Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà, Kim Thái Hanh đi xã giao đã về nhà từ lâu.

Anh tựa người vào sô pha nằm chợp mắt, xung quanh nồng nặc mùi rượu.

Cơn giận của tôi bốc lên, tôi nắm tay đấm vào người anh.

“Kim Thái Hanh!”

Anh vô thức chộp lấy tay tôi rồi ngơ ngác nhìn tôi.

“Sao vậy, cuối cùng em cũng chịu để ý đến anh rồi à?”

“Anh, cái tên lừa đảo này! Trình Hạo Thiên vốn không bỏ trốn, anh cố tình trêu đùa em phải không?”

Tôi nổi giận tóm lấy cổ áo anh.

Nói cái gì mà sắp kết hôn, tôi còn cố ý bỏ bữa giảm cân để cơ thể trông giống với Trình Hạo Thiên nhất nữa.

Kim Thái Hanh bật cười, ôm tôi vào lòng.

“Đúng vậy, là anh lừa em.”

“...”

Tôi đứng hình, không ngờ anh lại thẳng thắn đến thế.

“Anh, tên khốn này.”

Anh tựa đầu lên bả vai tôi rồi nói:

“Anh là một thằng khốn, chúng ta hòa nhau.”

“Gì cơ?”

“Chẳng phải trước đây em cũng lừa anh sao, rõ ràng em nói sẽ về muộn một chút, kết quả là đi rồi không trở về nữa…”

Nói rồi, giọng anh hơi khàn, như thể rất ấm ức.

Tôi ngơ ngác, buông cổ áo anh ra.

Anh càng ôm tôi chặt hơn, khiến tôi không sao thở nổi.

“Kim Thái Hanh, anh buông em ra trước đã.”

“Buông em ra, em định đi đâu?’

Anh ngà ngà say, cắn lên cổ tôi.

Giống như muốn để lại dấu vết nên cắn hơi mạnh.

“Á… anh điên rồi.”

Tôi bật thốt lên, không đẩy được anh ra.

Đợi đến khi để lại một vết màu đỏ, anh mới hài lòng buông ra.

“Anh điên rồi! Chí Mẫn, em không biết anh đã tìm em bao lâu đâu.”

“Anh không biết tên của em, không biết em trông thế nào, anh chẳng biết gì cả.”

Có lẽ do say rượu, tâm trạng kích động nên giọng anh hơi nghẹn ngào.

Anh run rẩy ôm tôi trong lòng, như muốn hòa vào làm một với anh vậy.

“Mẹ cũng không chịu nói cho anh biết, anh vẫn luôn tìm kiếm, không ngờ em lại trốn anh đến một nơi xa như thế.”

“...”

Lượng thông tin quá nhiều, tôi ngơ ngác hỏi anh:

“Anh tìm em làm gì?”

“Tất nhiên là vì anh thích em rồi.”

“Nhưng em giả làm Trình Hạo Thiên, anh mới…”

“Không liên quan đến cậu ấy, anh chưa bao giờ thích cậu ấy, cậu ấy cũng chưa bao giờ muốn lấy anh.”

“Ngay từ đầu anh đã biết em không phải Trình Hạo Thiên rồi.”

“...”

Tôi ngây người, lại như trút được gánh nặng.

Nỗi áy náy trong lòng bỗng không cánh mà bay.

Rung động thời niên thiếu bỗng dưng nhận được hồi đáp.
Giống như tìm được bảo vật được cất giấu, khiến người ta vô cùng kích động.

Tôi thấy khóe mắt mình cay cay.

“Sao anh lại nhận ra.”

“Ngốc ạ, em luyện đàn nhiều năm, trên tay có vết chai, Trình Hạo Thiên sẽ không có kiên nhẫn học mấy thứ đó đâu.”

Anh xoa đầu tôi rồi bảo: “Hơn nữa cậu ấy sẽ không chăm sóc anh tỉ mỉ, chu đáo đến thế, chỉ có em mới thế thôi.”

Sống mũi tôi cay cay, nước mắt lăn dài trên gò má.

Anh cúi đầu hôn tôi.

“Vợ ơi, đừng khóc.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro