8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên lan can ngoài ban công, tuyết lạnh như kem nhưng không hề ngọt đang chất thành đống rồi từ từ tan ra.

Mà sao mùa đông năm nay lại lạnh quá, khác xa năm ngoái.

Nhưng đó không phải là do nhiệt độ hay do cái lạnh đã quen thuộc với thành phố này.

< Xin lỗi, hôm nay anh đi ăn rồi mới về. Xin lỗi em nhé.>

Và,không phải tại cái thực tế đang là mùa đông, cũng không phải tại gần đây tôi cảm thấy phiền hà khi phải mở điện thoại, mà tất cả là tại các tin nhắn của tae luôn làm cho nỗi buồn của tôi tăng theo cấp số nhân thế này đây.

tae đã từng hứa, sẽ không bỏ tôi một mình.

< Em biết rồi. Anh về cẩn thận.>

Nắm chặt chiếc điện thoại di động, tôi đã gần như vô cảm khi gửi tin nhắn trả lời.

Hay đúng hơn là tôi chỉ đang giả vờ vô cảm mà thôi.

Vì nếu không làm vậy, lỡ lại có thêm một nỗi buồn nào đó rơi vào trong trái tim đầy ắp nỗi buồn này nữa, thì nó sẽ giống như bong bóng xà phòng vỡ tan tành vậy.

Tại sao, từ lúc nào mà trái tim tôi lại chất đống nỗi buồn thế này?

Tôi ngẫm nghĩ, nhưng rồi vẫn "không biết".

Mà nỗi buồn chất chứa trong tim tôi lại không tan ra như tuyết được.

À...Những thứ mắt thường không nhìn thấy được luôn khó biến mất mà.

Vì cũng không có ai biết cách làm biến mất những thứ không thấy được.

Tôi đang nhớ tae.

Tôi đang nhớ không ngừng, giống như không thể sống nếu không hô hấp vậy.

Không phải phóng đại đâu.

Từ khoảnh khắc gặp tae, mỗi ngày tôi đều nhớ tới cái tên đó, không ngơi nghỉ một giây nào.

Và mỗi lần nhớ tới cái tên đó, bông hoa nở rực rỡ trong tim tôi đều nhảy múa vui sướng.

Vậy mà bây giờ, mỗi lần nhớ tới tae, trái tim tôi lại nát bươm như vảy cả tróc ra từng mảnh, từng mảnh.

(Mình muốn quay trở lại....)

Về cái thời tất cả đều ngọt ngào ấy.

Thầm ước, tôi nằm nghiêng trên chiếc ghế sofa màu xanh lá cây đặt ở giữa phòng mà giống như ngã vật ra lên đó, rồi nhắm mắt lại để quên đi hết mọi nỗi buồn.

Và trong bóng tối chưa bao giờ kết thúc dưới mí mắt, những kí ức tưởng như đã phai nhạt bắt đầu ùa về từng cảnh, giống như một bộ sưu tập vậy.

                                  *
Ngày qua ngày, nửa năm thấm thoát trôi qua.

Những nỗi buồn không thể giải toả bắt đầu chất chống trong tim tôi khoảng thời gian này.

< Xin lỗi Jungkook. Hôm nay học thao tác trong phòng tráng film xong anh mới về, em ăn cơm trước đi nhé.>

< Em hiểu rồi. Anh học tốt nhé.>

Tôi nói dối như thế không biết bao nhiêu lần rồi nhỉ?

Mỗi lần nhận được tin nhắn mở đầu bằng lời xin lỗi là trong lòng tôi lại dâng lên một nỗi buồn y như lỗ màng nổi trên bề mặt của ly sữa đun nóng vậy.

"Hàa ........."

Dạo này tôi có thói quen thở ngắn than dài vào buổi tối rồi.

Vì căn phòng vắng bóng tae ngột ngạt và cô độc quá, tưởng như đang ở bên trong một quả bóng bịt kín

Tôi quyết định, đi dạo.

Lang thang trên từng con phố, chợt dừng lại nơi góc bàn có bóng dáng bản thân đang tìm.

tae đang ăn tối cùng một cô gái có mái tóc hạt dẻ cùng nụ cười toả nắng.

tae đã hôn trán cô ấy và rồi đút cho cô ấy ăn.

tae còn nói rằng, mỗi lần anh nhắn tin cho tôi, là một gánh nặng.

Tôi sẽ chẳng biết, anh định lừa dối tôi đến bao lâu nếu tôi không gặp được anh cùng với người con gái khác trong tình cảnh này. Tôi sẽ chẳng biết được rằng, bao lâu nay mình cứ ngốc đến thế.

Cho tới lúc này đây em vẫn không tin rằng mỗi lần anh gọi điện cho em lại là một gánh nặng với anh. Nếu vậy em nghĩ mình nên đặt dấu chấm thì hay hơn phải không anh?

Anh nào thấu hiểu cảm giác của em khi nghe anh nói ra những lời thật lòng ấy. Em thấy tim mình nhói lên không biết đau hay không nhưng nó không bình thường như mọi ngày. Nó có chút gì đó bứt rứt khó chịu lắm.

Rằng em phải chấp nhận, anh đã hết thương em rồi.

< Mình chia tay nhau đi, anh nhé >

< Sao...?>

< Anh hãy đưa nước cho cô ấy uống đi, cô ấy đang khát đấy.>

Đã từng hài lòng với tình yêu này. Đã tự nghĩ rằng chỉ yêu thương duy nhất một bóng hình này. Đã tự lâu lắm rồi không cho ai có cơ hội bước vào trái tim chỉ vì trái tim này chỉ có một người. Đã tự muốn hét to lên với cả thế giới rằng trên hàng triệu triệu người nhưng chỉ chọn lấy một người để yêu.

Nhưng hình như mọi thứ với em không phải là màu hồng đẹp hoàn mĩ.

Dường như có một bàn tay nào khác len vào bàn tay anh.

Dường như có một cái ôm khác ấm áp hơn em ôm lấy anh.

Dường như có một nụ hôn nồng cháy hơn nụ hôn của em.

Dường như có một ánh mắt khác tha thiết hơn ánh mắt nơi em.

Và dường như người yêu em đang dần muốn buông tay em. Vậy tại sao anh không làm đi. Tại sao anh cứ phải ép mình trong cuộc tình gượng gạo của hai con người “đã từng yêu nhau nhiều như thế”.

Anh à, trong tình yêu của anh dường như hai người không đủ ấm nhưng với em ba người thì quá chật chội. Trong em không thể có sự san sẻ hay dùng chung. Và cũng chẳng thể tồn tại một thứ gọi là tình yêu khi tim này không còn đập chung một nhịp và ánh mắt ấy cũng không cùng một hướng.

Tay anh đó, to và rộng. Tay anh đó, mềm và ấm. Tay anh đó…nhưng giờ không phải là của em. Không phải là bàn tay lau những giọt nước mắt khi em đau buồn, cũng không phải bàn tay nắm chặt em giữa đám đông chỉ vì sợ em lạc hay chỉ để an ủi rằng “đừng lo, anh vẫn ở đây”. Lại càng không phải bàn tay nắm lấy tay em trên quãng đường dài rộng phía trước và cũng không phải bàn tay chỉ đan vào tay em.

Là anh sợ em khóc hay sợ em tổn thương. Em đã từng thắc mắc tại sao nước mắt lại chứa nhiều ý nghĩa hơn nụ cười. Đôi khi là nước mắt đang rơi đấy nhưng là rơi vì hạnh phúc còn nụ cười nguyên vẹn chỉ giành cho sự hạnh phúc phải không anh? Em chưa từng nghĩ sẽ mỉm cười khi anh buông tay em ra trước nhưng bây giờ em phải tập cho mình một cuốc sống không có anh nhưng vẫn đầy ắp những nụ cười. Khi những tổn thương trở thành thói quen thì con người ta sẽ tự biết sống trong thanh thản.

Thế nên tay anh đó, em buông rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro