chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công ti vệ sĩ Fire

- chào Kim phu nhân, mời Kim phu nhân ngồi_ ông giám đốc giọng cung kính kéo ghế

- được ông cũng ngôi đi

- Không biết Kim phu nhân hôm nay ghé có chuyện gì không

- đư nhiên có… Luhan..

- Vâng.. chuyện là Kim phu nhân đây muốn một vệ sĩ từ ông

- Một vệ sĩ… được chỉ cần là người phu nhân muốn đêu được

- Không đơn giản như vậy

- Chư sao?

- Kim phu nhân là muốn mua lại một ngươi từ ông

- mua? Mua sao?

- Cũng không phải gọi là mua. Chúng tôi muốn kí hợp đồng với Jeon Jungkook. Sau khi kí hợp đồng chúng tôi sẽ đưa cho ông 100 triệu won. Với điều kiện là từ đây trở về sau Jungkook sẽ thuộc quyền sỡ hữu của Kim gia, Kim phu nhân sẽ làm chủ. Ông không còn quyền gì đối với cậu ta

- Nhưng….

- Thật ra Kim gia tốt hơn ở đây rất nhiều. Chúng tôi vì nể ông mới mở lời không muốn gây rắc rối. Nếu ông không đồng ý thì chúng tôi dùng cách khác vậy_ Luhan tiếp tục đã kích

- “ không dược.. đấu với Kim gia chỉ có con dường chết… Jeon Jungkook cậu ta cũng chẳng làm được gì… 100 triệu …” được tôi chấp thuận

- Được.. ông gọi cậu Jungkook lên đây

- “tút..” Jungkook cậu lên đây ngay

-..

- Nhanh đó

-…

- đây là bản hợp đồng, ông kí vào đây chúng tôi sẽ gửi tiền vào thẻ ông vào chìu nay

- được

-“cạch” Giám đốc gọi tôi…ơ

- Jungkook con lại đây_ Kim phu nhân thấy cậu vẫy tay

- Là..là cô…

- đúng vậy là ta

- Jungkook cậu rất may mắn

- Tôi sao?

- Đúng vậy, Kim phu nhân đây đã kí hợp đồng với cậu

- Thật sao?

- Đúng vậy… sao ngạc nhiên vậy…hhhaa

- cậu kí vào đây.. công việc khi về Kim gia chúng tôi sẽ báo_ Luhan đưa tờ giấy đến ty cậu, cậu cũng không chần chừ kí vào “Jungkook mầy sắp thoát khỏi kiếp sống gian khổ này rồi, nghe nói Kim gia rất giàu, lương cho nhân viên rất cao, mình sẽ không phải lo tiền nhà nữa , không phải đi làm ở bar nữa…hê hê…”

- Vậy được rồi về thôi

- về đâu..?

- Ngốc à.. giờ con là người của Kim gia… đư nhiên là về Kim gia rồi  

- kim gia …. Thật sao?

- Đúng vậy

- Cảm ơn cô… hihi…. Tạm biệt ông giám đốc già… huk

- Hihi… Đừng gọi ta là cô ta già vậy sao? Gọi ta là Viên Viên tỉ đi.. ta coi con như con trai ta vậy (cướp “thiếu gia ác ma đừng hôn tôi”)

- Vâng… Viên Viên tỉ… “người phụ nữ này thật hiền lành… mẹ… cảm giác có mẹ là như thế nào tôi hoàn toàn chưa cảm nhận được… Viên Viên tỉ con sẽ coi người như mẹ… người rất tốt với con..cảm ơn người”

- Chào cậu tôi là Luhan 28 tuổi. tôi là quản gia của Kim gia, cũng là thư kí riêng của Kim phu nhân

- Quản gia? trẻ vậy sao? lại đẹp trai nữa..

- Cậu quá khen

- Về thôi

- Tuân lệnh

Kim gia

- Viên Viên tỉ… con phải làm gì?

- Làm vệ sĩ

- Cho người hả?

- Không con trai ta.. Kim Taehyung

- Không_ đồng loạt hai giọng nói vang lên một là của cậu 2 là của anh Kim Taehyung đang bước qua cửa lớn

- Tại sao không?

- Con không thích_ dồng thanh tập 2

- Ta thích

- Viên Viên tỉ .. con biết người thương con nhưng người kêu con làm gì cũng được rửa chén, nấu cơm, dọn dẹp,…. Đừng để con ở bên người dở hơi này_ cậu quỳ xuống lắc lắc tay Kim phu nhân

- làm như cậu tưởng tôi muốn… mẹ à… con không muốn mà… ai cũng được sau phải là cậu ta chứ_ Taehyung lắc tay của Kim phu nhan nói

- Viên Viên tỉ…

- Mẹ à….

- Dừng.. Jungkook ta là chủ ta nói con phải nghe. Kim Taehyung ta là mẹ con không được cãi

- …

- Còn nữa… không chỉ làm vệ sĩ… Jungkook con sẽ làm thư kí riêng của Taehyung dể tiện việc bảo vệ, Tối con và Taehyung ở cùng phòng…

- hả… Viên Viên tỉ… người bảo con làm vệ sĩ cho anh ta cũng được, thư kí cũng được… sao con phải ngủ cùng anh ta chứ… con không muốn

- Mẹ … con không dồng ý… con có thư kí rồi… với lại con không thích chung phòng với người khác

- Jungkook ta là chủ hay con

- Dạ.. là Viên Viên tỉ…

- Taehyung ta là chủ tịch hay con

- đư nhiên là mẹ

- Vậy được rồi cấm cãi nữa….hihi

- Luhan anh cười cái gì _ dồng thanh tập 3

- đâu..ha…đâu có gì.. tôi đi làm việc đây tạm biệt

- à Jungkook… Taehyung nó bắt nạt con cứ nói với ta… ta lên phòng trước đây

- mẹ.. con phải con của người không vậy?

- …_ không khí im lặng bao trùm căn phòng chỉ còn nhìn thấy 2 ánh mắt rực lửa đang nhìn về đối phương

- Tôi không biết cậu bỏ cái gì cho mẹ tôi uống nhưng….

- Bỏ cái đầu anh….

- cậu… từ nay cậu phải kêu tôi là thiếu gia

- tại sao tôi phải gọi?

- vì tôi là chủ cậu là vệ sĩ, vì tôi là cấp trên cậu là cấp dưới.. ok

- Đươc

- Tôi nói cậu phải nghe.. không được xenvào cuộc sống của tôi… không được làm phiền tôi ok

- không ok…. Mắc gì tôi phải nghe lời anh? Tôi không muốn xen vào cuộc sống của anh…. Anh đừng làm phiền tôi thì có

- cậu… nói chung cậu đừng bám lấy tôi

- Tôi mới không thèm á… nhưng vì công việc nên tôi không thể không bám lấy anh, tôi làm việc sẽ đeo camera lúc đó Viên Viên tỉ sẽ nhìn thấy… tôi không muốn bị đuổi… anh hợp tác đi

- ah… vậy được rồi… cậu cứ làm việc của cậu nhưng không được làm phiền tôi ..ok

- ok

Phòng Viên Viên tỉ

- hhaaaa

- Phu nhân.. người xem cậu chủ đồng ý rồi

- Đúng vậy

- Jungkook dễ thương vậy mà..

- Luhan ta nói con nghe Jungkook là con dâu ta, cấm con đụng vào nha

- Con chỉ xem em ấy là em trai thôi

- Vậy thì được.. mà cậu ăn gì đó

- Bánh cookie… lúc nảy Jungkook cho con

- của Jungkook hả cho ta ăn với

- đây cho phu nhân

Phòng Kim Taehyng

- Cậu tắm trước hay tôi tắm trước

- Đư nhiên là tôi tắm trước rồi

- được cậu tắm trước

-……

- Taehyung anh..anh có ngoài đó không?

-….

- Taehyung… “chắc là không..haxx Kook ơi là Kook đi tắm mà không đem đồ.. giờ đành quấn khăn ra thôi”

- “cạch” 2 tiếng cửa đồng loạt mở ra

- … ahhh…

- anh..cậu… “bịch”…ah

- cậu không sao chứ?_ Khung cảnh hiện giờ đúng là rất hiếm thấy nha cậu Jungkook đang nằm trên sàn chiếc khăn vừa vặn rớt xuông chỉ che được phân thân của cậu, Taehyung cũng hoảng hốt

- anh… ahh_ cậu cố gắng đứng dậy như hình như không được rồi

- đây tôi đở cậu_ anh đi đến lấy khăn che phân thân cậu bế cậu theo kiểu công chúa dặt lên giường

…….Taehyung pov…….

Cậu cứ dễ thương đáng yêu như vậy không phải tốt hơn sao? Sao cứ thích biến mình thành thỏ ngang bướng chứ. Nhìn hai cái má kia muốn cắn cho một cái quá

………… Jungkook pov………..

Sau tự nhiên lại ôn nhu như vậy chứ? Nhìn kĩ thì anh ta rất đẹp trai… dịu dàng như vậy muốn giết tôi sao? suy xét lại anh cũng không xấu như tôi nghĩ

…………….End pov………….

- cậu đau ở dâu?

-….

- sao không trã lời

-….

- cậu bị thương ở Kim gia lại ở phòng tôi… chuyện này đồn ra ngoài mọi người sẽ nói sau? Con Viên Viên tỉ nữa….

- Tôi không sao

- Thật chứ…..ahh

- sao vậy… đau ở hong à…

- hình như vậy

- để tôi gọi bác sĩ

- Tôi không đến bệnh viện đâu

- Ngốc không cần đến đó …. Kim gia có bác sĩ riêng mà

- Ngốc… anh nói ai ngốc đó

- hhihi…. Không cậu còn ai _ nhìn thỏ nhỏ phùng lông trợn má không kiềm được cười lớn lên

- Anh…._ “anh ta cười thật đẹp…”

- Alo bác sĩ Châu à… có người bệnh

-…

- tôi cho ông 5 phút

-….

- Không nói nhiều … nhanh

- Taehyung…

- Sao có chuyện gì?

- Anh có thể để tôi mặc đồ vào được không

-hahaha…. Được chứ…. Nhưng

- nhưng cái gì

- Tôi không nghĩ câu có thể tự mặc

- Tôi có thể…. Ah..hic_ cậu lấy cái quần vừa kéo vào chưa phân nữa đã đau đến ra nước mắt

- Đừng khóc… tôi giúp cậu_ “ không hiểu sao thật không muốn cậu ta khóc, nhìn cậu ta chỉ muốn bảo vệ ôm vào lòng…ah… Taehyung …Kim Taehyung mầy đang nghĩ cái gì vậy”

- Không….không cần…

- Không sao chỉ cần sau này cậu nghe lời tôi một chút là được..

- Cảm ơn anh_ “Tim à sau mầy đập dữ vậy? Không phải có vấn đề rồi chứ… taehyung anh có thể dừng ôn nhu như vậy được không?”

- “cốc cốc cốc” vào đi

- Thưa Kim tổng…

- Ông trể 1 phút 25 giây

- Tôi….tôi xin lỗi

- Còn không biết nhanh lên

- được… cậu trai trẻ cậu bị làm sao?

- Tôi bị té..

- Giờ cậu đau ở đâu?

- ở đây rất đau

- cậu đưa tôi xem

- ahhah….hic…hic

- ông làm gì vậy_ Taehyung đứng ngoài nhìn thấy bác sĩ đưa tay ấn vào nơi cậu chỉ đau sau đó thấy cậu khóc vô cùng bực bội đi đến ôm lấy cậu

- Xin lỗi Kim tổng… cậu ta không có gì nghiêm trọng… chỉ bong gân xoa thuốc kèm theo uống thuốc, tránh hoạt động mạnh, đi lại nhiều… sau 1 tuần có thể bình phục_ bác sĩ Châu đứng một bên miêng có ý cười

-hic..hic…_ “ấm .. vòng tay này rất ấm mình chưa bao giờ có được hơi ấm này… Taehyung cảm ơn anh”

- Ngoan đừng khóc… ông đi được rồi_ anh đưa tay xoa lưng cậu, không quên đuổi ông bác sĩ già đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro