~80~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" hẹn ở lâu nổi tiếng nhất kinh thành, chứng tỏ là sẽ được bao ăn một bữa, tội gì mà không đi???" Jimin như không sợ thiên hạ đại loại, chọn ngay gian phòn thượng hạng, gọi một bàn đồ ăn giá cắt cổ trên trời, rồi ngồi chờ.

Hắn ưu nhã gắp một miếng chắc là thực vật, được xắt miếng dài, mỏng như kim, cho lên miệng nếm thử, sao hôm đấy thấy mấy vị phi tần ăn vậy, hắn còn tưởng tăng thêm vị giác, ra là không phải à " vậy ra ngài là người đã gửi thư cho ta sao???"

" là ta," Nhị Vương gia Kim Heodal mỉm cười " làm phiền đệ tức phải đến đây một chuyến rồi."

" trong thư ngài nói, muốn biết cách giải độc của Kim Taehyung thì đến đây, không biết Nhị điện hạ có ý gì??? Jimin nhấp một ngụm rượu, mùi lạ, nhưng không phải độc, hắn vội vàng buông xuống.

" đệ tức đừng gọi xa cách như vậy, gọi ta là Nhị ca được rồi" Kim Heodal mỉm cười " hôm đấy chuyện xảy ra đột ngột, ta cũng chưa kính đệ một ly, nay nhân đây, chi bằng ta với đệ cạn một chén trước, thế nào??"

Jimin hơi trầm ngâm " đệ tức???" nghe tiếng gọi, hắn cong môi " cung kính không bằng tuân mệnh, Nhị ca"

" cạn chén" Kim Heodal cao giọng.

" cạn chén"

Lén đổ hơn phân nửa vào khăn tay rồi giấu trong tay áo, may mà nay hắn mặc đồ sẫm màu " giờ Nhị ca nói cho ta biết được chưa???" nhân lúc gã đặt chén xuống rồi lại chăm chú nhìn hắn, Jimin lén thả chiếc khăn xuống chân"

" thật ra, ta cũng chỉ mới biết mới đây bèn vội vàng mời đệ đến đây để nói chuyện, bản thân Nhị ca cũng rất là lo lắng cho Cửu đệ, số đệ ấy thật là khổ" Nhị Vương gia như thở dài, nhấp một ngụm rượu rồi lại nhìn hắn " ta nghe nói rằng, đây là chất độc tưởng chừng như vô hại nhưng thực chất lại rất là nguy hiểm nếu để lâu về dài sẽ càng khiến đệ ấy trở nên điên cuồng hơn"

" vậy thuốc giải thì sao???" Jimin nhìn hắn " huynh có biết thuốc giải ở đâu không?? mà nếu như để quá lâu sẽ có hậu quả như thế nào??? có nguy hiểm đến tính mạng hay không?? Huynh nghe được từ đâu??" hắn hỏi một loạt câu hỏi liên tục tỏ vẻ như bản thân mình cực kỳ gấp gáp cũng không để ý đến động tác nhỏ của gã, cái tay đang mò gần đến bàn tay của hắn.

" Đệ tức đừng nóng lòng, Nhị ca đến đây là để cho đệ một lối thoát đây, thuốc giải độc đương nhiên ta biết rồi" Kim Heodal cười " dù sao hôm nay cũng là ngày Tết chi bằng đệ ở đây ăn một bữa cơm với ca rồi ca sẽ đưa thuốc giải cho đệ sau, chắc đệ cũng lo lắng đến đói bụng rồi" Gã lại đơm thêm rượu vào chén, đẩy đến trước mặt hắn " đệ thấy thế nào??"

" Nhị ca, chính huynh cũng nói rằng để lâu sẽ gây ra tác hại cực kì lớn vậy chi bằng huynh để ta mang phương thuốc trở về, ngày khác ta bồi Nhị ca, thay lời cảm tạ" Jimin nhìn gã, từ chối chén rượu đang được đẩy tới.

" đệ đừng khẩn trương như vậy, hôm đó có thái y chuẩn bệnh bốc thuốc rồi," gã lại lần nữa đẩy tiếp chén rượu về phía hắn " chỉ là một bữa cơm mà thôi, Cửu đệ sẽ không sao đâu, ha"

" Nhị ca, ta không thể" Jimin lại lần nữa cự tuyệt, hắn mạnh tay đến nỗi, chén rượu lăn lóc ở trên bàn, rượu đổ ra ngồi, mùi hương nồng xộc lên " Nhị ca, xin thất lễ, nếu hôm nay huynh không ý đưa ta thuốc giải vậy ta xin phép, ngày khác ta sẽ đến phủ huynh xin thuốc cũng như bồi tội"

Jimin toan đứng dậy thì bị Kim Heodal kéo lại " đệ tức, đừng nóng vội," gã như thở dài " như vậy đi, trời cũng đã muộn rồi, đệ nhận chén rượu này với ta rồi ta đưa để về Cửu vương phủ"

Mùi hương nồng nặc xộc vào mũi khiến Jimin hơi khó chịu, không biết sao, Jimin cảm thấy choáng váng, hắn theo bản năng từ chối " xin lỗi Nhị ca, ta không tiếp được", hắn gạt vội chén rượu trước mặt, sức lực trong người như trôi tuột đi mất, khuôn mặt thấy nóng đến lợi hại, hắn vội gọi " Goon~"

Mí mắt xụp xuống, một màu tối đen bao phủ.

Jimin nhắm mắt, hắn hình như bị vứt trên giường, cổ tay bị buộc cao trên thành giường, trước ngực mát lạnh, hắn mở choàng mắt, thấy một " con thú" điên cuồng xé y phục hắn.

" con thú" này chẳng ai khác là Nhị vương gia, gã như mất lý trí mà cắn gặm ngực hắn, trong miệng Jimin bị nhét giẻ, hắn đau mà không kêu được, cũng không thoát ra được, chỉ có thể " ưm ưm" mấy tiếng, sự khô nóng trong cơ thể cho hắn biết tình huống này là gì.

Có người đã bẫy tên chó Kim Heodal này.

Đồng thời vạ lây sang hắn.

Hoặc có thể ngay từ đầu hắn đã bị tính kế.

Cách kết thúc chuyện này chính là để Kim Taheyung điên loạn nhìn thấy, hoặc là bất kỳ một ai nhìn thấy, hắn gian dâm với người khác, danh tiếng của hắn, coi như bỏ. Tin hương của gã ngày càng nồng đậm khiến Jimin buồn nôn, vốn đã thắt nút với Kim Taehyung nên dù khó chịu thế nào, Jimin cũng không thể hứng lên với Kim Heodal, nhưng cố tình, gã đã mất lý trí, thấy thân thể trắng nõn trước mắt nào còn suy nghĩ được gì.

Thời điểm không sớm không muộn cửa phòng bật mở, Kim Taehyung xông đến, lôi Kim Heodal vẫn còn còn đang mơ màng, nện vào mặt gã một cái đau điếng, cả người gã như không có sức sống mà ngã vật xuống, Kim Taehyung nhanh chóng giải thoát cho Jimin ở trên giường, rồi quấn hắn trong ngoại bào của y, tin hương của Kim Taheyung ngập tràn khiến Jimin thoải mái thở một hơi, sự khô nóng vì cơn buồn nôn mà đánh tan hơn nửa lại cuồn cuộn dâng lên. Jimin rên rỉ, đôi tay trước ngực Kim Taehyung hết nắm lại mở, tiếng thở dốc khe khẽ phả vào ngực y, thật khó chịu.

Chân trước Kim Taheyung vừa đi, chân sau đã có bốn năm ... gã đàn ông lực lưỡng bước vào phòng, sau đó thì, không còn sau đó nữa.

*

" Vương gia, ngài..dũng mãnh quá nhỉ" chất giọng khản đặc khiến chính Jimin cũng tự ngán ngẩm.

" Vương phi quá khen" Kim Taheyung lại xuân ý dạt dào nhận lời khen, càng khiến Jimin thêm tức giận.

" hừ"

" Kim Heodal đã làm gì với ngươi rồi?? tại sao ngươi lại đến đấy??" Kim Taheyung vừa thấm chút mồ hôi trên trán Jimin vừa hỏi.

" không phải do gã lấy ngài là mồi nhử ư???" Jimin như muốn bùng nổ.

" nên ngươi cứ thế đến đấy gặp gã??" Jimin đảo mắt không nhận ra giọng Kim Taehyung đã trầm xuống.

" không phải ngươi đã cho người đi cùng ta sao, huống hồ ta cũng để Goon kịp thời báo tin mà"

" vậy nên ta còn phải khen Vương phi một câu quả cảm trung trinh sao???" Kim Taheyung nhếch môi " Vương phi có từng nghĩ đến, nếu hôm nay ta đến chậm một chút thì ngươi sẽ như thế nào không???

" ngươi nói chuyện kiểu gì vậy??" lúc này Jimin mới nhìn thẳng vào mặt Kim Taehyung, không nhìn thì không biết mặt y đáng sợ đến mức nào, Jimin rụt cổ " ngươi.. làm sao vậy???"

" Vương phi thông minh như vậy, sao không đoán xem bổn Vương gia làm sao??" nói xong còn phất tay áo đứng dậy rời đi.

Jimin vội bật dậy túm lấy y phục y, " ngươi đừng..aa.." động tác quá mạnh khiến cái eo của hắn chấn động, đau đến nhe răng, vội buông tay, đinh ninh sẽ đập đầu xuống thành giường vậy mà không ngờ lại rơi vào vòng tay Kim Taehyung.

_________________________________________________

Chương 80 rùi nè các nàng ơiiiii🥳🤩🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro