❤VMin❤

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chúng ta chia tay đi

- Tại sao ? - Jimin ngạc nhiên nhìn người trước mặt , trái tim có chút gì đó thắt lại

- Vốn dĩ chúng ta đến với nhau không phải vì tình yêu, anh thật xin lỗi - Người đàn ông kia nói rồi quay lưng bước đi. Để lại con người nhỏ bé này đang đau khổ tới mức mà tuyệt vọng. Trước mắt Jimin như phủ một tầng sương mỏng, sống mũi cay cay

Ngoài trời mưa lạnh, cậu vẫn đứng ở đó. Hơi thở yếu đuối, cơ thể khẽ run lên vì cái lạnh, nước mưa thấm qua từng lớp áo

- Quên hắn đi - Bỗng có một chiếc áo được choàng lên người cậu, khẽ quay đầu nhìn lại thì thấy gương mặt anh tuấn, lạnh lùng nhưng lại cực kì thân thuộc. Cậu oà lên ôm chặt lấy người đó, thân thể cậu yếu đuối nằm gọn trong lồng ngực của anh

- Taehyung a - Cái mũi cậu đỏ ửng, cảm xúc không thể kìm nén được khi cậu ở bên cạnh Taehyung

- Đi về thôi - Anh quay lưng bế cậu trở về nhà, đừng hỏi là nhà ai? Đương nhiên là nhà của Jimin rồi

.

.

- Ổn chứ - Anh nhìn cậu đang trùm chăn kín người mái tóc xù lên vì được sấy khô, hai mắt đỏ ửng, cậu khẽ gật gật

- Rốt cuộc là cậu bị cái gì vậy hả? Tớ đã bảo cậu đừng có quen hắn rồi mà. Giờ xem, trông cậu thật đáng thương hại - Taehyung gắt lên nhìn Jimin, đôi mắt hiện lên những tia đỏ trông thật đáng sợ

- Taehyung à, cậu đừng làm tớ sợ - Jimin như sắp khóc, vừa bị bạn trai đá giờ lại đến lượt bạn thân của mình mắng

- Cậu thật khiến tớ tức điên lên mà! Đây không phải là lần đầu tiên tớ cảnh cáo với cậu, hết lần này đến lần khác tớ đã nói rồi. Cậu có bao giờ nghe Kim Taehyung này nói đâu? - Taehyung bực tức đá phăng cái ghế trước mặt, tưởng như cơn giận đã lên đến đỉnh điểm

- Kim Taehyung! Tớ quen ai là việc của tớ, cần cậu can thiệp chắc. Là tớ ngu ngốc đấy thì sao hả? Cậu thì làm gì hiểu tớ chứ Kim Taehyung - Jimin dường như có chút bức xúc với thái độ của Taehyung cũng gân cổ lên cãi không kém

- Vậy cậu có bao giờ từng hiểu tớ chưa, Park Jimin ? - Taehyung giọng trầm xuống, ánh mắt có chút lạnh lẽo nhìn cậu

- Tại sao tớ lại phải hiểu một người đáng ghét như cậu chứ? - Jimin gắt lên rồi một mạch bỏ về phòng của mình, đóng sầm cửa một cái rõ mạnh

Taehyung có chút đau lòng nhìn cậu, là cậu không muốn hiểu lòng anh. Thật uổng phí suốt 5 năm qua anh đem lòng yêu cậu, nhưng với cậu vẫn chỉ là dừng ở mức bạn thân. Anh dọn dẹp một chút rồi ngả người nằm trên chiếc ghế sofa. Taehyung không mấy khi về nhà của mình, bởi vì nhà anh rất lạnh lẽo, ba mẹ anh luôn bỏ rơi anh, vì thế mà Taehyung hay thường xuyên ở nhà của Jimin như một thói quen.

Đêm ấy, Jimin nằm ở trong phòng vẫn là trằn trọc không ngủ được, tới gần sáng thì mới ngủ được một lúc, xong lại phải dậy vì đói. Sau khi thay quần áo xong thì lững thững ra ngoài phòng khách. Taehyung như mọi buổi sáng thường làm bữa sáng cho cậu rồi dọn lên. Sau khi dọn xong thì cậu lại lững thững đi vào ăn mà không cần ai gọi hay nhắc nhở. Bữa sáng kéo dài trong không khí im lặng bao trùm, Jimin thỉnh thoảng vừa ăn lại vừa nhìn Taehyung, cảm thấy những lời nói đêm qua quả thật có chút gì đó nặng nề, là Taehyung quan tâm vậy mà cậu lại ngoảnh ra mắng anh. Nhưng lại không đủ can đảm nói ra lời xin lỗi

- Hôm nay tớ sẽ về nhà, không làm phiền cậu nữa - Taehyung nói rồi đứng dậy, đặt bát vào bồn rửa. Jimin tròn mắt nhìn Taehyung, sao tim cậu lại có cảm giác trống vắng thế này

- Ừm - Jimin sau đó cũng chỉ đơn thuần gật đầu, nhưng trong lòng lại muốn giữ chân Taehyung ở lại

Taehyung một hồi chờ Jimin ăn xong thì dọn dẹp bát đĩa, Jimin ngồi trong phòng khách chăm chú nhìn anh muốn nói lời xin lỗi với anh nhưng vẫn không thể nói ra được. Dọn dẹp xong thì Taehyung cầm một chút đồ rồi đi

- Nhớ giữ sức khoẻ - Trước khi đi anh vẫn quan tâm đến Jimin, cậu chỉ ừm một tiếng rồi gật đầu, lời xin lỗi vẫn không tài nào cất lên. Bóng Taehyung dần khuất

Jimin vốn đã quen sống theo quỹ đạo khi mà có Taehyung ở bên cạnh giờ đây thiếu vắng anh mọi thứ dường như thay đổi hoàn toàn. Nấu ăn đa phần là do Taehyung phụ trách, giờ không có anh ở đây cậu đa phần toàn ăn mì gói hoặc bỏ bữa, nhà cửa trước kia được dọn dẹp thường xuyên, giờ thì có chút bừa bộn. Mọi thứ như rối loạn hết cả lên

Một hôm Jungkook qua nhà Jimin chơi, ghé thăm cậu bạn của mình như thế nào. Vừa mở cửa là một đống bừa bộn, trong nhà bếp thì khét lẹt mùi đồ ăn cháy, thật đáng sợ

- Jimin à, mày ổn chứ ? - Jungkook nhìn Jimin trong cái tình trạng khổ sở như vậy thật không cam tâm

- Vẫn ổn - Jimin gật gật đầu, cũng may là Jungkook có mang chút đồ ăn tới

- Mày với Taehyung đánh nhau à? Sao giờ mỗi thằng một ngả thế này ? - Jungkook vốn cũng thân với Taehyung nên cũng có phần biết được chuyện của hai đứa

Jimin bỗng oà lên khóc kể lể cho Jungkook nghe từ đầu tới cuối, rằng cậu bị bạn trai bỏ, Taehyung gắt với cậu, cậu cãi Taehyung, cậu cảm thấy có lỗi, rằng Taehyung bỏ cậu mà đi

- Là mày có lỗi Jimin à - Jungkook sau khi nghe hết thì nhẹ giọng nói với Jimin

- Nhưng người có lỗi cũng là Taehyung mà - Jimin thút thít trả lời

- Taehyung yêu mày đấy Jimin ạ

- Không có chuyện như vậy đâu - Jimin ngạc nhiên nhưng một hồi vẫn đáp lại

- Mày rốt cuộc coi Taehyung là gì ? Cậu ấy ngăn cản mày yêu tên kia vậy mà mày vẫn không chịu nghe, hôm mày cùng hắn hẹn hò, Taehyung đã cam chịu nhìn mày vui vẻ bên người khác, vẫn tiếp tục làm một người bạn thân để bảo vệ mày. Mày hiểu lí do tại sao Taehyung lại ở nhà mày lâu như vậy chứ ? Là đề không cho tên kia có thể qua làm chuyện xấu với mày, Taehyung đã phải yêu thầm mày trong suốt 5 năm. Mày có bao giờ từng nghĩ đến hay đáp lại bao giờ chưa? Hay đơn thuần chỉ quan tâm khi Taehyung cần, còn lại thì dành hết tình cảm cho cái tên khốn nạn kia ? Thử nghĩ lại xem, mày đã bao giờ để Taehyung ở trong lòng chưa ? Tao còn bận việc mày cứ suy nghĩ đi - Jungkook nói xong thì bỏ đi

Jimin sau bữa tối thì ngồi thẫn thờ trên ghế sofa. Cậu nhớ lại lời Jungkook nói, quả thật không sai, Jimin chưa bao giờ quan tâm nhiều đến Taehyung. Nhiều lần Taehyung bị cảm sợ cậu lây nên tránh xa cậu, mà cậu cứ tưởng Taehyung đang cố tránh xa mình mà hờn dỗi anh, nhiều lần Taehyung bị bệnh nhưng hôm nào cũng vẫn nấu ăn cho cậu. Taehyung sợ cậu vụng về nên không thường để cậu làm việc nhà. Khi cậu hẹn hò Taehyung thường nhắc cậu phải đi về đúng giờ, Jimin nhiều lúc cứ nghĩ Taehyung áp đặt mình mà không bao giờ nghe. Và cái lúc Taehyung nói "Vậy cậu có bao giờ từng hiểu tớ chưa, Park Jimin ?" cậu còn không hề quan tâm. Là Park Jimin này quá vô tâm rồi có phải không ? Tim của Jimin cảm giác thật đau nhói tựa như vạn mũi kim đang chĩa thẳng vào trái tim cậu, rất đau. Cậu đã hiểu cảm giác của Taehyung khi phải cam chịu nhìn cậu đi bên cạnh người khác. Giờ đây trái tim của Jimin chỉ hiện lên một hình ảnh duy nhất là Kim Taehyung

.

.

Cạch..Cạch...

Taehyung đang ngủ thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Có chút bực mình, Taehyung vẫn phải đứng dậy, bật điện lên rồi ra ngoài mở cửa

Cánh cửa vừa mở ra thì thân ảnh nhỏ vội ôm chặt lấy anh, khiến anh có chút bất ngờ

- Taehyung a - Giọng Jimin có chút nức nở, hai tay bám chặt lấy áo Taehyung

- Jimin, cậu bị làm sao vậy ? Tên kia tìm cậu bắt nạt sao? - Taehyung lo lắng nhìn Jimin

- Tớ sai rồi, Taehyung tớ xin lỗi - Jimin ngước lên nhìn anh, Taehyung dùng tay lau nhẹ nước mắt cho cậu

- Không sao, nín đi - Taehyung chỉ khẽ mỉm cười

- Taehyung à, thật sự thì tớ cũng không biết nữa... Hình như là tớ thích cậu rồi - Jimin nói, hai má phiếm hồng

- Nếu không chắc chắn về tình cảm của mình thì cậu đừng nói ra - Taehyung bỗng trở nên lạnh lùng, li khai người cậu ra khỏi mình 

- Cậu là đang không tin tưởng mình - Giọng Jimin có chút run run

- Không phải là không tin, mà tớ muốn cậu chắc chắn tình cảm của chính bản thân. Cậu thử nhắm mắt lại và lắng nghe tiếng nói của trái tim cậu, hình ảnh của ai sẽ hiện lên là Kim Taehyung này hay Kwang In Sung kia - Taehyung khẽ thở dài, ngay lúc này trái tim của anh còn đang run rẩy hơn bao giờ hết, là anh đang lo sợ 

Jimin nhắm mắt lại, lần lượt lần lượt mọi hình ảnh hiện lên trong tiềm thức của cậu. Cậu hiện giờ đã rất chắc chắn rồi, không thể sai được, hình ảnh của người đó càng hiện rõ trong cậu, giọng nói ấy có lẽ cậu sẽ không bao giờ quên 

- Taehyung à, tớ xin lỗi tớ không thích cậu..- Những giọt nước mắt lại lăn dài trên má cậu, phủ đầy đôi mắt cậu 

- Không sao đâu, Jimin. Cậu chắc chắn tình cảm của mình là được rồi - Giọng Taehyung có phần chua xót, trái tim anh như vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, tưởng chừng như không thể thở được 

- Taehyung à, em yêu anh - Jimin chạy đến ôm chặt lấy Taehyung, trên khuôn mặt đẫm lệ ấy lại là một nụ cười . Taehyung ngạc nhiên, tại sao lại có thể đùa ác như vậy cơ chứ, Jimin là đồ đáng ghét 

- Chắc chắn ? - Taehyung hỏi như muốn chắc chắn lại lời của Jimin 

- Chắc chắn - Jimin gật đầu chắc nịch, nở nụ cười toe toét nhìn Taehyung 

- Anh yêu em, Park Jimin - Taehyung ôm cậu thật chặt

Sau suốt 5 năm anh đã có thể đường hoàng nói câu này, sau suốt 5 năm thì lời yêu của Taehyung đã nhận được hồi đáp 

KIM TAEHYUNG ❤ PARK JIMIN

         ---- Jung Heli ----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro