Chương 25: Chim công xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook nằm ở phòng bệnh, thấy Taehyung đi xong thì thở phào một hơi, cậu nhắm mắt lại mê man thiếp đi một lát nhưng ngủ không say lắm.

Màn cửa sổ phòng y tế bay phất phơ làm ánh sáng bên ngoài chập chờn theo, phía xa thỉnh thoảng vọng lại tiếng hô khẩu hiệu mơ hồ.

Còn có tiếng nhạc Anipop.

Khoan đã.

Anipop ở đâu ra vậy?

Ý thức hỗn loạn của Jungkook chậm chạp dừng lại, mơ màng mở mắt ra trong tiếng nhạc Anipop vui nhộn.

Cậu trông thấy trên giường bệnh bên cạnh, một nam sinh lười biếng dựa vào thành giường, một tay gác lên đầu gối, tay kia bấm vào mấy hình Anipop trên điện thoại.

Nam sinh rất trắng, cung mày thanh thoát, mắt sâu mũi cao, góc nghiêng nhìn rất đẹp, trên tai đeo bông.

Dường như nhận ra ánh mắt Jungkook, nam sinh quay đầu nhìn cậu với ánh mắt cười như không cười, hắn có một đôi mắt hoa đào, khi nhìn người khác có vẻ rất chăm chú.

Jungkook nghiêng đầu, trong lúc mơ hồ vô thức lẩm bẩm: "Chim công xanh?"

Nam sinh trước mặt chính là người lần trước Jungkook gặp ở vườn hoa sau nhà Taehyung hôm sinh nhật.

Min Sunghee không nghe thấy lời Jungkook nói, hắn nhìn cậu rồi bỗng nhiên cười nói: "Tên ở nhà của cậu là bé ngoan đúng không?"

Jungkook sửng sốt.

Đúng là ở nhà cậu tên bé ngoan.

Nhưng ngoài cha Jeon ra chắc chỉ có Taehyung và ông bà Kim biết tên này, bình thường cũng chỉ có cha Jeon gọi cậu là bé ngoan mà thôi.

Taehyung không nỡ gọi cậu là bé ngoan bên ngoài, hồi cấp một sợ bị Siwoo nghe được sẽ bắt chước, sau này lớn lên Taehyung càng không bao giờ gọi tên ở nhà của cậu bên ngoài.

Có lẽ Taehyung cảm thấy tên càng thân mật thì càng phải giấu kỹ.

Min Sunghee vứt điện thoại xuống để mặc tiếng nhạc Anipop vang lên trên giường bệnh rồi nhìn chằm chằm Jungkook, ý cười trên môi càng sâu hơn, thậm chí còn mang theo vẻ hưng phấn: "Trước đây cậu hay chờ Taehyung ngoài lớp đấu kiếm đúng không?"

Jungkook sửng sốt không nói gì.

Sunghee nhìn cậu chằm chằm, tiếp tục nhếch môi nói: "Hồi đó cậu gọi Taehyung là V. Hôm ấy trời mưa, cậu ngồi ở hành lang ngoài lớp đấu kiếm chờ cậu ta, cậu mặc quần yếm, trên túi in hình gấu con đúng không?"

Jungkook hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì, do dự không nói lời nào.

Sunghee gác tay lên đầu gối, quân phục rộng thùng thình, nút cũng không cài kín, hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Jungkook rồi chậm rãi nói: "Cũng đúng."

Hắn chợt mỉm cười nhưng ý cười không hề lan lên mắt, thản nhiên nói: "Cậu không nhớ tớ cũng là bình thường thôi."

Nghe người trước mặt nói, Jungkook chợt thấy hơi khó chịu.

Bỗng nhiên cậu hiểu ra tại sao đêm đó Taehyung gặp nam sinh này lại có sắc mặt khó coi như vậy, mặc dù nam sinh trước mặt luôn nở nụ cười khi nói chuyện nhưng lại khiến Jungkook thấy không thoải mái lắm.

Có chút thâm hiểm.

Jungkook đang định quay đầu đi thì thấy Sunghee quay sang hỏi mình: "Sao cậu không uống nước tớ tặng? Chẳng phải cậu thích nước mơ sao?"

Jungkook khựng lại, cậu nhìn Sunghee rồi do dự hỏi: "Đồ uống mấy ngày nay đều là cậu đưa à?"

Sunghee cười tủm tỉm: "Đúng vậy. Nếu cậu không thích vị mơ thì lần sau tớ sẽ đổi vị khác."

Jungkook mím môi: "Không cần đâu."

Cậu ngập ngừng một lát như đang nghĩ xem nên nói thế nào, hồi lâu sau mới nói: "Tiền mua nước mấy ngày nay lát nữa tớ sẽ trả lại cho cậu."

Cậu vừa nghiêm túc vừa rụt rè nói: "Hình như chúng ta cũng đâu quen biết gì nhau."

Sunghee trố mắt nhìn cậu rồi hỏi với vẻ vô tội: "Không quen thì không tặng nước được à?"

Jungkook cảm thấy hơi kỳ quái, im lặng một hồi mới nói: "Không quen sao phải tặng nước chứ?"

Sunghee cười, hắn nghiêng đầu đáp: "Vì cậu đẹp chứ sao. Ở tuổi này chẳng ai đẹp bằng cậu cả. Muốn tặng thì tặng thôi."

Hồi lâu sau Jungkook mới dè dặt hỏi: "Cậu muốn kết bạn với Taehyung đúng không?"

Bao năm nay những người ở cạnh Taehyung đều biết cậu và Taehyung thân nhau, hơn nữa cha cậu chỉ là tài xế, không ít người tưởng cậu hiểu rõ sở thích của Taehyung.

Một số người đã từng tiếp cận Jungkook với hy vọng có thể tới gần Taehyung thông qua cậu.

Jungkook nhìn Sunghee trước mặt, ngại ngùng nói: "Xin lỗi nha, thật ra tớ cũng không biết cậu ấy thích kết bạn với ai nữa."

Từ nhỏ tính tình V đã hơi kỳ quặc, đôi khi còn hay phụng phịu.

Jungkook cũng không rõ tại sao V giận dỗi nữa.

Sau khi lớn lên Taehyung càng khó đoán hơn, chẳng hạn như thường xuyên vô cớ cắn cậu một cái.

Jungkook cảm thấy mình không thể nói với bên ngoài rằng Taehyung thích kết bạn với người chịu được bị cắn.

Bởi vì Taehyung rất thích cắn người.

Nghe thấy câu này của Jungkook, suýt nữa Sunghee không giữ được nụ cười mà lộ ra vẻ mặt như ăn phải ruồi, căm ghét nói: "Ai thèm làm bạn với cậu ta chứ?"

Jungkook tròn mắt nhìn Sunghee, một giây sau lập tức trở mình quay sang bên kia giường bệnh.

Chỉ chừa lại cái ót cho hắn.

Sunghee: "......"

Thôi bỏ đi.

Cái ót này nhìn xinh thật.

Khóe miệng Sunghee giật giật, cố nén cơn buồn nôn chậm rãi nói trái lương tâm: "Không phải. Ý tớ là không muốn làm bạn với cậu ta cho lắm."

Jungkook cảm thấy Sunghee hơi kỳ quái.

Taehyung không thích Sunghee, Jungkook cảm thấy chẳng có gì lạ cả.

Dù sao từ nhỏ Taehyung đã không thích những người quanh mình, lâu lâu nghỉ hè còn giả bộ nghe không hiểu tiếng Hàn để Jungkook kể chuyện cho mình nghe.

Lúc nhỏ Jimin và Siwoo cũng bị Taehyung ghét không ít.

Giờ lớn lên vẫn vậy.

Sunghee ghét Taehyung, hình như Jungkook cũng không thấy lạ lắm.

Dù sao Taehyung luôn rất cộc tính, không bao giờ kiên nhẫn với người ngoài, còn lười nói chuyện nên dần dà có rất ít gương mặt mới bên cạnh Taehyung.

Nhưng điều kỳ lạ bây giờ là Taehyung và Sunghee ghét nhau như vậy lẽ ra phải né nhau chứ?

Ngày nào Taehyung cũng đi chung với cậu, sao Sunghee còn đến làm quen với cậu nữa?

Jungkook yên lặng kéo chăn lên che tai, vờ như không nghe thấy Sunghee nói gì.

Sunghee xuống giường đi vòng qua giường bệnh rồi ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Jungkook, chống cằm ôn hòa cười nói: "Tớ không muốn làm bạn với Taehyung. Nhưng tớ muốn làm bạn với cậu. Bạn cậu nhiều thế chắc có thêm tớ cũng không sao đâu nhỉ?"

Xét về gia thế hay quan hệ, hắn đều không thua kém đám Siwoo kia.

Jungkook mở mắt nhìn lên trần nhà như đang hết sức tập trung đếm hoa văn, ngậm chặt miệng không nói lời nào.

Sunghee nhíu mày nói: "Chỉ làm bạn thôi mà."

Jungkook vẫn làm thinh đếm hoa văn trên trần nhà.

Sunghee chợt buồn bã nói: "Tớ mới từ nước ngoài về. Trong nước chẳng có bạn bè gì cả, chẳng qua tớ nghĩ lúc nhỏ từng gặp cậu, cảm thấy cậu rất thân thiện nên muốn làm bạn với cậu thôi. Vậy cũng không được sao?"

Jungkook khựng lại, đôi mắt đang nhìn trần nhà dời sang Sunghee.

Cậu nhớ tới V khi còn bé.

Lúc nhỏ V cũng từ nước ngoài về và không có người bạn nào trong nước, bơ vơ lẻ loi nhốt mình trong phòng cả ngày không ra khỏi cửa.

Thấy Jungkook nhìn sang, Sunghee tiếp tục u sầu nói: "Bố mẹ bỏ mặc tớ từ lâu lắm rồi."

Dường như hắn đang đắm chìm trong bi thương: "Cậu không hiểu cảm giác này đâu. Mỗi lần về nhà chỉ có mình tớ lẻ loi trơ trọi, nhà khác đều có mẹ nấu sẵn đồ ăn, được mẹ đưa cho ly sữa nóng. Còn tớ chưa bao giờ có cả, Jungkook, tớ chỉ muốn làm bạn với cậu thôi."

Jungkook vừa định mở miệng thì Sunghee đã giơ tay cản lại, trên môi hắn vẫn nở nụ cười nhưng giờ lại có vẻ tự giễu, buồn bã quay đầu đi rồi nói: "Nếu không làm bạn được thì thôi vậy."

Sunghee quay đi đối diện với cửa phòng y tế, chừa cho Jungkook một bóng lưng.

Vẻ chán nản tự giễu trên mặt hắn biến mất sạch, chỉ còn một nụ cười đắc thắng.

Sunghee ung dung đếm nhẩm, ba, hai, một ——

Quả nhiên một giây sau, giọng nói thành thật của Jungkook vang lên: "Chuyện này......"

Sunghee điều chỉnh lại vẻ mặt rồi quay đầu nhìn cậu, ỉu xìu hỏi: "Sao? Cậu chịu kết bạn với tớ rồi à?"

Jungkook thốt ra một câu: "Không phải, tớ muốn nói là tớ cũng không có mẹ."

Cậu ngoan ngoãn nói khẽ: "Cậu đừng nên làm bạn với tớ thì hơn. Ảnh hưởng không tốt lắm đâu."

Lúc nãy nghe Sunghee nói, Jungkook thấy được bóng dáng V lúc nhỏ nên hơi dao động.

Nhưng nghe một hồi cậu lại thấy không ổn lắm.

Có lẽ Sunghee thiếu thốn tình cảm gia đình, đặc biệt là tình thương của mẹ, từ nhỏ Jungkook đã không có mẹ, hai người không có mẹ làm bạn với nhau không phải phép bù trừ như môn toán mà sẽ lây nhiễm cảm xúc bi quan từ nhau.

Như vậy chắc chắn không được.

Sunghee: "???"

Hắn nín thinh, cảm thấy hình như mình diễn quá lố rồi.

Jungkook chân thành đề nghị: "Cậu vẫn nên tìm người khác làm bạn đi. Người lúc nhỏ cậu gặp chắc đâu chỉ có mình tớ."

Sunghee: "......"

Mặt hắn thoáng sa sầm nhưng trở lại bình thường rất nhanh, hắn quay đầu đi ảo não nói: "Nhưng mấy người kia đều không đẹp bằng cậu."

Jungkook nói: "Đẹp cũng đâu thể xem như cơm ăn được."

Sunghee sửng sốt, sau đó đột nhiên phá lên cười, cười đến nỗi cúi gập người, lồng ngực rung lên.

Sunghee cười một lúc lâu mới lười biếng nói: "Sao cậu biết không ăn được? Nếu cậu chịu làm bạn với tớ thì bảo đảm có thể xem như cơm ăn đấy."

Dù sao người trước mặt cũng ăn không nhiều, khẩu phần ăn ít như mèo vậy.

Mỗi lần Sunghee bưng khay ngồi đằng xa nhìn Jungkook ăn cơm, hắn luôn tự hỏi chút cơm ít ỏi này có thể ăn no thật sao?

Chẳng biết Taehyung nghĩ gì mà luôn quen tay gắp đồ ăn thừa của người trước mặt, hoàn toàn không để ý gì đến thân hình gầy nhom của Jungkook.

Jungkook im lặng mím môi nhắm mắt lại.

Sunghee: "Chơi Anipop không?"

Hắn từng thấy Jungkook dựa vào lan can chơi Anipop mấy lần.

Còn thích nước mơ nữa.

Ăn cơm rất ít, không thích sấy tóc, thích mặc áo thun trắng ngắn tay đơn giản.

Sunghee vốn xấu tính, cộng thêm mối thù với Taehyung nên càng thích cướp đồ của hắn.

Taehyung càng thích vật gì thì hắn càng muốn cướp vật đó.

Chắc chắn Jungkook là bảo bối quý giá nhất của Taehyung.

Thậm chí có thể là bảo bối rất nhiều năm.

Nghĩ đến đây, Sunghee hưng phấn tột độ.

Hắn cố ý ngồi lì trên ghế trước giường bệnh Jungkook, chờ Taehyung huấn luyện xong đến tìm cậu.

Sunghee chỉ nghĩ sau khi kết thúc huấn luyện Taehyung sẽ đến phòng y tế tìm Jungkook, nhưng hắn không ngờ người đến tìm Jungkook không chỉ một mình Taehyung.

Mà đến tận mấy người.

Siwoo chạy ùa vào phòng y tế, vừa chạy vừa gào tên Jungkook một tràng dài không ngừng nghỉ.

Ai không biết còn tưởng người tên Jungkook này gặp phải chuyện gì nghiêm trọng lắm.

Sunghee bị nam sinh như đạn pháo này hất văng sang một bên.

Jungkook dựa vào giường bệnh uống nước, thấy Siwoo phi nước đại tới thì lập tức đưa tay đè đầu hắn.

Siwoo thắng lại bằng đầu rồi lẩm bẩm hỏi: "Jungkook, cậu không sao chứ? Có cần chuyển đến bệnh viện lớn khám lại không? Chỗ này nghèo nàn như vậy chẳng biết có khám ra bệnh không nữa."

"Khụ —— Khụ."

Bác sĩ phòng y tế ho khan một tiếng như đang nhắc khéo.

Jungkook xoa mũi nói: "Không sao đâu, chỉ bị say nắng thôi."

Những người còn lại cũng xông tới hất Sunghee ra khỏi ghế trước giường bệnh Jungkook, thậm chí còn có người đạp lên giày hắn.

Sunghee: "......"

Cuối cùng Taehyung phát hiện có gì đó là lạ nên quay đầu nhìn người bị hất ra kia.

Sunghee nhếch miệng cười đầy ác ý rồi nhìn Taehyung với vẻ khiêu khích.

Quả nhiên sắc mặt Taehyung lập tức lạnh đi, quay đầu nhìn hắn chằm chặp, hàm dưới nghiến chặt, đôi mắt xanh nhạt hung hãn trừng hắn như loài bò sát.

Ý cười trên môi Sunghee càng sâu hơn, hắn giơ điện thoại lên lắc lắc.

Giao diện trên điện thoại là tài khoản liên lạc với Jungkook.

Mặc dù Jungkook add hắn để trả tiền mua nước nhưng chắc chắn bây giờ Taehyung vẫn chưa biết.

Sunghee ung dung nói một câu bằng khẩu hình rồi vui vẻ đẩy cửa phòng y tế đi ra ngoài.

Toàn thân Taehyung căng cứng, hàm dưới nghiến chặt, ánh mắt nặng nề, hệt như dã thú bị chọc giận gồng mình lên, toát ra sự thù địch mà chính mình cũng không biết.

Jungkook gọi Taehyung mấy lần nhưng hắn chẳng có phản ứng gì.

Jungkookbăn khoăn xuống giường huơ tay trước mặt Taehyung, phát hiện sắc mặt hắn hết sức khó coi.

Trên đường đến nhà ăn, Taehyung vẫn không nói năng gì.

Jungkook thì thầm hỏi Huynsilk bên cạnh xảy ra chuyện gì.

Huynsilk cũng khó hiểu, lắc đầu nói không biết.

Đợi đến khi Taehyung đến tiệm tạp hóa mua một túi nước mơ to đùng, Jungkook mới cảm thấy hình như mình đã biết được gì đó.

Cậu cầm chai nước mơ đi cạnh Taehyung gọi một tiếng V.

Taehyung quay sang nhìn cậu.

Jungkook: "Cậu đang bực à?"

Taehyung bình tĩnh nói: "Không có."

Hắn đang nghĩ xem nên xử Sunghee thế nào.

Hôm nay Sunghee nói câu kia với hắn, chỉ nhìn khẩu hình của Sunghee cũng biết hắn nói gì.

"Bé ngoan."

Tên ở nhà của Jungkook.

Ở ngoài hắn còn không nỡ gọi tên này.

Thảo nào Bogum không hỏi ra được người tặng đồ uống mấy ngày nay là ai.

Từ cấp hai Sunghee đã ra nước ngoài nên không có nhiều người quen trong nước, cộng thêm hắn cố tình giấu kín nên đương nhiên Bogum sẽ không hỏi được.

Taehyung đưa Jungkook về ký túc xá rồi chia nước cho các bạn cùng phòng, nhờ bọn họ trông chừng Jungkook hôm nay bị say nắng.

Jungkook lấy quần áo đi tắm, trước khi vào phòng còn càm ràm hắn dông dài quá.

Taehyung đẩy cửa ký túc xá rồi đi hết tầng này đến tầng khác để tìm Sunghee.

Hắn tìm khắp mọi tầng lầu của ký túc xá nam nhưng chẳng thấy Sunghee đâu.

Taehyung về phòng, định gọi điện nhờ người thăm dò xem Sunghee ở lớp nào.

Ai ngờ hắn vừa mở cửa thì thấy Sunghee ngồi ở chỗ Jungkook cười nói rôm rả với mấy người trong ký túc xá.

Nhìn thấy hắn, Sunghee cười đầy gian xảo.

Taehyung lừ lừ đi tới, gần như không khống chế nổi vẻ hung ác toát ra đầy mình, nhưng một giây sau nhìn thấy vật trong tay Sunghee, hắn chợt khựng lại.

Trong lòng Taehyung có dự cảm xấu nên tiến lên đẩy Sunghee ra, sau đó nhìn thấy bức xếp hình đã ghép gần xong trên bàn.

Sunghee ngồi gác tay lên thành ghế quăng ra một mảnh ghép.

Đó là mảnh ghép cuối cùng mà Jungkook giữ lại.

Sunghee tiện tay ghép vào.

"......"

Taehyung đầy vẻ hung hãn lập tức đứng hình, hắn đờ đẫn lẩm bẩm: "Chết mày rồi con."

Ngay cả hắn còn không dám đụng vào tranh xếp hình của Jungkook.

Đám Siwoo và Subin đến chơi cũng sững sờ, thò đầu vào nhìn tới bàn Jungkook. Thấy bức xếp hình đã ghép hoàn chỉnh kia thì hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu xôn xao bàn tán năm nay Sunghee phải bào bắp hay cho heo ăn.

Cuối cùng cả đám rút ra kết luận.

Muốn bỏ qua chuyện hôm nay, đoán chừng nam sinh trước mặt phải về quê cho heo ăn một tuần.

Sunghee chẳng hiểu ra làm sao.

Taehyung trước mặt cứng đờ lùi lại mấy bước, đám người phía sau hắn cũng ăn ý lùi theo, dè chừng giữ một khoảng cách nhất định với Sunghee.

Hắn chưa bao giờ thấy Taehyung luôn ngông cuồng kiêu ngạo trong lớp đấu kiếm có bộ dạng này cả, cứ như trước mặt hắn có hồng thủy mãnh thú không bằng.

Sau đó Sunghee nghe thấy một giọng bình tĩnh vang lên sau lưng—— "Ai động vào xếp hình của tớ đấy?"

"......"

Cả phòng im phăng phắc, hắn thấy mấy người trước mặt vội vã lắc đầu nguầy nguậy, một giây sau năm ngón tay đồng loạt chỉ vào hắn.

Mí mắt Sunghee máy một cái, trong lòng đột nhiên giật thót, không hiểu sao có một dự cảm xấu.

Hắn quay đầu thấy Jungkook quàng khăn trắng trên cổ đứng sau lưng mình như bóng ma, cậu hỏi khẽ: "Mảnh cuối cùng là cậu ghép vào đấy à?"

Mắt Jungkook rất đẹp, đuôi mắt hẹp dài xếch lên, con ngươi đen láy trong veo, nhưng giờ này khắc này đôi mắt đen láy kia đang nhìn xoáy vào hắn khiến lòng người hốt hoảng.

Sunghee cảm thấy sau gáy lạnh toát, bất tri bất giác trở nên cứng đờ, hồi lâu sau mới gật đầu.

Nửa tiếng sau.

Jungkook ngồi trên ghế nhìn chằm chằm Sunghee ngồi xổm dưới đất xếp hình, trầm giọng nói: "Mảnh lúc nãy không đúng thứ tự. Gỡ ra xếp lại đi."

Sunghee: "......"

Ngay cả ghế hắn cũng không có mà phải ngồi xổm dưới đất, bởi vì ghế dành để đặt bức xếp hình quý báu của Jungkook chứ không phải để hắn ngồi.

Hắn đã xếp nửa tiếng mà chỉ mới xong một phần rất nhỏ.

Bởi vì Jungkook không chịu được kiểu xếp bừa bãi mà nhất định phải xếp theo thứ tự nhất định từ trái sang phải, cuối cùng là từ dưới lên trên.

Sunghee bực bội gỡ ra mảnh xếp sai rồi ngẩng đầu lên, đang định nói chuyện thì nghe thấy Jungkook lạnh lùng nói: "Nhìn gì? Xếp mau lên."

"......"

Sunghee: "Có nhìn gì đâu......"

Hắn yên lặng cúi đầu tìm mảnh ghép phù hợp trong đám, lật đến khi tay sắp rút gân mới tìm được mảnh đúng thứ tự.

Taehyung hết sức hả lòng hả dạ, chẳng ai biết rõ hơn hắn quá trình này khủng khiếp đáng sợ cỡ nào.

Lúc nhỏ V ương bướng ngỗ nghịch, vì không thích Jungkook chơi xếp hình mãi nên một buổi chiều nọ lén lút đẩy thùng đựng tranh xếp hình của cậu ra ngoài, cố gắng xếp hết mấy bức Jungkook để lại.

Ba ngày kế tiếp có thể gọi là ác mộng, Jungkook cáu kỉnh nhìn chằm chằm V gỡ hết toàn bộ tranh xếp hình ra rồi xếp lại từ đầu mà không được sai thứ tự, xếp ròng rã ba ngày làm V nôn mửa mật.

Đúng là nôn thật sự.

Xếp xong bức cuối cùng, V liêu xiêu vào toilet nôn hết sữa mình uống lúc sáng vào bồn cầu.

Một tiếng sau.

Sunghee cũng sắp nôn đến nơi rồi.

Hắn thẫn thờ đối diện với đống xếp hình nhìn hoa cả mắt.

Jungkook hờ hững nói: "Mau xếp đi."

Sunghee: "Tớ mua bức khác cho cậu được không? À không, mua mười hay hai mươi bức cũng được."

Jungkook: "Không được."

Sunghee: "......"

Hắn đờ đẫn nói: "Vậy cậu cho tớ nghỉ tay chút nhé."

Jungkook: "Không được."

Tay Sunghee run rẩy, tiếp tục bới đống xếp hình lớn, thậm chí hắn bắt đầu tuyệt vọng suy sụp nghĩ thầm mẹ kiếp, hay là trở mặt đi.

Không giả bộ nữa.

Đậu móa.

Một giây sau, Sunghee thấy Taehyung nhặt một mảnh xếp hình dưới đất, vì đặt lên bàn không đúng vị trí nên bị Jungkook mắng ròng rã mười phút.

Sunghee: "......"

Hắn nín thinh tiếp tục ngồi xổm dưới đất lục lọi đống xếp hình, đột nhiên cảm thấy mình ngồi xổm cũng rất giỏi.

Ba tiếng sau.

Sunghee đờ đẫn về ký túc xá, việc đầu tiên là lao vào toilet.

Bạn cùng phòng của hắn cười nói vui vẻ bên ngoài, hồi lâu sau mới phát hiện Sunghee trong toilet có gì đó không ổn lắm.

Sunghee nôn hết mật xanh mật vàng, bàn tay rút giấy cũng hơi run rẩy.

Bạn cùng phòng gõ cửa toilet hỏi hắn bị sao.

Sunghee bình tĩnh nói không sao.

Mặc dù bạn cùng phòng hơi băn khoăn nhưng nghe Sunghee nói không sao cũng chỉ có thể rời đi.

Trong phòng vệ sinh, Sunghee bình tĩnh tự nhủ chỉ là xếp hình đến nôn mà thôi.

Chẳng có gì to tát cả.

Sunghee vừa nghĩ vừa cầm giấy lau miệng bằng bàn tay khẽ run.

Ký túc xá của Jungkook.

Jungkook nằm sấp trên giường Taehyung cúi đầu chơi Anipop với vẻ không vui lắm.

Taehyung dỗ dành cậu, nói mấy ngày nữa sẽ mua bộ xếp hình mới cho cậu, sau đó còn thừa cơ nói xấu Sunghee, nói từ nhỏ Sunghee đã hư rồi, chẳng làm được chuyện gì tốt cả.

Jungkook xụ mặt, hiếm hoi lắm mới có một lần không nghĩ Taehyung nói hươu nói vượn mà gật đầu lia lịa.

Taehyung liếm môi rồi chụm đầu vào sát Jungkook, vờ như lơ đãng hỏi cậu hôm nay có add số của Sunghee không.

Jungkook bấm bấm Anipop, giờ mới nhớ ra hôm nay mình add Sunghee nhưng chưa chuyển tiền mua nước cho hắn.

Cậu bấm thoát Anipop, vừa chuyển tiền cho Sunghee vừa nói: "Có, lúc trước cậu ta mua nước cho tớ, tớ còn chưa trả lại tiền cho cậu ta nữa."

Taehyung cúi đầu ngó điện thoại Jungkook, thấy cậu ấn vào một cái tên là: Chim công xanh (Phạm lỗi nghiêm trọng) rồi chuyển tiền cho người kia.

Taehyung: "?"

"Chim công xanh là ai?"

Jungkook nghiêm mặt đáp: "Min Sunghee."

Lúc nãy thấy mảnh xếp hình cuối cùng của mình bị ghép vào, Jungkook tức quá sửa lại tên Sunghee trong lúc hắn đang xếp hình.

Taehyung chân tâm thật ý khen ngợi: "Sửa hay lắm, sửa tuyệt lắm."

Như sực nhớ ra điều gì, hắn lại hỏi: "Cậu đặt tên tớ là gì thế?"

Jungkook đưa di động cho hắn, Taehyung cúi đầu nhìn, phát hiện tên mình chỉ có vỏn vẹn hai chữ Taehyung.

Hắn buồn bực lẩm bẩm: "Tên nó là chim công xanh, còn tên tớ chỉ có Taehyung thôi à? Tên nó bảy chữ, tên tớ có mỗi hai chữ."

Jungkook: "Vậy cậu muốn tên gì?"

Taehyung cầm điện thoại sửa lại tên mình rồi hài lòng trả lại cho Jungkook.

Jungkook cúi đầu thấy tên Taehyung biến thành: Taehyung (Thân thiết siêu cấp vô địch)

Jungkook: "......"

Taehyung kéo chăn đắp kín cho Jungkook rồi đặt điện thoại cạnh gối đầu, uy nghiêm nói: "Ngủ đi."

Một lát sau, hắn nói tiếp: "Không được lén lút sửa lại tên tớ đâu đấy."

Jungkook cảm thấy Taehyung vẫn trẻ con như V lúc nhỏ, nhưng vì đã quá quen nên cậu ngoan ngoãn đáp ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro