Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới tầng Tôn Minh Ngọc, mẹ của Kim Thái Hanh, đang ngồi ở bàn ăn đợi tôi.

“Cậu đến đúng lúc lắm, nói cho cậu một tin tốt.”

“Đã tìm thấy Trình Hạo Thiên rồi, hơn nữa bác sĩ Thẩm cũng nói mắt của Thái Hanh đang có dấu hiệu dần hồi phục, không bao lâu nữa cậu có thể rời khỏi đây rồi.”

Khóe mắt Tôn Minh Ngọc cong cong, rõ ràng bà đang rất vui.

Tôi gượng cười: “Chúc mừng, cuối cùng kết thúc được rồi.”

Tôn Minh Ngọc nhìn thấy dấu hôn trên cổ tôi thì lập tức sa sầm.

“Phác Chí Mẫn, cậu đừng có bới thêm chuyện, nếu như cậu để lộ thân phận hoặc có suy nghĩ khác trong mấy ngày cuối này thì đừng hòng nhận được xu nào tiền chữa bệnh cho em trai.”

“Cháu biết rồi, bác Tôn!”

Tôi lạnh lùng gật đầu, rồi làm ngơ trước cái nhìn khinh thường của đối phương.

Lúc ở riêng, Tôn Minh Ngọc không cho tôi gọi bà là mẹ.

Bởi trong lòng bà, tôi luôn là một thứ hàng pha kè nghèo nàn, được con trai bà chạm vào là phúc của tôi.

Người thật sự xứng với Kim Thái Hanh, chỉ có những người giàu sang phú quý như Trình Hạo Thiên thôi.

Nếu không phải do sợ mất mặt trong ngày đính hôn, bà sẽ không để cho một đứa con trai nghèo rớt mồng tơi như tôi bước nửa bước vào nhà họ Kim đâu.

Ngày đính hôn, bà bảo tôi lấy tấm voan che mặt lại, giả bộ xuất hiện.

Cơm nước xong xuôi, tôi mang cho Kim Thái Hanh một cốc sữa bò.

Bước vào phòng ngủ, tôi thấy anh đang gọi điện thoại với trợ lý, nghe đối phương báo cáo tình hình công ty.

Tôi ngồi bên cạnh, đánh trống ngực, trong đầu lặp đi lặp lại những lời đã được chuẩn bị sẵn.

Kim Thái Hanh cúp máy, mò mẫm rồi nắm lấy tay tôi.

“Mai là cuối tuần, anh đưa em ra ngoài chơi nhé?”

“Nhưng… mai em phải về nhà mẹ rồi.”

Anh ngoắc ngoắc ngón tay tôi rồi cười nói: “Anh đợi em.”

Tôi rầu rĩ, mai là ngày kết thúc hợp đồng rồi, hôm nay sẽ là đêm cuối cùng tôi được ở cùng anh.

“Hanh, anh uống sữa rồi nghỉ sớm đi.”

Tôi đặt cốc sữa vào tay anh.

Kim Thái Hanh uống xong, khóe miệng còn dính sữa, tôi vươn tay lau cho anh.

Đầu ngón tay lướt qua bờ môi anh.

Sau đó Kim Thái Hanh hôn tôi.

Sợi dây trong đầu tôi đứt phựt, tôi chủ động ôm cổ anh.

“Vợ ơi, sao đêm nay em lại nhiệt tình như thế?”

“Hanh…”

Anh nhớ phải bảo trọng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro