Quyển 1 - Chương 16: Say rượu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Chí Mẫn đứng dậy muốn kéo Kim Tại Hưởng đi ra ngoài.

"Không thay y phục ra chẳng lẽ em muốn mặc trang phục dạ hội đi sao?"

Kim Tại Hưởng cười nói.

"A, đúng nha, tôi quên."

Phác Chí Mẫn vội vàng thay ra, sau đó đi ra ngoài. Đi tới quán rượu "Tôn Hoàng" sang trọng nhất ở thành A, thật ra thì Tôn Hoàng cũng thuộc loại hội sở thương vụ, Phác Chí Mẫn xuống xe ngẩng đầu nhìn quán rượu trước mắt, cảm giác mình thật nhỏ bé, quay đầu cười với Kim Tại Hưởng.

"Đã nói rồi nhé, tôi mời, anh tính tiền."

Bởi vì Tôn Hoàng quá mắc, cậu không trả nổi, cậu cũng không biết sao Kim Tại Hưởng lại đưa cậu đến đây. Kim Tại Hưởng cười cười không nói lời nào, anh cũng không có thói quen để người khác mời, dắt tay Phác Chí Mẫn tiến vào.

"Kim thiếu, buổi tối vui vẻ."

Người đứng ở cửa thấy Kim Tại Hưởng vội vàng cười chào hỏi, Kim Tại Hưởng không nói gì mang theo Phác Chí Mẫn đi vào, dọc đường đi đều là người chào hỏi Kim Tại Hưởng, Phác Chí Mẫn buồn bực nói:

"Không phải anh là ông chủ nơi này chứ?"

"Không phải, tôi chỉ có cổ phần ở đây mà thôi."

Kim Tại Hưởng cười đáp, Kim Tại Hưởng không nói cho cậu biết đây là sản nghiệp của tập đoàn Kim Thị. Sau đó đưa Phác Chí Mẫn đi tới thanh máy lên lầu 1, kết cấu của Tôn Hoàng là một sảnh lớn, lầu 2 trở lên là để cho khách dừng chân, lầu 1 là quầy rượu. Dẫn Phác Chí Mẫn đi tới lầu 1, Phác Chí Mẫn chỉ nghe thấy tiếng nhạc rất lớn, phần lớn nam nữ đang nhảy ở sàn nhảy, cũng có ngồi trên sofa uống rượu, còn triền miên trên đó, thấy cảnh tượng như vậy mặt Phác Chí Mẫn đỏ lên.

Phác Chí Mẫn lần đầu tiên tới quầy rượu, trước kia vì cha quản cậu rất nghiêm cho nên chưa tới quán rượu bao giờ. Kim Tại Hưởng định đưa Phác Chí Mẫn tới phòng riêng nhưng Phác Chí Mẫn lại muốn ngồi ở quầy bar. Đi tới quầy rượu, Phác Chí Mẫn nói:

"Cho tôi một ly rượu mạnh nhất."

Phác Chí Mẫn hướng về phía người pha rượu nói. Cậu hôm nay chính là muốn phóng túng mình một lần.

"Em rất có năng lực uống!"

Kim Tại Hưởng nhìn tư thái Phác Chí Mẫn cho là cậu rất có năng lực uống rượu.

"Đó là đương nhiên."

Phác Chí Mẫn thuận miệng nói. Bởi vì cậu cũng không biết cậu có thể uống hay không, cậu tới bây giờ chưa từng uống rượu. Chỉ chốc lát người pha rượu đã đem rượu mạnh nhất lên- rượu Liệt Diễm, đưa tới trước mặt Phác Chí Mẫn, Liệt Diễm là hỗn hợp do 12 loại rượu pha chung với nhau, bên trong có rượu đỏ, rượu trắng, độ tinh khiết tương đối cao. Phác Chí Mẫn nhìn ly rượu mau hồng trước mặt bưng lên uông một hớp.

"Thật là cay."

Phác Chí Mẫn ở trong lòng thét lên. Thế nào cay như vậy, đầu lưỡi cay đã tê rần. Phác Chí Mẫn không khỏi lè lưỡi ra lấy hơi thở. Kim Tại Hưởng nhìn bộ dáng khả ái của Phác Chí Mẫn liền nở nụ cười.

Phác Chí Mẫn chịu đựng đầu lưỡi đau rát ngửa đầu uống hết một hơi xuống. Uống xong đầu cậu cảm giác choáng vàng, không để ý tới nó, cậu liền kéo Kim Tại Hưởng đi vào sàn nhảy, Phác Chí Mẫn dù sao cũng đã học nhảy, khi đi tới sàn nhảy, cậu tận tình lắc hông của mình, giống như phát tiết tất cả không vui của mình ra bên ngoài, không để ý tới ánh mắt của người khác, Phác Chí Mẫn nhiệt tình đung đưa người, hấp dẫn nhiều ánh mắt của cả đàn ông và cả phụ nữ xung quanh, Kim Tại Hưởng nhìn thấy người khác nhìn chằm chằm Phác Chí Mẫn phát ra ánh mắt như sói, toàn thân tỏa ra sát khí, lôi Phác Chí Mẫn đi khỏi sàn nhảy trở lại quầy rượu.

"Làm gì vậy? Người ta còn chưa nhảy đủ mà?" Phác Chí Mẫn tức giận kêu la.

"Tôi sợ em nhảy mệt nên để em nghỉ ngơi một chút."

Kim Tại Hưởng dịu dàng nói, Phác Chí Mẫn không để ý tới Kim Tại Hưởng gọi tiếp một ly Liệt Diễm nữa, Phác Chí Mẫn nâng chén uống, vì uống quá nhanh nên Phác Chí Mẫn ho khan. Kim Tại Hưởng vội vàng vuốt lưng cậu, anh biết hôm nay tâm tình cậu không tốt cần phải giải tỏa, cho nên không có cản cậu uống rượu mạnh như vậy.

Không biết có phải do rượu mạnh hay do đau đớn trong lòng mà Phác Chí Mẫn khóc, Kim Tại Hưởng nhìn bộ dạng đau lòng của cậu. "Tại sao anh ta lại đối với tôi như vậy, anh nói đi tôi có chỗ nào không tốt?"

Phác Chí Mẫn nói xong lại khóc thút thít. Kim Tại Hưởng biết Phác Chí Mẫn uống say, nhìn bộ dạng khổ sở của cậu, Kim Tại Hưởng thề trong lòng:

"Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh để cho bảo bối của anh vì người đàn ông khác mà khóc."

Phác Chí Mẫn say, vừa khóc vừa gào như một đứa trẻ, chốc lát lại muốn ca hát, rồi lại muốn khiêu vũ, sau đó quay ra uống rượu, Kim Tại Hưởng bất đắc dĩ, cõng Phác Chí Mẫn đi tới lầu 5, lầu 5 của Tôn Hoàng là dành cho khách nghỉ ngơi. Đi tới trước cửa phòng, Kim Tại Hưởng một tay ôm Phác Chí Mẫn một tay cầm thẻ quẹt cửa phòng mở ra, nhưng khi Phác Chí Mẫn say giống như con cá chạch lộn xộn, thân thể mềm nhũn làm loạn trên người Kim Tại Hưởng, điều này không khỏi làm cho Kim Tại Hưởng sinh ra phản ứng sinh lí.

"**"

Kim Tại Hưởng thầm mắng một tiếng, sau đó lớn tiếng quát lớn cậu:

"An tĩnh một chút, chớ lộn xộn."

Phác Chí Mẫn nghe Kim Tại Hưởng lớn tiếng như vậy nói chuyện với cậu, ngẩng đầu lên mở mắt con ngươi to trong veo như nước, lớn tiếng kêu la:

"Anh là người xấu, anh là người xấu, anh hung dữ với tôi, anh hung dữ với tôi..tôi không để ý đến anh nữa."

Giọng nói đầy nũng nịu của Phác Chí Mẫn, nghe được âm thanh này của cậu, Kim Tại Hưởng cảm giác xương cốt cả người nhũn ra, vội vàng dụ dỗ cậu:

"Được, được, anh là người xấu, Mẫn Mẫn ngoan, Mẫn Mẫn ngoan ngoãn, anh sẽ dẫn em đi chơi có được hay không?"

Không có biện pháp nào, Phác Chí Mẫn say nên Kim Tại Hưởng chỉ có thể gạt cậu như vậy.

"Có thật không, Mẫn Mẫn sẽ ngoan ngoãn."

Phác Chí Mẫn liền ngoan ngoãn không động đậy trong ngực của Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Phác Chí Mẫn, trong lòng lại suy nghĩ:

"Về sau nhất định không để cho Phác Chí Mẫn uống rượu nếu uống thì phải uống cùng anh, bởi vì nếu ai nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của câun khi say rượu sẽ không nhịn được mà ăn cậu mất."

Đẩy cửa phòng đi vào, Kim Tại Hưởng ôm Phác Chí Mẫn đi đến giường nằm xuống, đắp kín chăn, mình thì vội vàng chạy đến phòng tắm, ôm Phác Chí Mẫn lên lầu, toàn thân đầy mồ hôi. Phác Chí Mẫn nằm ở trên giường cảm giác người như bị lửa đốt, đá chăn rơi ra. Nhưng vẫn cảm giác nóng, đem cởi quần áo trên người ra, toàn thân chỉ còn lại cái quần lót . Kim Tại Hưởng tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, huyết dịch toàn thân như đọng lại, rõ ràng cảm thấy bộ phận nào đó trên thân thể của mình, khát vọng, nhìn không được đi tới bên giường đắp chăn lại cho Phác Chí Mẫn nhưng khi Phác Chí Mẫn nhìn thấy Kim Tại Hưởng đi tới thì liều mạng ôm lấy hông của Kim Tại Hưởng.

"Tại Hưởng, Tại Hưởng, em nóng quá, trên người anh thật mát."

Phác Chí Mẫn nói đầy ngọt ngào. Kim Tại Hưởng nghe tiếng kêu đầy ngọt ngào của Phác Chí Mẫn, cảm giác cục bông mềm mại, máu trong người lại sôi trào, thân thế nhịn tới cực điểm, theo ý nguyện của mình, tìm được cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Phác Chí Mẫn hôn lên, Kim Tại Hưởng hôn mãnh liệt, khiến Phác Chí Mẫn nhất thời không tiếp nhận được, kêu lên một tiếng, mà một tiếng 'ưm' ở bên tai Kim Tại Hưởng nghe như chất xúc tác, toàn thân sôi trào, hiện tại muốn đem cậu ăn vào trong bụng. Đè lên thân thể của Phác Chí Mẫn vừa định chuẩn bị đi vào.

"Bảo bối, nhìn anh, nhìn người trên người em hiện tại là ai?"

Nhưng trả lời anh là một tiếng ngáy, nhìn Phác Chí Mẫn ngủ say, Kim Tại Hưởng sửng sốt sau đó nở nụ cười khổ:

"Thật đúng là một tiểu yêu tinh giày vò người khác"

Trêu đùa anh xong rồi, thời điểm mấu chốt cậu lại ngủ thiếp đi, một chút ý thức cũng không có, không biết bên cạnh cậu đang có một con sói xám lớn muốn ăn thịt cậu.

Thôi, thôi, cũng không cần gấp, về sau còn nhiều thời gian để bắt cậu bồi thường tổn thất hôm nay. Kim Tại Hưởng đứng dậy đắp chăn cho cậu, anh không muốn trong tình huống cậu không ý thức rõ này mà muốn cậu, sau đó đi về phía phòng tắm, dùng nước lạnh dập lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro