Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hanh, đến giờ uống thuốc rồi!”

Tôi nhỏ giọng, bưng cốc nước đi vào phòng ngủ.

Người đàn ông ngồi bên giường quay đầu lại, nắng chiều chiếu lên gương mặt đẹp trai của anh, xung quanh lấp lánh ánh sáng.

Chỉ là trông ánh mắt anh rất vô hồn.

“Sao giờ em mới về, trễ mất nửa tiếng rồi.”

Kim Thái Hanh miệng thì trách móc nhưng lại dịu dàng cười với tôi.

“Đột nhiên công ty có việc.”

Tôi bắt chước giọng điệu của Trình Hạo Thiên, đặt cốc nước vào tay anh.

Kim Thái Hanh là chồng tôi, còn tôi thì đang sắm vai người bạn thanh mai của anh.

Một năm trước, Kim Thái Hanh tai nạn nên bị mù tạm thời, cũng không biết bao giờ mới hồi phục.

Trình Hạo Thiên , vị hôn phu sắp cưới của anh kiêu ngạo, tất nhiên sẽ không chịu lấy một kẻ mù như anh nên đã trốn sang nước ngoài.

Bệnh tim của em trai tôi tái phát, cần phẫu thuật gấp, khoản tiền chữa bệnh khổng lồ đè nặng trên đôi vai tôi.

Đúng lúc ấy nhà họ Kim đang âm thầm tìm người, họ cần một diễn viên lồng tiếng giả làm Trình Hạo Thiên trên mọi phương diện.

Còn tôi lại là lựa chọn tốt nhất.

Tôi học thanh nhạc, thành tích vượt trội.

Chúng tôi nhanh chóng đạt được thỏa thuận.

“Vợ ơi, tối nay ăn gì?’

Kim Thái Hanh cười, nghịch ngón tay tôi.

Hàng ngày anh làm việc ở nhà, chỉ có những lúc đợi tôi tan làm anh mới được thả lỏng.

“Người làm nấu món anh thích nhất, lát nữa em bưng lên cho anh.”

“Được.”

Kim Thái Hanh vuốt ve cổ tôi rồi hôn lên đó.

Tôi đỏ mặt, không tránh được anh, trái lại còn bị anh nắm chặt cổ tay.

Trái tim tôi đập loạn nhịp, dù rằng chuyện này đã xảy ra rất nhiều rất nhiều lần.

Nhưng lần nào tôi cũng rất căng thẳng, bởi lẽ tôi sợ mình sẽ bất cẩn để lộ thân phận.

Kim Thái Hanh ôm eo tôi, đặt tay lên bụng tôi rồi buồn bã:

“Sao lâu vậy mà vẫn chưa thấy gì nhỉ?’

“Thì… cũng tùy duyên nữa, vả lại dạo này công ty có rất nhiều việc, có lẽ phải điều dưỡng lại cơ thể mới được.”

Tôi đã nói dối, dù sao thì anh cũng không thấy được gương mặt tôi.

Giữa chúng tôi chỉ có hợp đồng, lần nào tôi cũng uống thuốc đúng giờ.

“Xem ra anh phải cố gắng nhiều hơn rồi.”

Kim Thái Hanh mỉm cười, cắn lên tai tôi.

Thấy anh còn định tiếp tục, tôi vội đẩy anh ra.

“Em, em đi xem cơm tối đã nấu xong chưa.”

Tiếng cười khe khẽ của anh từ phía sau vọng tới.
Tôi đỏ mặt, tim đập thình thịch tựa người vào hành lang.

Hễ nghĩ đến sự dịu dàng của anh, mọi thứ của anh đều dành cho vợ sắp cưới, tôi như bị tạt cho gáo nước lạnh.

Một người đàn ông dịu dàng, thông minh, lịch thiệp như anh rất khó không rung động.

Vả lại, trước đó rất lâu tôi đã phải lòng anh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro