Chương 26: Không bình thường...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau.

Chắc vì hôm qua Jungkook bị say nắng ngất xỉu, huấn luyện viên sợ hôm nay có nhiều người say nắng hơn nên cường độ huấn luyện giảm đi không ít, số lần nghỉ ngơi cũng tăng thêm mấy lần.

Giờ giải lao, Jungkook dựa vào đầu gối Taehyung hơi ngửa mặt lên, trên trán dán miếng hạ nhiệt, trên mặt áp chai nước lạnh mà Taehyung cầm.

Siwoo uống một hớp CocaCola, thấy đồ uống ướp lạnh thì hớn hở hỏi: "Hôm nay nữ sinh kia còn đưa nước nữa không?"

Jungkook thành thật đáp: "Đưa nước không phải nữ sinh mà là nam sinh hôm qua ở ký túc xá cơ."

Siwoo kỳ quái tặc lưỡi: "Nam sinh? Cậu quen cậu ta à?"

Jungkook lắc đầu nói không quen.

Subin cũng thắc mắc: "Vậy sao ngày nào cậu ta cũng đưa đồ uống cho cậu hết vậy?"

Jungkook: "Cậu ta nói muốn làm bạn với tớ."

Huynsilk phì cười rồi vui vẻ nói: "Sao cứ như theo đuổi con gái vậy, ngày ngày tặng nước, quen mặt rồi thì đòi kết bạn."

Taehyung lạnh mặt đạp Huynsilk một cái, bảo hắn không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại.

Bogum đang nhắm mắt nghỉ ngơi chợt nhíu mày mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.

Hắn nhớ lại nam sinh hôm qua vừa đến ký túc xá Jungkook đã tỏ vẻ thân tình nói chuyện với mấy người trong phòng.

Giờ nhớ lại hình như nội dung trò chuyện đều liên quan đến Jungkook cả.

Bogum lập tức cảnh giác.

Làm bạn thì làm bạn, ngày ngày tặng nước là có ý gì?

Hắn quay đầu hỏi Jungkook: "Ai đưa đồ uống cho cậu thế?"

Jungkook suýt buột miệng nói chim công xanh, may mà kịp thời sửa lại: "Min Sunghee."

Subin: "Min Sunghee à, tớ biết nè! Nhiều nữ sinh thích nó lắm, tớ nghe nói sau khi nó về nước còn có mấy người tỏ tình với nó nữa cơ."

Bogum hơi yên tâm lại, nhưng câu tiếp theo của Subin lại làm hắn nghẹt thở: "Nhưng hình như nó không chịu hẹn hò với ai hết á."

Bogum thấp thỏm quay sang nhìn Jungkook, thấy cậu đang cúi đầu dán tem trúng thưởng lên chai nước, hoàn toàn không ý thức được Sunghee có quan hệ gì với mình.

Bogum: "......"

Đợi Jungkook dán tem xong, Taehyung rút khăn giấy lau tay cho cậu, mỗi ngón tay đều được lau sạch sẽ.

Bogum chợt cảm thấy Taehyung đầy lòng chiếm hữu mỗi ngày đi theo Jungkook hình như cũng có ích.

Ít nhất sẽ canh chừng kỹ càng hơn hắn.

Dù sao trong lòng hắn Jungkook là cải trắng, nhưng trong lòng Taehyung đoán chừng Jungkook là miếng thịt ngon mà hắn cắn chặt không nhả, cộng thêm mỗi ngày cảnh giác tuần tra mới đúng.

Mặc dù mối quan hệ này trong mắt người ngoài cũng chỉ là tình bạn thân thiết từ nhỏ mà thôi.

Bogum cảnh giác cả ngày nhưng không thấy nam sinh tên Sunghee kia xuất hiện.

Chắc xếp hình đến nỗi ám ảnh luôn rồi.

Taehyung đợi cả ngày, chờ huấn luyện xong, hắn bảo Jungkook mình phải đi mua ít đồ.

Jungkook hỏi mua đồ sao không dẫn cậu theo.

Taehyung nghĩ thầm đương nhiên không thể dẫn cậu theo rồi, dẫn theo là toang ngay.

Hắn bịa đại một cái cớ, còn nói lúc về sẽ mua kem cho cậu.

Jungkook cảm thấy Taehyung cứ như đang dỗ trẻ con vậy.

Nhưng sau khi Taehyung đi xong, cậu vẫn âm thầm nhắn tin cho hắn, nói mình muốn ăn kem vị sô cô la trắng.

Taehyung trả lời một chữ "Ừ".

Sáu giờ bốn mươi phút chiều.

Hàng rào sắt trước căn cứ huấn luyện quân sự là góc chết của camera, cách đó không xa là rừng cây um tùm có thể che khuất chỗ hàng rào này.

Trên mặt đất vương vãi tàn thuốc của mấy học sinh hút thuốc sớm chuồn tới đây hút lén trong lúc huấn luyện quân sự.

Taehyung đút tay trong túi dựa vào hàng rào sắt, cúi đầu đọc tin nhắn Jungkook gửi cho mình, thân hình cao lớn đổ bóng dài trên mặt đất.

Nghe tiếng bước chân đến gần, Taehyung chẳng buồn ngẩng đầu mà để điện thoại sang một bên.

Sunghee cười lạnh: "Gì ——"

Sunghee còn chưa dứt lời thì đã bị Taehyung đột ngột túm lấy cánh tay quăng mạnh vào hàng rào, cả người va vào rào chắn phát ra một âm thanh vang dội, hàng rào lâu năm chưa sửa rung lên bần bật.

Tích tắc sau, một cú đấm xé gió vừa mạnh vừa ác thụi vào bụng Sunghee làm rào chắn kêu leng keng.

Taehyung liếm môi, mí mắt rũ xuống, vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn thù địch, hắn túm cổ áo đối phương rồi gằn từng chữ với Sunghee tái xanh tái xám trước mặt: "Tránh xa Jungkook ra cho tao."

Lồng ngực Sunghee phập phồng mạnh, hắn cười nhạo mấy tiếng rồi giễu cợt hỏi: "Mẹ kiếp mày là gì của Jungkook hả?"

"Trước khi nói câu này, sao mày không nghĩ lại xem mày đối với Jungkook có bình thường không?"

Taehyung ngồi một mình trước hàng rào nửa tiếng.

Ánh chiều tà phía xa như vàng nóng chảy, tiếng ồn ào náo động mơ hồ rút đi như thủy triều.

Trong sự tĩnh mịch dài dằng dặc, hắn nhìn tới vũng nước nhỏ cách đó không xa.

Căn cứ huấn luyện quân sự đã có từ lâu đời, chỗ đất trũng kia chắc bị đá đè lõm nên cứ đến mùa mưa thì lại đọng đầy nước đục ngầu.

Lúc nhỏ Jungkook rất thích ngắm vũng nước khi trời mưa.

Cậu hết sức quan tâm đến vũng nước, khi nào đầy lên, khi nào tràn ra, Jungkook thường ngồi trên ghế nhìn không rời mắt.

Cảm xúc trong lòng Taehyung lăn tăn sóng sánh hệt như vũng nước, tràn ngập cõi lòng như sắp tràn ra.

Hắn nghĩ thầm thảo nào trước đây Bogum muốn chen vào giữa hắn và Jungkook.

Thảo nào Bogum nhìn thấy dấu vết sau gáy Jungkook lại phản ứng mạnh như vậy.

Thảo nào hôm qua Sunghee chỉ ở ký túc xá của họ một buổi tối đã phát hiện ra tình cảm bất thường của hắn đối với Jungkook.

Tình cảm hắn dành cho Jungkook đã sắp đầy tràn, tựa như nước sôi trào bị nắp thủy tinh đậy kín nhưng vẫn không sao ngăn được hơi nước bốc lên, thậm chí còn lật ngược nắp thủy tinh, trong lúc sôi trào văng ra không ít bọt nước nóng rẫy.

Người bên ngoài chỉ cần nghe tiếng ngoái đầu lại sẽ bị nước sôi bắn tung tóe làm giật nảy mình.

Sunghee cứ tưởng hắn sẽ hoảng loạn vì câu không bình thường kia, thậm chí là chật vật chạy trốn, tự cho là mình phát hiện được bí mật gì ghê gớm lắm của hắn.

Taehyung liếm khóe môi bị rách, tinh thần trở nên phấn chấn trong cơn đau rát.

Hắn tự nhủ: "Không bình thường......"

Một giây sau, hắn đột nhiên bật cười rồi lầm bầm một câu.

Mẹ nó chứ không bình thường.

Trên đời chẳng có đạo lý nào như vậy cả.

Nếu thích một người, đối tốt với một người là không bình thường thì còn có gì bình thường nữa đây?

———

Chạng vạng tối, hoàng hôn dần buông xuống cuối trời, ánh tà dương từ từ tan biến, những tia sáng cuối cùng bị nuốt chửng, đường chân trời mờ ảo không còn rõ nét.

Tiệm tạp hóa.

Thiếu niên có mái tóc vàng óng dán miếng băng cá nhân trên xương tay đang khom người cẩn thận tìm kem trong tủ đông.

Chủ tiệm tạp hóa vẫn nhớ rõ nam sinh tóc vàng này, dù sao bao năm nay cô chủ cũng mới lần đầu gặp học sinh mua sạch nước mơ trong tiệm như vậy.

Taehyung khom lưng tìm kem vị sô cô la trắng mà Jungkook thích trong tủ đông của tiệm tạp hóa.

Nhưng chắc vì hắn tới chậm nên kem trong tủ lạnh đã không còn vị sô cô la trắng.

Taehyung ngẩng đầu hỏi: "Chị ơi, không có kem vị sô cô la trắng à?"

Cô chủ nói: "Em tìm thử xem, nếu không thấy chắc là hết rồi đó. Chiều nay mới về kem sô cô la đen, hay là chị lấy cho em một cây vị sô cô la đen nhé."

Tay Taehyung bị hơi lạnh trong tủ đông hun đỏ, hắn cúi đầu tìm lại lần nữa rồi nói: "Không cần đâu. Bạn em chỉ thích vị sô cô la trắng thôi."

Cô chủ nở nụ cười, bao năm nay người tới đây đều là học sinh, cô từng thấy không ít nam sinh ngồi xổm cạnh kệ hàng tìm đồ để mua cho người mình thích.

Cô nói: "Em thử tìm góc ngoài cùng bên phải tủ đông xem có không."

Vì góc ngoài cùng bên phải tủ đông áp sát tường, tủ lại sâu nên người bình thường không thích cúi gập xuống góc thấp kia tìm kem.

Taehyung lục lọi một hồi, quả nhiên tìm được cây kem sô cô la trắng cuối cùng trong tủ đông.

Lúc tính tiền, cô chủ trêu ghẹo: "Giờ về có thể ăn nói với bạn gái bé bỏng rồi đúng không?"

Taehyung nở nụ cười, không nói gì nhưng vẫn nhìn ra tâm trạng hắn rất vui.

Vừa đi ra cửa, Taehyung lại quay vào hỏi cô chủ có khẩu trang không.

Cô chỉ vào tầng dưới chót của kệ hàng rồi bảo Taehyung đến tìm xem, có thì lấy, không thì thôi.

Taehyung ngồi xổm ở kệ hàng, vì lục tìm một cái khẩu trang mà hít mấy đống bụi.

Hơn bảy giờ, Taehyung về ký túc xá.

Jungkook vừa ngẩng đầu lên đã thấy kem sô cô la trắng mình thích trên tay Taehyung.

Nhưng sự chú ý của cậu không đặt vào kem mà là khẩu trang trên mặt Taehyung.

Jungkook khựng lại giây lát rồi nói: "Cậu tháo khẩu trang xuống cho tớ xem nào."

"......"

Taehyung quay đầu không nhìn Jungkook: "Để tớ đi toilet đã."

Jungkook nhìn hắn chằm chằm: "Mấy ngày trước cậu bị bí tiểu, giờ muốn đi toilet rồi à?"

Taehyung: "......"

Jungkook: "Cậu lại đi đánh nhau đúng không? Còn lén tớ đi nữa."

Cậu càng nói càng tức, đôi mắt tròn xoe mở to, trong mắt Taehyung nhìn hết sức đáng yêu.

Taehyung liếm môi nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Nhưng tớ có đem kem cho cậu mà."

Jungkook nổi cáu: "Cái này liên quan gì tới kem hả."

Taehyung: "Kem sô cô la trắng, tiệm tạp hóa chỉ còn một cây cuối cùng thôi, không ăn sẽ tan ra đấy."

Một phút sau.

Jungkook vừa ăn kem vừa nghiêm mặt hỏi Taehyung đi đâu đánh nhau.

Taehyung nói mà không hề chớp mắt: "Lăn xuống cầu thang lỡ đụng trúng mặt thôi."

Jungkook còn lâu mới tin, đưa tay tháo khẩu trang của Taehyung nhưng hắn né nhanh như chớp, né trái né phải quyết không cho cậu tháo khẩu trang, còn chuồn vào nhà vệ sinh.

Jungkook khiếp sợ, tự hỏi chắc không phải Taehyung đánh nhau với người ta bị gãy răng đấy chứ?

Nếu không tại sao hắn thà chạy vào toilet chứ không muốn cho cậu xem?

Từ nhỏ đến lớn Taehyung đánh nhau chưa có lần nào như bây giờ cả, che che đậy đậy đeo khẩu trang như không muốn để cậu thấy.

Trước kia Taehyung đánh nhau còn bám dính lấy cậu rồi bảo cậu bôi thuốc cho mình, cuối cùng còn ỷ mình bị thương mà ôm Jungkook vừa lòng thỏa ý cắn mấy cái.

Đâu giống bây giờ, nào là đeo khẩu trang nào là trốn vào phòng vệ sinh.

Jungkook càng nghĩ càng hoảng, cậu đứng trước cửa toilet gọi Taehyung ra cho mình xem.

Gãy răng cũng đâu phải không thể trồng lại.

Nếu cô chú tức giận không cho Taehyung trồng răng thì cậu vẫn còn ít tiền lì xì và tiền thưởng, làm răng vàng cho Taehyung cũng không thành vấn đề.

Trong phòng vệ sinh, Taehyung tháo khẩu trang xuống nhìn mình trong gương rồi kéo khóe miệng, cảm thấy vẫn hơi xấu.

Nghĩ đến cái tên Sunghee, Taehyung chửi tục một câu.

Hắn ngắm nghía mình trong gương, khóe môi bầm xanh nhìn xấu tệ.

Trước kia Taehyung không quan tâm đến mấy chuyện này, nhưng giờ vừa nghĩ tới Jungkook ban đêm đi ngủ sẽ đối diện với gương mặt này của mình thì trong lòng bắt đầu bồn chồn.

Gương mặt này ban đêm ôm Jungkook cắn, nửa đêm cậu mở mắt ra chẳng phải sẽ bị hù chết sao?

"Taehyung. Cậu ra đây trước đi, tớ không nói với cô chú đâu, cho tớ xem vết thương của cậu đi."

Jungkook đứng ngoài gõ cửa toilet, nghiêm túc nói: "Tụi mình chữa được mà."

Bogum nghe thấy động tĩnh trước toilet thì nhíu mày hỏi: "Cậu ta bị táo bón à?"

Jungkook lắc đầu rồi lo lắng lẩm bẩm: "Taehyung đánh nhau với người ta. Giờ đang trốn biệt trong toilet không chịu ra, còn đeo khẩu trang sống chết không cho tớ xem nữa."

Bogum: "Sao thế?"

Jungkook: "Chắc cậu ấy bị người ta đánh rớt răng rồi."

Bogum: "......"

"Nghiêm trọng vậy sao?"

Jungkook gật đầu: "Hồi xưa cậu ấy gãy chân còn không giấu giấu giếm giếm trước mặt tớ vậy đâu."

Taehyung trong phòng vệ sinh giơ tay lên che đi vết thương, cảm thấy thế này tốt hơn nhiều, có thể nhìn được nên mở cửa toilet ra.

Hắn vừa mở cửa thì nghe thấy Jungkook nói muốn trồng răng vàng cho mình.

Bogum nói trồng răng vàng làm gì, trồng răng sứ biết đâu có bảo hiểm y tế sẽ rẻ hơn một chút, làm răng sứ cho hắn là được rồi.

Jungkook nói thật sao?

Bogum nói mình chưa bị ai đánh rớt răng bao giờ nên cũng không rõ lắm.

Taehyung: "?"

Nghe tiếng mở cửa toilet, Jungkook ngẩng đầu lên, việc đầu tiên là bóp miệng Taehyung.

Thấy Taehyung còn đủ răng mới thở phào một hơi.

Jungkook khẩn trương đến nỗi lông mi chớp chớp, cậu gắt gỏng: "Cậu mà còn đánh nhau nữa thì chưa biết chừng lần sau sẽ bị người ta đánh rớt răng cho xem."

Bogum nhìn thoáng qua cánh tay rắn chắc của Taehyung, nghĩ thầm ai bị đánh rớt răng còn chưa biết đâu.

Taehyung liếm môi, ngoan ngoãn nói: "Ừ, lần sau không đánh nữa đâu."

Lần sau ai dám đánh vào mặt hắn, hắn phải tán gãy răng kẻ đó mới được.

Jungkook thấy Taehyung tỏ vẻ nghe lời thì biết ngay hắn chẳng coi lời mình ra gì.

Cậu nói: "Lần sau cậu mà còn vậy nữa thì tớ mặc kệ cậu luôn đấy."

Taehyung: "Không được. Đổi câu khác đi."

Câu này nghe là thấy xui rồi.

Jungkook không nói lời nào mà đi tìm tăm bông và thuốc nước, cậu đang cúi đầu lấy tăm bông thì nghe Taehyung ngập ngừng hỏi: "Tớ thế này...... có xấu lắm không?"

Jungkook đạo: "Xấu."

Taehyung: "......"

Jungkook nhúng tăm bông vào thuốc nước rồi bôi lên vết thương của Taehyung, xụ mặt nói: "Xấu chết đi được."

Taehyung: "......"

Jungkook ấn ấn vết thương: "Tớ chưa từng thấy cái gì xấu vậy luôn."

Cậu đe dọa: "Miệng cứ như bị nát bấy vậy."

Taehyung: "......"

Biết thế trùm bao bố lên Sunghee mà đánh cho rồi.

Khỏi phải đánh tay đôi với hắn nữa.

Cũng khỏi phải nghe người trong lòng chê mình xấu hoắc và miệng nát bấy ngay ngày đầu tiên được khai sáng.

Ngày huấn luyện quân sự cuối cùng, trời đổ mưa to.

Cơn mưa kia tới vừa nhanh vừa vội, đổ ập xuống đầu như đậu nành rơi rào rào làm các thầy trò trên sân trở tay không kịp.

Vốn dĩ ngày cuối cùng này sẽ tổ chức lễ tổng kết huấn luyện quân sự và cảm ơn huấn luyện viên, khi chủ nhiệm phòng giáo dục trên bục đang dõng dạc tổng kết đợt huấn luyện lần này thì mưa to trút xuống, ngay cả mặt học sinh ông cũng không thấy rõ.

Trong màn mưa trắng xóa, học sinh giống như đám bong bóng tan tác vội vàng chạy tới dưới lầu.

Jungkook đứng trong hàng còn chưa kịp phản ứng đã bị người phía sau tung áo khoác lên che kín đầu rồi ôm cả người cậu chạy về ký túc xá.

Chạy một hồi, chân cậu thậm chí còn không chạm đất mà bị người kia dễ dàng bế lên.

Chỉ có điều hơi xóc nảy một chút.

Trên đầu Jungkook trùm áo khoác, khi dừng lại, cậu kéo áo xuống đầu mới phát hiện ngoài lầu mưa to như trút.

Mưa rơi ào ào xuống đất tung bọt trắng xóa, mấy chỗ trũng của căn cứ huấn luyện quân sự bị ngập nhanh chóng.

Taehyung đưa tay sờ tóc cậu rồi cúi đầu nhìn xem cậu có bị ướt không.

Dưới lầu ký túc xá hết sức ồn ào, đều là các học sinh chạy vội vào trú mưa.

Chỉ chốc lát sau hành lang đã đông nghịt học sinh dựa vào lan can ngắm mưa.

Jungkook trả áo khoác cho Taehyung, vừa ngước mắt lên đã thấy Sunghee trên hành lang ký túc xá đối diện cách đó không xa.

Ký túc xá ở căn cứ huấn luyện quân sự có dạng hành lang, Sunghee chống tay lên lan can nhìn chằm chằm Jungkook qua màn mưa mịt mù.

Jungkook mở to mắt, trong cơn mưa trắng trời chợt nhớ lại câu nói của Sunghee: "Lúc nhỏ bọn mình từng gặp nhau rồi đấy."

Hình như đúng là cậu và Sunghee đã từng gặp nhau khi còn bé.

Hôm đó trời cũng đổ mưa như hôm nay, mưa rơi tầm tã, cậu mặc quần yếm ngồi trên băng ghế dài ngoài lớp đấu kiếm chờ V, chờ một hồi thì ngủ thiếp đi.

Hình như có một cậu bé tới bắt chuyện với cậu.

Nhưng Jungkook bé nhỏ đang ngủ mơ màng chỉ nhìn hắn một cái rồi lắc đầu không nói gì nữa.

Thấy Jungkook nhìn thật lâu về một hướng cách đó không xa như đang miên man suy nghĩ gì đó, Taehyung cũng nheo mắt nhìn về hướng kia.

Vừa ngước mắt lên thì thấy Sunghee bị hắn đánh bầm mặt mũi, hốc mắt xanh lè cách đó không xa.

Taehyung:"......"

Hắn chột dạ đưa tay trùm áo khoác che đầu Jungkook rồi kéo cậu về phòng lau tóc.

Trong ký túc xá, Jungkook ngồi trên ghế, Taehyung đứng sau lau tóc cho cậu, cậu quay đầu lại nói: "Hình như hồi nhỏ tớ gặp Min Sunghee rồi thì phải."

Taehyung dừng tay lại: "Lúc nào cơ?"

Jungkook ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Hồi nhỏ có một lần cậu học đấu kiếm, tớ ở ngoài chờ cậu tan học. Nhưng đã lâu lắm rồi, chắc cậu không nhớ đâu."

Taehyung im lặng chốc lát, sau đó cau mày hỏi: "Là ngày hai mươi ba tháng Bảy trời mưa vào mùa hè sáu năm trước, cậu mặc quần yếm in hình gấu con, có một thằng tóc đen mặc đồ trắng tới hỏi cậu có ăn kẹo không ấy à?"

Jungkook tròn xoe mắt trầm trồ: "Sao cậu nhớ dai thế?"

Taehyung thản nhiên nói: "Vì lúc đó cậu bảo tớ là cậu không lấy kẹo của nó, nhưng lúc về dì Cha giặt quần yếm in hình gấu con của cậu đã lấy ra hai viên kẹo trong túi cậu."

Hắn nhấn mạnh: "Còn là vị chanh nữa."

Giấy gói màu vàng in hình hai bé thỏ trắng, nhìn là thấy dở ẹc.

Jungkook xoa mũi lẩm bẩm: "Có sao?"

Taehyung tức giận nói: "Có."

Lúc đó hắn còn dỗi Jungkook hai ngày, cảm thấy cậu lén mình tìm bạn mới, không chỉ chơi chung với nhau mà còn nhận kẹo của đứa bạn mới kia sau lưng hắn nữa.

Mấy ngày đó hắn cứ liên tục hỏi bóng gió Jungkook về bạn mới nhưng cậu đều tròn xoe mắt nói không có, nhìn hết sức ngoan.

Jungkook nghĩ ngợi, cảm thấy chắc lúc nhỏ mình ngủ mê quá nên sau khi tỉnh dậy cũng không nhớ Sunghee đã nói gì hay làm gì.

Cậu ho khan một cái rồi ngượng ngùng nói: "Hèn gì Sunghee nói nhìn tớ thân thiện......"

Cậu cứ tưởng Sunghee bỗng dưng tiếp cận mình, không ngờ lúc nhỏ mình từng ăn kẹo của hắn, còn quên sạch hắn nữa.

Taehyung đột nhiên cảnh giác, hắn nhấn mạnh: "Hôm sau tớ trả lại kẹo cho Min Sunghee rồi còn gì."

Hôm sau V đem theo mấy gói kẹo to nhét vào tủ đồ của Sunghee, đồng thời trong lớp đấu kiếm nhận lời thách đấu của Sunghee rồi đè nghiến hắn xuống đất.

Jungkook ngồi trên ghế dựa lưng ra sau, vừa nghĩ ra điều gì thì nghe thấy người phía sau nói khóe môi mình đau quá, hình như tối qua bôi thuốc chẳng có tác dụng gì cả.

Jungkook sợ vết thương của Taehyung bị nhiễm trùng nên lập tức quay đầu nói: "Cho tớ xem nào, có phải tối qua cậu cứ đụng vào vết thương nên làm nó nhiễm trùng rồi không?"

Taehyung ngồi xổm dưới đất nói dối tỉnh bơ: "Chắc vậy quá, cậu xem kỹ giùm tớ đi."

Jungkook cúi đầu thấy vết thương ở khóe môi Taehyung không nứt ra mà chỉ bầm xanh một mảng, cậu ngập ngừng hỏi: "Có phải bị cạ răng rồi không?"

Taehyung: "Chỗ nào cơ?"

Jungkook trầm ngâm: "Thì chỗ thịt bên cạnh răng đó."

Taehyung chậm rãi nói: "Không biết chỗ nào hết á."

Jungkook đành phải đích thân làm mẫu cho Taehyung, cậu há miệng ra rồi đè lưỡi vào má trong, chỉ tay vào nói: "Chỗ này nè."

Taehyung nhìn Jungkook chăm chú, nhìn mái tóc ẩm ướt của người trước mặt, nhìn qua đôi môi mở hé có thể thấy đầu lưỡi đang đè vào má trong.

Hồi lâu sau hắn mới chậm rãi nói: "À biết rồi. Tớ không bị đụng bên trong, chỉ đau khóe miệng thôi."

Jungkook làu bàu: "Ai bảo cậu đánh nhau làm gì. Giờ biết đau rồi à......"

Nói thì nói vậy nhưng Jungkook vẫn cúi đầu nhìn vết thương của Taehyung để xem có bị nứt ra không.

Nhìn một lúc lâu, cậu mới buông tay rồi khẽ nhíu mày hỏi: "Thật sự đau lắm à?"

Taehyung: "Đau chứ."

Đột nhiên ánh mắt hắn lướt qua đôi môi mỏng màu hồng nhạt của Jungkook, hồi lâu sau rụt rè nói: "Cậu thổi cho tớ như hồi nhỏ chắc sẽ hết đau ngay thôi."

Jungkook nhìn hắn rồi nói thẳng: "Đó chỉ là lừa con nít thôi."

Taehyung: "......"

Jungkook tiếp tục nói thẳng: "Cho cậu chừa đi. Đau cũng ráng mà chịu."

Mưa to đến chín giờ sáng thì tạnh, lễ tổng kết huấn luyện quân sự và cảm ơn huấn luyện viên được tiến hành lại từ đầu, sau khi chính thức kết thúc huấn luyện, các lớp chụp ảnh chung với huấn luyện viên trên sân tập.

Huấn luyện viên của lớp chọn chụp ảnh xong thì nhìn sang Taehyung, cười tủm tỉm hỏi hắn lần trước dời cả đội đến dưới bóng cây là vì ai, Taehyung thản nhiên chỉ vào Jungkook đang ngắm vũng nước dưới tán cây.

Huấn luyện viên tặc lưỡi, vỗ vai Taehyung cười mắng: "Khá lắm nhóc con, sắp đi rồi mà cũng không chịu khai thật nữa."

Taehyung bất đắc dĩ nói: "Là bạn ấy thật mà, thầy tin hay không thì tùy."

Nhớ lại hai người từng xức dầu trong rừng cây, huấn luyện viên vui vẻ nói: "Tin chứ, nếu không phải em tóc vàng còn trò kia tóc đen thì tôi còn tưởng hai em là anh em nữa đấy."

Taehyung nghĩ ngợi rồi lẩm bẩm: "Anh em sao được chứ......"

Anh em thì tiêu đời rồi còn gì.

Hơn hai giờ chiều, bảy tám chiếc xe buýt đến căn cứ huấn luyện quân sự chở các thầy trò về trường trung học số 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro