#1. Breathing

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thở.

Một hành động giúp duy trì sự sống mà con người đã làm từ hàng ngàn năm nay, kể từ khi họ có mặt trên thế giới này.

Bạn có đang thở như mình mong muốn.

Bầu trời Seoul vào mùa mưa thật buồn tẻ, mưa liên tục và suốt ngày, làm cho những con người muốn hòa mình vào cuộc sống đô thị cũng gặp phải khó khăn. Mưa cộng với lạnh làm người ta cũng trở nên lười biếng và thụ động.

JungKook đứng nép mình ở mái hiên của một cửa hàng tạp hóa gần ký túc xá, đưa mắt nhìn cơn mưa như trút nước kia, chẳng biết nên làm gì, cậu chẳng thích và cũng chẳng ghét những cơn mưa, vì nó là một phần mà mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho trần thế mà. Từ thời khởi nguyên, mưa đã xuất hiện, nhưng cơn mưa nào cũng thế thôi, dù có to đến đâu cũng sẽ tạnh.

Còn cơn mưa trong lòng cậu thì không như vậy, không biết bao giờ mới chịu tạnh và để cho cậu có một ngày bình yên, không cần phải là một ngày nắng chói chang, chỉ cần tạnh thôi.

Cậu cho tay mình vào sâu trong túi áo khoát, lấy chân khua những vũng nước nhỏ nằm rải rác trên vẻ hè, nhìn bóng mình nhòe đi trong đó. Khi những cơn sóng li ti tỏa đều ra làm khuôn mặt cậu bị méo mó đến buồn cười.

Không biết cậu đã làm vậy bao lâu, chỉ biết là mình gần như bị trò chơi nho nhỏ này cuốn hút, cứ đợi cho vũng nước lắn lại rồi cậu dùng chân để khua nước tiếp. Vào giây tiếp theo, hình ảnh phản chiếu của cậu không phải là thứ duy nhất xuất hiện, kế bên cậu, một mái đầu dần hiện ra với chiếc mũ lưỡi chai quen thuộc, cậu nhanh chóng ngước lên và mỉm cười.

- Anh Yoongi!

- Xin lỗi, đợi anh có lâu không? - Yoongi nói, bước ra chổ cậu, trên tay anh xách tới hai túi nhựa trắng to ứ hự.

- Không đâu.

JungKook ngay lập tức đưa tay ra và xách phụ anh, ngón tay cậu khẽ nắm vào tay anh, rất nhanh rồi anh rút tay lại, và cho nó vào túi áo khoát để tránh cái lạnh từ cơn mưa mang lại. Cậu cười với anh lần nữa, ngón tay vẫn còn ngứa rân ran khi chạm vào tay anh, giá mà cậu được công khai nắm lấy tay anh ngay tị đây và ngay tại lúc này.

- Mưa to quá nhỉ, anh nghĩ nó sẽ kéo dài tới tận tối ấy chứ. - Yoongi nhận xét, đưa mắt lên nhìn bầu trời âm u mang một màu xám xịt và màn mưa vẫn đổ như trút nước.

Khi anh ngắm nhìn cơn mưa, JungKook cho mình chút thời gian để quan sát anh, mưa làm da anh càng trở nên trắng một cách kỳ lạ, đôi gò má ẩn hiện sau bóng của chiếc mũ lưỡi chai đang đổ xuống khuôn mặt anh, đôi môi khẽ hé ra một cách vô thức, chúng mang sắc hồng phớt tự nhiên, làm cho ai ngắm nhìn cũng chỉ muốn chạm và hôn lấy nó.

Đôi môi và gương mặt anh là những thứ luôn xuất hiện trông những giấc mơ viễn vông của cậu về đêm, khi màn đêm bao phủ và đèn đã tắt, cậu sẽ khóa mình trong thế giới tưởng tượng của riêng mình, chìm đắm trong ảo vọng chiếm hữu anh. Nơi đó anh sẽ rên rỉ tên cậu trong khoái lạc cùng cực, vòng tay luôn ôm lấy cậu, đôi môi luôn chạm vào cậu, và cậu sẽ biến anh thành một phần của mình, chiếm lấy anh trong sự đói khát dữ dội nhất mà cậu có thể nghĩ ra.

Đôi khi cậu giậc mình trong đêm với mồ hôi đầm đìa khắp mặt cũng như cơ thể, thở gần như không ra hơi, nơi nóng bừng của cậu đã thức tỉnh hoàn toàn và mỗi lúc như vậy nó đều vấy bẩn khắp chăn mền và cả người của cậu.

Lúc đó cậu không biết nên khóc hay cười nữa. Thật bệnh hoạn, thật hoang tưởng. Cậu thấy mình thật hết thuốc chữa, khi trong tình trạng vô thức mà cậu vẫn muốn tìm đến anh mà thỏa mản dục vọng trong mình. Và nó lúc nào cũng kết thúc bằng việc cậu phải chạy vội vào toa lét để tắm nước lạnh và tự mình thỏa mản chính mình.

Tất nhiên là anh không hề biết tình cảm của cậu dành cho anh, cậu đã không nói, vì sợ chăng? Không phải, mặc dù JungKook luôn có thừa cơ hội để thổ lộ lòng mình với anh nhưng cứ mỗi khi đến gần là cổ họng cậu như thít lại, làm cậu chẳng nói được gì ra hồn, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.

- Nhìn gì mà dữ vậy, bộ mặt anh dính gì à?

Yoongi lên tiếng, kéo cậu về thực trạng hiện tại, JungKook lắc đầu và lại nhe răng ra cười.

- Không có gì. - Cậu nói, cuối xuống lấy cái dù cậu đã để sẳn cạnh chân. - Mình về thôi anh.

Anh cầm lấy chiếc dù để cậu xách hai túi nhựa có đầy thực phẩm bên trong đó, cả hai đi trong màn mưa mờ ảo, cố gắng đi nhanh nhất có thể để về ký túc xá. Yoongi khẽ nép mình vào cậu để tránh một người đang chạy qua chổ họ, và một lần nữa, mùi hương thoang thoảng của anh lại lan tỏa khắp phổi của cậu, nhưng nhanh chóng anh trở lại vị trí bình thường để đi tiếp như một sự hiển nhiên.

Trên đường về JungKook kể cho anh vài chuyện mà cậu gặp trong tuần, rồi cả hai bắt đầu nói về những bản nhạc mới của nhóm, cậu cố nghĩ ra càng nhiều truyện càng tốt, chỉ đơn giản để nghe được giọng nói của anh, và cả tiếng cười khi cậu ngẩu hứng kể cho anh những mẫu chuyện vui.

Giá mà đường về dài hơn một chút nữa, nhưng không, bây giờ họ đã có mặt trước cửa của ký túc xá. Yoongi nhanh chóng mở cửa và bước vào, anh giũ nước ra khỏi cây dù trước khi bước hẳn vào trong và treo nó trên giá.

JungKook nhanh chóng cởi giày và mang hai túi thực phẩm xuống bếp cho anh cả Jin.

- Về mau đấy, anh cứ tưởng hai đứa phải ở lại trú mưa chứ. - Anh cả Jin nói rồi nhìn vào hai túi thực phẩm, anh cả bắt đầu sắp xếp đồ ra bàn bếp.

- Gần đến giờ ăn tối rồi, với lại mưa to lắm, em sợ nếu trú cho đến khi mưa ngớt không biết đến bao giờ ấy chứ. - Cậu cười, cởi áo khoát ra và cũng bắt đầu phụ anh cả cất những vật phẩm vào trong tủ lạnh.

- Em đi tắm đi. Có Hoseok và NamJoon phụ anh là được rồi.

- Em bốc mùi dữ vậy sao? - Cậu hỏi giơ tay lên và đưa mũi ngửi ngửi.

Anh cả Jin phá cười khi cuối xuống và bắt đầu vo gạo.

- Không hẳn, nhưng tranh thủ đi tắm đi.

- Tuân lệnh.

Cậu nói và đi lên nhà trên, trong phòng khách cậu thấy Jimin đang hí hoáy vừa bấm điện thoại vừa cầm cây lau sàn nhà, cái ông anh này, không bao giờ bỏ được tay ra khỏi cái điện thoại dù chỉ một phút, hèn gì cứ bị anh cả Jin phàn nàn hoài.

Khi cậu đi ngang qua cửa phòng của Yoongi, cậu nghe thấy tiếng nói vang lên rất khẽ. JungKook không hẳn là muốn nghe lén những gì đang diễn ra trong phòng, nhưng do phòng cậu cũng ở gần đó khi cậu đi tới. Cậu nghe thấy chất giọng trầm trầm quen thuộc của Taehyung ngay trong phòng của anh và lòng cậu lại bắt đầu nhộn nhạo khó chịu.

- Mèo con, nhớ anh quá à.

- Ay, cái thằng này, bỏ ra coi. - Yoongi lên tiếng cằn nhằn. - Anh mới đi có chút xíu mà, mà làm gì mà người ướt nhẹp vậy?

- Em vừa tắm xong mà.

- Đi ra ngoài kia lau người đi, khó chịu quá.

Taehyung bật cười khanh khách, vòng tay ôm lấy người yêu bé nhỏ của mình, cố tình cạ mái đầu ướt vào người anh, để anh xù lông lên và mắng, rồi cũng nhanh chóng tận dụng thời cơ để chiếm lấy môi anh trong một cái hôn sâu và dứt khoát.

Yoongi đánh tay vào đầu Taehyung để đẩy ra, Taehyung cười, nhẹ nhàng thả anh ra và bắt đầu lấy khăn bông lau đầu.

Một lần nữa, họ không biết sự hiện diện của cậu đang ở gần đó, JungKook dựa người vào bức tường kế bên và nghiến răng chịu đựng những khoẳng khắc ngọt ngào của họ. Nhìn Yoongi của cậu được người khác nâng niu và âu yếm, mà cậu cũng đã ước bao nhiêu lần cậu là người mới được phép chạm vào anh, âu yếm anh và nói cho anh nghe những điều ngọt ngào.

Nhưng ông trời cũng thật trêu ngươi, làm cậu chậm mất một bước. Một bước đó dường như lấy đi của cậu cả một nửa bản thân.

Ngay khi cậu nghĩ là mình sẽ là người duy nhất có được Yoongi thì sự thật lại không phải thế. Còn có cả Taehyung trong đó nữa, mặc dù không muốn công nhận nhưng JungKook biết Yoongi và Taehyung đã có một mối quan hệ với nhau, họ hay lén lút làm những chuyện mà các đôi yêu nhau hay làm ở sau cánh gà, ở phòng đạo cụ, ở những nơi khuất tầm mắt của mọi người.

Và đau đớn hơn chính cậu là người vô tình chứng kiến được những cảnh mặn nồng của họ. Cơn ghe tuông như chiếc lưỡi hái của tử thần, chém ngang qua thân thể và linh hồn của cậu. Cứ nhìn thấy khuôn mặt Yoongi mê đi trong tay người tình lại làm cho vết thương trong lồng ngực cậu ngày càng toát ra và không thể lành được.

Trách cậu nhu nhược cũng được, vì cậu không dám chạy thẳng đến anh và nói với anh rằng cậu yêu anh nhiều đến nhường nào, rằng cậu muốn anh, rằng anh hãy bỏ quách Kim Taehyung đi, rằng...

Rằng cậu yêu anh quá nhiều để có thể làm tổn thương anh.

Đồ ngốc, đồ chết tiệt!

Cậu bị làm sao vậy chứ? Thật nhu nhược, thật hèn hạ.

.

.

.

Cậu lại thấy gương mặt anh một lần nữa, dịu dàng nhìn cậu, mái tóc nhuộm màu ánh bạc lấp lánh trong những tia sáng của đèn pha trên sân khấu, anh mặt một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần jean rách quen thuộc. Không cần phải khoát lên người thứ gì đó cầu kỳ anh cũng đã khiến cậu đứng ngồi không yên và mê đi vì anh.

Bàn tay cậu chạm vào cánh tay anh và giữ lấy nó, thật ấm áp. Yoongi nhìn cậu và mỉm cười, nụ cười mà cậu thích nhất. JungKook ngã đầu xuống, chạm nhẹ trán mình vào anh, nhìn sâu vào đôi mắt nâu đó.

- Em yêu anh, Yoongi à.

Cậu khẽ thì thầm với anh, nhưng anh chỉ mỉm cười và mái đầu anh khẽ gật như một lời đồng ý. cậu chỉ chờ có như thế và ngay lập tức quấn lấy anh trong vòng tay của mình.

JungKook cuối xuống và hôn anh, một nụ hôn nhẹ nhàng như lời chào buổi sáng không bao giờ là đủ cho cậu cả, cậu muốn nhiều hơn nữa từ anh, cậu sẽ lấy càng nhiều càng tốt dù anh có cho hay không.

Anh vẫn sẽ mãi là của cậu, của Jeon JungKook này.

Cậu nghiên đầu để cho nụ hôn được sâu hơn, mút mát anh với sự đói khát, chiếc lưỡi mềm như lụa của anh chạm vào lưỡi cậu và họ cùng hòa nhịp. Những tiếng thở khe khẽ nơi anh như một miếng thịt tươi đang kích thích một con sư tử đói đang lồng lên bên trong cậu.

Tay cậu chạm khắp cơ thể anh, từ trên xuống dưới, không chỗ nào là cậu bỏ sót, anh phải là của cậu, của cậu.

- Nói em nghe anh là của em đi.

Cậu nài nỉ giữa những cái hôn không ngừng, khẽ liếm lên cần cổ của anh, và anh bật rên lần nữa, tay cậu chạm vào cơ thể anh, luồn nó vào bên trong quần áo anh đang mặc, cảm nhận da thịt nóng hổi của anh.

Yoongi cũng làm vậy với cậu, anh chạm vào cậu như cậu hằng khao khát, những cái vuốt ve nhẹ như lông hồng đó cũng có thể khiến một đứa con trai như cậu trở nên mất trí. JungKook đẩy anh vào tấm màn sân khấu, cố tình cạ vật đang cương cứng trong quần cậu vào anh với độ suy đồi không kém.

- Nói đi Yoongi... - Cậu rên rỉ lên tiếng, cầm lấy tay anh và để vào nơi cậu cần anh nhất. -... nói là anh muốn em, nói anh là của em! Anh có thấy em muốn anh đến mức độ nào không?

Anh gật đầu trước những câu nói hư hỏng của cậu, anh đã gật đồng công nhận, nhưng cậu muốn chính miệng anh nói anh là của mình.

Tấm màn sân khấu màu đỏ thẩm quấn lấy cả hai, mang họ vào một vùng đất của riêng hai người, nơi đó chỉ có anh và cậu cùng khoái lạc mà hai người tạo nên. Sẽ không một ai biết về nơi này, sẽ không một ai bên ngoài có thể bước vào đây, nơi mà tội lỗi luôn bủa vây xung quanh.

Cậu lướt tay lên ngực anh và bắt đầu thoát những chiếc cúc ra khỏi khuy, không hiểu sao cậu vẫn có thời gian để từ tốn làm việc này. Có lẽ cậu không muốn anh hoảng sợ vì sự gấp gáp, nó có thể phản tác dụng và khiến anh tránh xa cậu hơn.

Những chiếc cúc áo cuối cùng bật ra, hé mở kho báu quý giá bên trong, da thịt anh trắng ngần và ngát hương, một mùi hương nhè nhẹ của chỉ riêng anh có, JungKook cuối xuống, áp môi mình vào làn da mỏng manh đó, đặt lên anh những cái hôn và những cái mút mát đánh dấu anh là của mình.

Cậu có thể nghe thấy tiếng anh kêu lên trong khoái lạc bên tai mình, tay anh vần vò da đầu cậu khi cậu trượt môi xuống, qua ngực anh, rồi xuống nữa, chúng lướt qua vùng bụng phẳng lì của anh, nấng ná một tí ở quanh rốn. Tay cậu đưa lên và bắt đầu thoái khuy quần của anh ra, Yoongi hơi co chân lên như một phản xạ tự nhiên khi đột nhiên bị chạm vào nơi tư mật của mình, cậu lướt bàn tay mình trên bắp đùi của anh, nhìn lên anh và âu yếm nói.

- Không sao đâu Yoongi à, em sẽ nhẹ nhàng thôi, anh thậm chí sẽ chẳng cảm thấy gì hết.

Yoongi bặm môi nhìn cậu, khuôn mặt đỏ ửng làm anh trông thật đáng yêu, làm cậu không kiềm được mà nhổm người dậy và ngấu nghiến đôi môi anh trong một cái hôn khác.

- Nào, bé cưng, anh tin em phải không? -Cậu yêu chìu nói, giữ khuôn mặt anh trong lòng bàn tay mà nâng niu. - Em sẽ không làm anh đau, một chút cũng không. Em xin thề đấy.

Khuôn mặt anh vẫn hằng lên sự lo lắng, làm cậu có cảm giác giống như đang dụ một con mèo nhỏ đang bị mắc kẹt trên cây vậy. Những ngón tay cậu vuốt ve gò má của anh, chúng mịn như loại lụa thượng hạng mà cậu được chạm vào.

- Hít một hơi thật sâu nào, em sẽ luôn ở bên anh, vì vậy hãy yên tâm nhé.

Cậu lại tiếp tục dỗ dành anh, và khoảng hai giây sau, anh gật đầu và cậu thấy như mình vừa được lên thiên đàng. JungKook cuối xuống và hôn anh thêm lần nữa, cậu kéo dài nụ hôn cho đến khi Yoongi nghiên đầu thoát ra để lấy không khí. Rồi cậu từ từ trượt xuống, nhẹ nhàng như một con mèo đang rình mồi.

Cậu đưa tay vào chiếc quần đã được mở khuy của anh, nhẹ nhàng chạm vào anh và nâng anh lên trong tay. Yoongi khẽ rít một tiếng sâu trong cuốn họng, anh cuối xuống và chống hai tay lên vai cậu, những ngón tay khẽ siết lại khi cậu hé môi ra và bao phủ lấy anh.

Kéo anh vào sâu trong địa ngục, nhưng cũng không quá nhanh để anh có thể từ từ thích nghi được với những gì mà cậu dành cho anh và anh sẽ thấy cậu yêu anh nhiều đến mức nào.

Tấm màn đỏ phủ ụp lên cả hai, che dấu họ ra khỏi con mắt của thế giới, cậu ăn anh, ăn ngấu nghiến để thỏa mản cơn đói khát suốt những năm nay. Bao nhiêu lần cậu mơ ước được chạm vào anh như thế này, thật trần tục, thật nóng bỏng.

Thật hư hỏng.

Anh rên rỉ trong họng và gần như hét lên khi cậu ép anh ngã về đích. JungKook đưa tay lên và giữ chặc hông anh, tiếp tục dày vò anh. Một dòng chảy hóng hổi bắn vào miệng cậu, nó mang hương vị của thiên đường, và cậu nuốt nó xuống hết, tất cả những gì mà anh trao cho cậu.

Cậu nghe tiếng anh thở khó nhọc, lồng ngực trắng ngần của anh nhấp nhô lên xuống cho những nhịp thở gấp rút và nó bỏng nhẩy mồ hôi. Một bức họa của sự suy đồi và nó kích thích cậu.

Ngay lập tức cậu đứng bật dậy, ép môi mình vào môi anh trong một cái hôn cuồng dại, cậu cắn vào môi anh, day day nó rồi nhường chỗ cho lưỡi của mình.

- Thấy vị của anh như thế nào? - Cậu khẽ nói, hôn anh lần nữa. - Thật tuyệt phải không? Nó như thiên đường nhưng cũng thật tội lỗi như địa ngục vậy.

Và trước khi anh có thể lên tiếng thì cậu đã nắm lấy quần anh mà kéo xuống trong sự hấp tấp, vội vã. Chết tiệt! Cậu không thể chờ được nữa, cậu đã chờ đợi anh, chờ khoẳng khắc này quá lâu rồi. JungKook vòng tay xuống và bế xốc anh lên, động tác này làm cho tấm màn đỏ mà hai người đang dựa vào gần như xiết chặc xung quanh họ.

- Em sẽ cho anh thấy... - Cậu khó khăn nói trong một nụ cười ma mị khi đưa tay xuống và cởi khuy quần của mình ra, lưng bàn tay cậu lướt vào anh khi cậu làm như vậy và anh lại bật ra một tiếng thở khe khẽ trong miệng. - ... Rằng em muốn anh nhiều như thế nào.

Vật cứng đầu trong quần cậu bật ra, nóng hổi và căng đầy, cậu lại hôn anh, đảo lưỡi mình trong khoan miệng nhỏ bé đó. Cậu lui về phía trước, ép lưng anh vào bức tường, chân anh mở ra và vòng quanh cánh tay của cậu, JungKook đưa tay xuống, hướng vật căng cứng ấy vào nơi tối mật của anh, ép vào nó.

Cậu gầm gừ sâu trong cuốn họng khi từ từ cảm nhận hơi nóng bên trong anh đang từ từ hé ra và ôm lấy cậu, cậu chỉ mới ướm thử phần đầu mà hơi nóng và sự chặc chẽ ấy muốn làm cậu bùng nổ rồi, cậu nghĩ mình sẽ không trụ được lâu mất nếu cứ tiếp tục như thế này.

- Chặc quá... Chết tiệt!

Cậu cố nhích vào từng chút một, một phần vì không muốn làm anh đau, một phần cậu cũng muốn tận hưởng giây phút này, cậu vùi mặt vào cổ của Yoongi, hít lấy một hơi thật sâu mùi hương của anh như thể để lấy dũng khí. Tay anh bấu lên vai cậu, chiếc miệng bé nhỏ lâu lâu lại phát ra những tiếng động gợi tình khe khẽ, hơi nóng bao phủ xung quanh cả hai. Rồi anh hét lên khi cậu dứt khoát ấn mạnh vào anh, mang cậu vào trong anh một cách trọn vẹn nhất có thể, biến đổi anh thành của cậu mãi mãi.

Anh gục mặt vào vai cậu, hít thở trong khó khăn, JungKook muốn hét lên vì thỏa mản, cậu hôn lên mái tóc rối bù của anh, hôn lên trán, tai, mắt, bất kể nơi nào mà môi cậu có thể chạm tới được trong sự lo lắng và yêu thương vô bờ.

- Xin lỗi, xin lỗi bé cưng, em không cố ý làm anh đau. - Cậu nói giữ những cái hôn. - Yoongi à, nhìn em này.

Yoongi hấp háy mắt nhìn cậu, khuôn mặt anh giờ đã đỏ ửng, đôi mắt long lanh nước như thể sắp òa khóc đến nơi. Không! Không phải như thế, cậu không muốn anh đau đớn hay khóc trước mặt mình vì điều đó làm cậu thấy mình chẳng khác nào một con thú dơ bẩn đang cào móng vuốt của mình về phía anh, và anh thì đang sợ hãi đến nổi phải bỏ chạy khỏi cậu. JungKook sẽ không để tình trạng đó xảy ra, cậu sẽ cho anh mọi thứ, bất cứ thứ gì.

Cậu nhẹ nhàng xốc anh lên lần nữa, vẫn ghim sâu trong anh, cậu chống tay lên bức tường phía sau đầu anh và bắt đầu chuyển động.

JungKook không kềm được tiếng gầm gừ thỏa mản khi được chôn vùi trong lảnh địa của anh, nóng, chậc và tuyệt như những gì mà cậu từng nghĩ tới. Không! Còn tuyệt hơn như thế.

Những nhịp điệu của hông cậu đưa anh dâng cao hơn, Yoongi ngả ra sau, bàn tay anh nắm lấy tấm màn đỏ đưa nó lên môi và cắn chặt vào để kiềm nén những tiếng kêu vì khoái lạc trần tục này, cảm nhận cậu ở sâu trong anh, những cú trượt dài của cậu dường như giết đi phần còn lại trong anh.

Tấm màn sương phủ mờ mắt của cả hai, mồ hôi đổ ra, làm bóng và nổi bật những đường nét cơ thể họ, thấm ướt cả tấm lưng cậu. JungKook ép chặc anh vào tường, tiếp tục di chuyển làm cả anh và cậu đều vô thức bật lên những âm thanh hư hỏng.

Nếu như có ai đó phát hiện ra họ...

Mặc xác những con người đó, mặc xác cả thế giới ngoài kia, cứ để họ nhìn, điều đó chỉ chứng tỏ anh đã thuộc về cậu, cậu đang đánh dấu chủ quyền của mình lên anh và cậu sẽ giết kẻ nào dám nhìn anh bằng đôi mắt thèm khát như cậu đang nhìn anh hiện giờ.

Kể cả Kim Taehyung.

Phải rồi! Kể cả anh ta.

- Gọi tên em đi, Yoongi. - Cậu yêu cầu, nhấn mạnh hông mình vào anh, anh nheo mắt vì cơn cực khoái cậu cho anh, khuôn miệng ướt đẩm hé ra với những hơi thở đứt quảng.

- Gọi tên em đi! Nói đi bé cưng! Ai là người đang yêu anh lúc này, ai là người đang làm vậy với anh? Nói em nghe đi!

Môi anh mấp máy, nhưng không rõ từ.

- Ai? Nói lớn lên! và em sẽ cho anh thứ anh muốn! - Cậu hối thúc anh, khao khát nghe được tên mình thoát ra khỏi miệng anh.

Yoongi hé môi lần nữa, mồ hôi chảy dài trên mặt anh, làm chúng lung linh đến lạ thường, anh đưa mắt nhìn cậu, đôi mắt nâu của anh mới đẹp làm sao khi chúng bị lu mờ trong khoái lạc. JungKook ngả đầu về phía anh, cậu đưa lưỡi mình chạy dọc gò má anh, nếm lấy vị mặn mà trên đó, rồi cắn lấy vành tai anh, nhẹ nhàng yêu cầu một lần nữa.

- Ai là người đang làm điều này với anh?

- Taehyung...

Câu nói đó, cái tên đó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cậu, cậu thấy tim mình cứng lại trong lồng ngực và máu trong não bắt đầu tuông trào qua từng mạch máu như muốn bùng nổ trong cơn ghen tuông mù quáng.

- Cái gì? - Cậu lên tiếng,như thể không nghe được. - Anh nói ai cơ?

- Taehyung.

Cậu ngừng hẳn động tác của mình lại, nhưng vẫn ghim sâu trong anh, tay cậu di chuyển lên và nắm lấy khuôn mặt mềm mại của anh trong đó.

- Chết tiệt! Em là Jeon JungKook! Không phải Taehyung! - Cậu nói, gần như quát vào mặt anh vì tức giận. - Nói lại đi! Em là ai?

Yoongi cố gắng xoay đầu thoát khỏi bàn tay đang giam khuôn mặt của anh, anh cựa quậy người, dừng như anh cũng muốn thoát ra khỏi cậu. Điều này làm lòng cậu như bị thiêu cháy.

- Taehyung... Taehyung....

Anh khẩn khoản gọi tên con người đó lần nữa, chống tay lên ngực cậu để cự tuyệt.

JungKook thấy mình hét lên như con thú bị trúng bẩy, cậu ngả vào người anh, ghim chặc anh vào tường một lần nữa.

- Khốn nạn! Tôi làm mọi thứ vì em, mà em dám gọi tên một thằng đàn ông khác trước mặt tôi sao? Sao em dám gọi tên hắn khi có tôi ở đây!

Cậu lại bóp mặt anh trong tay, nhìn khuôn mặt anh cau lại vì sợ hãi.

- Tôi phải làm thế nào em mới quên được tên chết tiệt đó hả?

Nói rồi cậu đẩy mạnh hông mình vào anh, làm anh đau đến mức hét lên, và những giọt nước mắt nơi khóe mi bắt đầu tràn ra. Cậu biết anh đau, cậu rất muốn ôm anh và kêu anh tha thứ cho mình, nhưng lòng ghen tức không cho cậu làm thế. Khao khát được chiếm hữu giờ đây đã như giọt nước làm tràn ly, không thể cứu vãng được nữa.

Cậu đè lấy anh và thúc vào anh liên tục, làm anh quằng quại trong đau đớn, mái tóc nhuộm bạc của anh xỏa ra trên nền đỏ như máu của tấm màn. JungKook cuối xuống và hôn anh, như thể muốn xóa sạch cái tên đó ra khỏi miệng anh.

Lần này anh cự tuyệt, quay đầu qua để tránh môi cậu và hét lên.

- Taehyung! Cứu anh với! Taehyung!

- Hắn không có ở đây! - Cậu tức giận, nắm lấy tóc của anh và xoay đầu anh lại để họ có thể nhìn vào nhau. - Từ giờ sẽ không có Kim Taehyung nữa! Em là của tôi, của tôi, của riêng tôi mà thôi, và tôi sẽ không chia sẻ cho ai cả!

Rồi cậu lại hôn anh, mặc cho anh chống cự.

- Jeon JungKook! Nói đi! Nói tên tôi đi!

Anh vẫn im lặng.

- Nói đi! - Cậu bắt buộc. - NÓI!

- Không có ích gì đâu, anh ấy sẽ không bao giờ là của mày!

Tiếng nói phát lên phía sau lưng làm JungKook quay đầu lại và nhìn, nhưng không có ai ở đó, chỉ đó tấm màn màu máu. Một cảm giác lạnh đến gợn sóng lưng xô vào cậu, để lại cảm giác trống trải, cạu sợ hải và quay đầu nhìn về phía Yoongi đang nằm.

Nhưng tay cậu chỉ chạm vào không khí, Yoongi không còn ở đây nữa, chỉ có cậu.

Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?

Cậu vùng dậy và gạt tấm màn đỏ ra, nhưng càng cố thoát ra cậu càng bị tấm màn ấy quấn chặt vào cơ thể, cậu chạy, nhưng xung quanh chỉ có một màu sắc tan thương đó. Không thể thoát ra, JungKook áp mặt mình vào trong tấm màn và cậu có thể thấy được dáng người nhỏ bé của anh bên kia, qua những sớ vải, cậu gọi tên anh, nhưng anh không quay lại nhìn.

Yoongi!

Yoongi!

Cậu thấy miệng mình mở ra nhưng âm thanh thì không ra được, hèn gì anh không nghe được cậu gọi. JungKook dùng sức để xé toạt tấm màn cản trở này, nhưng lớp này rách ra thì lớp khác lại trồng lên, mãi mãi cậu không chạm được vào anh.

Cơ thể cậu bắt đầu mệt lả, những ngón tay đau đớn khi những thớ vải dày sướt qua.

Yoongi, em xin lỗi, trờ về với em đi...

Xin anh...

Em sẽ không chạm vào anh nữa, nếu như đó là điều anh muốn. Chỉ cần... chỉ cần đừng bỏ em...

Yoongi.

Cậu hét và gọi tên anh trong câm lặng, lả người đi, màu đỏ như máu là thứ duy nhất cậu nhớ trước khi bị nó cuốn đi.

.

.

.

JungKook giậc mình thức giấc, nhìn vào khoảng không đen như mực trước mắt, bàn tay cậu đã vô thức giơ lên như thể cố với lấy thứ gì đó. Hơi thở vẫn còn nặng nhọc trong cuốn họng, mồ hôi đầm đìa khắp thân thể mặc dù trong phòng máy điều hòa vẫn hoạt động.

Một giọt nước mắt nóng hổi tràn ra khỏi khóe mắt cậu. Nó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ tuyệt vời và hoang đường.

Không có thực.

Không tồn tại.

Cậu lại thua nữa rồi.

Cả trong đời thực và cả trong mơ. Anh đã gọi tên Taehyung thay vì cậu, cậu đang lừa dối ai chứ thằng bệnh hoạn, ngu ngốc này.

Cậu vẫn còn nhớ như in cách anh gọi tên Taehyung, cách anh vang xin anh ta đến cứu anh, như thể Taehyung là một phần cuộc sống của anh. Anh yêu Taehyung như thế, trong khi cậu chỉ là một bức màn cản trở. Ngay cả trong mơ anh vẫn không thể là của cậu, dù chỉ một chút.

Cậu bậc cười trong nổi thống khổ đang bóp nát trái tim cậu từng giây nó đập, nhưng nước mắt cứ tràn ra, cậu không thể ngưng nó lại được.

Thật yếu đuối.

JungKook nằm nghiên người, vùi mặt mình vào gối, mặt cho cảm xúc tuôn trào và nó đang giết dần cậu từng giây.

Thở.

Bây giờ thở cũng là một hành động xa xỉ đối với cậu.

Cậu không thể thở như mình mong muốn được nữa.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro