Chương 22: Huấn luyện quân sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Chín, trường trung học số 1 đúng hẹn khai giảng.

Trong bảng xếp lớp, Jungkook vẫn ở lớp chọn, nhưng điều đáng nói là Taehyung cũng ở lớp chọn, tuy là lớp chọn cuối cùng.

Dù vậy Jungkook vẫn hết sức vui vẻ, chỉ có Bogum nhìn sắc mặt không tốt lắm mà cực kỳ thúi.

Jungkook cứ tưởng Bogum biết Taehyung gọi hắn là thằng ị nên chột dạ một lúc lâu.

Trong lễ khai giảng, lãnh đạo trường đọc bài phát biểu suốt hai tiếng đồng hồ, bày tỏ niềm kỳ vọng đối với các học sinh mới và phổ biến những quy định phải tuyệt đối tuân thủ của trường trung học số 1.

Quy định thứ nhất là không được yêu sớm, Taehyung vỗ tay rất to.

Quy định thứ hai là không được đánh nhau, Jungkook vỗ tay rất to.

Trong bài phát biểu hai tiếng đồng hồ này, quan trọng nhất là đợt huấn luyện quân sự kéo dài một tuần.

Trước khi học sinh trường trung học số 1 vào lớp mười phải đi huấn luyện ở căn cứ quân sự.

Căn cứ này nằm ở vùng ngoại ô xa xôi hẻo lánh, xe buýt chở học sinh từ trường trung học số 1 đến căn cứ, đợi huấn luyện xong lại chở về trường.

Nghe học sinh khóa trước nói căn cứ huấn luyện quân sự cực kỳ đơn sơ, cơm nước cũng không tốt, đã vậy còn rèn luyện thể chất mệt đến mức ngày nào cũng có người phải vào phòng y tế.

Jungkook chẳng cảm thấy gì nhưng Taehyung lại phản ứng kịch liệt.

Sau khi về nhà, Jungkook dựa vào ghế salon chơi Anipop, nhìn Taehyung đi tới đi lui mắng trường cùi bắp này huấn luyện quân sự làm gì không biết, rõ ràng là muốn lấy mạng học sinh mà.

Jungkook ngẩng đầu nhìn Taehyung cao một mét tám bảy, vai rộng chân dài, khỏe đến mức chạy marathon mặt cũng không đổi sắc, thật lòng cảm thấy huấn luyện quân sự không lấy nổi mạng hắn đâu.

Một ngày trước khi lên đường, Taehyung và Jungkook cùng thu xếp hành lý, Taehyung lấy mớ tranh xếp hình ngổn ngang trong vali Jungkook ra rồi nhét vào một đống táo đỏ và kỷ tử, nếu không có Jungkook ngăn cản thì hắn đã nhét vào vali mình một cái nồi đất.

Chính là loại nồi chuyên dùng để hầm canh.

Trước khi đi, cha Jeon hết sức lo lắng, dặn đi dặn lại Jungkook nếu trong lúc huấn luyện cảm thấy không khỏe nhất định phải nói với huấn luyện viên chứ đừng gắng sức, Jungkook nghiêm túc gật đầu.

Ở nhà họ Kim, mẹ Kim cũng rất lo lắng, dặn đi dặn lại Taehyung nhất định không được để Jungkook rám nắng, nếu Jungkook có gì không ổn thì nhất định phải thay cậu nói với huấn luyện viên, Taehyung nghiêm túc gật đầu.

Jungkook cứ tưởng học sinh khóa trước nói căn cứ huấn luyện đơn sơ vắng vẻ chắc cũng giống nhà bà nội mình ở quê, nhưng sau khi ngồi xe buýt với Taehyung ba tiếng đồng hồ để đến căn cứ huấn luyện thì cậu mới thật sự hiểu thế nào là đơn sơ.

Ký túc xá sáu người một phòng, cửa gỗ lâu ngày không tu sửa nên hoàn toàn không có khái niệm đóng cửa, vòi nước chỉ có nước lạnh chứ không có nước nóng, giường cũng chỉ là mấy tấm ván mỏng.

Nhưng điều đáng mừng là cậu, Taehyung và Bogum được xếp chung một phòng.

Khi cả nhóm kéo vali vào ký túc xá, Taehyung muốn lôi Jungkook về ngay lập tức, nói không huấn luyện gì nữa hết.

Hắn ở chỗ rách nát này cũng không sao, nhưng dựa vào cái gì mà bắt Jungkook phải ở chứ?

Từ nhỏ đến lớn Jungkook bị muỗi cắn một vết Taehyung còn không nỡ, chỗ chết tiệt này nhền nhện thằn lằn bò tứ tung, làm sao hắn để Jungkook ở được?

Jungkook níu tay Taehyung, vắt hết óc mới thốt ra được một câu: "Cậu không quyên góp tòa nhà nên không lên mặt được đâu."

Taehyung nhìn cậu chằm chằm: "Tớ bảo Subin lên mặt không được sao?"

Hắn không quyên góp nhưng nhà Subin đã tặng trường trung học số 1 hai tòa nhà.

Jungkook im lặng ôm chặt tay hắn không buông, cũng nhìn hắn chằm chằm: "Cậu đâu thể làm ngoại lệ mãi được chứ."

Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn là Taehyung bại trận, hắn vừa lau ván giường rầm rầm vừa nghĩ sớm muộn gì cũng phải gọi xe ủi tới san bằng chỗ chết tiệt này.

Jungkook chọn giường tầng trên, Taehyung muốn chọn chỗ bên trái Jungkook để ban đêm dễ bò qua ngủ với cậu, nhưng chẳng hiểu sao Bogum cứ khăng khăng giành chỗ với hắn.

Thế là Taehyung giằng co với Jungkook xong lại bắt đầu giằng co với Bogum.

Bogum nghĩ thầm mẹ kiếp đừng tưởng tôi không biết trong lòng cậu nghĩ gì nhé, lúc ở nhà hắn không quản được nhưng hắn không tin ở ngoài mình vẫn không quản được, thái độ càng thêm kiên quyết.

Taehyung cũng nghĩ thầm mẹ kiếp đừng tưởng tôi không biết trong lòng thằng ị cậu nghĩ gì nhé, được hạng nhì mà tưởng có thể làm thân với Jungkook à, thái độ càng kiên quyết hơn.

Cuối cùng Jungkook nhìn không nổi nên bảo hai người bốc thăm.

Bogum may mắn rút được chỗ bên trái giường Jungkook, Taehyung lại lau giường rầm rầm.

Đây không phải lần đầu Jungkook ngủ giường đơn, hồi ở nhà trẻ cậu cũng ngủ loại giường này nhưng Taehyung quả quyết cậu chưa bao giờ ngủ giường đơn, ban đêm nhất định sẽ lạ giường khó ngủ nên phải ôm hắn mới ngủ được.

Jungkook biết Taehyung giống hệt lúc ở nhà trẻ, thấy giường đơn mà không leo thì toàn thân sẽ bứt rứt nên cũng tán đồng cách nói này của hắn.

Taehyung đắc ý, nhìn Bogum cũng thuận mắt hơn nhiều.

Ban đêm, đám người bận rộn soạn đồ cả ngày nên ngủ rất say, Taehyung tốc chăn âm thầm leo lên giường Jungkook.

Jungkook vén chăn lên bảo hắn nhẹ tay nhẹ chân một chút.

Taehyung nói bạn cùng phòng ở giường đối diện đang ngáy như sấm nên không nghe thấy động tĩnh của hắn đâu.

Jungkook nhịn không được cười.

Taehyung và cậu nằm chung một cái gối, hắn ngửi gối rồi hỏi Jungkook sao mà thơm thế, cậu nói tên nước giặt rồi giục Taehyung mau ngủ đi.

Giường đơn vốn đã hẹp nên hai người ngủ càng chật hơn, cả người Jungkook gần như bị Taehyung ôm trọn, cậu muốn quay mặt vào tường ngủ nhưng Taehyung không cho nên đành phải quay lại đối mặt với hắn.

Khi quay lại, Jungkook dặn Taehyung không được cắn mình, quân phục của cậu mặc vào hơi rộng, nếu Taehyung cắn thì dấu răng sẽ lộ ra.

Taehyung liếm răng nanh nói không cắn đâu.

Jungkook trợn tròn mắt đợi một hồi, thấy Taehyung không cắn mình thật mới yên tâm nhắm mắt lại.

Đúng là taeu không cắn Jungkook mà chỉ nhìn chằm chằm môi cậu.

Sức khỏe Jungkook không tốt nên môi có màu hồng nhạt chứ không phải đỏ mọng.

Lúc ngủ cậu luôn vô thức mím môi, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, môi châu xinh đẹp cũng mím theo.

Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, Taehyung kìm lòng không được sờ tay lên đôi môi nhạt màu của Jungkook, đẩy ra cánh môi hơi mím lại.

Xúc cảm trên đầu ngón tay ấm áp mềm mại, sờ lên láng mịn.

Yết hầu Taehyung nhấp nhô, đột nhiên thấy hơi nóng, hắn vô thức xoa đôi môi dưới ngón tay mạnh hơn.

Màu hồng nhạt đậm lên một chút, nhìn càng xinh đẹp hơn.

Taehyung liếm răng nanh, cố ngăn mình liếm lên.

Dường như trong tiềm thức của hắn biết Jungkook có thể cho hắn nghịch ngợm cắn vành tai và xương quai xanh nhưng nơi này không thể đụng vào.

Hệt như trên cổ có một sợi xích vô hình trói chặt hắn không thể cử động.

Cho dù giờ khắc này, khát vọng được liếm một cái của hắn mạnh hơn bất cứ điều gì khác.

Có lẽ hai người nằm sát nhau quá nên Jungkook hơi nóng, mơ màng cựa quậy làm giường rung lên kẽo kẹt.

Bogum nằm giường bên cạnh cảm thấy có gì đó là lạ nên mở mắt ra, mò tìm điện thoại trong chăn rồi bật đèn pin lên.

Một phút sau, Taehyung phát hiện tia sáng chói lòa chiếu tới, hắn nhíu mày, trông thấy Bogum giường bên cạnh giơ điện thoại lên, ngồi trên giường lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

Jungkook bị giường rung lắc đánh thức.

Cậu buồn ngủ mở mắt ra, phát hiện trên giường mình có hai người đang đứng giành chăn.

Thấy cậu tỉnh giấc, động tác của hai người đều khựng lại.

Jungkook không hiểu tại sao nửa đêm Taehyung và Bogum không ngủ mà hăng say giành chăn trên giường.

Cậu thở dài leo xuống cầu thang, mượn ánh trăng kéo vali của mình ra rồi ôm một tấm chăn mỏng leo lên giường.

Jungkook trải rộng chăn, cẩn thận chia đều chăn theo độ dài rồi trải giữa hai chiếc giường.

Làm xong, Jungkook quay đầu nghiêm túc nói với hai người: "Nhắm mắt. Đi ngủ. Còn quậy nữa tớ gọi cô Lee đấy nhé."

Taehyung: "......"

Cô Lee là giáo viên nghỉ trưa dữ nhất nhà trẻ Golden Sun, "Còn quậy nữa thì gọi cô Lee" là câu cửa miệng của các giáo viên nghỉ trưa khác ở nhà trẻ.

Đồng thời cô Lee cũng là giáo viên canh chừng V leo giường kỹ nhất, không ai qua được.

Bogum: "......"

Hắn ra sức kéo chăn Taehyung để hắn lăn xuống giường, nhưng Jungkook cứ như sợ bọn họ thiếu chăn sẽ đánh nhau nên giục hai người mau nhắm mắt ngủ.

Bogum hít sâu một hơi rồi hạ giọng nói với Taehyung: "Cậu có bệnh à? Nếu không cứ đòi ngủ chung với Jungkook làm gì?"

Taehyung lạnh lùng nói: "Cậu có bệnh à? Nếu không cứ để ý trên giường Jungkook ngủ mấy người làm gì?"

Bogum nghiến răng: "Mẹ kiếp giờ các cậu mười sáu tuổi rồi chứ đâu phải sáu tuổi nữa."

Có anh em tốt nhà nào đã mười sáu tuổi mà ngày ngày vẫn đắp chung chăn ngủ không?

Đừng nói là thanh mai trúc mã, ngay cả anh em ruột thân nhau từ nhỏ cũng ngại ngủ chung nóng gần chết.

Taehyung: "Mười sáu tuổi thì sao? Mười sáu tuổi lạ lắm à? Mười sáu tuổi cậu không ăn hay không ị?"

Bogum: "......"

Taehyung tiếp tục cười lạnh: "Luật nào quy định mười sáu tuổi không được ngủ chung chăn với người khác hả? Nếu ông đây thích thì mười sáu tuổi ra đường ngủ còn được."

Bogum hít sâu một hơi rồi kéo chăn Jungkook ra, lạnh lùng nói: "Được thôi. Cũng chẳng có luật nào quy định ba người không được ngủ chung chăn cả. Đứng dậy, tránh chỗ đi."

Taehyung: "Mẹ kiếp cậu cứ thử xem?"

Bên tai Jungkook toàn tiếng ồn làm đầu cậu đau như búa bổ.

Một bên là bạn cùng phòng giường đối diện ngáy như sấm, một bên là Taehyung và Bogum cãi nhau rì rầm.

Jungkook mở mắt ra rồi yên lặng bò dậy.

Taehyung đang cãi vẫn không quên quay sang hỏi: "Cậu đi đâu thế?"

Jungkook leo xuống cầu thang, chân đã xỏ vào dép: "Tìm giáo viên."

Taehyung: "......"

Bogum: "......"

Nửa phút sau.

Taehyung bất đắc dĩ leo xuống giường Jungkook, Bogum nhìn Jungkook leo lên giường, vui vẻ khen ngợi: "Tuyệt lắm Jungkook, cậu và dép lê của cậu đều rất tuyệt."

Jungkook quay đầu nhìn hắn rồi nghiêm mặt nói: "Cậu mà còn nói nữa thì tớ cũng đi tìm giáo viên đấy nhé."

Bogum: "......"

Sáng hôm sau, Jungkook ngủ dậy vẫn thấy Taehyung và Bogum cãi nhau, vừa mang giày vừa cãi, trong tiếng còi báo thức càng cãi to hơn.

Jungkook: "......"

Cậu yên lặng cầm bàn chải đánh răng và khăn đến trước bồn rửa mặt.

Trước bồn có bạn cùng phòng cũng đang rửa mặt, thấy cậu tới thì dè dặt tránh chỗ cho cậu.

Jungkook nói cảm ơn.

Bạn cùng phòng vội xua tay rồi hỏi cậu với vẻ hâm mộ: "Hai người kia là họ hàng của cậu à?"

Nam sinh tóc vàng mới đến đã giúp nam sinh trước mặt trải giường lau bàn, không để cậu động tay vào việc gì.

Jungkook run tay một cái, kem đánh răng bị bóp ra một cục to.

Cậu tìm bàn chải đánh răng của Taehyung rồi quệt chỗ kem bóp dư lên, sau đó nói khẽ: "Hai cậu ấy không phải họ hàng của tớ đâu."

Bạn cùng phòng lộ vẻ kinh ngạc, hắn gãi đầu một cái rồi ngu ngơ cười nói: "Tớ cứ tưởng các cậu là anh em họ chứ. Đêm qua còn thấy ba người các cậu không ngủ mà ngồi trên giường tán gẫu mà."

Jungkook: "......"

Cậu lúng túng nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, tối qua có làm phiền các cậu không?"

Bạn cùng phòng xua tay: "Các cậu nói nhỏ thế đã là gì, đứa giường trên của tớ còn ngáy như sấm ấy, các cậu có nói chuyện hay không cũng thế thôi."

Taehyung vừa đi vừa cãi đến trước bồn rửa mặt, thấy kem đánh răng trên bàn chải mình thì ra vẻ ngại ngùng nói: "Jungkook. Mấy chuyện này làm ở nhà là được rồi. Làm ở ngoài coi chừng người khác thấy sẽ ghen tị đỏ mắt đấy."

Bogum: "......"

Jungkook bắt đầu cảm thấy chỗ kem bóp dư kia thà vứt đi còn hơn.

Tiếng còi báo thức vang lên hai mươi phút, hai mươi phút sau toàn thể học sinh tập hợp ở nhà ăn.

Cơm nước ở căn cứ huấn luyện quân sự không cầu kỳ như ở trường, đồ ăn đựng trong thau to bày trên bàn, phải xếp hàng chờ mua cơm.

Khi Jungkook tiến lên mua cơm, dì bếp cười ha ha múc cho cậu một vá đồ ăn đầy ắp nhìn không ra món gì.

Cậu để xuống bàn ăn, việc đầu tiên là tìm Taehyung.

Taehyung bưng khay ngồi trước mặt cậu, cho cậu trứng gà và bánh bao của mình, cuối cùng đẩy khay tới rồi gắp ớt xanh và rau củ mà Jungkook không thích ăn vào chén mình.

Hắn vừa gắp vừa càm ràm Jungkook từ nhỏ đến lớn chẳng chịu tập thói quen tốt gì cả.

Jungkook tỏ vẻ rất ngoan nhưng Taehyung biết lần sau cậu vẫn dám nữa, mỗi lần đều tỏ ra ngoan ngoãn nhưng lần sau một cọng rau cũng không ăn.

Có khuyên thế nào cũng không ăn.

Bogum nhìn sang Jungkook bóc trứng gà, cũng đem trứng gà và bánh bao của mình cho cậu.

Siwoo bưng khay tới lanh trí lột vỏ trứng cho Jungkook, đương nhiên công trạng sẽ cao hơn Taehyung một bậc.

Jungkook không cần mà nhét trứng gà vào miệng Siwoo.

Ăn sáng xong, học sinh tập trung ở sân, sau khi đọc tuyên ngôn huấn luyện quân sự thì bắt đầu tập với huấn luyện viên.

Việc đầu tiên huấn luyện viên làm là sắp xếp lại đội hình theo chiều cao của các học sinh trong lớp.

Vóc dáng Jungkook cao gầy nhưng không tính là cao nhất lớp nên đứng thứ ba, còn Taehyung và Bogum chân dài vai rộng bị xếp cuối hàng.

Rốt cuộc Jungkook cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sảng khoái phấn chấn hẳn lên.

Hai người muốn cãi bao nhiêu thì cãi, đứng cuối hàng có cãi nhau đến trời long đất lở cũng chẳng ai quan tâm.

Ngày đầu huấn luyện cường độ không lớn lắm, bầu không khí tương đối thoải mái, thời gian nghỉ ngơi cũng khá nhiều nên hầu hết học sinh đều tranh thủ làm quen với nhau.

Thừa dịp Taehyung và Bogum cãi cọ, Jungkook làm quen với không ít bạn học mới ở mấy phòng bên cạnh, đám bạn học mới hào hứng hẹn nhau chừng nào rảnh sẽ đi thăm phòng nhau.

Jungkook chưa từng ở ký túc xá, chỗ ngủ ở nhà trẻ cũng là mọi người ở chung một phòng nên cậu cảm thấy rất mới lạ, cũng thịnh tình mời các bạn học mới đến thăm phòng mình.

Mấy bạn học mới lén lút bảo Jungkook phòng cậu có một nam sinh con lai mặt mũi rất hung dữ, nhìn là biết không dễ chọc.

Nhớ lại tối qua Taehyung ôm gối leo lên giường mình, Jungkook im lặng một lát rồi điềm tĩnh gật đầu.

Huấn luyện quân sự ban ngày rất buồn tẻ nhưng ban đêm hoạt động phong phú hơn nhiều, mỗi tối đều có hoạt động khác nhau.

Tối đầu tiên là xem phim ngoài trời ở sân tập, các học sinh phải tự đem theo ghế ở ký túc xá.

Phim ngoài trời dài tận hai tiếng rưỡi, mới đầu học sinh còn yên lặng xem phim, nhưng càng về sau càng có nhiều học sinh viện cớ đi toilet để rời khỏi chỗ ngồi đi lung tung, tiếng xì xào trên sân tập cũng nhiều hơn.

Ghế Jungkook bị gõ gõ, cậu quay đầu lại thấy Taehyung đưa mắt ra hiệu cho mình ra ngoài.

Cậu thì thầm: "Sao thế?"

Taehyung thản nhiên nói: "Đi vệ sinh với tớ đi."

Jungkook: "?"

Cậu xoa mũi, cảm thấy hơi kỳ quái nhưng vẫn đứng dậy xin phép huấn luyện viên rồi theo Taehyung đến nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh của căn cứ huấn luyện quân sự ở phía Bắc nhưng Taehyung lại dắt Jungkook tới phía Nam, Jungkook vừa đi vừa thắc mắc: "Hình như tụi mình đi sai hướng rồi, phía Nam là rừng cây mà."

Taehyung nói mà không quay đầu lại: "Thì tớ muốn đến rừng cây mà."

Căn cứ huấn luyện quân sự có một khu rừng, thoạt nhìn có tuổi đời không hề nhỏ, cành lá um tùm che khuất bầu trời, hầu như không thấy bất kỳ tia sáng nào mà chỉ thấy được bóng người mờ mờ.

Jungkook bị kéo đến một băng ghế đá, cậu thấy Taehyung móc ra chai nước hoa trong ngực, vừa vặn nắp vừa lẩm bẩm: "Rốt cuộc cũng tìm được lúc không có Bogum rồi......"

Từ tối qua đến giờ, chẳng biết Bogum uống lộn thuốc hay trúng gió gì mà chỉ hận không thể mọc ra giữa hắn và Jungkook, lúc nào cũng nhìn họ chằm chằm như đang canh chừng, phiền muốn chết.

Lúc xem phim thấy Bogum đi toilet, rốt cuộc Taehyung cũng tìm được cơ hội kéo Jungkook tới rừng cây không ai quản không ai nhìn.

Bogum có lật úp sân tập cũng chẳng tìm được họ.

Thấy nước hoa, Jungkook hơi nhăn mũi, Taehyung ngẩng đầu thấy cậu nhăn mũi thì liếm môi nói: "Trong tiệm chỉ có cái này để xua muỗi thôi, tớ biết mùi rất nồng nhưng cậu ráng nhịn chút nhé. Trên sân nhiều muỗi lắm, cậu ngồi phía trước gãi chân nửa tiếng rồi còn gì."

Jungkook đành phải gật đầu.

"Không sao, ở đây không có giáo viên đâu. Tụi mình ở đây một lát là được rồi."

Bỗng nhiên một giọng nam vang lên làm Jungkook ngồi trên ghế đá giật nảy mình.

Jungkook ngoái đầu lại, nhìn thấy trong rừng cây cách đó không xa có hai người đang ôm nhau trò chuyện, nhìn có vẻ tình tứ lắm.

Taehyung bỗng sinh lòng cảnh giác, sợ Jungkook biết chuyện không nên biết rồi chạy đi yêu sớm với người khác nên vội vàng kéo cậu đến chỗ yên tĩnh hơn.

Sau khi ngồi xuống, Jungkook nghiêm túc nói: "Tớ biết họ đang làm gì. Họ đang hẹn hò đấy. Hồi trước lớp bọn tớ cũng có, hễ tan học thì lại đến nhà sách đọc sách."

Taehyung: "......"

Được lắm, sau này Jungkook tan học đến nhà sách đọc sách với ai thì hắn sẽ quật mộ tổ tông mười tám đời của kẻ đó lên.

Taehyung vừa vặn nắp chai nước hoa vừa dọa: "Subin hẹn hò đáng sợ lắm. Sau khi hẹn hò, cậu không còn thời gian đọc sách làm bài tập nữa đâu, ngày nào bạn gái cũng bắt cậu nấu cháo điện thoại và đi shopping hết."

"Subin còn nói lúc yêu đương bạn gái rất dễ giận, nghe câu nào không lọt tai thì lại dỗi, dỗi xong còn phải dỗ dành nữa."

Hắn kết luận: "Cho nên Jungkook à, tốt nhất cậu đừng yêu đương gì hết nhé."

Jungkook nghĩ ngợi rồi thành thật nói: "Nhưng giờ ngày nào cậu cũng rủ tớ chơi game với đi chơi làm tớ không có thời gian đọc sách làm bài tập, cậu cũng hay dỗi nữa, nghe một câu không lọt tai thì lại nổi quạu. Nổi quạu xong còn bắt tớ ôm gối đến dỗ cậu nữa."

Cậu nói thêm rồi kết luận: "Cho nên tớ cảm thấy yêu đương không đáng sợ vậy đâu."

Taehyung mới đáng sợ.

Taehyung còn hay cắn người.

Đáng sợ cực kỳ.

Taehyung: "......"

Hắn xụ mặt nhớ lại câu tối qua Bogum nói với mình.

Jungkook và hắn đã mười sáu tuổi rồi chứ không phải sáu tuổi.

Mười sáu tuổi đúng là chẳng có gì hiếm lạ, nhưng mười sáu tuổi có thể làm rất nhiều điều.

Chẳng hạn như Subin mười sáu tuổi suốt ngày nấu cháo điện thoại với bạn gái, chẳng hạn như Huynsilk mười sáu tuổi thấy Subin và bạn gái ngày ngày dính nhau cũng muốn tìm bạn gái.

Sắc mặt Taehyung càng đen hơn, hắn trừng Jungkook: "Cậu mà dám yêu sớm thì tớ sẽ mách chú Jeon đấy."

Jungkook chậm rãi nói: "Ờ."

Taehyung hờn dỗi với chính mình, sau đó thấy trên chân Jungkook bị muỗi chích sưng một cục thì lại hết dỗi ngay, xụ mặt tỉ mỉ xức nước hoa cho Jungkook.

Hắn nhìn bắp chân Jungkook gác trên đầu gối mình rồi thúc giục: "Vén áo lên cho tớ sờ lưng xem nào."

Jungkook vén áo bên hông lên, Taehyung sờ soạng, đúng là mò thấy hai vết muỗi cắn.

Hắn vừa xức nước hoa vừa nói: "Không chịu ăn nhiều vào, sờ tới sờ lui chẳng có lấy miếng thịt. Ngày nào cũng kén ăn......"

Còn chưa nói hết thì hai người đã bị ánh đèn pin sáng quắc rọi vào mặt, thầy chủ nhiệm trường trung học số 1 đứng cách đó không xa đỏ bừng mặt, rõ ràng là tức giận cực kỳ.

Mấy giáo viên bọn họ nhìn quanh sân một vòng, thấy trên ghế vắng đi không ít người thì biết ngay đám học sinh đang tuổi dậy thì này lại nổi loạn, chắc chắn có không ít người lén lút vào rừng cây hẹn hò.

Nhưng ông không ngờ còn có học sinh coi trời bằng vung đến vậy!

Còn nhỏ mà đã vén áo sờ lưng nhau! Đồi phong bại tục, còn ra thể thống gì nữa!

Chủ nhiệm lớp vừa đi tới vừa phẫn nộ quát: "Đứng lại, không được chạy! Có camera đấy nhé! Bên ngoài đông giáo viên lắm, các em mà chạy thì tội tăng thêm một bậc đấy!"

Jungkook và Taehyung mờ mịt liếc nhau rồi đứng sững tại chỗ, nhìn mấy người cầm đèn pin sáng loáng chạy như bay đến chỗ mình.

Mười phút sau.

Trong phòng giáo viên ở căn cứ huấn luyện quân sự, chủ nhiệm trường trung học số 1 bắt được tám người trong rừng cây.

Ba đôi tình nhân, còn có một cặp xức nước hoa.

Thầy chủ nhiệm đứng trước mặt hai nam sinh nghiêm giọng hỏi: "Xức nước hoa mà các em phải chạy vào rừng là sao? Trên sân có muỗi, chẳng lẽ trong rừng không có à? Người ta chạy vào rừng hẹn hò, còn các em lại chạy vào rừng xức nước hoa, các em thấy có lý không hả?"

Làm ông cứ tưởng mình phát hiện được học sinh phạm lỗi gì nặng lắm nên chạy suýt văng giày da.

Kết quả hai nam sinh này lại trốn trong rừng xức nước hoa!

Đúng là xức nước hoa theo nghĩa đen, vỏ chai còn nằm trên bàn ông kia kìa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro