Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, lúc tôi xuống dưới tầng, người làm đã thu dọn đồ đạc cho tôi xong.

Tôn Minh Ngọc đứng đó, cay nghiệt nhìn tôi chằm chằm rồi ghét bỏ nói.

“Này, đây là tiền của cậu, mật khẩu là sinh nhật cậu.”

Tôi vô cảm nhận lấy, sau đó đi về phía cửa.

Đột nhiên có tiếng bước chân trên cầu thang vọng xuống, không biết Thái Hanh đã dậy từ khi nào.

“Vợ ơi, bao giờ em về?”

Tôi khàn giọng nói: “Tối nay.”

“Anh đợi em!”

Nhìn gương mặt đẹp trai của anh, tôi nhẫn tâm quay người rời đi.

Tôi kéo vali về phòng trọ tồi tàn ngày trước của mình, sau đó lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Dù nơi này có tồi tàn, nhưng tôi không cần phải nhìn mặt người khác mà sống nữa.

Sau khi em trai phẫu thuật, tôi đã đưa nó ra nước ngoài.

Đây là điều khoản trong bản hợp đồng, đợi đến khi Trình Hạo Thiên trở về, tôi sẽ phải khuất khỏi tầm mắt họ.

Trước khi ra nước ngoài, tôi đã thấy được dáng vẻ sau khi thấy lại ánh sáng của Thái Hanh trên báo.

Anh xuất hiện trong buổi tiệc từ thiện với trạng thái rất tốt, bên cạnh anh là một Trình Hạo Thiên kiêu ngạo và tao nhã.

Tôi chợt nhớ đến buổi tiệc Nguyên Đán hồi cấp ba, họ cũng tao nhã đứng cạnh nhau trên bục như thế.

Tôi học dưới họ một khóa, nhưng tôi đã biết Kim Thái Hanh từ rất lâu rồi.

Thích anh cũng bởi một việc rất nhỏ.

Quanh trường luôn có ăn xin, ai cũng sợ, chê bai rồi quay người bỏ đi.

Chỉ có Kim Thái Hanh không như thế, lần nào anh cũng rất lịch sự mua đồ ăn sáng cho họ.

Khi ấy nhà tôi vẫn chưa sa cơ, tôi có thể thường xuyên nhìn lén anh ở trường.

Sau này bố tôi cờ bạc mất trắng, nhảy lầu tự tử.

Tôi phải chuyển trường, vừa làm vừa học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro