Quyển 1 - Chương 15: Tự Thuật của Quan Hi Triết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi là Quan Hi Triết, năm nay 23 tuổi mới vừa tốt nghiệp đại học. Tôi lớn lên ở một thị trấn nhỏ, cha tôi là người nuôi tôi lớn lên, cho tôi đi học để thi đậu đại học. Mẹ tôi vào lúc tôi 3 tuổi đã vì nghèo khó mà bỏ theo người có tiền. Khi đó tôi rất thống hận người có tiền. Cha làm việc tại công trường, hàng ngày khuâng vác đá để kiếm tiền nuôi tôi lớn, từ đó về sau tôi thề tương lai của tôi nhất định phải có tiền đồ, để cho cha được sống cuộc sống an nhàn.

Hinh Nhi cùng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ, chúng tôi là thanh mai trúc mã, vui vẻ ở cùng nhau, lúc còn học đại học, chúng tôi muốn tìm một công ty tốt để thực tập nhưng thực tế tàn khốc kia, bọn người thành phố ấy xem thường chúng tôi- những người ở thị trấn nhỏ, mà gia cảnh nhà tôi chẳng có gì, vô luận thành tích học tập ở trường của chúng tôi có tốt đến đâu thì bọn họ cũng không mướn chúng tôi.

Từ đó trở đi tôi biết quyền lợi rất quan trọng. Nhưng khi đó tôi không để cho quyền lực làm mình lạc lối. Thời điểm quen biết Phác Chí Mẫn là lúc học năm 2 đại học, khi đó tôi và Hinh Nhi cùng đi đến phòng ăn để ăn cơm trưa, mà Phác Chí Mẫn giống như một vị thái tử được nhiều người vây quanh dẫn vào một phòng ăn riêng có đầu bếp năm sao làm cho cậu ấy ăn.

"Có gì đặc biệt hơn người chứ, một ngày nào đó để cho cậu ta nếm thử tư vị từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục." Lâm Hinh Nhân tức giận nói.

Mà tôi biết đó là do Hinh Nhi ghen tị với Phác Chí Mẫn có thân thế tốt hơn mình, mà cô ấy lại không có. Sau đó Hinh Nhi lại nói với tôi:

"Hay là anh theo đuổi cậu ta thử đi, sau đó kết hôn với cậu ta rồi ly hôn như vậy chúng ta có thể lấy được một nửa tài sản rồi, như vậy anh cũng không cần phấn đấu 20 năm."

Tôi cũng không biết tôi vì cái gì mà đồng ý với Hinh Nhi. Có lẽ tiền bạc che mắt tôi rồi. Tôi bắt đầu điều tra tất cả về Phác Chí Mẫn tôi biết mỗi ngày cậu ta đều đi khiêu vũ, thế nên mỗi ngày tôi đều chờ đợi cậu ta, tôi chính là đợi cơ hội để đến gần cậu ta, cơ hội đó cuối cùng cũng đến.

Một ngày mưa kia nhìn cậu một mình ở trong phòng học khiêu vũ, tôi lấy một cái dù đưa tới cho cậu ấy.

"Cho cậu mượn này."

Phác Chí Mẫn ngẩng đầu lên dùng đôi mắt to trong veo như nước của mình nhìn vào tôi:

"Cảm ơn, không cần đâu, lát nữa tài xế của tôi sẽ đến đón."

Có lẽ cậu ấy coi tôi là những tên lưu manh cố ý đến gần mình, cho nên cự tuyệt tôi. Nhưng tôi cố nhét cái dù vào trong tay cậu ấy, tôi bất chấp mưa to chạy đi về kí túc xá mà không quay đầu lại.

Đêm đó tôi ngã bệnh, bệnh khá nghiêm trọng, Hinh Nhi không ngại vất vả chăm sóc tôi một tuần lễ, nói tôi sao lại ngốc như vậy, mưa lớn thì chờ mưa tạnh rồi về không được sao. Mà tôi không nói lời nào. Tôi không có nói với Hinh Nhi là tôi đã đưa dù cho Hạ Tịch Nguyệt. Tôi cũng không biết tại sao mình lại không nói với Hinh Nhi. Có lẽ tôi muốn giữ lại cho riêng mình về cuộc gặp gỡ tốt đẹp kia của mình với Phác Chí Mẫn Sau một tuần đó, tôi trở lại trường học, Phác Chí Mẫn tới tìm tôi:

"Tôi tìm anh một tuần rồi, thế nào cũng không thấy anh."

"A, vậy sao! Tìm tôi có việc ư? Nhà tôi có chuyện nên tôi phải về một chuyến."

Biết cậu ấy tìm tôi một tuần trong lòng tôi rất hưng phấn. Tôi không có nói cho cậu ấy biết tôi bị cảm, không muốn cho cậu ấy áy náy trong lòng.

"À, là như vậy. Không có chuyện gì, là tôi chỉ muốn trả lại dù cho anh."

Phác Chí Mẫn nói xong liền đem cái dù đưa cho tôi, từ đó về sau, tôi mãnh liệt theo đuổi Phác Chí Mẫn, sau khi chúng tôi ở cùng một chỗ thì Phác Chí Mẫn nói với tôi:

"Anh thật là ngốc, em chưa bao giờ gặp người ngốc như anh, trừ cha của em ra anh là người đàn ông đối tốt với em nhất."

Tôi nhìn cậu ấy cười, không nói lời nào, trong lòng lại nghĩ 'tôi có mục đích nên mới đến gần cậu mà thôi.'

Sau đó, Hinh Nhi biết chúng tôi ở chung một chỗ, tôi giới thiệu cô ấy với Phác Chí Mẫn, Phác Chí Mẫn rất đơn thuần, được cha cô bảo về rất tốt, tôi nói Hinh Nhi và tôi là hàng xóm của nhau, cậu ấy liền không nghi ngờ, đối với Hinh Nhi thân nhau như chị em tốt. Từ đó về sau 2 người thành 3 người, mà Phác Chí Mẫn chưa từng hoài nghi tôi cùng Hinh Nhi có quan hệ với nhau. Cứ như vậy chúng tôi bên nhau 2 năm, sau khi tôi gần tốt nghiệp, tôi nói với Phác Chí Mẫn, tôi muốn tìm một công ty thực tập, Phác Chí Mẫn vui mừng nói:

"Anh tới công ty của cha em đi."

Tôi nói: "Như vậy sao được, người khác sẽ đặt điều."

Thật ra thì tôi muốn đi đến công ty của cha cậu ấy, chẳng qua là làm bộ từ chối mà thôi.

"Sao lại không được, ai dám nói xấu, em bảo cha khai trừ người đó." Phác Chí Mẫn bá đạo nói.

"Anh tối nay về cùng em đi, gặp mặt cha em, chúng ta yêu nhau 2 năm rồi, em muốn giới thiệu anh với cha một chút."

Phác Chí Mẫn vui mừng nói, tôi muốn cự tuyệt nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cười tươi tôi không đành lòng từ chối, không thể làm khác hơn là đồng ý. Tôi mua rất nhiều quà cùng Phác Chí Mẫn về nhà cậu ấy.

Cha của cậu ấy từ lúc đầu tiên nhìn thấy tôi liền xem thường tôi...tôi biết, ông ta nhất định cho là tôi có mục đích đến gần con trai ông ấy, trên thực tế tôi xác định là tôi ở cạnh Phác Chí Mẫn là có mục đích, lúc ăn cơm, Phác Chí Mẫn nói để cho tôi đi tới công ty thực tập, cha của cậu ấy lại từ chối.

"Để cha xem thử, công ty có thiếu vị trí nào không rồi nói."

Tôi biết rõ cha của cậu ấy cự tuyệt, trong không khí ăn cơm ngột ngạt như vậy tôi nói có chuyện cần đi trước. Ngày thứ hai, Phác Chí Mẫn đã nói cha của cậu đồng ý cho tôi đến công ty thực tập, chỉ là muốn làm từ thấp lên. Tôi cười nói:

"Không sao, dù sao anh cũng chỉ là đi học kinh nghiệm."

Tôi biết rõ nhất định là Phác Chí Mẫn tối qua đã nói gì đó để cho cha của cậu đồng ý cho tôi thực tập ở công ty.

Tôi thực tập ở công ty nhà cậu ấy nửa năm, là một nhân viên nhỏ, vô luận tôi có đưa ra những phương án hoàn mỹ cỡ nào thì cha của cậu không áp dụng, tôi biết ông ấy đề phòng tôi, cho nên tôi lén bắt đầu theo dõi tình hình vận hành công ty, lén liên lạc với các cổ đông, nghĩ tìm một cơ hội để mình lên chức.

Sau đó cha tôi bị thương ở công trường rất nghiêm trọng, cần chi phí phẫu thuật 100 vạn, 100 vạn đối với một nhân viên nhỏ như tôi thật là một số tiền khổng lồ, tôi đang rầu rĩ thì Hinh Nhi gọi điện cho tôi:

" Cha mẹ Phác Chí Mẫn tai nạn xe cộ qua đời."

Tôi vừa nghe được tin đó thì khiếp sợ, nhưng lại nghĩ cơ hội của tôi đã đến, ngay lúc đó tôi bị tiền bạc che mắt, căn bản không suy tính Phác Chí Mẫn vừa mất cha mẹ, tôi vội vàng đón xe về thành phố A, bởi vì tôi giỏi mô phạm chữ của người khác nên tôi bắt chước chữ kí của cha Phác Chí Mẫn để sửa di chúc.

Tôi biết rõ Phác Chí Mẫn sẽ đi tìm tôi, mà tôi không muốn lừa gạt nữa, cho nên tôi cố ý để cho cậu ấy biết tôi cùng Hinh Nhi ở cùng nhau. Sau đó tôi đuổi cậu ấy khỏi nhà, tôi cũng không hiểu mình nữa, sao lại tàn nhẫn như vậy với cậu ấy.

Có lẽ tôi muốn xé bỏ sự thuần khiết của cậu ấy, tôi muốn cho cậu ấy biết thế giới này bẩn thỉu ra sao. Tôi đi ra biệt thự thì nghe cậu ấy lớn tiếng nói lại, một ngày nào đó sẽ cướp lại những gì của cậu ấy thì lòng tôi đột nhiên thấy đau đớn, khi đó tôi không có ý thức được tôi đã sớm yêu người con trai kiêu ngạo đơn thuần đó. Có thể là lần đầu tiên nhìn thấy đã yêu. Nhưng đến khi tôi ý thức được thì mọi thứ đã chậm.

Sau khi Phác Chí Mẫn dọn ra khỏi biệt thự cứ như vậy 2 tháng không gặp nhau rồi.

Lúc gặp lại nhau là sinh nhật của Hinh Nhi, vì Hinh Nhi đeo bám dai dẳng nên tôi đồng ý đi dạo phố với cô ấy, đi tới cửa hàng đó nhìn thấy Phác Chí Mẫn ở trước gương lớn, tôi không khỏi ngây người, cậu vẫn xinh đẹp như vậy, cao quý như vậy, chỉ là những điều này không thuộc về mình nữa, nghe Hinh Nhi nói, cậu ấy không bao giờ thuộc về tôi nữa, tâm tôi đau đớn, đi theo Hinh Nhi đi vào, nghe được lời nói chanh chua của Hinh Nhi, tôi nhíu máy, Hinh Nhi lúc nào lại trở nên như vậy, ngày trước một Hinh Nhi cố gắng vươn lên đã không còn, bấy giờ chỉ là một người thích mua những thứ xa xỉ.

Nghe Phác Chí Mẫn nói mình là chó, tim tôi đau đớn, tại sao cậu có thể vứt bỏ quá khứ của bọn họ, giờ khắc đó tôi ý thức được, tôi yêu Phác Chí Mẫn nhưng tôi biết tôi đã tổn thương cậu, tôi không có cơ hội, liền đưa Hinh Nhi đi, nhưng cô ấy lại không chịu đi, chọc giận tới người đàn ông bên cạnh Phác Chí Mẫn sau đó lại bị thương.

Từ lúc lần đầu nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Phác Chí Mẫn thì tôi rất ghen tỵ, tôi biết rõ người đàn ông kia mạnh hơn tôi, nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Hinh Nhi, tôi muốn hỏi quan hệ của bọn họ là như thế nào. Nhưng người đàn ông kia lại nói Phác Chí Mẫn là người của anh ta mà Phác Chí Mẫn lại không có phản bác, tại sao cậu ấy có thể tìm người đàn ông khác nhanh như vậy, mặc dù là do tôi tổn thương cậu ấy trước. Cho nên tôi tức giận kéo Hinh Nhi rời khỏi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro