c4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hắn thì tỉnh dậy trước nhưng mà sợ làm cậu thức giấc nên cứ nằm đấy cho cậu ôm

Cậu còn ngáy ngủ nên chẳng biết ai là ai

"ư, Hanh Mân ? sao mùi cậu lạ thế"

Nằm trong lòng Taehyung, tay cậu níu lấy vạt áo hắn, mặt thì không ngừng dụi vào ngực hắn mà ngọ ngậy, miệng thì lẩm bẩm cứ như tên ngốc

"tớ không phải là Hanh Mân, tớ là Taehiong"

"Kim Taehyung?"

cậu bất ngờ, tay buông thõng, giựt người về phía sau

"gì mà bất ngờ thế hã? gọi cả tên cúng cơm của tớ"

"tránh ra, tôi ghét cậu"

nói rồi một mực lùi ra xa, nhưng mà khổ nỗi, giường này là giường đơn, nhỏ xíu. Cậu đang lùi thì té cái bạch xuống đất. Thế là nằm chài bài ở đó luôn, đã vậy hắn còn cười khành khạch, mặt cậu ôm cái đít đang đau điếng

"haha, tớ xin lỗi cậu mà, hôm qua là tớ sai, tớ nóng tính nên đã quát mắng cậu"

"không"

lòm còm ngồi dậy, thấy hắn đang nhìn mình vẻ mặt mè nheo làm cậu quay ngoắt mặt đi, không thèm nhìn tên đáng ghét đó

"Minie, tớ sai rồi"

"Minieee,"

"cậu không thương tớ nữa à Miniee"

"ơ..."

Cậu bỏ đi vào nhà vệ sinh cái rầm, mặc kệ tên ngốc đang la làng ngoài cửa

Sau khi cậu tắm rữa thơm tho thì cậu chợt nhận ra là nãy vội quá quên mang đồ, đứng suy ngẫm một hồi thì
thấy ở ngoài im ru, cũng chẳng nghe tiếng hắn la hét, nên cậu nghĩ là hắn đã đi rồi. Cậu liền phóng ra ngoài, chỉ quấn mỗi cái khăn.

Nào ngờ ra thì thấy JungKook đang ngồi thù lù ở đấy từ lúc nào, cậu cũng chẳng ngại ngần gì mà đi thẳng ra lấy đồ, bởi vì là anh em không, đó còn cởi chuồng tắm mưa thì chuyện này đã là gì, vừa đi vừa tán dóc

"em đến đây từ khi nào thế Jungkook"

"nãy em nghe mấy anh la oai oái nên Jinhyung kêu em
lên xem, sợ mấy anh cãi nhau"

"à"

cậu đang đứng lựa đồ thì hắn bước vào.

Khiến cả hai chưng hững, làn da mịn màng hệt như em bé , trắng nõn nà không tì vết, so với nữ nhân bình thường thì bọn họ thua xa, bẹn sườn còn có một dòng chữ , sau gáy lại có hình mặt trăng, nhìn thật muốn chà đạp. Bị hắn nhìn, từ làn da trắng lại chuyển sang đỏ đỏ cứ như con tôm tái, nhìn rất là mê hoặc

nhìn thấy cậu và hắn đứng đơ người thì Jungkook nhoẻn miệng cười, một nụ cười có phần lưu manh
lại pha chút thoả mãn

"tớ xin lỗi tớ quên không gõ cữa"

vội quay mặt đi để che khuôn mặt đỏ như cà chua

"k-không sao"

cậu chợp lấy cái áo T-shirt và cái quần short rồi nhanh chân bước vào tolet, cậu không thể chạy, khăn rất lỏng, cậu mà chạy thì ắt hẵn nó sẽ tuột mất, lúc đó sẽ không biết đối mặt ra sao.

Về phần hắn thì khá bất ngờ, đù lúc trước thân lắm, cũng hay tắm chung, ấy vậy mà đó là 9 năm trước, bây giờ thì hai người đã ngoài 20 nên chứ chẳng phải là đứa nhóc 15 tuổi nữa. Điều Taehyung khó hiểu là , tại sao cùng là con trai, mà khi thấy Jimin như vậy anh mặt hắn lại nóng lên, thiếu điều muốn chảy cả máu mũi

"há há, thú dị rồi đây" Jungkook mặt cười gian ác, vui vẻ nghĩ

Mọi người vừa hoàn thành buổi lưu diễn vòng quanh thế giới. Tuy là đã đi lưu diễn nhiều nhưng thật sự ai cũng đuối, vừa về tới nhà thì cứ như là lên thiên đàng, ai cũng chạy lên phòng nằm phè phỡn trên giường mà nghĩ ngơi.

Trong phòng Vmin, Taehyung vừa vào đã nhảy cẩn lên giường của Jimin mà ngủ say. Khuôn mặt anh tuấn, sóng mũi cao chót vót khiến ai nhìn vào cũng muốn bế về làm chồng. Hắn bây giờ rất ít cười, hầu như là không. Luôn chưng bản mặt lạnh như băng. nhìn hắn lúc ngủ cứ như là người khác. Một khuôn mặt cứ như con nít. Trên mặt không có vẻ suy tư như hằng ngày, hắn tựa như một thiên thần thật sự.

Ngắm nhìn hắn càng lâu, cậu lại biết mình yêu hắn càng nhiều. Chỉ trách mình mà thôi, dẫu biết hắn đã có người thương, ấy vậy mà vẫn mê muội cái con người này mê muội cái nhan sắc có một không hai của hắn.

Dù đã bao lần cậu cố quên hắn, nhưng mỗi lần như vậy hắn lại đến bên cậu, quan tâm cậu khiến cậu lại càng muốn hắn. Hắn thật biết trêu đùa cảm xúc người khác mà

Nằm trên giường hắn, mùi hương của hắn cứ thoang thoảng vào mũi, một mùi nhẹ nhàng mà quyến rũ đến lạ, mặc dù hắn cũng dùng chung xà phồng với cậu ấy thôi, mà sao mùi hương nó khác lắm. Mùi hương hắn cứ sộc vào mũi làm sao mà cậu ngủ được, người thì nó cứ rạo rực như nào ấy, riếc cậu cũng chẳng biết có phải là cậu hay không nữa

Thoáng chốc đã buổi chiều, mọi người cùng nhau ăn mừng cho bao ngày cực nhọc. Thật sự quá đỗi vui mừng, vừa hoàn thành xong buổi concert lại còn biểu diễn vô cùng thành công, niềm vui này chất chồng lên niềm vui khác nên mọi người uống hơi quá chén

Jimin do tửu lượng ít nên không uống nhiều, chỉ có Taehyung, Hoseok là say bí tỉ, Jin hyung và Yoongi hyung thì chỉ ngà ngà say, còn Joon và Jungkook thì hoàn toàn tỉnh táo

J-hope nằm dài trên bàn mà ngủ, Jin cất chiếc giọng đầy huyền lực của mình lên và la oai oái khiến cả quán ai cũng nhìn. Làm cho Joon phải bịch miệng ông anh mình lại để tránh trường hợp xấu nhất

Taehyung thì ban đầu chỉ ngồi hàng thuyên với mọi người ấy vậy mà say khi say đã vòng tay qua ôm chặt lấy Jung Kook mãi không buông mặc cho thằng bé vùng vẫy cỡ nào, dùng sức lực của một con thỏ cơ bắp thế mà chẳng thể di dời hắn được

Cậu thấy cảnh đó thì đen mặt,quay mặt chỗ khác không dám nhìn cảnh tượng này. Ấy vậy mà hắn lại còn chờm người lên cưỡng hôn thằng bé. Khiến ai cũng sững người

"ya anh làm cái gì vậy hã kim taehyung?"

"JungKook, a.nh ực..thích..e. m"

"...."

Ha? cuối cùng cũng nói ra sự thật rồi, trước mặt mọi người và cả em ấy. Cũng đúng thôi, người say luôn làm ra những gì khi tỉnh không dám làm

Jungkook như chết đứng tại đó. Cậu không tin
vào chính tai mình. Là Kim Taehyung đã nói thích cậu, ngay trước Park Jimin và cả 4 thành viên còn lại? Cậu nhìn Jimin với ánh mắt cầu cứu

"ha chắc ảnh say nên nói bậy thôi anh đừng suy nghĩ nhiều"

"Không..." Jimin thở dài rồi nói tiếp

"Người say luôn nói sự thật"

trầm ngâm một lúc rồi cậu lại nói tiếp

"JungKook à, anh biết em không tin nhưng lời cậu ấy nói là sự thật, chính anh đã nghe thấy"

Nói rồi Jimin nở một nụ cười. Không phải là nụ cười toả nắng, cũng chẳng phải là nụ cười híp mắt lan toả niềm vui cho mọi người. Mà đó là một nụ cười đầy chua chát, nó thương tâm đến độ, Jungkook cảm thấy vô cùng đau lòng, đau thấu cả tâm can

"..."

Nếu lời nói phát ra từ hắn không thì nó có thể nghi ngờ, nhưng nếu câuh đã khẳng định như thế thì đó chắc chắn là sự thật. Nó cảm thấy vô cùng bối rối khi nhìn người anh đáng quý của mình đau khổ. Lại càng sốc hơn khi người anh ấy thương lại đi thích bản thân mình.

"J-Jimin hyung"

Giọng nói run run của JungKook cất lên gọi tên của anh

"anh không sao, em đưa cậu ấy về đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vmin