại sảnh rất mát mẻ, các phòng đều mở rộng cửa cho thoáng khí, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, chăn và gối mới tỏa ra mùi nắng ấm áp, mở cửa sổ có thể thấy rừng cây ngút ngàn phía sau.

Subin cất hành lý rồi lần lượt đi thăm từng phòng một.

Huynsilk đang mở vali tìm dép lê, Subin hí hửng đạp mông hắn một cái, sau đó bị Huynsilk phẫn nộ vác dép nện.

Subin cười hì hì đá dép lê về cho Huynsilk rồi định chạy tới thăm phòng Taehyung.

Kết quả hắn ngó vào từng phòng, ngay cả phòng Bogum xịt cồn mù mịt cũng nhìn nhưng chẳng thấy phòng Taehyung đâu cả.

Subin băn khoăn chạy tới phòng Jungkook định hỏi cậu có biết Taehyung ở phòng nào không.

Hắn gõ mạnh lên cửa một cái, sau đó đẩy cửa ra hỏi: "Jungkook, cậu biết ——"

Còn chưa nói hết thì Subin đã trợn tròn mắt.

Trong phòng Jungkook, Taehyung ngồi xếp bằng trên giường cúi đầu xếp quần áo, còn Jungkook nằm trên giường chơi Anipop trên điện thoại, hai vali một đen một trắng của hai người nằm ngay ngắn ở góc tường.

Nghe tiếng mở cửa, Taehyung ngẩng đầu cau mày hỏi: "Biết cái gì?"

Subin giật mình nhìn Taehyung gấp quần áo: "Kim ca, phòng cậu ở đâu thế?"

Taehyung: "Ở đây."

Subin ngây ngốc: "Hình như đây là phòng Jungkook mà."

Taehyung kỳ quái nói: "Tớ biết chứ."

Subin tiếp tục ngây ngốc: "Cậu biết á?"

Taehyung: "......"

"Không có việc gì thì biến. Hay là tới tìm thằng ị kia đi ——"

Taehyung còn chưa dứt lời đã bị Jungkook bịt miệng, Jungkook khẩn trương nhìn Subin trước mặt: "Cậu ấy nói gà ị ngoài sân ấy mà."

Subin còn chưa kịp phản ứng thì bà nội trong đại sảnh phía xa gọi: "Bé ngoan ơi. Gà mái ngoài sân đẻ trứng rồi đấy, cháu có muốn đi nhặt không?

Hễ có trứng là bà nội sẽ để dành cho Jungkook nhặt.

Lúc nhỏ cậu về quê gặp trời lạnh không thể ra ngoài chơi, thế là lúc ham chơi nhất sẽ mặc áo bông thật dày và đội nón theo sau gà mái nhìn nó đẻ trứng.

Gà mái đẻ xong, Jungkook nhặt trứng cất trong túi đưa cho bà nội như hiến bảo vật, có ngày vì dậy trễ không được nhặt trứng nên suốt bữa ăn sáng cậu rưng rưng nước mắt.

Dần dà chỉ cần Jungkook về quê thì trứng gà đều do cậu nhặt.

"Bà ơi! Cháu đi cháu đi! Cháu đi với Jungkook nữa!"

Siwoo ở phòng bên cạnh xỏ dép lê chạy vội ra, hớn hở cười nói: "Bà ơi cháu và Jungkook đi chung nha!"

Bà nội cười ha ha: "Ừ, vậy cháu và bé ngoan cùng nhặt trứng đi."

Cũng may nhà bà nuôi rất nhiều gà mái nên có đủ trứng cho bọn trẻ nhặt.

Taehyung xụ mặt, thầm nghĩ mức độ xúi quẩy của Siwoo có thể sánh ngang với Bogum, chỗ nào cũng thấy mặt.

Phiền chết.

Jungkook đứng dậy, Taehyung cũng đứng lên rồi không cam lòng yếu thế nói: "Cháu cũng muốn đi nhặt trứng."

Mặc dù Subin chưa từng nhặt trứng nhưng thấy mấy người đều đi thì phấn khởi nói: "Tớ cũng đi nữa!"

Năm phút sau.

Trước chuồng gà, Jungkook quay đầu nhìn mấy người sau lưng: "Các cậu không nhặt à?"

Gà mái trong chuồng ngẩng đầu nhìn lom lom Siwoo và Subin trước mặt.

Siwoo và Subin: "......"

Jungkook khéo hiểu lòng người an ủi: "Các cậu đừng sợ, nó không mổ đâu. Nhẹ tay một chút là được rồi."

Jungkook thuần thục lấy hai cái trứng ra khỏi chuồng bỏ vào rổ, sau đó nhường chỗ cho Taehyung sau lưng.

Taehyung ngồi xổm xuống giơ tay xách cánh gà lên, sau đó thuần thục bới hết ổ rơm, mấy quả trứng còn nóng hổi lăn ra.

Jungkook vỗ đầu Taehyung: "Sao cậu vẫn như lúc nhỏ thế hả, nhẹ tay thôi."

Taehyung ngồi xổm cất trứng vào rổ, nói mà không ngẩng đầu lên: "Ai bảo hồi đó nó mổ cậu làm gì."

Lúc nhỏ V về quê Jungkook chơi, ngồi xổm cạnh cậu nhìn gà mái đẻ trứng.

Có lần Jungkook sắp lấy trứng ra thì con gà mái quay đầu mổ mạnh vào tay cậu tóe máu.

V điên tiết nắm cánh con gà kia há mồm cắn mạnh, lông gà bay tứ tung làm Jungkook đang khóc cũng sợ ngây người.

Mặc dù tối hôm đó con gà mái mổ Jungkook đã được bưng lên bàn ăn nhưng từ đó về sau V vẫn chướng mắt sinh vật này.

Hễ đi nhặt trứng thì lại túm cánh gà.

Siwoo há hốc, hắn và Subin liếc nhau một cái rồi rón rén đến cạnh chuồng gà nhặt mấy quả trứng.

Vì biết Jungkook về nên ba ngày rồi bà nội không nhặt trứng mà để dành cho cháu ngoan của mình nhặt thỏa thích.

Jungkook nhặt được cả rổ đầy, còn chạy vào chuồng nhặt nốt mấy quả nằm phía xa.

Sau khi nhặt hết trứng, cậu ra khỏi chuồng gà thì thấy Bogum đang khom lưng với vẻ thống khổ.

Jungkook ngờ vực quay đầu hỏi: "Bogum bị sao vậy?"

Siwoo thành thật đáp: "Nó thấy tụi tớ nhặt trứng gà. Trứng mới đẻ nóng hổi, trên mặt còn dính cứt gà nữa. Nó nhìn rồi hỏi tụi tớ có phải cứt gà không, tớ nói đúng rồi, thế là nó ói luôn."

Jungkook: "......"

Taehyung đắc ý bưng rổ ung dung nói: "Cái đồ nhát cáy."

Buổi tối cả bàn đầy đồ ăn nhưng Bogum không hề đụng đến trứng gà, thẫn thờ nghĩ hóa ra trứng gà mình ăn mười mấy năm nay đều dính cứt gà trên vỏ.

Jungkook gắp đầy thịt cho mọi người rồi nói một cách chân thành từ tận đáy lòng: "Các cậu ăn nhiều vào nhé. Ngày mai có thể phải nhờ các cậu giúp mấy việc đấy."

Taehyung gắp đi cà chua trong chén Jungkook hỏi: "Việc gì thế?"

Jungkook trịnh trọng nói: "Việc lớn."

Siwoo cười ha ha, hoàn toàn không để ý mà vỗ ngực bảo Jungkook cần gì cứ nhờ, Subin xới cơm ăn ngon lành, nghe vậy cũng gật gù.

Dù sao trong mắt lũ trẻ, ở quê thì có việc lớn gì chứ?

Cùng lắm là TV đăng tin nhà ai mất vịt mất trâu, cá dưới ao bị câu trộm, nhờ chúng tìm vịt tìm trâu cũng không phải không được.

Jungkook chân thành nói: "Vậy ngày mai tớ gọi các cậu dậy nhé."

Huynsilk gật đầu rồi đắc ý nói: "Ừ, đúng lúc hít thở không khí buổi sáng trên núi luôn."

Nhân tiện đi dạo rồi ăn điểm tâm kiểu nhà nông và thưởng thức khung cảnh miền quê.

Ban đêm lũ trẻ đi đường xa mệt mỏi nên ngủ sớm, ai nấy đều ngủ ngon lành giữa tiếng ếch nhái kêu râm ran.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro